Khi Chu Vân Nguyệt đẩy cửa bước vào chính đường, phía sau là Mạc Lưu Ly, hầu như tất cả trưởng lão trong tộc đều hít vào một hơi lạnh.

Mạc Lưu Ly ngơ ngác nhìn ánh mắt như có chút dò xét, lại có chút hoảng sợ của các trưởng lão, trong lòng chợt thấy vô cùng hoảng hốt.

Bên cạnh nàng, Chu Vân Nguyệt vẫn giữ một nụ cười dương dương tự đắc, như có như không ẩn hiện nét tàn nhẫn, độc ác.Trịnh Hàn đang đứng xoay lưng lại phía cửa chính đường, bóng lưng hắn cao ngất, uy nghiêm, khiến Mạc Lưu Ly bất giác cảm thấy toàn thân mình lạnh ngắt.

Trịnh Hàn trên tay vẫn cầm binh thư, đang thao thao bất tuyệt một lúc, nên hoàn toàn không để ý sự bất thường đang diễn ra phía sau lưng mình.Bất chợt, Trịnh Hàn quay đầu lại, lúc này, các trưởng lão đã né sang hai bên, mà Chu Vân Nguyệt kia cũng đã đứng hẳn về một phía.

Chỉ có Mạc Lưu Ly đơn độc đứng giữa chính đường, vẫn cảm giác bất an mơ hồ.“Chát!”Một cái tát như trời giáng khiến Mạc Lưu Ly nổ đom đóm mắt, loạng choạng ngã quỵ xuống đất.

Một cảm giác đau rát, tanh tưởi từ trong khoang miệng nàng truyền đến, vài sợi tóc mềm mại rơi xuống khuôn mặt trái xoan yêu kiều, diễm lệ.Mạc Lưu Ly đau đớn, hoảng loạn, nàng ôm một bên má, chân bủn rủn không thể nào nhúc nhích nổi.


Đột nhiên bị người ta tát vào mặt ngay giữa chốn đông người, thực sự là nỗi nhục nhã không thể nào diễn tả được đối với một Quận chúa như nàng, hơn nữa nàng còn là Xung Vương phi của thành Định An.Mạc Lưu Ly không dám bật ra tiếng khóc, để giữ lại chút tôn nghiêm cho chính mình.

Nàng hít vào một hơi sâu, lấy lại bình tĩnh, rồi chỉnh trang lại y phục, lảo đảo đứng lên.- Xin hỏi Đại vương, không biết thiếp đã gây nên lỗi lầm gì, khiến cho Đại vương tức giận?Trịnh Hàn nghiến răng, bàn tay thô bạo nâng cằm Mạc Lưu Ly, để nàng đối mặt với hắn.

Ánh mắt ẩn chứa sự tức giận tột cùng nhưng lại quá đỗi vô lý của Trịnh Hàn càng khiến cho Mạc Lưu Ly cảm thấy không cam lòng.Trong đôi mắt đẹp của Mạc Lưu Ly dường như có chút yếu ớt của nữ nhi, nhưng lại có điểm quật cường, không chịu khuất phục, khiến Trịnh Hàn không kiềm được mà nhìn vào mắt nàng một lúc lâu.

Mạc Lưu Ly mặc dù sợ hãi, tim nàng vẫn đập thình thịch, cảm giác thân cô thế cô, đơn thương độc mã khiến toàn thân nàng lạnh toát, nhưng nàng vẫn không hề trốn tránh ánh mắt của Trịnh Hàn.Trịnh Hàn siết chặt tay, bên dưới ngón tay hắn dường như không phải da người mà là một lớp tơ lụa thượng hạng, đối diện với dung nhan diễm lệ tuyệt trần của Mạc Lưu Ly, Trịnh Hàn bỗng chốc cảm thấy cơ thể mình nóng lên từng hồi.Chết tiệt, lúc này, đột nhiên bên dưới hắn lại có phản ứng.Trịnh Hàn che giấu cảm giác dị thường trên thân thể mình, đôi mắt vẫn tràn ngập sự giận dữ nhìn chăm chăm vào Mạc Lưu Ly:- Chính đường của họ Trịnh ta là nơi thánh địa thiêng liêng, không cho phép kẻ nhà họ Mạc ti tiện, hèn kém như ngươi bước vào!Mạc Lưu Ly mở to đôi mắt xinh đẹp nhìn Trịnh Hàn, quai hàm nhỏ nhắn đã bị siết đến đau đớn.

Nàng nắm lấy cổ tay Trịnh Hàn, từng lời hắn nói đều khiến lòng nàng xót xa đến tê dại.

Nỗi ô nhục từ lúc Mạc Lưu Ly bước chân nào thành Định An cho đến ngày hôm nay đều tích tụ lại trong lòng nàng.

Trong phút chốc, một tia căm phẫn hiển lộ rõ trong đôi mắt vốn dĩ dịu dàng và nhu mì của nàng.- Bẩm Đại vương, người luôn miệng cho rằng thiếp hèn kém, nhưng kẻ hèn kém này lại chính là Xung Vương phi của Đại Vương, do đích thân Đại vương sắc phong.Vẻ cương liệt của Mạc Lưu Ly khiến cho Trịnh Hàn càng thêm tức giận, xen lẫn hứng thú khó che giấu, trong mắt hắn đã hiện lên một tia nguy hiểm.

Ánh mắt Trịnh Hàn nhìn Mạc Lưu Ly mỗi lúc một tối đi, khiến hai chân Mạc Lưu Ly bủn rủn, dường như phải dựa vào bàn tay đang bóp chặt lấy quai hàm nàng để mà trụ vững.Ở hai bên, trưởng lão trong tộc sớm đã nhận thấy Mạc Lưu Ly không phải là một nữ tử yếu đuối, hèn nhát.

Đối diện với vẻ lãnh khốc, tàn bạo của Xung Vương, Quận chúa nhà họ Mạc kia lại không để lộ một chút ý niệm khuất phục, không biết là phúc, hay là họa của nàng ta.- Kẻ hèn mọn như ngươi chưa bao giờ là Vương phi của thành Định An.

Chức danh Vương phi của ngươi vốn dĩ là do Trịnh Hàn ta ban phát, bố thí cho nhà họ Mạc.

Ngươi ở trong phủ Xung Vương này còn hèn kém hơn cả tiện tì, là kẻ tùy ý để Trịnh Hàn ta chà đạp dưới chân.Trịnh Hàn không hề muốn buông tay khỏi gương mặt đã tím đỏ của Mạc Lưu Ly, đôi mắt nhìn nàng vừa căm phẫn, vừa như muốn ăn tươi nuốt sống.


Mạc Lưu Ly cảm thấy cơn chua xót xen lẫn tức tưởi, đau đớn dâng lên trong lồng ngực, đối diện với kẻ hung tàn, bạo ngược trước mắt mình, nàng cũng không còn muốn kiêng nể gì nữa.- Nếu một Vương phi được minh môi chính thú như thiếp không thể đặt chân vào từ đường nhà họ Trịnh, đây có phải chuyện chọc cho dân chúng thành Định An bàn tán xôn xao ư? Đại vương nếu đã không muốn nhìn thấy thiếp, chi bằng một đao kết liễu thiếp đi.

Nếu ngay cả việc giết chết kẻ mình căm ghét mà người cũng không làm, thì thật hèn nhát!Toàn bộ trưởng lão tộc Trịnh cùng Chu Vân Nguyệt hít vào một hơi lạnh, ai nấy đều nhìn Mạc Lưu Ly bằng một đôi mắt ngạc nhiên, sững sờ, xen lẫn hốt hoảng cực độ.

Kẻ khen nàng mạnh mẽ, cương liệt, người chửi nàng ngu xuẩn, tự tìm đường chết.Thế nhưng Trịnh Hàn, hắn chỉ cảm thấy nữ tử trước mắt mình đặc biệt thú vị.

Xem ra con mồi trong tay hắn thực sự rất ngoan cường.- Bản vương sẽ không dễ dàng buông tha cho người nhà họ Mạc.

Bản vương sẽ cho ngươi nếm trải mùi vị sống không bằng chết!Mạc Lưu Ly lúc này đã không còn biết sợ.

Từ lúc Trịnh Hàn chà đạp thân thể và tôn nghiêm của nàng, nàng đã đoán biết trước cuộc sống của nàng sau này sẽ vô cùng nhục nhã.

Sống không bằng chết, chi bằng hôm nay để hắn kết liễu đời nàng.- Đại vương muốn hành hạ một nữ nhi yếu đuối như thiếp để thỏa lòng hận thù, đó được xem là hành vi của quân tử sao? Dù sau này người có được giang sơn, chuyện này rồi cũng sẽ thành vết nhơ đối với thanh danh của Đại vương mà thôi.Bàn tay của Trịnh Hàn càng thêm siết chặt, Mạc Lưu Ly có thể nhìn thấy tia lửa xuất hiện trong đôi mắt sắc như mũi kiếm của hắn, cùng với tiếng nghiến răng ken két.

Nàng biết những điều nàng vừa nói đã chọc đến tôn nghiêm của Trịnh Hàn, hắn ra tay giết nàng để thỏa cơn giận cũng không phải là điều không thể.


Nghĩ vậy, Mạc Lưu Ly buông lỏng hai tay, từ từ nhắm mắt lại.Trịnh Hàn nhìn bộ dạng như con cá nằm trên thớt, không thiết sống chết của Mạc Lưu Ly, trong lòng vừa cảm thấy không cam tâm, lại vừa cảm thấy thú vị.

Hắn buông tay, dùng một lực vừa đủ hất Mạc Lưu Ly xuống đất.- Ngươi đừng tưởng khua môi múa mép có thể khiến Bản vương buông tha ngươi.

Người đâu?Trịnh Hàn hô lớn một tiếng.

Từ ngoài cửa, hai tên lính canh cao to lực lưỡng bước vào.

Trịnh Hàn nhìn chằm chằm Mạc Lưu Ly, ra lệnh cho hai tên kia:- Giam ả ta vào trong hậu viện, không có lệnh của ta, không cho ra ngoài, cũng không ai được lui tới.Mạc Lưu Ly nghe thấy điều này, đột nhiên lại nở một nụ cười thản nhiên.

Trong đôi mắt nàng không còn sự sợ hãi, chỉ còn vẻ quật cường, không chịu khuất phục.Mạc Lưu Ly lảo đảo đứng dậy, chỉnh trang lại y phục, không hề hướng đến Trịnh Hàn mà cúi đầu làm lễ, một đường thẳng lưng bước ra khỏi chính đường.Nơi này, nàng vĩnh viễn không muốn bước đến, bởi vì nàng chưa bao giờ tự nguyện trở thành người nhà họ Trịnh..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện