Biên soạn: Đức Uy -

- --

Kiều Mẫu vội mở miệng nói, "Phu nhân, trang phục mùa này đều rất không tệ, hay là bà chọn thử xem! Y phục của bà, kiểu dáng quá đơn điệu, cũng nên thay đổi một chút cho mới mẻ!"

Mỗi lần có thời trang mới nhất, Kiều Mẫu đều bảo cửa hàng đưa tới tận nơi cho Ân Duyệt Dung chọn. Nhưng Ân Duyệt Dung hoặc là trực tiếp để cho Kiều Mẫu quyết định, hoặc là sẽ chọn lại những mẫu quần áo tựa tựa như cũ, và tất cả đều là màu đen, chưa bao giờ chọn thử một loại khác.

Nói chung vì hôm nay không có chuyện gì, Ân Duyệt Dung liền đồng ý, "Mang vào đi."

"Vâng!" Kiều Mẫu vội vàng nói quản lý đem những mẫu đồ mới nhất vào.

Quản lý Trương cũng không phải là lần đầu tiên đến đây, nhưng mỗi lần tới đều không nhịn được trầm trồ vì vị nữ quản lý Trọng Tài Hội vừa xinh đẹp lại lạnh lùng này.

Nhan sắc của nữ quản lý này được bảo dưỡng quá tốt rồi, chẳng qua là bình thường chưa bao giờ trang điểm. Chỉ cần thoáng sửa soạn một chút, khẳng định là càng kinh diễm.

Quản lý Trương sai cấp dưới mang toàn bộ quần áo vào, xếp thành một hàng, để cho Ân Duyệt Dung chọn.

Ân Duyệt Dung nghiêng nghiêng đầu, tiện tay chỉ vài bộ, "Cái này, cái này."

Quả nhiên, tất cả những loại được Ân Duyệt Dung chọn đều là trang phục tương đối chính chuyên, màu đen và có phần khô cứng. Những cái còn lại, thậm chí bà cũng chưa thèm liếc lấy một lần.

Quản lý Trương theo thói quen nghề nghiệp, không nhịn được đi tới cạnh một cái váy màu xanh đen, giới thiệu, "Quản lý Ân, cái này cũng rất đẹp mắt, kiểu dáng rất kinh điển, sẽ không quá lóa mắt, hơn nữa màu sắc đặc biệt tôn vinh làn da của bà!"

Ân Duyệt Dung ngước mắt, thản nhiên lướt qua chiếc váy xanh đen đó một lần, "Khó coi."

Sắc mặt của quản lý Trương cứng đờ, lại vội chỉ sang một chiếc váy tím nhìn có vẻ chính chuyên hơn, "Vậy cái này bà thấy sao?"

Lần này ngay cả lời thừa Ân Duyệt Dung cũng lười nói ra, biểu cảm đã nói rõ ghét bỏ.

Quản lý Trương ngượng ngùng lui ra, không nói thêm gì nữa.

Kiều Mẫu ở bên cạnh mớm lời, "Phu nhân, tôi thấy hai bộ đồ quản lý Trương đề cử kia đều rất đẹp, rất thích hợp với bà, hay là phu nhân thử một lần xem sao?"

Ân Duyệt Dung lạnh lùng lườm một cái: "Bà muốn loại đồ vật này được mặc ở trên người tôi?"

Thần sắc Kiều Mẫu đầy bất đắc dĩ, đang định nói gì, lúc này, không biết từ lúc nào Đường Đường đã xuất hiện, líu la líu lo mở miệng nói, "Hai bộ này rất khó coi! Không xứng với bà nội tôi!"

Kiều Mẫu theo bản năng nhìn về phía người mới xuất hiện, "Tiểu thiếu gia..."

Ân Duyệt Dung nhìn thấy cậu nhóc, nghe được lời của cậu bé, sắc mặt mới hơi hơi khá hơn một chút.

Quản lý Trương nghe nói như vậy, vốn là có chút mất hứng, nhưng thấy người vừa mới nói lại là một đứa bé đẹp trai đáng yêu, vì vậy một chút điểm không vui kia liền biến mất không còn. Không chấp trẻ con à nha!

"Vị này là?" Quản lý Trương hỏi thăm.

Kiều Mẫu giới thiệu: "Đây là tiểu thiếu gia nhà tôi."

Tiểu thiếu gia?

Từ lúc nào Ân gia có thêm một tiểu thiếu gia rồi vậy hả?

Nghe nói hình như vị Đại thiếu gia Ân gia rời nhà đã lâu kia có một đứa con riêng, chẳng lẽ là đứa bé kia?

Người ta thần bí như thế, quản lý Trương không dám hỏi nhiều, vội nói, "Chào tiểu thiếu gia, không biết cậu thích cái nào, cảm thấy cái nào mới thích hợp với bà nội của cậu đây? Cậu có thể giúp bà nội chọn một cái nha!"

Ân Duyệt Dung ngồi ở một bên, cũng không hề ngăn cản.

Chỉ thấy Đường Đường đi tới trước một dãy quần áo kia, đi tới đi lui, khá chuyên tâm quan sát, dường như đang thật sự tập trung chọn.

Cuối cùng Đường Đường đi tới phía trước một chiếc váy dạ hội màu đen.

Kiều Mẫu vội nhắc nhở, "Tiểu thiếu gia, cái này mới vừa rồi phu nhân đã chọn rồi."

Đường Đường lắc đầu một cái, "Tôi thích bộ đồ bên cạnh chiếc váy màu đen này, bộ này bà nội mặc khẳng định rất đẹp!"

Bộ đồ bên cạnh chiếc váy màu đen?

Chỉ thấy bên cạnh bộ đồ đen chính là một chiếc váy màu đỏ rực, kiểu dáng mới mẻ độc đáo nhưng lại không đến mức hở hang quá phận, cổ áo và mép váy được thêu tay vô cùng tinh tế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện