CHƯƠNG 28. Rung Động?!? Khoa nhún nhẩy đi ra khu vực giữ xe, tay lắc chìa khóa trong tay. Chẳng hiểu ngu ngơ thế nào mà đâm trúng người ta. Ngước mắt lên nhìn. . .

-“ Xin lỗi, tôi đang vội.”- Tuấn Vỹ lúi húi phủi bụi trên quần rồi cắm đầu chạy như ma đuổi

-“Hơ . . . ơ ơ ơ”- Bỏ lại anh chàng Vĩnh Khoa ú ớ không ra tiếng ở đằng sau. . . . . . . .

Đây là tình huống gì vậy?

Phải đuổi theo.! Nghĩ là làm, anh chàng quyết tâm giáo huấn tên khốn Tuấn Vỹ một trận nên người.

--------------------------------------------------

-“Bốp..”

Một cái tát như cuồng phong rơi trên má cô gái trẻ. Kiều thút thít ôm lấy mặt, tay chỉ vào mặt người vừa tát mình

-“ Tôi khinh, con trai mà đánh con gái, nhục nhã, hèn hạ, ghê___”

-“ Nói từ nữa đi? Hả?”- Minh Khánh uy hiếp,đôi mắt đỏ ngầu, gân xanh bên thái dương cũng nổi lên.

Một bên là nó đang bị kẹp dưới nách hắn, biến hóa thành một chú gà con đang được che chở trong cánh gà mẹ ( =)) )

-“ Đồ hènnnn”- Kiều không sợ mà hét lên thêm lần nữa.

Hắn lập tức túm lấy cổ áo Kiều, giơ cao nắm đấm chuẩn bị hạ xuống nhưng bị cánh tay nào đó mạnh mẽ cản lại.

Minh Khánh nhíu mày không vui, hất tay người đang cầm chặn tay mình ra thật mạnh. Hắn hất cằm nói

-“ Tuấn Vỹ, giữ chó cho cẩn thận, đừng để đi ẳng bậy ngoài đường.”

Kiều trợn tròn mắt, tính nói lại nhưng bị Tuấn Vỹ đen mặt lôi đi thật nhanh -“Em làm tôi mất mặt quá đấy”

Vừa lúc này Vĩnh Khoa chạy tới, tay chống lên gốc cây bàng thở phì phò vì mệt. Đám đông thấy thế liền dần giải tán khi hết kịch vui. Nó cũng vùng vẫy thoát ra “đôi cánh gà mẹ” của ai kia.

-“Lần sau đi đâu nhớ dắt theo bà heo này, thả đi lơn tơn cứ bị ức hiếp mà không chừa! To xác vô dụng”

Hắn không đợi Khoa hỏi gì đã mở miệng, nói xong bỏ tay vào túi quần đi thật nhanh đến lớp.

Nó hậm hực liếc xéo bóng lưng đó.

-“ Chuyện gì?”- Khoa nghi ngờ hỏi-“ Mặt mày sao đỏ thế kia?”

-“ Không có gì, qua rồi. Mau vào lớp ôn bài đi, sắp tới giờ thi rồi”

Một cơn gió vi vu thoảng quá tung bay mớ tóc mềm của nó. Tay trái tém tóc qua một bên, tay kia kéo Khoa vào lớp. . .

Ý nghĩ giờ này của bà heo mập ú : Kéo lẹ cái tên này vào lớp thôi, kẻo suy nghĩ bậy bạ hỏi chuyện lúc này là chết. Nếu ổng biết thì Tuấn Vỹ không lết xác ra khỏi trường mới là lạ... Đi lẹ đi lẹ

------------------------------------------

Nhưng không ai chú ý rằng đằng sau cây phượng phía xa xa kia, có một chàng trai lãng tử mặt đỏ như trái cà, tay ôm lấy ngực hòng giữ cho trái tim ngưng đập loạn xạ. Bao nhiêu cảm xúc hỗn loạn chạy loạn xạ trong não bộ.

Cảm giác lúc nãy ôm bà heo kia. . .thật. . . thật khó nói.

Khuôn mặt vốn xưa nay luôn lạnh lùng chết người thế kia lại có giây phút ngu ngơ đỏ mặt như thế. Khóe miệng còn cong lại một nụ cười hoàn hảo lộ ra chiếc răng khểnh trắng bóng.

Chẳng lẽ nào. .là rung động vì tình yêu?!?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện