"Em là sinh viên mới sao"Một giọng nói trầm ổn dịu dàng cất lên ở phía trước cậu, chiếu vào mắt cậu chính là một đôi giày thể thao trắng tinh, một đôi chân thon dài,! là đàn anh khoá trên của cậu sao! thật đẹp.
Tiêu Chiến nhìn cậu bạn nhỏ đang ngồi xổm ở dưới đất ngây ngốc nhìn mình, là do mặt anh dính gì sao? Tiêu Chiến cười nhẹ rồi ngượng ngùng gãi đầu, lấy chiếc khăn bông đang vắt ngang ở trên cổ thấm đi lớp mồ hôi đang vương trên trán.
Bạn nhỏ này vẫn ngây ngốc nhìn anh như vậy, có hay chăng là do bạn nhỏ này ngồi quá lâu, vậy nên đã tê chân rồi, nghĩ vậy, Tiêu Chiến liền đưa tay ra ngỏ ý muốn đỡ bạn nhỏ đứng dậy! Nhất Bác nhìn bàn tay người nọ ở phía trước mặt mình, lúc này mới hoàn hồn trở lại, có lẽ là nhận ra mình đã thất lễ rồi, liền nhanh chóng vội đứng lên, đúng vậy, cậu có thể nhờ đàn anh này quẹt thẻ giúp cậu đi vào bên trong.
"Học trưởng, anh có thể giúp em vào bên trong! á! "Đúng vậy, ngồi đã lâu, lại còn đứng dậy nhanh, bạn nhỏ Vương Nhất Bác của chúng ta đã ngã thẳng lên người của đàn anh trước mặt.
Đúng vậy, ngượng, Vương Nhất Bác cậu rất ngượng, dái tai cũng đã đỏ ửng cả lên rồi! "Bạn nhỏ, em muốn nằm như vậy mãi sao" Tiêu Chiến mỉm cười, có chút ấn tượng về cậu sinh viên mới này, bạn nhỏ này thật đáng yêu, có lẽ là mới xa gia đình nên có chút không quen đây mà.
Nhất Bác vội vàng đứng dậy, lại liên tục nói xin lỗi người nọ khiến cho người nọ buồn cười không thôi.
Bạn nhỏ này, thật đáng yêu mà.
"Bạn nhỏ, không sao, em tên là gì, ở phòng nào, để anh giúp em đem hành lý lên""Học trưởng, em tên là Vương Nhất Bác, anh có thể gọi em là Nhất Bác cũng được, em ở số phòng 510""Bạn nhỏ Vương, nhìn anh lớn tuổi vậy sao, em cứ một câu học trưởng hai câu học trưởng anh liền sẽ cảm thấy bản thân bị già đi rất nhiều nha" Tiêu Chiến giúp cậu ôm lấy thùng sách lớn được đặt ở ngay bên cạnh cậu, trên miệng còn nở một nụ cười thật tươi nữa! Nụ cười ngọt ngào như nắng hạ giữa ngày thu ấy đã làm Nhất Bác hoảng loạn không thôi!.
Tiêu Chiến nhìn cậu bạn nhỏ đang ngồi xổm ở dưới đất ngây ngốc nhìn mình, là do mặt anh dính gì sao? Tiêu Chiến cười nhẹ rồi ngượng ngùng gãi đầu, lấy chiếc khăn bông đang vắt ngang ở trên cổ thấm đi lớp mồ hôi đang vương trên trán.
Bạn nhỏ này vẫn ngây ngốc nhìn anh như vậy, có hay chăng là do bạn nhỏ này ngồi quá lâu, vậy nên đã tê chân rồi, nghĩ vậy, Tiêu Chiến liền đưa tay ra ngỏ ý muốn đỡ bạn nhỏ đứng dậy! Nhất Bác nhìn bàn tay người nọ ở phía trước mặt mình, lúc này mới hoàn hồn trở lại, có lẽ là nhận ra mình đã thất lễ rồi, liền nhanh chóng vội đứng lên, đúng vậy, cậu có thể nhờ đàn anh này quẹt thẻ giúp cậu đi vào bên trong.
"Học trưởng, anh có thể giúp em vào bên trong! á! "Đúng vậy, ngồi đã lâu, lại còn đứng dậy nhanh, bạn nhỏ Vương Nhất Bác của chúng ta đã ngã thẳng lên người của đàn anh trước mặt.
Đúng vậy, ngượng, Vương Nhất Bác cậu rất ngượng, dái tai cũng đã đỏ ửng cả lên rồi! "Bạn nhỏ, em muốn nằm như vậy mãi sao" Tiêu Chiến mỉm cười, có chút ấn tượng về cậu sinh viên mới này, bạn nhỏ này thật đáng yêu, có lẽ là mới xa gia đình nên có chút không quen đây mà.
Nhất Bác vội vàng đứng dậy, lại liên tục nói xin lỗi người nọ khiến cho người nọ buồn cười không thôi.
Bạn nhỏ này, thật đáng yêu mà.
"Bạn nhỏ, không sao, em tên là gì, ở phòng nào, để anh giúp em đem hành lý lên""Học trưởng, em tên là Vương Nhất Bác, anh có thể gọi em là Nhất Bác cũng được, em ở số phòng 510""Bạn nhỏ Vương, nhìn anh lớn tuổi vậy sao, em cứ một câu học trưởng hai câu học trưởng anh liền sẽ cảm thấy bản thân bị già đi rất nhiều nha" Tiêu Chiến giúp cậu ôm lấy thùng sách lớn được đặt ở ngay bên cạnh cậu, trên miệng còn nở một nụ cười thật tươi nữa! Nụ cười ngọt ngào như nắng hạ giữa ngày thu ấy đã làm Nhất Bác hoảng loạn không thôi!.
Danh sách chương