Gần tới trưa, đồ đạc của Nhất Bác phần lớn đều đã được sắp xếp khá ổn thoả, cậu cúi người, lấy từ bên trong ngăn nhỏ của vali ra tấm hình lúc cậu còn bé, ngay ngắn đặt trên bàn học lớn bên cạnh chiếc bình hoa nhỏ, là tấm hình người bạn Tiêu Kiệt đã tặng lại cho cậu cùng chị Tư Kỳ mỗi người một tấm, tấm hình này cứ như vậy cậu liền luôn đem theo bên mình đã được rất nhiều năm rồi.
Nhất Bác từ bên trong nhà vệ sinh bước ra, thấy học trưởng Tiêu đang cầm trên tay bức hình khi bé cậu chụp chung với Tiêu Kiệt cùng chị Tư Kỳ lúc đi biển nhìn rất chăm chú, chỉ là nãy giờ cậu đã có chút đói bụng rồi, cũng không suy nghĩ gì cả nhanh chóng cất lời:"Chiến Ca, chúng ta đi ăn cơm thôi" "Đây là em lúc nhỏ sao Nhất Bác" Tiêu Chiến nói, nếu như Nhất Bác nghe kĩ có thể sẽ thấy bên trong ngữ điệu của người nọ có chút run rẩy thoáng qua.
Nhất Bác mỉm cười ngồi xuống ở phía đối diện Tiêu Chiến, đưa tay nhận lấy bức hình, chỉ vào từng người trong đó:Nhất Bác nói: "Đây là người chị sinh đôi của em, Vương Tư Kỳ""Đây là em""Còn đây là một người bạn rất tốt rất tốt của em, tên Tiêu Kiệt, cậu ấy cũng ở nước Mỹ"Tiêu Chiến lúc này mới lần nữa cầm lại bức hình nhỏ được đóng khung gỗ cẩn thận kia, nhẹ nói :"Anh còn nghĩ vì sao hai đứa trẻ trong hình này giống nhau đến vậy, thì ra là sinh đôi, người bạn ấy của em không học y chung với em sao"Nghe học trưởng Tiêu hỏi về Tiêu Kiệt như vậy, đáy lòng Nhất Bác không khỏi có chút đau xót:"Cậu ấy bỏ rơi em rồi, đi đến một nơi rất xa, có lẽ là mấy năm nữa, hoặc là mấy chục năm nữa em sẽ gặp lại cậu ấy ở nơi đó""Đi ăn thôi, em đói bụng rồi, em còn chưa biết đường đến nhà ăn của trường nữa"====Lời tác giả: các bạn có thể để lại cmt góp ý giúp mình để mình cải thiện hơn về lối viết truyện được không ạ, mình rất cần những lời nhận xét từ các bạn để, không ngừng hoàn thiện lối viết truyện, thay đổi một bản thân tốt hơn.
.
Nhất Bác từ bên trong nhà vệ sinh bước ra, thấy học trưởng Tiêu đang cầm trên tay bức hình khi bé cậu chụp chung với Tiêu Kiệt cùng chị Tư Kỳ lúc đi biển nhìn rất chăm chú, chỉ là nãy giờ cậu đã có chút đói bụng rồi, cũng không suy nghĩ gì cả nhanh chóng cất lời:"Chiến Ca, chúng ta đi ăn cơm thôi" "Đây là em lúc nhỏ sao Nhất Bác" Tiêu Chiến nói, nếu như Nhất Bác nghe kĩ có thể sẽ thấy bên trong ngữ điệu của người nọ có chút run rẩy thoáng qua.
Nhất Bác mỉm cười ngồi xuống ở phía đối diện Tiêu Chiến, đưa tay nhận lấy bức hình, chỉ vào từng người trong đó:Nhất Bác nói: "Đây là người chị sinh đôi của em, Vương Tư Kỳ""Đây là em""Còn đây là một người bạn rất tốt rất tốt của em, tên Tiêu Kiệt, cậu ấy cũng ở nước Mỹ"Tiêu Chiến lúc này mới lần nữa cầm lại bức hình nhỏ được đóng khung gỗ cẩn thận kia, nhẹ nói :"Anh còn nghĩ vì sao hai đứa trẻ trong hình này giống nhau đến vậy, thì ra là sinh đôi, người bạn ấy của em không học y chung với em sao"Nghe học trưởng Tiêu hỏi về Tiêu Kiệt như vậy, đáy lòng Nhất Bác không khỏi có chút đau xót:"Cậu ấy bỏ rơi em rồi, đi đến một nơi rất xa, có lẽ là mấy năm nữa, hoặc là mấy chục năm nữa em sẽ gặp lại cậu ấy ở nơi đó""Đi ăn thôi, em đói bụng rồi, em còn chưa biết đường đến nhà ăn của trường nữa"====Lời tác giả: các bạn có thể để lại cmt góp ý giúp mình để mình cải thiện hơn về lối viết truyện được không ạ, mình rất cần những lời nhận xét từ các bạn để, không ngừng hoàn thiện lối viết truyện, thay đổi một bản thân tốt hơn.
.
Danh sách chương