Vốn tôi còn cho rằng tôi đã rất yêu Đường Vực rồi, không ngờ còn có thể yêu hơn thế nữa.

_ "Nhật ký Tiểu Đường Tâm"_

Đường Hinh đầu "bốc khói" đi về phòng, Đường Vực không ngờ cô sẽ tức giận, đi theo phía sau cô. Vào đến phòng ngủ, anh tóm lấy cô, bất lực nhìn cô, nói: "Người tức giận phải là anh mới đúng. Em lấy mấy lời Đường Đinh Đinh nói áp thành tiêu chuẩn xét xem anh có yêu em anh không, làm anh phải vượt qua bao gian nan oan uổng."

Cô vẫn không phục, cãi lại: "Cũng đâu phải không có lý, áp vào vẫn được mà."

Cục Bông chạy lại gần, ý đồ muốn vào phòng.

Đường Vực quẳng nó ra ngoài, đóng cửa lại, bế cô lên giường.

Anh nửa nằm nửa ngồi, dựa vào đầu giường. Đường Hinh ngồi trên đùi anh, anh ôm lấy cô, hỏi: "Thích năm sáu phần anh sẽ theo đuổi em, thích bảy phần sẽ muốn hôn em, thích tám phần sẽ muốn lên giường với em, thích chín phần sẽ muốn kết hôn với em, thích mười phần..." Anh có lẽ không cách nào hiểu nổi lý lẽ của mấy cô nhóc này, nhíu nhíu mày nói nốt: "Sẽ dâng cả mạng cho em."

"Ý là yêu sâu đậm đó."

Đường Vực đã hiểu ra, anh hơi ngửa đầu, liếc mắt nhìn cô, nói: "Thế nên, trong lòng em anh chiếm bao nhiêu phần?"

Vừa thốt ra lời anh đã hơi hối hận.

Anh hỏi như vậy thì khác gì tư duy của cô đâu chứ.

Đường Hinh không cần nghĩ đã đáp trả: "250 phần."

Đường Vực cười cười nói: "Nghiêm túc nào."

Cô vặn lại: "Thế anh có nghiêm túc không?"

"Nói như thế." Đường Vực cảm thấy mình muốn phát điên rồi, đã biết rõ cô thích anh từ lâu thế mà vẫn muốn so đo. Tay anh áp lên má cô, vẻ mặt nghiêm túc, "Tình yêu đương nhiên có nhiều mức độ, một người tuyệt đối không thể yêu sâu đậm một người ngay từ đầu, đến nỗi cái gì mà dâng cả mạng. Lý luận này anh thấy không thuyết phục. Khi em cảm thấy anh thích em chỉ mới được bảy phần đã đồng ý làm bạn gái anh, khi xảy ra chuyện, phản ứng đầu tiên của anh luôn là bảo vệ em, đó giống như bản năng từ trong máu thịt của anh rồi. Anh là đàn ông, em là bạn gái của anh, bảo vệ em là bản năng và trách nhiệm của anh."

"Nhưng mà, anh không chờ tới tận khi anh thích em đến mức có thể sẵn sàng dâng mạng mình cho em mới che chở cho em mà không chần chừ, do dự. Có những chuyện xảy đến chỉ trong nháy mắt, căn bản không kịp tự hỏi bản thân nhưng cơ thể đã hành động trước cả trí não."

"Nếu nhất định phải gán cho nó một cái tên, thì đó hẳn là hậu sang chấn tâm lý."

Đường Hinh hiểu ra phần nào, ví dụ có người sau khi chia tay hoặc mất đi người mình thích, phải mất một thời gian rất dài mới có thể thoát ra, có những người thậm chí còn không thể thoát khỏi cái vòng luẩn quẩn đó. Cô không muốn bi kịch hoá mọi thứ, chỉ đáng thương nhìn anh, hỏi: "Ý của anh là, dù cho một ngày nào đó anh không còn yêu em nữa, nhưng chỉ cần có trách nhiệm và nghĩa vụ, anh vẫn sẽ đối xử tốt với em, vẫn sẽ bảo vệ em sao?"

"Dừng lại..."

Anh không khách khí cốc đầu cô, thật muốn bổ đầu cô ra nhìn xem trong đó chứa cái gì.

Đường Hinh chớp chớp mắt, vẫn hỏi: "Thế anh có ý gì?"

Đường Vực hít một hơi thật sâu, cố giữ bình tình, phát hiện ra lối tư duy của bạn gái mình và những cô gái khác thật chẳng giống nhau. Đường Hinh chờ mong vài giây, bỗng bị anh xoay người đè xuống, cô căng thẳng nhìn anh: "Lúc trước anh đã "làm" hai lần rồi đấy."

"Anh nhận ra rằng nói cùng em mười câu cũng không bằng "làm" một lần." Anh đè tay cô xuống, ung dung cười, nói tiếp: "Nếu có thể động thủ thì anh chẳng dại gì dùng đến tài hùng biện của mình."

"......"

Thế là, "hiệp ba" của đêm nay bắt đầu.

Về mặt này đàn ông đúng là tiến bộ thần tốc, chỉ hai lần đã khiến máu trong người cô sôi trào, thời gian cũng càng ngày càng lâu. Đường Hinh thực sự không phải là đối thủ của anh, đành khóc lóc gọi "Đường papa" xin tha.

Khi hai người mồ hôi đầm đìa kết thúc "trận chiến", cô gái nhỏ hai mắt lờ đờ nhìn anh.

Trong đầu cô lại vang lên giọng nói khàn khàn của anh khi dỗ dành cô lúc trước...

"Nếu em muốn mạng anh thì lúc này là lúc thích hợp nhất, cũng là lúc dễ dàng nhất."

"Chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu", từ xưa tới nay đã có rất nhiều đấng nam nhi "hy sinh" trên giường, Đường Vực cũng không phải ngoại lệ.

Muốn chết cũng phải thành quỷ phong lưu mới được.

Sáng hôm sau, Đường Đinh Đinh chờ mãi không thấy tin nhắn trả lời, lại gửi thêm mấy tin nhắn nhưng vẫn không có động tĩnh gì. Cô đành gọi điện tới.

Khi đó Đường Vực đang chuẩn bị đi làm, anh liếc nhìn màn hình điện thoại, thay Đường Hinh nhận cuộc gọi.

Đường Đinh Đinh không biết, vội vàng nói rất nhanh: "Chị dâu, chị không sao chứ? Chị không cãi nhau với anh trai em chứ?"

Vài giây sau, cô nhóc nghe thấy giọng nói lạnh lùng của anh trai mình: "Cô ấy còn đang ngủ."

Đường Đinh Đinh sợ tới mức suýt chút nữa đánh rơi điện thoại.

Đường Vực cúp điện thoại luôn, cúi đầu thấy Đường Hinh đang hí mắt nhìn anh, một lúc sau, cô quay lưng về phía anh, tiếp tục ngủ.

Đường Vực: "......"

Anh bật cười, nói: "Anh đi đây."

Đường Hinh nằm trong chăn hừ một tiếng, không thèm để ý tới anh.

10 giờ sáng, cô bò dậy ăn miếng sandwich Đường Vực để trong lò vi sóng, trả lời tin nhắn của Đường Đinh Đinh: "Không sao, chỉ là tối qua eo tí nữa gãy luôn rồi."

Đường Đinh Đinh: "......"

Một lát sau, Đường Đinh Đinh gửi tin nhắn thoại, giọng nói rất dè dặt: "Hay là chị thử nói chuyện với anh trai em, bảo anh ý mở lại thẻ phụ cho em đi. Em mua thực phẩm chức năng bổ dưỡng cho chị được không?"

Đường Hinh: "......"

Đường Đinh Đinh gửi tiếp một tin nhắn thoại: "Em mới đi làm, chưa có tiền tiết kiệm, nếu anh ấy không cho em tiền tiêu vặt, em chắc phải làm thêm nghề bán hàng online mất. Chị yên tâm đi, sau này em kiếm được tiền rồi sẽ không dùng thẻ của anh ấy nữa."

Đường Hinh cạn lời, Đường Đinh Đinh bây giờ đang vì tiền của Đường Vực mà mua chuộc cô hả? Dáng vẻ đáng thương này thật khiến cô không đành lòng mà.

Chiều hôm đó, Đường Vực nhận được tin nhắn của Đường Hinh.

Nữ đại gia: "Anh đừng khoá thẻ của Dê con béo nữa đi, trong giới giải trí này ai cũng rất đua đòi, con bé là người mới, nếu không có anh chống lưng sẽ bị người ta ức hiếp mất."

Thẻ của Đường Đinh Đinh bị khoá mất một ngày, ngày hôm sau đã mở lại.

Thời gian trôi qua quá nhanh, nhoáng cái đã gần hết một năm, chỉ hai ngày nữa là tới đêm giao thừa. Một ngày trước giao thừa là buổi lễ công chiếu của bộ "Chống khủng bố" tại Bắc Kinh. Đường Hinh mua vé máy bay vào sáng ngày ba mươi, sau khi tham gia lễ công chiếu cô sẽ về Tô Châu.

Đêm trước buổi lễ công chiếu, Đường Hinh bắt đầu thu dọn hành lý, cô chỉ về nhà một tuần nên không cần mang nhiều đồ.

Từ sau khi mối quan hệ giữa hai người tiến thêm một bước, hai căn hộ cứ như thông nhau luôn, tuy hai mà một. Hiện giờ phần lớn thời gian cô đều ở bên nhà Đường Vực, bên đó để không ít đồ của cô. Khi Đường Hinh thu dọn hành lý cứ phải chạy hết từ bên này sang bên kia.

Đường Vực ngồi trên ghế sô-pha, laptop để trên đầu gối, đang xem số liệu doanh thu bán vé. Anh nhìn Đường Hinh đang ngồi bệt xuống thảm dọn quần áo. Mặt mộc của cô không quá khác lúc trang điểm, chỉ là sắc môi và lông mày hơi nhạt, lúc này cô buộc tóc đuôi ngựa, mặc áo hoodie rộng, nhìn rất trẻ trung, chỉ như một cô sinh viên.

"Năm sau em muốn dọn về nhà anh không?"

"Hả?" Đường Hinh hiểu ra ý anh: "À, ý anh là dọn về nhà cũ của anh hả?"

Anh đáp ừ một tiếng, lại phân tích cái lợi cái hại: "Bên đó gần công ty hơn, cũng rộng rãi hơn, điều kiện của khu nhà cũng tốt hơn nữa."

Đường Hinh cúi đầu tiếp tục gấp quần áo, lẩm bẩm: "Lục Chử Ninh còn đang ở tầng trên đấy, em không về đấy đâu."

"Anh cả có căn hộ để không, thiết kế và diện tích như nhau, tháng trước vừa mới sửa sang xong xuôi, hai toà nhà cách nhau rất xa, không có khả năng chạm mặt đâu." Đường Vực đúng là tâm tư kín đáo, đã sắp xếp xong từ lâu, "Khu nhà đối diện sang năm sẽ bắt đầu mở bán, anh lấy tên em đặt một căn, đến lúc đó bọn mình có thể dọn qua đó."

Biệt thự anh cũng có nhưng cách công ty khá xa, Đường Vực không muốn tiêu phí quá nhiều thời gian trên đường thế nên chỗ ở đều ở gần đây.

Đường Hinh ngây ra, lấy tên của cô, anh muốn chuẩn bị phòng tân hôn à?

Trong lòng cô thấy vui vẻ nhưng lại không thể hiện ra mặt, chỉ đáp dè chừng: "Để em suy xét thêm."

Đường Vực cũng không ép cô, cúi đầu cười nói: "Được, không vội mà."

Ngày hôm sau phim điện ảnh ra mắt rất thành công. Đường Hinh vừa về đến nhà đã đánh giá phim năm sao trên Douban, còn viết thêm một bài bình luận thật dài, khen từ biên kịch tới diễn viên, cốt truyện.

Sau khi Minh Chúc đọc được liền nhắn tin cho cô: "Cảm ơn ủng hộ mình, chờ khi phim của cậu chiếu mình cũng sẽ viết một bình luận."

Nữ đại gia: "Hì hì hì hì, phim thực sự rất hay."

Phim của cô thì không chắc, giờ còn chưa quay, cô cũng không dám ôm nhiều hy vọng.

Vưu Tiểu Hoan: "Doanh thu phòng vé chắc sẽ thành công lắm đây, Minh Tiểu Chủ sắp nổi tiếng rồi, Tổng giám đốc Đường sắp kiếm về cả đống tiền. Còn Nữ đại gia "trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi", cậu mới là người chiến thắng cuối cùng đó, người và tiền đều là của cậu. Tò mò tí, Tổng giám đốc Đường có đứng đắn như vẻ bề ngoài không thế?"

Nữ đại gia: "......"

Khi cô nói chuyện với chị Hoan đều để cỡ chữ rất to.

Đường Hinh suy nghĩ một lúc rồi gõ chữ: "Ngoài trừ lần đầu tiên "đầu hàng" sau 5 phút thì những lúc còn lại đều khiến người ta muốn khóc."

Vưu Tiểu Hoan gửi một icon hoảng sợ: "Không phải chứ, Đường Đinh Đinh nói đúng sao? Tổng giám đốc Đường nhà cậu vẫn là xử nam à?"

Nữ đại gia: "......"

Đường Hinh biết lần đầu tiên của đàn ông đều diễn ra rất nhanh nhưng kể từ sau khi biết chuyện Lục Chử Ninh là bạn gái cũ của Đường Vực, cô liền không muốn nghĩ nhiều về những chuyện trước kia của anh. Hơn nữa nếu định luật mười phần thích không đúng thì đương nhiên cái suy đoán tám phần kia cũng không chuẩn.

Cô cầm điện thoại vào trong bếp rót nước uống.

Đường Vực đi tiệc xã giao xong, mở cửa nhà, thấy tivi trong phòng khách đang bật mà máy tính và ipad của cô cũng đang để trên bàn nước.

Đường Hinh có một tật xấu, khi cô không viết kịch bản thì thích mở cả ipad và tivi, tivi bật show giải trí, ipad mở phim truyền hình hoặc phim điện ảnh, còn máy tính dùng để gõ chữ.

Đương nhiên điều này cũng cho thấy hôm nay cô rất nhàn nhã.

Tâm trạng cũng có vẻ tốt.

Có lẽ vì ngày mai sẽ về Tô Châu nên tâm trạng cô khá tốt.

Do âm thanh từ ba cái máy trong phòng khác nên khi Đường Vực mở cửa nhà đi vào phòng bếp, Đường Hinh không hề phát hiện ra, còn cúi đầu mải buôn chuyện, vẫn để cỡ chữ siêu to...

Vưu Tiểu Hoan: "Hahahahahahaha, 5 phút là quá nhanh luôn, Tổng giám đốc Đường nhà cậu nếu sau này không cải thiện được thì chính là đẹp mã mà không dùng được."

Nữ đại gia: "Thời gian hơi nhanh nhưng kỹ thuật tốt."

Cô nhiệt tình gõ chữ, muốn vớt vát lại thể diện cho Đường Vực,

Vành tai bỗng nhiên nóng lên, giọng điệu lạnh lùng mỉa mai của anh vang lên: "Phụ nữ các em nói chuyện đều để chữ to thế này cơ à?"

Giọng anh vang lên bất chợt làm cô sợ tới mức hồn phi phách tán, cả người run lên, điện thoại cũng rơi khỏi tay: "A!"

Tạch...

Điện thoại rơi xuống đất.

Màn hình điện thoại nứt ra.

Màn hình WeChat vẫn đang hiển thị, thị lực của hai người đều rất tốt, chỉ cần cúi đầu là đọc được.

Đường Hinh phóng tới muốn dùng chân giẫm lên, có vẻ như muốn nghiền nát cái điện thoại, tiêu huỷ chứng cớ được là tốt nhất. Sau lưng cô bắt đầu đổ mồ hôi, trong lòng run sợ nhìn người đàn ông mặt mũi sầm sì đứng trước mặt mình, ngượng ngùng nói: "Đường Vực, em có thể giải thích."

Đường Vực vẫn mặc áo vest đen, đi tiệc xã giao nên anh có uống ít rượu nhưng ánh mắt vẫn lạnh lùng tỉnh táo như thường ngày. Anh dựa vào tủ âm tường, tay đút túi quần, nở nụ cười như có như không nhìn cô, hất cằm, nói: "Ừ, thế em giải thích đi."

Anh tỏ vẻ: "Em mà giải thích không được thì chết chắc".

Như thế này thì mẹ nó ai dám nói bừa.

Đường Hinh luống cuống một hồi rồi thận trọng lại gần, tay kéo vạt áo của anh, suy nghĩ một lúc, nhặt điện thoại lên, quyết định làm kẻ ác phải tố giác trước: "Đường Vực, điện thoại của em hỏng rồi, anh mua cho em cái mới nhé?"

Đường Vực lạnh nhạt đáp: "Được."

Đường Hinh: "......"

Dễ thương lượng thế à.

Cô nghĩ nghĩ thêm một hồi rồi tiến hành phương án hai...

Cô mở khoá điện thoại, thấy màn hình bị nứt nhưng điện thoại lại không hỏng, cô mở WeChat, trên đó có cả đống tin nhắn hỏi cô đi đâu rồi.

Đường Hinh ngẩng đầu nhìn anh, chột dạ cười cười rồi cúi đầu gõ chữ: "Mình phải nói cho rõ, anh ấy không phải chỉ làm có 5 phút đồng hồ", hàng chữ còn chưa đánh xong thì điện thoại đã bị anh cầm lấy ném lên mặt bàn.

Hai bên thái dương Đường Vực giật giật, mạnh mẽ xoay người cô lại, để cô ngồi trên tủ bát, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ý anh là thế này."

Đó là chuyện của hai người.

Cô lại dám kể với bạn bè.

Năm phút đồng hồ.

Mẹ kiếp.

Anh khẽ chửi thề, chuyện này có gì đáng để kể chứ.

Đường Hinh: "......"

Nổi giận rồi, cô dè dặt nhìn anh, nói: "Đừng giận mà."

Đường Vực cười lạnh: "Không giận."

Đường Hinh chớp chớp mắt, to gan ôm lấy cổ anh, hôn anh. Đường Vực lại quay mặt đi, anh tránh nụ hôn của cô khiến cô không vui, cô cầm lấy cà-vạt của anh, chiếc cà-vạt này sáng nay cô thắt cho anh.

Cô thích âu phục, các loại cà-vạt cô đều thích nhưng lại không biết thắt, thắt không đẹp, anh phải cởi ra rồi dạy cô cách thắt một lần.

Khi cô vừa cởi cà-vạt của anh, muốn vứt xuống đất để cởi khuy áo sơ-mi của anh, tay bỗng nhiên lại bị anh tóm lấy.

Anh lạnh lùng nhếch mép, cầm lấy chiếc cà-vạt màu lam, trói hai cẳng tay gầy của cô, lớp vải lạnh lẽo dính vào làn da trắng nõn của cô, quấy lấy tay cô. Đường Hinh kinh ngạc ngẩng đầu nhìn anh, tim cô như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Cô cố gắng nuốt nước bọt, tuy rằng cô thích âu phục nhưng mức độ quá cao rồi, nhất là trong tình huống này đây.

Cô lắp bắp nói: "Đường... Đường Vực, chơi lớn thế này á?"

"Không chơi lớn thế này thì em sẽ không nhớ lâu."

Anh cụp mắt liếc nhìn cô rồi lại nhìn tay cô, vẻ mặt lạnh lùng, cao ngạo, nghiêm cẩn mà kiên định.

Tim Đường Hinh muốn ngừng đập luôn rồi, chân cũng bắt đầu mềm nhũn.

Cô khóc không ra nước mắt: "Giờ em xin tha có được không?"

"Muộn rồi."

Anh buộc nút thắt trên cổ tay cô, cúi đầu cười lạnh bên tai cô: "Gọi Đường papa cũng vô dụng."

Đèn phòng bếp đã tắt, trong bóng tối hai bóng người quấn lấy nhau, một mềm mại một mạnh mẽ. Âm thanh trong bóng đêm bị phóng đại lên nhiều lần, rất mực động lòng người.

Bầu không khí oi bức kéo dài khiến đêm nay tưởng chừng như vô tận.

Mãi cho tới khuya, mọi thứ mới bình lại.

Đường Hinh mệt mỏi ngủ thiếp đi, Đường Vực lúc này mới đi tắm rửa. Tóc anh còn ướt, chỉ khoác tạm cái áo tắm dài, đai lưng lỏng lẻo. Mới làm xong chuyện đó, cơ bụng và phần thịt ở eo còn căng ra, đường cong hiện lên rất rõ, cực kỳ quyến rũ.

Anh đóng cửa phòng ngủ, đi vào bếp, cầm lấy điện thoại của cô rồi mở ngăn kéo, tìm thấy màn hình cường lực mà cô mua lúc trước.

Điện thoại không hỏng, đổi màn hình cường lực là được.

Anh ngồi xuống ghế sô-pha trong phòng khác, chuẩn bị đổi màn hình điện thoại cho bạn gái, ngón tay không cẩn thận chạm vào màn hình, trên đó còn hiện ra hai tin nhắn.

Vưu Tiểu Hoan: "Đúng rồi, Tết này có họp lớp, Hàn Dạng cũng tham gia đấy."

Vưu Tiểu Hoan: "Cậu ta cũng coi như là "ánh trăng sáng" của cậu, hai năm trước họp lớp cậu ta lại không đến, không biết dáng vẻ bây giờ có thay đổi nhiều không."

Chú thích: từ gốc là "bạch nguyệt quang" ý chỉ mối tình đầu trong sáng, trong trường hợp này có thể hiểu là crush của Đường Hinh.

Ánh trăng sáng à?

Đường Vực nhìn chằm chằm hai tin nhắn trên màn hình điện thoại, không nhịn được nhíu mày.

Đột nhiên anh cảm thấy khi nãy anh đã quá dịu dàng với cô rồi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện