Khuyết Thư: Nếu bổn vương đáp ứng, ngươi liền đáp ứng?
Ý niệm đầu tiên trong đầu Hà Dung Cẩm chính là sao có thể! Phó Viêm Tổ đã ngăn cản sự tấn công toàn lực của Xác Châu một ngày một đêm, sao có thể bị công phá lúc đối phương chia quân đánh cửa nam được? Hắn rất nhanh thì tìm được nguyên nhân, không phải từ hai cái cửa chính rách nát, mà là từ tường thành hai bên, đánh vào cũng không phải là binh sĩ Đột Quyết phổ thông, xem cách bọn hắn phóng xích sắt lên tường thành rồi nhanh nhẹn trượt lên trượt xuống là biết võ công không tầm thường.
Hỏa quang chiếu rọi mấy thân ảnh này, binh sĩ Tây Khương đã vây quanh bọn hắn.
Hà Dung Cẩm trốn dưới mái hiên, mò lấy mấy cục đá nhỏ dưới đất sau đó dựa vào tường yên lặng bắn lén.
“Giết sạch đám mọi rợ Tây Khương!” Trong tiếng binh khí đơn điệu đột nhiên vang lên một tiếng la hét bằng tiếng Đột Quyết kinh thiên động địa, cổ vũ các binh sĩ Đột Quyết đang ở thế hạ phong.
Tay ném đá của Hà Dung Cẩm khựng lại, thanh âm kia…
Một thân ảnh cao lớn trong đám quân tập kích của Đột Quyết đột nhiên giơ trường đao lên chém xuống một binh sĩ Tây Khương!
Đột nhiên, một bàn tay trắng nõn nắm lấy lưỡi trường đao.
Mắt tên tập kích kia co rút lại, nổi giận nói: “Đồ phản bội!”
Ngón tay nắm đao của Hà Dung Cẩm khẽ búng, đem binh sĩ Tây Khương bảo vệ đằng sau khẽ đẩy đi, lạnh nhạt nói: “Ta vốn là người Tây Khương.”
“Đồ gian tế!” Đối phương rất phối hợp thay đổi cách xưng hô.
Hà Dung Cẩm cười khổ. Cái mũ này dù hắn có nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa không sạch, bởi đôi khi trong lòng hắn cũng cho là như thế, nếu không sao trong lúc lơ đãng lại đi thu thập tin tức của trấn Tháp Nhĩ Kỳ.
“Ngạch Đồ Lỗ…”
Trả lời hắn là tấn công sắc bén.
Võ công hai bên chênh lệch thế nào không cần nói cũng biết, mặc dù chân hành động bất tiện, Hà Dung Cẩm vẫn như cũ điêu luyện có thừa, thỉnh thoảng còn giúp hai bên thoát khỏi hiểm cảnh.
Ngạch Đồ Lỗ mắt thấy kế hoạch mở cửa thành tiếp ứng đại quân của mình muốn sanh non, trong lòng quyết tâm, trực tiếp bất chấp tất cả dùng đấu pháp không cần mạng.
Võ công Tây Khương chiếm ưu thế ở chỗ có thể làm nhiều việc cùng lúc, Hà Dung Cẩm vì bị thụ thương, không thể hành động như thường, động thủ không khỏi có hại, bởi vậy dù võ công cao hơn Ngạch Đồ Lỗ, dưới thế công như ăn cướp của hắn, đã hơi hơi ở thế hạ phong.
“Đi!” Ngạch Đồ Lỗ hét lớn một tiếng, tiện tay kéo một binh sĩ Tây Khương.
Binh sĩ Tây Khương dù bị túm áo, tay nắm đao vẫn theo bản năng đâm về phía bụng hắn.
Ngạch Đồ Lỗ tuy tránh được một chút, nhưng gần như vậy làm sao tránh hết được, lưỡi đao nhập da thịt, khuôn mặt vặn vẹo vì đau đớn, gân xanh nổi lên, mắt gắt gao nhìn chằm chằm Hà Dung Cẩm, cố sức đem người ném đi, sau đó mang những người khác hướng cửa bắc đột phá vòng vây.
Hà Dung Cẩm tiếp được binh sĩ, đơn chân chạm đất, nhảy lên nhảy xuống mấy cái, đem mấy hòn đá nhỏ vẫn nắm trong tay bắn ra.
Ngạch Đồ Lỗ ôm bụng xoay người xung đao.
Hà Dung Cẩm thừa cơ nhào qua, hai tay thoáng cái công ra năm sáu chiêu.
Ngạch Đồ Lỗ liều mạng trúng một chưởng, thân thể mượn lực lăn trên đất, lăn xong lại tiếp tục đứng lên lảo đảo chạy về phía trước.
Hà Dung Cẩm đoạt lấy đao của binh sĩ bên cạnh, phi thân ngăn chặn.
Ngạch Đồ Lỗ hét lớn một tiếng, quay người đón nhận.
Đao hai bên ở giữa không trung chạm nhau mấy cái, không ngừng phát sinh tiếng leng keng.
Hà Dung Cẩm trở tay một đao, chém lên vai hắn, Ngạch Đồ Lỗ bắt lấy, nắm chặt trong tay, miệng “A” một tiếng thật lớn, dùng lực bức về phía Hà Dung Cẩm.
Máu loãng phun tung tóe từ tay Ngạch Đồ Lỗ, Hà Dung Cẩm theo bản năng mở to hai mắt. Mặt cùng môi Ngạch Đồ Lỗ đều không còn chút huyết sắc, thân thể run rẩy, giống như con diều chập chờn trong gió, khẽ chọc một phát là rụng từ trên trời xuống.
“Khạc, Hà…”
(*) cái từ khạc bên trên là tiếng nhổ máu = =
Ngạch Đồ Lỗ trừng to mắt, khóe miệng co giật hai cái.
Hà Dung Cẩm trở tay nắm vai hắn, lại đột nhiên cảm thấy thân thể hắn rung động một chút, nặng nề ngã nhào vào người hắn.
Một mũi tên cắm trên lưng Ngạch Đồ Lỗ, lông vũ ánh vàng trong bóng tối đặc biệt chói mắt không gì sánh được.
Hà Dung Cẩm ngẩng đầu, thấy tùy tùng đang đỡ Khuyết Thư đứng trên thềm đá ở thành đầu, tay cầm cung lớn chói mắt y như lông vũ màu vàng kia. Phải, ở khoảng cách xa như thế mà bắn được mũi tên lực đạo lớn như vậy, chỉ có Khuyết Thư Tháp Bố cùng với số ít người làm được. Dù khoảng cách rất xa, thậm chí mặt mũi cũng nhìn không rõ, Hà Dung Cẩm vẫn có thể tinh tường nhận ra ánh mắt thâm trầm nhìn về phía mình của Khuyết Thư.
(*) cuối cùng cũng được thể hiện một lần X”D
Đem thi thể Ngạch Đồ Lỗ đặt xuống cạnh cửa một hộ gia đình, hắn co chân nhảy xuống dưới thành.
Khuyết Thư đã đến dưới cầu thang, đang ngồi trên xe lăn.
Trước mặt hắn, thi thể của đám binh sĩ Đột Quyết đến tập kích bị xếp thành một loạt, chờ Hà Dung Cẩm tới, hắn mới mở miệng nói: “Treo ra ngoài!”
“Vâng.”
“Cái xác ngươi ôm đâu rồi?” Khuyết Thư diện vô biểu tình hỏi: “Luyến tiếc?”
Hà Dung Cẩm không đáp mà chỉ nói: “Cảm ơn.” Dù không có mũi tên kia Ngạch Đồ Lỗ cũng không thể làm hắn bị thương được, nhưng mà dù gì thì cũng là một mảnh tâm.
Khuyết Thư thoáng cái hòa hoãn sắc mặt, mồm lại vẫn không nhịn được cứ dây dưa vấn đề vừa nãy, “Cảm giác tốt hay là cảm tình tốt?”
Hà Dung Cẩm nói: “Tình hình chiến đấu thế nào rồi?”
Khuyết Thư thấy hắn không muốn nhiều lời, nhân tiện nói: “Cửa nam bắc đều đã nằm trong lòng bàn tay.”
Hà Dung Cẩm gật đầu, có mấy người đến bên thi thể Ngạch Đồ Lỗ, nâng thi thể hắn lên lại đi tới trước cửa thành, thả xuống.
Khuyết Thư theo dõi hắn.
Hà Dung Cẩm nói: “Vương không phải tính treo ra ngoài sao?”
Khuyết Thư chậm chạp nói: “Ngươi nếu là…”
“Ngạch Đồ Lỗ là Xương vũ tổng quản trong phủ Tiểu Khả Hãn, thi thể hắn sẽ đả kích mạnh sĩ khí của Đột Quyết, khiến Xác Châu càng phải đâm lao theo lao.” Hà Dung Cẩm ngừng một chút lại nói, “Ta cùng hắn tuy có giao tình, nhưng người chết như đèn tắt, ta với hắn đều là ai thờ chủ nấy, chiến trường không cha con, hà tất nói mấy chuyện hư tình giả ý đó?”
Khuyết Thư nghe nói hắn với người Đột Quyết chỉ là hư tình giả ý, trong lòng lập tức thoải mái hẳn, nhấc mắt ra hiệu cho binh sĩ đứng sau một cái, chờ bọn hắn đem thi thể lấy đi hết, mới cười nói: “Lần này Xác Châu đúng là mất cả chì lẫn chài.”
Hà Dung Cẩm trầm mặc không nói.
Khuyết Thư hỏi: “Ngươi không ủng hộ?”
Hà Dung Cẩm nói: “Ta chỉ không muốn lại trả lời thêm ít vấn đề mạc danh kỳ diệu nữa.”
Khuyết Thư cười khan mấy tiếng.
Lúc Xác Châu thu được tin thi thể đám người Ngạch Đồ Lỗ bị treo ở thành đầu thì, phương đông đã ló ánh bình minh.
Kì Trạch thức một đêm, tròng mắt tràn đầy tơ máu, nhíu mày nói: “Ngạch Đồ Lỗ quá xung động rồi. Hắn mang đi tất cả đều là cao thủ trong quân và trong phủ Tiểu Khả Hãn, giờ bị chôn vùi trong tay Hồn Hồn vương, thực đáng tiếc!”
Xác Châu ngồi trong trướng, thần sắc có vẻ thờ ơ, nhưng ngón tay nắm địa đồ lại trắng bệch.
“Giờ bị Tây Khương treo lên thị chúng, tất sẽ đả kích sĩ khí!” Kì Trạch thở dài.
“Kì Trạch.” Xác Châu chậm rãi mở miệng, “Ngươi biết vì sao ta không tiếc cùng Đột Quyết đánh một trận cũng muốn bảo trụ ngươi không?”
Kì Trạch nói: “Tiểu Khả Hãn nhân từ.”
Xác Châu nói: “Bởi vì ngươi tận tâm trung thành lại có công lao hiển hách. Trước kia ngươi ở Tây Khương đùa giỡn thủ đoạn giúp ta xây dựng Kỳ thành, nhưng giờ ngươi đã trở lại Đột Quyết, không nên đùa giỡn mấy trò xiếc vớ vẩn này nữa.”
Kì Trạch nghe mà cả kinh trong lòng.
“Ngạch Đồ Lỗ bị ai giật dây, ta và ngươi trong lòng đều rõ.”
Kì Trạch phịch một phát quỳ rạp xuống đất, sợ hãi cúi đầu, một chữ cũng không dám biện giải.
Xác Châu hít sâu một hơi, việc đã đến nước này, một mực quở trách cũng không làm gì được, giờ quan trọng nhất là làm thế nào thu thập tàn cục, “Ta biết ngươi tự giác được mình làm hỏng chuyện, nóng lòng muốn lập công bổ cứu, nhưng dựa người không bằng tự dựa mình. Ta cho ngươi một cơ hội, trong vòng hai ngày phải lấy được Thanh Phong thành, chuyện cũ ta có thể bỏ qua, nếu không thể, ngươi tự xem mà làm đi!”
“Vâng.”
“Ngày mai thu binh!”
“Vâng.”
Ác chiến một đêm, hai bên đều rơi vào tình trạng tinh lực cạn kiệt, nghe được Đột Quyết ngày mai thu binh, đối với binh lính hai bên mà nói đều là tin mừng.
Binh sĩ Tây Khương mới thở phào một cái, đã thấy Phó Viêm Tổ hùng hổ xuống khỏi tường thành.
Trống tiếng nổ vang.
Cánh cửa bị binh sĩ Đột Quyết công gần hai ngày không sứt mẻ chủ động mở ra, Phó Viêm Tổ dẫn năm ngàn kỵ binh thừa thắng xông lên.
Khuyết Thư cùng Hà Dung Cẩm đều leo lên thành đầu.
Sắc trời chưa rõ, người ngựa Tây Khương khoác bóng tối chưa cam lòng tàn sắc, huy binh khí mang trọng trách bảo vệ Tây Khương, không chút lưu tình thu lấy tính mệnh của đám Đột Quyết chưa kịp rút lui.
Tiếng sát phạt xa dần.
Khuyết Thư nói: “Xác Châu sẽ đi hay ở lại?”
Hà Dung Cẩm nói: “Ở lại.”
“Nga?”
“Còn chưa tới mức không đi không được.” Hà Dung Cẩm nói xong, đang chờ mấy câu châm chọc ngạt ngào mùi giấm của Khuyết Thư, ai ngờ hắn chỉ gật đầu.
Ý niệm đầu tiên trong đầu Hà Dung Cẩm chính là sao có thể! Phó Viêm Tổ đã ngăn cản sự tấn công toàn lực của Xác Châu một ngày một đêm, sao có thể bị công phá lúc đối phương chia quân đánh cửa nam được? Hắn rất nhanh thì tìm được nguyên nhân, không phải từ hai cái cửa chính rách nát, mà là từ tường thành hai bên, đánh vào cũng không phải là binh sĩ Đột Quyết phổ thông, xem cách bọn hắn phóng xích sắt lên tường thành rồi nhanh nhẹn trượt lên trượt xuống là biết võ công không tầm thường.
Hỏa quang chiếu rọi mấy thân ảnh này, binh sĩ Tây Khương đã vây quanh bọn hắn.
Hà Dung Cẩm trốn dưới mái hiên, mò lấy mấy cục đá nhỏ dưới đất sau đó dựa vào tường yên lặng bắn lén.
“Giết sạch đám mọi rợ Tây Khương!” Trong tiếng binh khí đơn điệu đột nhiên vang lên một tiếng la hét bằng tiếng Đột Quyết kinh thiên động địa, cổ vũ các binh sĩ Đột Quyết đang ở thế hạ phong.
Tay ném đá của Hà Dung Cẩm khựng lại, thanh âm kia…
Một thân ảnh cao lớn trong đám quân tập kích của Đột Quyết đột nhiên giơ trường đao lên chém xuống một binh sĩ Tây Khương!
Đột nhiên, một bàn tay trắng nõn nắm lấy lưỡi trường đao.
Mắt tên tập kích kia co rút lại, nổi giận nói: “Đồ phản bội!”
Ngón tay nắm đao của Hà Dung Cẩm khẽ búng, đem binh sĩ Tây Khương bảo vệ đằng sau khẽ đẩy đi, lạnh nhạt nói: “Ta vốn là người Tây Khương.”
“Đồ gian tế!” Đối phương rất phối hợp thay đổi cách xưng hô.
Hà Dung Cẩm cười khổ. Cái mũ này dù hắn có nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa không sạch, bởi đôi khi trong lòng hắn cũng cho là như thế, nếu không sao trong lúc lơ đãng lại đi thu thập tin tức của trấn Tháp Nhĩ Kỳ.
“Ngạch Đồ Lỗ…”
Trả lời hắn là tấn công sắc bén.
Võ công hai bên chênh lệch thế nào không cần nói cũng biết, mặc dù chân hành động bất tiện, Hà Dung Cẩm vẫn như cũ điêu luyện có thừa, thỉnh thoảng còn giúp hai bên thoát khỏi hiểm cảnh.
Ngạch Đồ Lỗ mắt thấy kế hoạch mở cửa thành tiếp ứng đại quân của mình muốn sanh non, trong lòng quyết tâm, trực tiếp bất chấp tất cả dùng đấu pháp không cần mạng.
Võ công Tây Khương chiếm ưu thế ở chỗ có thể làm nhiều việc cùng lúc, Hà Dung Cẩm vì bị thụ thương, không thể hành động như thường, động thủ không khỏi có hại, bởi vậy dù võ công cao hơn Ngạch Đồ Lỗ, dưới thế công như ăn cướp của hắn, đã hơi hơi ở thế hạ phong.
“Đi!” Ngạch Đồ Lỗ hét lớn một tiếng, tiện tay kéo một binh sĩ Tây Khương.
Binh sĩ Tây Khương dù bị túm áo, tay nắm đao vẫn theo bản năng đâm về phía bụng hắn.
Ngạch Đồ Lỗ tuy tránh được một chút, nhưng gần như vậy làm sao tránh hết được, lưỡi đao nhập da thịt, khuôn mặt vặn vẹo vì đau đớn, gân xanh nổi lên, mắt gắt gao nhìn chằm chằm Hà Dung Cẩm, cố sức đem người ném đi, sau đó mang những người khác hướng cửa bắc đột phá vòng vây.
Hà Dung Cẩm tiếp được binh sĩ, đơn chân chạm đất, nhảy lên nhảy xuống mấy cái, đem mấy hòn đá nhỏ vẫn nắm trong tay bắn ra.
Ngạch Đồ Lỗ ôm bụng xoay người xung đao.
Hà Dung Cẩm thừa cơ nhào qua, hai tay thoáng cái công ra năm sáu chiêu.
Ngạch Đồ Lỗ liều mạng trúng một chưởng, thân thể mượn lực lăn trên đất, lăn xong lại tiếp tục đứng lên lảo đảo chạy về phía trước.
Hà Dung Cẩm đoạt lấy đao của binh sĩ bên cạnh, phi thân ngăn chặn.
Ngạch Đồ Lỗ hét lớn một tiếng, quay người đón nhận.
Đao hai bên ở giữa không trung chạm nhau mấy cái, không ngừng phát sinh tiếng leng keng.
Hà Dung Cẩm trở tay một đao, chém lên vai hắn, Ngạch Đồ Lỗ bắt lấy, nắm chặt trong tay, miệng “A” một tiếng thật lớn, dùng lực bức về phía Hà Dung Cẩm.
Máu loãng phun tung tóe từ tay Ngạch Đồ Lỗ, Hà Dung Cẩm theo bản năng mở to hai mắt. Mặt cùng môi Ngạch Đồ Lỗ đều không còn chút huyết sắc, thân thể run rẩy, giống như con diều chập chờn trong gió, khẽ chọc một phát là rụng từ trên trời xuống.
“Khạc, Hà…”
(*) cái từ khạc bên trên là tiếng nhổ máu = =
Ngạch Đồ Lỗ trừng to mắt, khóe miệng co giật hai cái.
Hà Dung Cẩm trở tay nắm vai hắn, lại đột nhiên cảm thấy thân thể hắn rung động một chút, nặng nề ngã nhào vào người hắn.
Một mũi tên cắm trên lưng Ngạch Đồ Lỗ, lông vũ ánh vàng trong bóng tối đặc biệt chói mắt không gì sánh được.
Hà Dung Cẩm ngẩng đầu, thấy tùy tùng đang đỡ Khuyết Thư đứng trên thềm đá ở thành đầu, tay cầm cung lớn chói mắt y như lông vũ màu vàng kia. Phải, ở khoảng cách xa như thế mà bắn được mũi tên lực đạo lớn như vậy, chỉ có Khuyết Thư Tháp Bố cùng với số ít người làm được. Dù khoảng cách rất xa, thậm chí mặt mũi cũng nhìn không rõ, Hà Dung Cẩm vẫn có thể tinh tường nhận ra ánh mắt thâm trầm nhìn về phía mình của Khuyết Thư.
(*) cuối cùng cũng được thể hiện một lần X”D
Đem thi thể Ngạch Đồ Lỗ đặt xuống cạnh cửa một hộ gia đình, hắn co chân nhảy xuống dưới thành.
Khuyết Thư đã đến dưới cầu thang, đang ngồi trên xe lăn.
Trước mặt hắn, thi thể của đám binh sĩ Đột Quyết đến tập kích bị xếp thành một loạt, chờ Hà Dung Cẩm tới, hắn mới mở miệng nói: “Treo ra ngoài!”
“Vâng.”
“Cái xác ngươi ôm đâu rồi?” Khuyết Thư diện vô biểu tình hỏi: “Luyến tiếc?”
Hà Dung Cẩm không đáp mà chỉ nói: “Cảm ơn.” Dù không có mũi tên kia Ngạch Đồ Lỗ cũng không thể làm hắn bị thương được, nhưng mà dù gì thì cũng là một mảnh tâm.
Khuyết Thư thoáng cái hòa hoãn sắc mặt, mồm lại vẫn không nhịn được cứ dây dưa vấn đề vừa nãy, “Cảm giác tốt hay là cảm tình tốt?”
Hà Dung Cẩm nói: “Tình hình chiến đấu thế nào rồi?”
Khuyết Thư thấy hắn không muốn nhiều lời, nhân tiện nói: “Cửa nam bắc đều đã nằm trong lòng bàn tay.”
Hà Dung Cẩm gật đầu, có mấy người đến bên thi thể Ngạch Đồ Lỗ, nâng thi thể hắn lên lại đi tới trước cửa thành, thả xuống.
Khuyết Thư theo dõi hắn.
Hà Dung Cẩm nói: “Vương không phải tính treo ra ngoài sao?”
Khuyết Thư chậm chạp nói: “Ngươi nếu là…”
“Ngạch Đồ Lỗ là Xương vũ tổng quản trong phủ Tiểu Khả Hãn, thi thể hắn sẽ đả kích mạnh sĩ khí của Đột Quyết, khiến Xác Châu càng phải đâm lao theo lao.” Hà Dung Cẩm ngừng một chút lại nói, “Ta cùng hắn tuy có giao tình, nhưng người chết như đèn tắt, ta với hắn đều là ai thờ chủ nấy, chiến trường không cha con, hà tất nói mấy chuyện hư tình giả ý đó?”
Khuyết Thư nghe nói hắn với người Đột Quyết chỉ là hư tình giả ý, trong lòng lập tức thoải mái hẳn, nhấc mắt ra hiệu cho binh sĩ đứng sau một cái, chờ bọn hắn đem thi thể lấy đi hết, mới cười nói: “Lần này Xác Châu đúng là mất cả chì lẫn chài.”
Hà Dung Cẩm trầm mặc không nói.
Khuyết Thư hỏi: “Ngươi không ủng hộ?”
Hà Dung Cẩm nói: “Ta chỉ không muốn lại trả lời thêm ít vấn đề mạc danh kỳ diệu nữa.”
Khuyết Thư cười khan mấy tiếng.
Lúc Xác Châu thu được tin thi thể đám người Ngạch Đồ Lỗ bị treo ở thành đầu thì, phương đông đã ló ánh bình minh.
Kì Trạch thức một đêm, tròng mắt tràn đầy tơ máu, nhíu mày nói: “Ngạch Đồ Lỗ quá xung động rồi. Hắn mang đi tất cả đều là cao thủ trong quân và trong phủ Tiểu Khả Hãn, giờ bị chôn vùi trong tay Hồn Hồn vương, thực đáng tiếc!”
Xác Châu ngồi trong trướng, thần sắc có vẻ thờ ơ, nhưng ngón tay nắm địa đồ lại trắng bệch.
“Giờ bị Tây Khương treo lên thị chúng, tất sẽ đả kích sĩ khí!” Kì Trạch thở dài.
“Kì Trạch.” Xác Châu chậm rãi mở miệng, “Ngươi biết vì sao ta không tiếc cùng Đột Quyết đánh một trận cũng muốn bảo trụ ngươi không?”
Kì Trạch nói: “Tiểu Khả Hãn nhân từ.”
Xác Châu nói: “Bởi vì ngươi tận tâm trung thành lại có công lao hiển hách. Trước kia ngươi ở Tây Khương đùa giỡn thủ đoạn giúp ta xây dựng Kỳ thành, nhưng giờ ngươi đã trở lại Đột Quyết, không nên đùa giỡn mấy trò xiếc vớ vẩn này nữa.”
Kì Trạch nghe mà cả kinh trong lòng.
“Ngạch Đồ Lỗ bị ai giật dây, ta và ngươi trong lòng đều rõ.”
Kì Trạch phịch một phát quỳ rạp xuống đất, sợ hãi cúi đầu, một chữ cũng không dám biện giải.
Xác Châu hít sâu một hơi, việc đã đến nước này, một mực quở trách cũng không làm gì được, giờ quan trọng nhất là làm thế nào thu thập tàn cục, “Ta biết ngươi tự giác được mình làm hỏng chuyện, nóng lòng muốn lập công bổ cứu, nhưng dựa người không bằng tự dựa mình. Ta cho ngươi một cơ hội, trong vòng hai ngày phải lấy được Thanh Phong thành, chuyện cũ ta có thể bỏ qua, nếu không thể, ngươi tự xem mà làm đi!”
“Vâng.”
“Ngày mai thu binh!”
“Vâng.”
Ác chiến một đêm, hai bên đều rơi vào tình trạng tinh lực cạn kiệt, nghe được Đột Quyết ngày mai thu binh, đối với binh lính hai bên mà nói đều là tin mừng.
Binh sĩ Tây Khương mới thở phào một cái, đã thấy Phó Viêm Tổ hùng hổ xuống khỏi tường thành.
Trống tiếng nổ vang.
Cánh cửa bị binh sĩ Đột Quyết công gần hai ngày không sứt mẻ chủ động mở ra, Phó Viêm Tổ dẫn năm ngàn kỵ binh thừa thắng xông lên.
Khuyết Thư cùng Hà Dung Cẩm đều leo lên thành đầu.
Sắc trời chưa rõ, người ngựa Tây Khương khoác bóng tối chưa cam lòng tàn sắc, huy binh khí mang trọng trách bảo vệ Tây Khương, không chút lưu tình thu lấy tính mệnh của đám Đột Quyết chưa kịp rút lui.
Tiếng sát phạt xa dần.
Khuyết Thư nói: “Xác Châu sẽ đi hay ở lại?”
Hà Dung Cẩm nói: “Ở lại.”
“Nga?”
“Còn chưa tới mức không đi không được.” Hà Dung Cẩm nói xong, đang chờ mấy câu châm chọc ngạt ngào mùi giấm của Khuyết Thư, ai ngờ hắn chỉ gật đầu.
Danh sách chương