Phương Hạ Vũ vô cùng hụt hẫng và không muốn tin vào những cảnh mình đang chứng kiến, cô nghe được tiếng tim mình như đang tan vỡ trong lòng ngực.

Năm đó Phương Hạ Vũ vì muốn được ở bên Mạc Hạo Ngôn mà ngay cả gia đình cũng từ bỏ, anh nói dùng cả đời này để yêu thương chăm sóc cho cô nhưng rốt cuộc anh lại phản bội cô như thế hay sao?!
Còn Phạm Đông Nghi là kiểu bạn gì vậy chứ? Sáng nay Phương Hạ Vũ vừa chi trả toàn bộ tiền phẫu thuật cho ba của cô ta nhưng cô ta lại đi quyến rũ chồng của Phương Hạ Vũ, đúng là cái loại trà xanh khốn nạn mà.

Mạc Hạo Ngôn cựa quậy rồi từ từ mở mắt ra, anh chống tay ngồi dậy vẻ mặt có chút hoang mang: “Ôi trời ơi mấy giờ rồi tại sao mình lại còn ở đây?”.

Qua vài giây Mạc Hạo Ngôn đưa mắt nhìn qua bên cạnh thì thấy Phạm Đông Nghi, phản ứng đầu tiên của anh là giật mình sau đó anh lấy lại bình tĩnh lay động gọi Phạm Đông Nghi dậy: “Nè Đông Nghi dậy đi, sao cô lại nằm trên giường với tôi vậy, mau ngồi dậy và giải thích đi chứ?”.

Phạm Đông Nghi ngồi dậy giọng điệu nũng nịu: “Anh thật là hư quá đi à, anh dùng quyền lực để cưỡng đoạt người ta rồi bây giờ anh làm ra bộ mặt vô tội là sao đây?”.


Mạc Hạo Ngôn hoang mang tột độ những gì mà Phạm Đông Nghi nói chẳng khác gì sét vừa đánh ngang qua tai anh nên anh liền lên tiếng phủ nhận: “Không thể nào, tôi không bao giờ làm ra những chuyện trái đạo như vầy được hết”.

“Bây giờ anh tính chối bỏ trách nhiệm đó hả?” Phạm Đông Nghi híp mắt lên tiếng giọng điệu đầy tính đe dọa.

Mạc Hạo Ngôn nhất thời đuối lý những gì đang diễn ra trước mắt làm cho anh khó mà giải thích được: “…tôi…”.

Phạm Đông Nghi nhếch môi cười khẽ: “Anh đừng lo tôi cũng không muốn chuyện này dây dưa kéo dài đâu anh chỉ cần đưa cho tôi 300 triệu tôi sẽ xem như giữa chúng ta chưa từng xảy ra chuyện gì hết, cũng không để ai biết được chuyện này anh đồng ý không?”.

Mạc Hạo Ngôn lạnh giọng hỏi: “Cô đang uy hiếp tôi sao?!”.

“Anh là một thiếu gia xuất thân trong một gia đình giàu có, không chỉ vậy bây giờ sự nghiệp của anh đang rất tốt chẳng lẽ có 300 triệu mà anh cũng tiếc sao, nếu anh không đồng ý thì…”.

Mạc Hạo Ngôn cáu giận lên, mắt anh hằn lên tia  máu: “Thì cô sẽ làm gì nói tôi nghe thử?”.

Phạm Đông Nghi liền lên tiếng đáp: “Mạc Hạo Ngôn bây giờ anh không có quyền mặc cả với tôi đâu chỉ được phép đồng ý thôi, nếu không tôi sẽ nói với Phương Hạ Vũ chuyện anh và tôi ngủ chung với nhau lúc đó gia đình anh tan vỡ cũng không phải lỗi tại tôi nha”.

Mạc Hạo Ngôn rất ghét người khác uy hiếp mình nên lên tiếng thách thức: “Vậy thì phải xem bản lĩnh của cô rồi”.


“Ý anh là sao chứ, anh không đồng ý điều kiện giao dịch của tôi sao?”.

Tiếng Phương Hạ Vũ vang lên: “Hai người nói xong chưa vậy?”.

Cả Mạc Hạo Ngôn lẫn Phạm Đông Nghi đều giật thót người nhìn về phía của Phương Hạ Vũ đang đứng cách đó không xa, Mạc Hạo Ngôn lên tiếng hỏi: “Sao em lại ở đây?”.

Vẻ mặt của Phương Hạ Vũ trắng bệch hốc mắt đỏ hoe có thể nhìn thấy được những giọt nước mắt đang chực chừ sắp rơi xuống giọng cô yếu ớt nói: “Nếu không ở đây thì làm sao em chứng kiến được cảnh tượng này, nếu em không ở đây thì làm sao em biết được anh chán ghét em đến độ phải ra ngoài tìm người phụ nữ khác chứ”.

Mạc Hạo Ngôn vội lên tiếng giải thích: “Mọi chuyện không phải như vậy đâu, em nghe anh nói đi mà Hạ Vũ”.

Cả người của Phương Hạ Vũ run nhẹ lên cô sợ phải đối mặt với sự thật quá phủ phàng này, khoảnh khắc đó Phương Hạ Vũ thấy mình thật nhỏ bé thật bất lực, cô không thể làm gì khác để thay đổi cục diện này cô chỉ có thể đứng trơ mắt ra mà nhìn với nỗi tuyệt vọng mà thôi.

Giọng của Phương Hạ Vũ nghẹn ngào vang lên: “Thì ra tình yêu của anh chỉ được bấy nhiêu thôi đó hả Mạc Hạo Ngôn? Tại sao lại đối xử với em như vậy? Tại sao vậy hả Mạc Hạo Ngôn? Anh từng nói sẽ dùng cả cuộc đời mình để yêu thương che chở cho em cơ mà, anh nói anh sẽ mãi mãi là gia đình của em, là nơi để em trở về…nhưng sau tất cả anh là đồ nói dối, anh phản bội lại tình yêu của em rồi…huhuhu”.


Phạm Đông Nghi lên tiếng chen vào: “Hạ Vũ à, xin lỗi cô thật lòng tôi cũng không muốn làm tổn thương cô đâu chỉ là bây giờ ba tôi đang cần phẫu thuật tim gấp cho nên tôi cũng hết cách rồi, nếu xét về tình bạn thì cô có thể coi tôi là một kẻ khốn nạn nhưng giữa tình bạn và mạng sống của ba tôi thì tôi buộc lòng phải hy sinh tình bạn giữa chúng ta”.

Phương Hạ Vũ cười khổ một cái: “Hy sinh sao? Nghe thật cao cả nhưng nhân cách của cô thật thối nát mà, xem như đời này tôi mắt mù nên chọn lầm bạn để chơi và tôi bắt cô phải sống chung với tội lỗi trong suốt phần đời còn lại”.

Phương Hạ Vũ bỏ chạy ra ngoài, Mạc Hạo Ngôn tính đuổi theo thì bị Phạm Đông Nghi giữ lại.

Phương Hạ Vũ đi lang thang trên đường như người mất hồn, những lời thề non hẹn biền, những khoảnh khắc vui vẻ với Mạc Hạo Ngôn hiện lên trong đầu của cô khiến cô càng thấy đau đớn hơn khi biết mình bị phản bội.

.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện