Chỉ là hôm đó, vào một buổi chiều của mùa hạ, hoàng hôn màu đỏ xuyên qua lớp cửa kính chiếu thẳng vào bên trong căn phòng nhỏ dịu nhẹ.Vị cha mẹ hai năm qua cô chưa từng thấy mặt kia cũng đã xuất hiện, rất tri thức, rất tỉnh táo chỉ ở bên cạnh nắm chặt lấy tay đứa trẻ.Ngày hôm ấy, không có trị liệu, đôi mắt của đứa trẻ ấy long lanh đến lạ thường, cũng tỉnh táo hơn mọi ngày.
Đứa trẻ ấy nhìn qua từng khuân mặt trong phòng bệnh, tựa như muốn ghi nhớ thật rõ khuân mặt của từng người.
Khoé môi của đứa trẻ khẽ nở một nụ cười nhàn nhạt, đôi mắt cũng dần khép lại điện tâm đồ cũng đã ngang thành một đường thẳng , một tay của đứa trẻ vẫn ôm chặt lấy khung hình chụp chung với Nhất Bác cùng Tư Kỳ, cô biết đứa bé ra đi rất thanh thản.
Lộ Bình từng nghĩ Nhất Bác cùng Tư Kỳ nhất định sẽ khóc, sẽ náo loạn, chỉ là biểu hiện hiểu chuyện cùng bình tĩnh đến lạ thường của hai đứa trẻ khiến cô có chút ngạc nhiên.
Nhất Bác cùng Tư Kỳ yên lặng đứng bên cạnh anh trai của Tiêu Kiệt, hốc mắt cả ba đều ửng đỏ.Đứa trẻ Tiêu Kiệt ấy được đưa về Mỹ để an táng.Nhất Bác cùng Tư Kỳ những ngày sau đó đều rất tĩnh lặng, nhưng Lộ Bình biết hai đứa trẻ của mình đều đang cố gắng kìm nén cảm xúc của chính mình.
Thì ra trước đây, Nhất Bác cùng Tư Kỳ đã hứa với Tiêu Kiệt sẽ không khóc khi cậu bé chết, đã móc nghéo với nhau rồi, không được thất hứa.Chỉ là lúc Lộ Bình đưa cho hai bé chiếc hộp có chứa hai tấm ảnh là hình chụp chung của ba người giống với tấm ảnh của Tiêu Kiệt đã được đóng khung cẩn thận bên trên góc trái của mỗi tấm ảnh có một dòng chữ được viết rất ngay ngắn, Nhất Bác cùng Tư Kỳ đã khóc rất lâu.Vương Nhất Bác, chúc cậu một đời bình an.Vương Tư Kỳ, chúc cậu một đời bình an.Chỉ là về sau đó Nhất Bác cùng Tư Kỳ nhất quyết không muốn đến bệnh viện nữa, dường như rất bài xích nơi ấy.Chỉ là về sau đó Nhất Bác cùng Tư Kỳ rất ăn ý mà đều không nhắc đến cái tên Tiêu Kiệt ấy nữa, hai bức ảnh kia đều chưa từng dính qua một hạt bụi.Chỉ là về sau đó Nhất Bác cùng Tư Kỳ đều nhất quyết muốn qua Mỹ du học.Chỉ là về sau đó Nhất Bác cùng Tử Kỳ đều chọn ngành y..
Đứa trẻ ấy nhìn qua từng khuân mặt trong phòng bệnh, tựa như muốn ghi nhớ thật rõ khuân mặt của từng người.
Khoé môi của đứa trẻ khẽ nở một nụ cười nhàn nhạt, đôi mắt cũng dần khép lại điện tâm đồ cũng đã ngang thành một đường thẳng , một tay của đứa trẻ vẫn ôm chặt lấy khung hình chụp chung với Nhất Bác cùng Tư Kỳ, cô biết đứa bé ra đi rất thanh thản.
Lộ Bình từng nghĩ Nhất Bác cùng Tư Kỳ nhất định sẽ khóc, sẽ náo loạn, chỉ là biểu hiện hiểu chuyện cùng bình tĩnh đến lạ thường của hai đứa trẻ khiến cô có chút ngạc nhiên.
Nhất Bác cùng Tư Kỳ yên lặng đứng bên cạnh anh trai của Tiêu Kiệt, hốc mắt cả ba đều ửng đỏ.Đứa trẻ Tiêu Kiệt ấy được đưa về Mỹ để an táng.Nhất Bác cùng Tư Kỳ những ngày sau đó đều rất tĩnh lặng, nhưng Lộ Bình biết hai đứa trẻ của mình đều đang cố gắng kìm nén cảm xúc của chính mình.
Thì ra trước đây, Nhất Bác cùng Tư Kỳ đã hứa với Tiêu Kiệt sẽ không khóc khi cậu bé chết, đã móc nghéo với nhau rồi, không được thất hứa.Chỉ là lúc Lộ Bình đưa cho hai bé chiếc hộp có chứa hai tấm ảnh là hình chụp chung của ba người giống với tấm ảnh của Tiêu Kiệt đã được đóng khung cẩn thận bên trên góc trái của mỗi tấm ảnh có một dòng chữ được viết rất ngay ngắn, Nhất Bác cùng Tư Kỳ đã khóc rất lâu.Vương Nhất Bác, chúc cậu một đời bình an.Vương Tư Kỳ, chúc cậu một đời bình an.Chỉ là về sau đó Nhất Bác cùng Tư Kỳ nhất quyết không muốn đến bệnh viện nữa, dường như rất bài xích nơi ấy.Chỉ là về sau đó Nhất Bác cùng Tư Kỳ rất ăn ý mà đều không nhắc đến cái tên Tiêu Kiệt ấy nữa, hai bức ảnh kia đều chưa từng dính qua một hạt bụi.Chỉ là về sau đó Nhất Bác cùng Tư Kỳ đều nhất quyết muốn qua Mỹ du học.Chỉ là về sau đó Nhất Bác cùng Tử Kỳ đều chọn ngành y..
Danh sách chương