EDITOR: HANNAH

Dường như thất tình cũng chẳng phải cái gì đó ghê gớm. Ngoại trừ việc trong lòng cảm thấy trống rỗng, giống như bị khoét sạch.

Ngoài ra thì tôi vẫn như trước, làm việc, ăn cơm, ngủ nghỉ, ôm mèo.

_ “Nhật ký nữ đại gia”_

Thế mà cũng dám nói hả?!

Trợ lý Cao thực sự dám nói thật luôn hả? Không biết bịa chuyện à? Sao lại có thể nói ra mấy câu này chứ? Mấy cô thư ký đinh ninh lần này trợ lý Cao chết chắc rồi. Các cô đồng loạt lặng lẽ nhìn về phía sếp tổng, đến thở cũng không dám thở mạnh.

Đường Vực mặt đen như đít nồi nhìn chằm chằm Cao Hằng, thế mà cậu trợ lý của anh vẫn rất nghiêm túc, cứ như thể cậu ta vừa mới chỉ trả lời một câu hỏi cực kỳ bình thường. Đường Vực khoanh tay trước ngực, xì một tiếng rồi nói: “Cao Hằng, tiền làm thêm giờ tháng này trừ hết.”

Cao Hằng: “……”

Anh ta lòng đau như cắt. Tiền làm thêm giờ của anh có làm gì sai đâu cơ chứ? Sao tự dưng lại muốn cắt nó đi?

Anh cũng đâu có nói gì sai đâu?

Đường Vực nhìn vẻ mặt anh ta, cười lạnh rồi hỏi: “Không phục à?”

Cao Hằng lấy lại vẻ mặt nghiêm túc, đau lòng lắc đầu đáp: “Không ạ, sếp tổng quyết định như thế làm em tâm phục khẩu phục.”

Phục cái con mẹ nhà cậu.

Lại còn anh rể với em vợ.

Xem phim đen ít thôi.

Đường Vực làm mặt lạnh rồi quay đi, quẳng lại một câu: “Vào lấy tài liệu ra đi.”

Cao Hằng vừa khóc thầm vừa vội vàng theo sau.

Mấy cô thư ký lúc này mới ngồi phịch xuống ghế. Thư ký Chu vừa xoa ngực vừa nói nhỏ: “Doạ chết tôi rồi, tôi còn tưởng sếp tổng muốn đá đít trợ lý Cao đi luôn rồi chứ!”

Thư ký Trần vẫn còn sợ hãi, nói: “Thế mà trợ lý Cao còn dám nói…”

Sau này cũng không dám buôn chuyện về sếp tổng trong công ty nữa, sợ vỡ mật.

Trong phòng làm việc.

Cao Hằng cầm những tài liệu đã ký đi. Đường Vực vốn còn đang thất thần nhìn ra ngoài cửa sổ, bỗng nhiên nhìn qua, nói nhỏ: “Trước kia Đường Hinh rất hay lên đây sao? Còn hay cùng tôi ăn cơm?”

Cao Hằng nghĩ nghĩ một lúc rồi đáp: “Những lúc sếp có ở đây thì cứ khoảng hai ngày lại chạy lên một lần, một tuần ăn cơm một lần, đa phần là những lúc sếp phải làm thêm giờ.”

Trong suốt thời gian dài như vậy, Cao Hằng cũng đã nhớ được cả sở thích của Đường Hinh. Cô ấy thích ăn đồ ngọt, ăn cơm xong thì muốn uống nước trái cây hoặc ăn bánh pudding.

Đường Vực cụp mắt cố gắng nhớ lại, có vẻ đúng là như vậy. Chỉ cần rảnh rỗi là cô ấy lại chạy lên tầng. Nếu đúng lúc anh đang bận thì cô sẽ nói chuyện với trợ lý Cao mấy câu hoặc thậm chí là nói chuyện với Hoắc Thần Đông một lúc rồi sau đó lại đi xuống.

Cô rất hiếm khi dùng dằng không đi cho nên anh không có cảm giác bị cô quấy rầy, cũng chưa bao giờ cảm thấy phiền.

Anh ngước lên, hỏi: “Bắt đầu từ lúc nào?”

Cao Hằng nhớ lại: “Từ sau khi dự án ‘Chống khủng bố’ khởi động được một thời gian.”

Chính là sau khi anh add WeChat của cô, cho đến nay cũng đã hơn một năm rồi.

Thế nên cô đã thích anh từ lúc đó sao?

“Được rồi, cậu ra ngoài đi.”

Sau khi Cao Hằng rời khỏi, Đường Vực vẫn thẫn thờ nhìn ghế sô-pha trước mặt. Trước đây những lúc anh phải làm thêm giờ, Đường Hinh thường chạy lên lầu xin ăn ké cơm hộp với anh, còn hùng hồ lý luận rằng: “Dù sao một mình em về nhà cũng chỉ ăn cơm hộp thôi, sếp cho em xin ké một hộp cũng đâu tốn bao nhiêu đâu.”

Anh hơi cụp mắt, tay duỗi ra cầm điện thoại trên bàn, mở WeChat, lướt mãi lướt mãi mới tới khung chat với Đường Hinh. Đoạn tin nhắn cuối cùng là vào tối ngày 31 tháng 03.

Nữ đại gia: “Em đặt tên cho con mèo là Bánh Bao Cuộn có được không?”

Anh trả lời: “Em vui là được.”

Cô ấy đáp lại bằng icon hình một cô nhóc đang phồng má trợn mắt tức giận, quay lưng không thèm để ý nữa.

Cho tới bây giờ, cuộc trò chuyện giữa hai người vẫn dừng lại ở cái icon kia.

Rất giống với bộ dạng của cô ấy mỗi khi tức giận.

Anh vào trang cá nhân WeChat của cô, từ sau bài đăng toàn icon đấm đầu heo kia, phong cách đăng bài của cô đã từ từ hồi phục giống như lúc trước, cứ như thể chuyện thất tình chẳng ảnh hưởng gì nhiều tới cô… chỉ mất vỏn vẹn năm ngày để phục hồi.

Sau khi lấy lại tinh thần thì từng bước rời xa khỏi cuộc sống của anh.

Nhận ra điều này khiến cho Đường Vực không biết phải phản ứng thế nào, thậm chí còn có phần không thể chấp nhận, giống như có một thứ rất quan trọng đột nhiên bị người ta đoạt mất.

Anh nhíu mày, ma xui quỷ khiến thế nào lại mở đoạn chat kia, bắt đầu gõ chữ: “Đường Hinh, có phải em…”

Gõ được một nửa rồi thì đột nhiên dừng lại.

Lại xoá đi.

Lại gõ, lại xoá, rồi lại gõ, rồi lại xoá…

Là anh đã từ chối cô, cô không tiếp tục dây dưa với anh nữa hình như cũng đúng. Mà với tư cách của anh bây giờ, trừ việc là cấp trên của cô ra thì cũng chẳng là cái gì cả, chuyện công việc cũng chẳng có nhiều liên quan để mà phải liên lạc với cô, giờ anh nói gì cũng không thích hợp.

Vài giây sau lại quẳng điện thoại trên bàn “cạch” một tiếng.

*****

Đường Hinh vừa mới ăn cơm xong, đang ôm Bánh Bao Cuộn ngồi trên thảm lướt xem WeChat, vừa nhìn quan đã thấy khung chat được ghim ngay đầu trang, tay hơi do dự một chút rồi vẫn không kìm được mà mở ra xem.

Cô lướt xem lại lịch sử trò chuyện, không kìm được nhíu mày.

Cái đồ óc heo.

Cô muốn bỏ ghim khung chat này.

Đúng lúc cô vừa định huỷ ghim thì lại ngạc nhiên thấy dòng chữ thông báo: Đối phương đang soạn tin nhắn…

Cô ngây người một lúc, tim bỗng đập nhanh hơn, hai mắt mở to, nín thở nhìn chằm chằm sáu chữ kia.

1 phút…

2 phút…

3 phút…

Sau 3 phút khung thoại vẫn chỉ hiển thị dòng thông báo “Đối phương đang soạn tin nhắn…”, đột nhiên ngay cả dòng thông báo này cũng biến mất.

Tim gan cô đang nóng như lửa đốt vì chờ đợi, chờ tới mức muốn hoá đá luôn rồi, thế mà cuối cùng lại chẳng thu được gì.

Đường Vực không nhắn cái gì hết.

Làm cô tức chết luôn!

Cô giận dữ, huỷ cài đặt ghim ở khung thoại, để mặc cho khung thoại trôi xuống dưới. Mặc kệ luôn!

*****

Mấy ngày nay đang diễn ra Liên hoan phim, hot search trên Weibo thay đổi không ngừng như nước chảy, hết đợt này đến đợt khác. Đường Hinh vừa xem Weibo hóng thị, vừa làm chân “trà nước” cho tổ dự án, bỗng nhiên cảm thấy rất chán chường.

Cô không có hứng thú với thể loại dân quốc cũng không muốn viết kịch bản đề tài này.

Dù sau này có tham gia mười tổ kịch bản dân quốc e rằng cũng không viết nên cái gì ra hồn, đừng nói đến chuyện trở thành biên kịch chủ chốt.

Lúc trước cô có nói với Đường Vực, chỉ cần có dự án mới cô sẽ tham gia, nhưng giờ cô thực sự không muốn làm tiếp, cô cảm thấy mình ở lại đây chẳng để làm gì.

Cô cứ thất thần, đắn đo mãi suốt ba ngày, Hoàng Tư Nghệ cũng nhìn ra. Cô ta cười lạnh nói: “Có phải cô muốn cùng Lục papa của cô bay cao rồi không, không muốn làm biên kịch nhỏ cho dự án này nữa hả?”

Đường Hinh nhíu mày, hiếm khi không cãi lại, cô chỉ đứng lên nhìn Hoàng Tư Nghệ cười cười rồi nói: “Thế thì tôi rời tổ là được phải không.”

Hoàng Tư Nghệ sửng sốt: “Hả?”

Chu Đan ngồi cạnh cùng mấy biên kịch khác cùng tổ cũng đồng loạt nhìn qua. Biên kịch chủ chốt quan tâm hỏi han: “Sao lại muốn rời tổ? Có chuyện gì?”

Vốn dĩ phong cách của Đường Hinh cũng không phù hợp với dự án này, nhưng cô là do Tổng giám đốc Đường phân vào, bọn họ cũng không có cách nào từ chối, để cô làm mấy việc vặt trợ giúp phía sau cũng không có vấn đề gì.

Đường Hinh nhìn biên kịch chủ chốt, mỉm cười nói: “Tôi cảm thấy tôi ở lại cũng không giúp được gì nhiều. Tôi rời đi để cho một biên kịch khác thích hợp hơn vào thế chỗ cũng tốt. Trong thời gian qua cảm ơn mọi người đã giúp đỡ, tôi sẽ báo lại với sếp tổng.”

Nói xong cô thực sự quay người rời đi.

Những người khác trong văn phòng cũng hơi sững người, người nọ nhìn người kia.

Bước chân Đường Hinh thong dong nhẹ nhàng, đi thẳng ra thang máy, đợi một lúc. Thang máy tới, cô cũng ung dung đi vào.

Tới tầng trên, thư ký Trần đã vài ngày không gặp cô cũng hơi giật mình, vội vàng đứng dậy mỉm cười chào: “Cô Đường, cô tìm sếp tổng sao?”

Đường Hinh cười đáp lại: “Vâng, anh ấy có ở đây không?”

Thư ký Trần đáp: “Có ở đây.”

Cao Hằng đang cầm tài liệu mở cửa phòng của CEO, anh ta nhìn thấy Đường Hinh thì cũng hơi sững người, còn chưa kịp đóng cửa lại, Đường Hinh nhìn qua khe hở thấy đằng sau bàn làm việc rộng rãi, người đó đang thả lỏng dựa vào ghế, hai mắt nhắm nghiền, đầu ngả ra sau, quai hàm căng ra tạo thành một đường cong nam tính hấp dẫn.

Dường như cảm giác được cô đang nhìn mình, anh đột nhiên mở mắt, hơi nghiêng đầu nhìn qua.

Khoảnh khắc đó tim Đường Hinh đập nhanh hơn. Cao Hằng lùi một bước về phía văn phòng, quay đầu về phía phòng làm việc, bình tĩnh báo: “Sếp tổng, cô Đường tới.”

Đường Vực không thay đổi tư thế, hơi nheo mắt, trầm giọng nói: “Cứ để cô ấy vào đi.”

Đường Hinh nhìn trợ lý Cao, khẽ mỉm cười rồi đi vào trong.

Cao Hằng tế nhị đóng cửa lại.

Đường Vực không thay đổi tư thế, chăm chú nhìn cô bước vào phòng, đi thẳng đến trước bàn làm việc của anh.

Không hiểu sao anh có linh cảm cô tới đây không phải có chuyện gì tốt.

Quả nhiên.

Cô gái nhỏ trước mặt khẽ mỉm cười với anh, nói: “Sếp tổng, tôi muốn xin rời khỏi tổ biên kịch dự án, đối với tôi, dự án này…”

“Khoan đã…”

Đường Vực nhíu mày, ngắt lời cô.

Đường Hinh nhìn anh, chớp chớp mắt: “Có chuyện gì vậy?”

Đường Vực không nhìn nổi vẻ mặt vô tội này của cô, anh liếm môi, ngồi thẳng người, hai tay để trên bàn, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô, cứ im lặng nhìn cô. Qua một lúc lâu anh mới cong môi cười nhạo hỏi: “Rời tổ dự án rồi sau đó thì sao? Bước tiếp theo là gì?”

“Bước tiếp theo cái gì cơ?”

Đường Hinh không hiểu, vẻ mặt đầy mơ hồ nhìn anh.

Đường Vực mất kiên nhẫn, gõ ngón tay trên mặt bàn, lập tức đứng lên, ưu thế về chiều cao nhanh chóng thể hiện rõ. Anh đứng từ trên cao nhìn xuống cô, từ trong đôi mắt đều toát ra vẻ lạnh lùng, nói: “Không có bước tiếp theo à.”

Đường Hinh: “……”

Cô có hơi bực bội nhìn anh, nói nhỏ: “Những lời này cũng không phải do tôi nói.”

Đường Vực mím môi, đè nén sự tức giận đang sôi trào, nhìn cô với vẻ áp chế, hỏi: “Vì sao muốn rời tổ?”

Đường Hinh thẳng thắn nói: “Bởi vì tôi cảm thấy dự án này vượt ngoài khả năng của tôi. Tôi cũng không thích đề tài này, dù có tiếp tục ở lại tổ cũng không có tác dụng gì, thực sự rất nhàm chán…” Cô dừng lại một chút rồi nói tiếp, “Không bằng tôi rút lui để người khác có thể thay thế.”

Bây giờ muốn rời tổ dự án, bước tiếp theo liệu có phải muốn thôi việc hay không?

Rời khỏi Thời Quang?

Sau đó chạy đi tìm Lục papa của cô?

Đường Vực không ngừng suy đoán trong lòng, càng nghĩ càng thấy mất kiên nhẫn. Anh nhíu mày hỏi: “Để ai thay?”

Đường Hinh nghiêm túc cân nhắc một lúc rồi chân thành kiến nghị: “Hàn Tiêu Tiêu thì sao? Cô ấy làm việc thực sự rất nghiêm túc.”

Đường Vực phì cười, mặt vẫn giữ vẻ lạnh lùng.

Đường Hinh: “……”

Cô thấy anh như vậy, bắt đầu không kiềm chế được, trừng mắt hỏi: “Sếp tổng, anh thế này là có ý gì? Rời khỏi tổ biên kịch cũng là chuyện rất bình thường không phải à? Những dự án cũng có đầy biên kịch rời tổ đó thôi, không làm được thì thay người, có thế thôi, đây không phải là chuyện mà anh thích làm nhất à?”

Đường Vực hiếm khi nào thấy cô tức giận như vậy, anh im lặng một lúc, lông mày càng nhíu chặt, nói: “Lúc trước chính em muốn vào tổ dự án.”

“Khi đó tôi không biết sẽ chọn đề tài phim dân quốc, hơn nữa…” Đường Hinh đột nhiên im lặng, cô quay đầu, chỉ dùng góc nghiêng đối diện với anh, rất giống cái icon tức giận mà cô gửi lúc trước, giống như sắp sửa quay lưng lại với anh, “Dù sao, bây giờ tôi cũng muốn xin sếp cho tôi rời tổ dự án, nếu sếp không đồng ý thì tôi cũng chẳng còn cách nào khác.”

“Đường Hinh.”

Đường Vực kìm nén tâm trạng, trầm giọng gọi tên cô.

Đường Hinh quay đầu nhìn anh, sắc mặt cũng chẳng tốt hơn bao nhiêu.

Nếu cô còn không quay lại nhìn anh, anh chắc chắn sẽ khiến cho cô phải quay lại nhìn anh.

Anh chống tay vào bàn làm việc, nheo nheo mắt nhìn cô chăm chú, đột nhiên cười lạnh, nói: “Rời tổ dự án rồi sau đó định đi đâu? Định cùng Lục papa của em cao chạy xa bay à?”

Đường Hinh: “……”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện