Nhất Bác cùng Tư Kỳ nói rằng người bạn mới ấy rất ít nói, không thích giao tiếp với mọi người, chỉ thích an tĩnh một mình, hai đứa trẻ phải mất cả tháng trời đeo bám mới thành công kết bạn được với đứa trẻ ấy.

Nhất Bác cùng Tư Kỳ nói rằng, Tiêu Kiệt không giống như những bạn khác, bạn ấy rất đặc biệt.Lộ Bình cùng chồng mình là Vương Hạo cũng có chút tò mò về đứa trẻ ấy, không biết đứa trẻ đã lớn chưa, tại sao có thể bình thản khi nhắc đến cái chết như vậy.


Ngày hôm sau liền nhân lúc không có ca bệnh phức tạp, hai người liền cùng nhau xuống khoa nhi hỏi về đứa trẻ tên Tiêu Kiệt một chút.Thì ra cũng là một đứa trẻ năm tuổi bằng tuổi với Nhất Bác cùng Tư Kỳ.

Lại coi bệnh án của đứa trẻ, là phát hiện ung thư từ lúc hai tuổi, bố mẹ đều làm giáo sư nghiên cứu tại Mỹ.


Lúc đứa trẻ chuyển đến đây mới chỉ ở giai đoạn hai, chỉ là không ngờ thời gian trôi qua hai năm căn bệnh của đứa trẻ đã đến giai đoạn cuối rồi.Nhất Bác cùng Tư Kỳ đã phát hiện ra mẹ mình đang đứng ở bên ngoài cửa kính liền nhanh chóng vẫy tay với mẹ, đứa trẻ Tiêu Kiệt ấy cũng ngẩng đầu mỉm cười với cô, Lộ Bình dịu dàng mỉm cười lại với ba đứa trẻ, thay lại dép lê sạch rồi mới bước vào bên trong."A di hảo" Đứa trẻ Tiêu Kiệt ấy nhìn cô mỉm cười."Kiệt Kiệt ngoan" Lộ Bình cũng ngồi xuống bàn nhỏ, liền đưa tay nựng má đứa trẻ.Nhất Bác, Tư Kỳ cùng Tiêu Kiệt là những đứa trẻ bảy tuổi, lớn hơn những đứa trẻ khác một chút đang cùng nhau ngồi bên một chiếc bàn nhỏ cạnh cửa sổ sát đất cùng nhau viết bài.

Những nét chữ rõ ràng được viết trên giấy, nét chữ của Tiêu Kiệt tốt hơn của Tư Kỳ cùng Nhất Bác rất nhiều."Chữ của Kiệt Kiệt rất tốt, hai con phải học hỏi bạn nhiều vào"Ba đứa trẻ lại tiếp tục viết chữ, Lộ Bình yên lặng ngồi bên cạnh nhìn ngắm ba đứa trẻ.

Ánh nắng dịu nhẹ của buổi sáng sớm luôn làm cho con người ta có một cảm giác dễ chịu nhưng không hiểu vì sao nhìn đứa trẻ này cô lại thấy nặng lòng đến như vậy..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện