Gặp được Triệu Tiên Đế là vào mấy ngày sau trong triển lãm tranh từ thiện thiếu nhi.
Chúng tôi đứng ở hai đầu hội trường, tôi và Tiểu Hổ đứng ở đầu bên này, Lam Trinh Liệt và Triệu Tiên Đế đứng ở đầu bên kia, đội cùng một kiểu mũ, cô gái rạng ngời đang khom người cài hoa cho thiếu niên cao ráo đĩnh đạc.
Hoa cài giống y của tôi và Tiểu Hổ.
Những hoa cài kia là món đồ chơi thủ công do bọn trẻ làm, một cái hai mươi nhân dân tệ.
Tôi nắm lấy tay Tiểu Hổ lẳng lặng đứng ở đó, cuối cùng, cô ta cũng chỉnh xong hoa cài cho người nào đó, nửa khuôn mặt bên ngoài chiếc mũ của người ấy lộ ra biểu cảm rất không hài lòng.
Tôi đoán, nhất định là Lam Trinh Liệt chê bai cái hoa cài kia quá dễ thương.
Người nào đó nắm tay cô ta quay người lại, khi nhìn thấy tôi liền đứng hình, theo đó, buông tay cô ta ra.
Biểu cảm của người nào đó khiến tôi cảm giác bản thân mình có lẽ trông hơi bị ngốc, giống như cô gái đáng thương tận mắt nhìn thấy bạn trai của mình một chân đạp hai xuồng.
Đúng vậy, trong lòng tôi là sự khó chịu, vừa mới đây, người nào đó đã nói thế nào nhỉ, Tứ Nguyệt, anh về nhà một chuyến.
Thế nhưng, chẳng phải nói về nhà ư ? Sao lại biến thành đến triển lãm tranh rồi ?
Nắm tay Tiểu Hổ tôi bình tĩnh đi ngang qua hai người, không hề có bất cứ sự giao lưu ánh mắt nào với bọn họ, cứ như những người xa lạ đi lướt qua nhau.
Tiếng bước chân vội vã đuổi theo đến.
“ Tứ Nguyệt, Tứ Nguyệt em nghe anh nói.” Lam Trinh Liệt vội vàng níu lấy tôi.
Chỉ vào tấm bảng có chữ yên tĩnh trên tường, tôi ra hiệu Lam Trinh Liệt im lặng một chút.
“ Đợi sau hãy nói.” Tôi nhỏ giọng.
Lâm Tứ Nguyệt, lúc này mày không thể vì Lam Trinh Liệt đang nắm tay người con gái khác mà có biểu hiện như một ả đàn bà ghen tuông.
Lam Trinh Liệt một mực lôi tôi ra bên ngoài hội trường, chúng tôi tới một khoảng đất trống, Lam Trinh Liệt chỉ vào Tiểu Hổ vừa chạy theo ra : “ Bạn nhỏ, qua bên kia đứng.”
Tôi bực bội trừng mắt nhìn người nào đó, rồi kéo Tiểu Hổ về bên mình.
“ Tứ Nguyệt, em nghe anh nói, anh về nhà một chuyến lại thành ra bộ dạng hiện giờ.
Là anh bị Tiên Đế ép đến đây.” Ánh mắt Lam Trinh Liệt cấp thiết.
“ Được rồi, em biết mà.” Trầm tư một lúc, tôi cũng nhẹ nhõm hơn, quan trọng là Lam Trinh Liệt không lừa tôi, tôi cũng tin tưởng người nào đó vô tình bị ép đến.
Lam Trinh Liệt bước qua nắm tay tôi, trong vô thức tôi phủi tay người nào đó, về phương diện tình cảm tôi và Lam Trinh Liệt có bệnh ưa sạch sẽ như nhau, trong đầu tôi vẫn còn lưu lại hình ảnh vừa rồi tay của người nào đó nắm chặt lấy tay của Triệu Tiên Đế.
“ Em không tin anh ?” Sắc mặt Lam Trinh Liệt không tốt.
Tôi vừa định giải thích, liền có một âm thanh sắc nét chen vào.
“ Anh ấy đúng là bị tôi ép đến đây.”
Nhìn cô gái trẻ trung trước mặt, tôi nhớ lại những gì Phương Hạo đã nói, cô gái kia là người rất có ma lực.
Đúng vậy, cô gái trước mặt, không phải rất xinh đẹp, nhưng toàn thân toát lên sự tự tin, sự tự tin kia đã đạt đến đỉnh điểm, khiến cho cô ta tràn đầy phong thái khác biệt, rạng ngời, thấu hiểu, giống như thực vật nhiệt đới, mang theo vết dấu ngập tràn ánh mặt trời.
“ Này, Trinh Liệt, chị ấy là Lâm Tứ Nguyệt à ?” Cô ta đưa tay gác lên vai Lam Trinh Liệt, động tác tự nhiên, tay còn lại tự vỗ vào ngực mình : “ Tôi đã nghe Lam Trinh Liệt nhắc đến chị, tôi là Triệu Tiên Đế.”
Lam Trinh Liệt mặc kệ cô ta, một mực hướng thẳng đôi mắt của mình chết dí vào tôi.
Tất cả chuyện này có vẻ đã trở thành cái sai của tôi, tôi cười khổ : “ Đúng vậy, tôi là Lâm Tứ Nguyệt, tôi cũng đã nghe nói về cô.”
Một giọng nói non nớt chen vào : “ Được rồi, Tứ Nguyệt, chúng ta nên vào trong thôi.”
Tiểu Hổ, trước giờ vẫn luôn là đứa trẻ không chịu cô đơn.
Khẽ liếc nhìn Lam Trinh Liệt, tôi kéo cánh tay của người nào đó : “ Trinh Liệt, xem triển lãm tranh xong anh mời bọn em ăn cơm nhé.
Em và Tiểu Hổ đói rã rời rồi đây.”
“ Buổi trưa em không ăn hả ?” Lam Trinh Liệt gầm gầm gừ gừ.
Tôi khẽ gật đầu, buổi trưa lo Tiểu Hổ đợi, tôi đến cơm cũng không kịp ăn, xem như là ứng cảnh tức thì, bụng của tôi sôi lên ục ục.
“ Vậy còn xem triển lãm tranh quái quỉ làm gì.” Lam Trinh Liệt kéo tôi rời đi, tôi quay đầu lại liếc nhìn Triệu Tiên Đế, cô ta vẫn giữ nguyên tư thế ban đầu đứng đó, bóng người hắt lên trên bức tường loang lổ, trông có vẻ hơi lạc lỏng.
Sau khi đến Thượng Hải, mưa cứ rơi hoài không dứt, trong không khí mang theo chút hơi sương, Lam Trinh Liệt vào ngày cuối cùng trong kì nghỉ phép đã đưa tôi đến một nơi gọi là thành phố lẩu chuyên các món canh hầm thuốc.
Tôi đem những thứ người nào đó nói rất bổ nhét hết vào trong bụng, người ấy bảo muốn nuôi tôi mập lên một tí, như thế cảm nhận bàn tay sẽ tốt hơn.
Joe nói tôi là người cần rất nhiều tình thương, cậu nhóc tên Lam Trinh Liệt này đây đang dùng cách thức riêng của mình từng chút một lấp đầy tâm hồn luôn cảm thấy cô đơn của tôi, khiến cho thế giới của tôi tươi sáng hơn lên từng chút.
“ Trinh Liệt, thật tình em ăn không nổi nữa.” Tôi ngây ngốc nhìn vào đống thức ăn đầy ắp trong đĩa.
Lam Trinh Liệt khẽ vuốt tóc, suy nghĩ rồi nói : “ Ăn không nổi nữa à ? Vậy tối mai chúng ta lại đến.”
Tối mai ? Quỷ tha ma bắt.
Trong một tuần Lam Trinh Liệt nghỉ phép, Lợi thị đã hoàn toàn thoát khỏi nguy hiểm, người của chi cục thuế cũng đứng ra làm rõ tất cả đơn giản chỉ là hiểu lầm, công ty cũng đã bắt đầu hoạt động trở lại, Lợi Vĩnh Hoa chủ trì buổi họp báo công bố thông tin, dáng vẻ tiều tụy.
Thỉnh thoảng, tôi sẽ lẳng lặng quan sát người ấy bên cạnh, dưới cái gương mặt non trẻ kia đang ẩn chứa một tâm cơ thế nào đây, người thâm sâu khó lường như Lam Trinh Liệt trước giờ vẫn luôn rất nhạy cảm, mỗi ngày vào giờ này thường hay cuộn chặt tôi trong lòng, không để cho tôi suy nghĩ quá ư lãnh đạm, những tâm tư kia đều dùng để đối phó người khác, sẽ không áp dụng với tôi, người nào đó nói.
Người ấy bảo đây là những lời hứa hẹn chân thành, nhưng có lẽ người ấy quên rồi, vì nguyên nhân gì mà tôi từ Detroit đi đến Thượng Hải.
Ngày đầu Lam Trinh Liệt đi làm, người nào đó đã gọi tôi dậy từ sáng sớm, như một đứa trẻ muốn tôi phải giúp người ấy thắt cà vạt, sau khi thắt cà vạt xong còn muốn tôi đứng ở cửa tiễn mình đi.
Người nào đó nói, như thế này cảm giác cứ như cuộc sống vợ chồng.
Người nào đó rất thích tình trạng hiện giờ.
Con người là động vật có tình cảm, bởi vì lo sợ cô đơn, thế nên lựa chọn sống theo bầy đàn, muốn đến gần một chút rồi lại gần thêm một chút để lắp đầy khiếm khuyết trong lòng.
Tôi nghĩ, tôi cũng vậy thôi, khi nhìn thấy xe của Lam Trinh Liệt đi xa, trong lòng tôi bị hành động mang tính trẻ con vừa rồi của người nào đó làm cho trái tim ấm áp, tôi vẫn không nhịn được mà mong mỏi, những ngày tháng thế này có thể tiếp tục kéo dài thêm, cho đến khi chúng tôi mái tóc bạc phơ, cho đến khi chúng tôi con đàn cháu đống.
Nhưng nghĩ là một chuyện, còn thực tế lại là một chuyện khác.
Vào buổi chiều, tôi gặp được Liên Ngọc, con bé cứ đứng như thế trong đại sảnh, sắc mặt trắng bệch, ánh mắt vô hồn, cứ nhìn chăm chăm vào tôi, nhìn rất lâu rất lâu.
“ Chúng ta ra ngoài nói chuyện.” Con bé mặt không cảm xúc nói.
Chúng tôi ngồi xuống trong một quán ăn Đài Loan.
“ Chị Tứ Nguyệt, chị là chị ruột của em sao ?”
Tôi cho rằng đó là một điều bí mật, tôi hi vọng đó là một điều bí mật, tôi còn hi vọng thế giới của Liên Ngọc đơn thuần trong sáng, nhưng trăm ngàn năm nay, dường như, giấy không bao giờ gói được lửa.
“ Đúng vậy.” Tôi không dám nhìn con bé, “ Liên Ngọc.”
Con bé đứng bật dậy : “ Lâm Tứ Nguyệt, ngẩng đầu lên.”
Ngay khoảnh khắc tôi ngẩng đầu lên, một cái tát giận dữ giáng xuống, cái tát kia dường như được dùng hết sức bình sinh, nó khiến lỗ tai tôi phát ra những tiếng ong ong.
Tôi lo sợ quá đỗi, lo sợ Liên Ngọc tiếp theo sau sẽ còn nói với tôi những chuyện gì đây?
Cả người Liên Ngọc run rẩy, như một hình nhân yếu đuối.
Sau đó phát ra một tràng cười còn khó nghe hơn là khóc.
Một Liên Ngọc ngọt ngào rốt cuộc đã không còn dáng vẻ ngọt ngào nữa rồi.
Nước mắt lăn tràn trên khuôn mặt con bé, chỉ vào tôi, con bé nói :
“ Lâm Tứ Nguyệt, chị là một kẻ điên, sự điên cuồng của chị đã hủy hoại anh trai tôi, sự điên cuồng của chị khiến anh trai tôi trở thành một người bi thảm nhất trên đời.
Tôi không bao giờ ngờ được anh trai tôi đáng thương đến vậy, chị có biết trong điện thoại anh ấy đã nói với bố thế nào không ? Anh ấy nói, bố.
.
.
con không còn cách nào.
Anh ấy nói, bố.
.
.
bố đừng trách chị ấy, tất cả chuyện này đều là con đang tự làm khổ mình, là con không đủ kiên cường, vẫn còn trầm mê trong khoảnh khắc thời niên thiếu chị ấy dệt nên cho con.
Anh ấy nói, bố.
.
.
sao bố phải biến chị ấy thành chị gái của con ?”.
Chúng tôi đứng ở hai đầu hội trường, tôi và Tiểu Hổ đứng ở đầu bên này, Lam Trinh Liệt và Triệu Tiên Đế đứng ở đầu bên kia, đội cùng một kiểu mũ, cô gái rạng ngời đang khom người cài hoa cho thiếu niên cao ráo đĩnh đạc.
Hoa cài giống y của tôi và Tiểu Hổ.
Những hoa cài kia là món đồ chơi thủ công do bọn trẻ làm, một cái hai mươi nhân dân tệ.
Tôi nắm lấy tay Tiểu Hổ lẳng lặng đứng ở đó, cuối cùng, cô ta cũng chỉnh xong hoa cài cho người nào đó, nửa khuôn mặt bên ngoài chiếc mũ của người ấy lộ ra biểu cảm rất không hài lòng.
Tôi đoán, nhất định là Lam Trinh Liệt chê bai cái hoa cài kia quá dễ thương.
Người nào đó nắm tay cô ta quay người lại, khi nhìn thấy tôi liền đứng hình, theo đó, buông tay cô ta ra.
Biểu cảm của người nào đó khiến tôi cảm giác bản thân mình có lẽ trông hơi bị ngốc, giống như cô gái đáng thương tận mắt nhìn thấy bạn trai của mình một chân đạp hai xuồng.
Đúng vậy, trong lòng tôi là sự khó chịu, vừa mới đây, người nào đó đã nói thế nào nhỉ, Tứ Nguyệt, anh về nhà một chuyến.
Thế nhưng, chẳng phải nói về nhà ư ? Sao lại biến thành đến triển lãm tranh rồi ?
Nắm tay Tiểu Hổ tôi bình tĩnh đi ngang qua hai người, không hề có bất cứ sự giao lưu ánh mắt nào với bọn họ, cứ như những người xa lạ đi lướt qua nhau.
Tiếng bước chân vội vã đuổi theo đến.
“ Tứ Nguyệt, Tứ Nguyệt em nghe anh nói.” Lam Trinh Liệt vội vàng níu lấy tôi.
Chỉ vào tấm bảng có chữ yên tĩnh trên tường, tôi ra hiệu Lam Trinh Liệt im lặng một chút.
“ Đợi sau hãy nói.” Tôi nhỏ giọng.
Lâm Tứ Nguyệt, lúc này mày không thể vì Lam Trinh Liệt đang nắm tay người con gái khác mà có biểu hiện như một ả đàn bà ghen tuông.
Lam Trinh Liệt một mực lôi tôi ra bên ngoài hội trường, chúng tôi tới một khoảng đất trống, Lam Trinh Liệt chỉ vào Tiểu Hổ vừa chạy theo ra : “ Bạn nhỏ, qua bên kia đứng.”
Tôi bực bội trừng mắt nhìn người nào đó, rồi kéo Tiểu Hổ về bên mình.
“ Tứ Nguyệt, em nghe anh nói, anh về nhà một chuyến lại thành ra bộ dạng hiện giờ.
Là anh bị Tiên Đế ép đến đây.” Ánh mắt Lam Trinh Liệt cấp thiết.
“ Được rồi, em biết mà.” Trầm tư một lúc, tôi cũng nhẹ nhõm hơn, quan trọng là Lam Trinh Liệt không lừa tôi, tôi cũng tin tưởng người nào đó vô tình bị ép đến.
Lam Trinh Liệt bước qua nắm tay tôi, trong vô thức tôi phủi tay người nào đó, về phương diện tình cảm tôi và Lam Trinh Liệt có bệnh ưa sạch sẽ như nhau, trong đầu tôi vẫn còn lưu lại hình ảnh vừa rồi tay của người nào đó nắm chặt lấy tay của Triệu Tiên Đế.
“ Em không tin anh ?” Sắc mặt Lam Trinh Liệt không tốt.
Tôi vừa định giải thích, liền có một âm thanh sắc nét chen vào.
“ Anh ấy đúng là bị tôi ép đến đây.”
Nhìn cô gái trẻ trung trước mặt, tôi nhớ lại những gì Phương Hạo đã nói, cô gái kia là người rất có ma lực.
Đúng vậy, cô gái trước mặt, không phải rất xinh đẹp, nhưng toàn thân toát lên sự tự tin, sự tự tin kia đã đạt đến đỉnh điểm, khiến cho cô ta tràn đầy phong thái khác biệt, rạng ngời, thấu hiểu, giống như thực vật nhiệt đới, mang theo vết dấu ngập tràn ánh mặt trời.
“ Này, Trinh Liệt, chị ấy là Lâm Tứ Nguyệt à ?” Cô ta đưa tay gác lên vai Lam Trinh Liệt, động tác tự nhiên, tay còn lại tự vỗ vào ngực mình : “ Tôi đã nghe Lam Trinh Liệt nhắc đến chị, tôi là Triệu Tiên Đế.”
Lam Trinh Liệt mặc kệ cô ta, một mực hướng thẳng đôi mắt của mình chết dí vào tôi.
Tất cả chuyện này có vẻ đã trở thành cái sai của tôi, tôi cười khổ : “ Đúng vậy, tôi là Lâm Tứ Nguyệt, tôi cũng đã nghe nói về cô.”
Một giọng nói non nớt chen vào : “ Được rồi, Tứ Nguyệt, chúng ta nên vào trong thôi.”
Tiểu Hổ, trước giờ vẫn luôn là đứa trẻ không chịu cô đơn.
Khẽ liếc nhìn Lam Trinh Liệt, tôi kéo cánh tay của người nào đó : “ Trinh Liệt, xem triển lãm tranh xong anh mời bọn em ăn cơm nhé.
Em và Tiểu Hổ đói rã rời rồi đây.”
“ Buổi trưa em không ăn hả ?” Lam Trinh Liệt gầm gầm gừ gừ.
Tôi khẽ gật đầu, buổi trưa lo Tiểu Hổ đợi, tôi đến cơm cũng không kịp ăn, xem như là ứng cảnh tức thì, bụng của tôi sôi lên ục ục.
“ Vậy còn xem triển lãm tranh quái quỉ làm gì.” Lam Trinh Liệt kéo tôi rời đi, tôi quay đầu lại liếc nhìn Triệu Tiên Đế, cô ta vẫn giữ nguyên tư thế ban đầu đứng đó, bóng người hắt lên trên bức tường loang lổ, trông có vẻ hơi lạc lỏng.
Sau khi đến Thượng Hải, mưa cứ rơi hoài không dứt, trong không khí mang theo chút hơi sương, Lam Trinh Liệt vào ngày cuối cùng trong kì nghỉ phép đã đưa tôi đến một nơi gọi là thành phố lẩu chuyên các món canh hầm thuốc.
Tôi đem những thứ người nào đó nói rất bổ nhét hết vào trong bụng, người ấy bảo muốn nuôi tôi mập lên một tí, như thế cảm nhận bàn tay sẽ tốt hơn.
Joe nói tôi là người cần rất nhiều tình thương, cậu nhóc tên Lam Trinh Liệt này đây đang dùng cách thức riêng của mình từng chút một lấp đầy tâm hồn luôn cảm thấy cô đơn của tôi, khiến cho thế giới của tôi tươi sáng hơn lên từng chút.
“ Trinh Liệt, thật tình em ăn không nổi nữa.” Tôi ngây ngốc nhìn vào đống thức ăn đầy ắp trong đĩa.
Lam Trinh Liệt khẽ vuốt tóc, suy nghĩ rồi nói : “ Ăn không nổi nữa à ? Vậy tối mai chúng ta lại đến.”
Tối mai ? Quỷ tha ma bắt.
Trong một tuần Lam Trinh Liệt nghỉ phép, Lợi thị đã hoàn toàn thoát khỏi nguy hiểm, người của chi cục thuế cũng đứng ra làm rõ tất cả đơn giản chỉ là hiểu lầm, công ty cũng đã bắt đầu hoạt động trở lại, Lợi Vĩnh Hoa chủ trì buổi họp báo công bố thông tin, dáng vẻ tiều tụy.
Thỉnh thoảng, tôi sẽ lẳng lặng quan sát người ấy bên cạnh, dưới cái gương mặt non trẻ kia đang ẩn chứa một tâm cơ thế nào đây, người thâm sâu khó lường như Lam Trinh Liệt trước giờ vẫn luôn rất nhạy cảm, mỗi ngày vào giờ này thường hay cuộn chặt tôi trong lòng, không để cho tôi suy nghĩ quá ư lãnh đạm, những tâm tư kia đều dùng để đối phó người khác, sẽ không áp dụng với tôi, người nào đó nói.
Người ấy bảo đây là những lời hứa hẹn chân thành, nhưng có lẽ người ấy quên rồi, vì nguyên nhân gì mà tôi từ Detroit đi đến Thượng Hải.
Ngày đầu Lam Trinh Liệt đi làm, người nào đó đã gọi tôi dậy từ sáng sớm, như một đứa trẻ muốn tôi phải giúp người ấy thắt cà vạt, sau khi thắt cà vạt xong còn muốn tôi đứng ở cửa tiễn mình đi.
Người nào đó nói, như thế này cảm giác cứ như cuộc sống vợ chồng.
Người nào đó rất thích tình trạng hiện giờ.
Con người là động vật có tình cảm, bởi vì lo sợ cô đơn, thế nên lựa chọn sống theo bầy đàn, muốn đến gần một chút rồi lại gần thêm một chút để lắp đầy khiếm khuyết trong lòng.
Tôi nghĩ, tôi cũng vậy thôi, khi nhìn thấy xe của Lam Trinh Liệt đi xa, trong lòng tôi bị hành động mang tính trẻ con vừa rồi của người nào đó làm cho trái tim ấm áp, tôi vẫn không nhịn được mà mong mỏi, những ngày tháng thế này có thể tiếp tục kéo dài thêm, cho đến khi chúng tôi mái tóc bạc phơ, cho đến khi chúng tôi con đàn cháu đống.
Nhưng nghĩ là một chuyện, còn thực tế lại là một chuyện khác.
Vào buổi chiều, tôi gặp được Liên Ngọc, con bé cứ đứng như thế trong đại sảnh, sắc mặt trắng bệch, ánh mắt vô hồn, cứ nhìn chăm chăm vào tôi, nhìn rất lâu rất lâu.
“ Chúng ta ra ngoài nói chuyện.” Con bé mặt không cảm xúc nói.
Chúng tôi ngồi xuống trong một quán ăn Đài Loan.
“ Chị Tứ Nguyệt, chị là chị ruột của em sao ?”
Tôi cho rằng đó là một điều bí mật, tôi hi vọng đó là một điều bí mật, tôi còn hi vọng thế giới của Liên Ngọc đơn thuần trong sáng, nhưng trăm ngàn năm nay, dường như, giấy không bao giờ gói được lửa.
“ Đúng vậy.” Tôi không dám nhìn con bé, “ Liên Ngọc.”
Con bé đứng bật dậy : “ Lâm Tứ Nguyệt, ngẩng đầu lên.”
Ngay khoảnh khắc tôi ngẩng đầu lên, một cái tát giận dữ giáng xuống, cái tát kia dường như được dùng hết sức bình sinh, nó khiến lỗ tai tôi phát ra những tiếng ong ong.
Tôi lo sợ quá đỗi, lo sợ Liên Ngọc tiếp theo sau sẽ còn nói với tôi những chuyện gì đây?
Cả người Liên Ngọc run rẩy, như một hình nhân yếu đuối.
Sau đó phát ra một tràng cười còn khó nghe hơn là khóc.
Một Liên Ngọc ngọt ngào rốt cuộc đã không còn dáng vẻ ngọt ngào nữa rồi.
Nước mắt lăn tràn trên khuôn mặt con bé, chỉ vào tôi, con bé nói :
“ Lâm Tứ Nguyệt, chị là một kẻ điên, sự điên cuồng của chị đã hủy hoại anh trai tôi, sự điên cuồng của chị khiến anh trai tôi trở thành một người bi thảm nhất trên đời.
Tôi không bao giờ ngờ được anh trai tôi đáng thương đến vậy, chị có biết trong điện thoại anh ấy đã nói với bố thế nào không ? Anh ấy nói, bố.
.
.
con không còn cách nào.
Anh ấy nói, bố.
.
.
bố đừng trách chị ấy, tất cả chuyện này đều là con đang tự làm khổ mình, là con không đủ kiên cường, vẫn còn trầm mê trong khoảnh khắc thời niên thiếu chị ấy dệt nên cho con.
Anh ấy nói, bố.
.
.
sao bố phải biến chị ấy thành chị gái của con ?”.
Danh sách chương