Những ngày nằm viện tiếp theo sau đó, anh vẫn chưa một lần nào đến thăm nom cậu cả, nửa tháng nằm viện, đều là má dương nấu đồ ăn đem đến cho cậu, người bầu bạn ở bên cạnh cậu nhiều nhất cũng duy chỉ có Lã Nghi Nghi.

Thì ra cô ấy bằng tuổi của cậu, theo cái ngành này cũng bởi là vì một người, một người đã mãi xa.


Nhất Bác cùng Lã Nghi Nghi nói chuyện hợp tính vô cùng, bỗng chốc đã chở thành bạn tốt lúc nào không hay.

Lã Nghi Nghi vừa gọt táo, lại vừa vui vẻ nói:"Nhất Bác, hai tháng sau tớ sẽ đến Châu Phi cùng tổ chức từ thiện quốc gia, cậu có muốn đi cùng tớ không"Nhất Bác ấp úng nói: "Tớ chỉ sợ mình đã quên đi rất nhiều kiến thức y học""Tớ giúp cậu khôi phục lại chúng"Đúng vậy, như lời cô ấy nói, trong buổi chiều hôm ấy Lã Nghi Nghi đã đem đến rất nhiều sách chuyên ngành, những quyển này đều là những quyển cậu đã học qua, vẫn còn nhớ rất rõ ở trong đầu, nhưng có một số đoạn vẫn sẽ bị lãng quên, nhìn cô gái trước mặt lòng mang đầy nhiệt huyết, cậu lại nhớ đến bản thân mình khi xưa, cũng là dáng vẻ giống như cô ấy vậy.


Vì vậy, cậu đã tự đưa ra một quyết định cho bản thân mình, tháng sau sẽ cùng cô ấy bay đến Châu Phi theo đoàn từ thiện, chữa bệnh cùng giúp những trẻ em nghèo học chữ, thời hạn là nửa năm, nhìn đoàn người có bác sĩ, có giáo viên, cũng có y tá, lại còn có cả quân nhân ký ức ba năm trước đột nhiên lại hiện về.

"Nghi Nghi, chúng ta làm như vậy có được không"Lã Nghi Nghi bộ dạng không sao cả đưa cho Vương Nhất Bác ly cafe mình mới mua ở sảnh chờ, cuối cùng mở miệng:"Chờ qua tới đó rồi chúng ta hãy gọi điện báo anh ấy, dù sao công việc anh ấy bận rộn như vậy, chờ anh ấy phát hiện cậu biến mất thì chúng ta đã tới Châu Phi rồi"Vương Nhất Bác nghe người đối diện nói, cuối cùng cũng gật gù thoả hiệp:"Cũng đúng"Dù sao anh hận cậu như vậy, cậu đi càng xa anh càng cảm thấy thoải mái trong lòng thì đúng hơn.

.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện