Trái với sự thảng thốt đang bị kìm nén của Trịnh Hàn, Chu Vân Nguyệt vui như mở cờ trong bụng.

Nàng ta thầm toan tính, nếu Mạc Lưu Ly rời khỏi phủ Xung vương, nhất định nàng sẽ phải bỏ mạng trước khi ra khỏi thành Định An này.“Đại vương, Vương phi hạ xuân dược vào thức ăn của Đại vương, tội trạng đã quá rõ ràng.

Nhân chứng, vật chứng đều có đủ, tội không thể tha.

Hôm trước là xuân dược, hôm sau ai biết được sẽ là độc dược?”Chu Vân Nguyệt ở bên tai Trịnh Hàn nói rành rọt từng chữ, lời nói hợp lý hợp tình, khiến cho Trịnh Hàn không có cách nào phản bác.


Mạc Lưu Ly lúc này hốc mắt đã đỏ hoe, vừa tức giận lại vừa tủi thân, uất nghẹn đến khó thở.

Một đám người như hùm như sói vồ lấy nàng, không ngừng cắn xé, giày vò nàng, hãm hại nàng.

Mạc Lưu Ly kêu oan không thấu, chỉ còn biết nhìn xuống mặt đất thô cứng đang chôn chặt đôi chân của nàng.Trịnh Hàn thực sự không tin Mạc Lưu Ly làm ra chuyện kia.

Thứ nhất, chuốc xuân dược cho hắn, nàng không nắm chắc sẽ được sủng hạnh, thứ hai, Trịnh Hàn luôn nhìn thấy sự cứng cỏi, ương ngạnh, bất cam, bất phục trong ánh mắt trong veo kia.


Mạc Lưu Ly trong mắt Trịnh Hàn là nữ nhân không sợ chết, càng không cúi đầu trước bất cứ ai.“Chuyện này hệ trọng, có thể liên quan đến âm mưu của nhà họ Mạc, Đại vương, người nhất định không thể xem thường! Tội của Vương phi, chết không đền hết!”Thấy dáng vẻ chần chừ của Trịnh Hàn, Chu Vân Nguyệt lo sợ kế hoạch của bản thân mình xôi hỏng bỏng không.

Suốt thời gian qua, Mạc Lưu Ly nhiều lần thoát khỏi âm mưu của nàng ta, đối với nàng ta mà nói là mối uy hiếp cực lớn.Mộc Tràm vừa nghe đến chữ “chết”, trong lòng liền hoảng hốt cực độ.

Nó lo sợ Trịnh Hàn sẽ dùng mọi cách đày đọa Mạc Lưu Ly, hơn nữa sẽ nghe lời Chu Vân Nguyệt mà lấy mạng nàng.

Mộc Tràm vừa khóc vừa dập đầu xuống đất van xin:“Đại vương, Vương phi hoàn toàn vô tội, Vương phi không màn tranh sủng, luôn khiêm nhường khép nép, làm sao có thể hạ dược Đại vương?”“Khiêm nhường khép nép?” Chu Vân Nguyệt cười lạnh.

“Vương phi nhà các ngươi không phải đêm hôm khuya khoắt ăn mặc hớ hênh đến trước thư phòng dụ dỗ Đại vương? Nay nhân chứng vật chứng đã đủ, Vương phi mang tội đáng bị trừng trị, nếu muốn thêm rõ ràng minh bạch, e là chỉ còn cách lấy lời khai từ miệng các ngươi mà thôi!”Lời nói của Chu Vân Nguyệt mười phần âm hiểm, ác độc, Mạc Lưu Ly vừa nghe đã hiểu ra ý đồ của nàng ta, nàng sợ hãi ôm lấy Mộc Tràm, ánh mắt nhìn Chu Vân Nguyệt đầy sự căm phẫn..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện