Khuyết Thư: Chung quy sẽ có một ngày bổn vương khiến cho ngươi cam tâm tình nguyện thần phục dưới chân bổn vương.



Trong trướng, Sát Long tóm tắt giản lược lại tình hình.

Khuyết Thư dựa vào tháp, nhắm mắt dưỡng thần.

Sát Long nói xong, lẳng lặng chờ quyết định của Khuyết Thư.

Khuyết Thư chậm rãi mở mắt, “Đổi lấy hắn về đây.” Hắn nói xong thấy Sát Long đứng yên tại chỗ bất động, nhướng mày nói: “Ngươi không đồng ý?”

Sát Long trầm ngâm nói: “Kì Trạch cũng không phải nhân vật không thể không có. Chúng ta có thể nhân cơ hội này, khiến hắn biết thời biết thế mà ở lại Đột Quyết, chẳng lẽ không phải chuyện tốt.”

“Người này không trừ, khó tiêu mối hận trong lòng bổn vương!”

“Vương có từng nghĩ tới Hách Cốt tướng quân?”

Lông mày xếch lên của Khuyết Thư chậm rãi bằng xuống, giống như bị một tảng đá lớn đè lên trên, sau một lúc lâu mới nói: “Hắn sớm muộn gì cũng biết.”

“Kì Trạch không trở lại, thần có tự tin có thể lừa qua cửa.”

“Ngươi làm sao giải thích việc Mẫn Mẫn vương chết rồi sống lại?”

Sát Long không nhanh không chậm nói: “Mẫn Mẫn vương chết rồi sống lại, mưu đồ khởi sự, đã bị ta bắn chết tại trận.”

Khuyết Thư trầm mặc không nói.

Sát Long nói: “Nếu vương tâm ý đã quyết, thần liền có một câu khuyên bảo. Hách Cốt tướng quân nhìn như lãnh ngạo khó thân cận, kỳ thật rất trọng tình nghĩa, lo lắng quốc sự cùng dân chúng, hoàn toàn không giống Ni Khắc Tư Lực tự tung tự tác. Vương nếu trước nói đến hiểu chi dĩ lý, hắn có lẽ nghe vào được mấy phần.”

Khuyết Thư cười khổ nói: “Bổn vương sao lại không biết? Chính là, hắn khó được cho ta chút hòa nhã, ta thật sự không bỏ được……”

Sát Long thở dài nói: “Tự cổ anh hùng khó qua cửa mỹ nhân. Không nghĩ tới ngay cả vương cũng khó qua ải này.”

Khuyết Thư nói: “Thiên hạ mỹ nhân bổn vương đều xem như bùn đất, chỉ có Hách Cốt…… Ngay cả là bị hắn xem như bùn đất, bổn vương vẫn như cũ kìm lòng không đậu.”

Sát Long trợn mắt há mồm nhìn hắn, tựa hồ bị chấn kinh trước Hồn Hồn vương hùng tài đại lược lại vì tình mà trở nên hèn mọn đến nước này.

(*) Đến giờ này rồi vẫn còn kinh à? =))

“Được rồi, việc này giao cho ngươi. Thuận tiện, giúp ta mời Hách Cốt đến.”

“Vâng.”

Sát Long ra ngoài trướng không bao lâu, Hà Dung Cẩm liền vén rèm tiến vào, trong tay còn bưng một chén canh bánh mì nóng hầm hập.

(*) Bánh làm từ bột mì gọi là bánh mì, bánh mì cắt loạn xạ nấu canh gọi là canh bánh mì, phổ cập chu đáo thế cơ nhé(*▽*)ノ~~

Hình như hồi bữa Xuân Xuân có nấu canh bánh bao thì phải, cũng nấu theo cái cách này = =



Khuyết Thư nhìn đến canh, nhất thời mắt sáng rỡ, cười nói: “Ta đang đói.”

“Có thể ngồi dậy ăn không?” Hà Dung Cẩm đặt bát xuống xong, mới chậm rãi ngồi xuống.

Khuyết Thư không chút nghĩ ngợi trả lời: “Không thể.”

Hà Dung Cẩm nhìn hắn, tựa hồ muốn xác nhận những lời này đáng tin được bao phần.

Khuyết Thư mềm nhũn nằm chèm bẹp, bộ dạng như là nhúc nhích cái ngón tay cũng không đủ sức.

Hà Dung Cẩm bất đắc dĩ, cầm bát, múc một thìa đưa đến trước mặt hắn.

Khuyết Thư mở to hai mắt nhìn hắn, nói: “Nóng.”

Hà Dung Cẩm thả thìa lại trong bát, kệ cho nó nguội.

(*) Thật ra là khoắng cho nguội, nhưng mình tiếc cái thái độ của câu này ORZ

Khuyết Thư: “……” Nếu có thể lấy lại những lời đã nói, hắn nhất định ra sức nuốt lại câu vừa rồi. Hắn thừ người chờ đợi một lát, tính toán lúc này Sát Long hẳn đã triển khai đàm phán với sứ giả Đột Quyết, rốt cục nhịn không được mở miệng nói: “Ta có lời muốn nói với ngươi.”

Hà Dung Cẩm nhìn hắn.

“Về hành trình Đột Quyết lần này của ta.” Khuyết Thư nói thật cẩn thận, vừa nói vừa quan sát sắc mặt Hà Dung Cẩm.

Hà Dung Cẩm mặt không chút thay đổi nhìn hắn.

Khuyết Thư lại càng thêm bất an, hắn đắn đo thật lâu sau, mới tiếp tục nói: “Tin tức ngươi ở Đột Quyết là thái y Thác Xích thông qua Kì Trạch báo cho bổn vương, nhưng thật ra từ trước đó, bổn vương đã thu được tin ngươi ở Đột Quyết rồi, cũng chính là vì tin này, khiến ta thay đổi chủ ý, quyết định tự mình đến Đột Quyết.”

Hà Dung Cẩm nhíu mày nói: “Thay đổi chủ ý?”

Khuyết Thư vuốt cằm nói: “Nguyên bản, ta là định cho Sát Long đi sứ Tây Khương, ta trên danh nghĩa là đi theo, kỳ thật âm thầm ở lại trong nước canh chừng.”

Hà Dung Cẩm nói: “Bởi vì Thánh Nguyệt giáo?”

Khuyết Thư lắc đầu nói: “Bởi vì Kì Trạch.”

Hà Dung Cẩm kinh ngạc. Hắn tuy phát hiện Khuyết Thư cùng Sát Long có việc giấu diếm, lại không thể tưởng bọn họ chính là vì đối phó Kì Trạch. “Vì sao?”

Khuyết Thư nói: “Ngươi có biết lúc trước Kì Trạch vì sao muốn bán đứng ngươi?”

Hà Dung Cẩm nói: “Để tiêu tan chiến hỏa? Hoặc là, để bảo mệnh?”

Khuyết Thư nói: “Miễn cưỡng tính vào cái sau. Lúc ấy Mẫn Mẫn vương đại thế đã mất, vô luận thế nào cũng không thể Đông Sơn tái khởi, hắn vì thế lực đã tích lũy bao năm, không thể không đầu nhập vào phe ta.”

Hà Dung Cẩm nói: “Ngươi là nói, hắn là kẻ tiểu nhân tham luyến quyền thế?”

Khuyết Thư lắc đầu nói: “Hắn không phải là tham luyến quyền thế, hắn chính là trung trinh báo quốc.”

Hà Dung Cẩm bị hắn nói cho chẳng hiểu ra sao, mờ mịt nhìn hắn.

Khuyết Thư nói: “Kì Trạch kỳ thật là mật thám Đột Quyết phái đến Tây Khương.”

Hà Dung Cẩm ngây người. Từ nãy đến giờ, hắn đã tưởng tượng ra đủ loại đáp án trong đầu, lại thủy chung không nghĩ đến chuyện này. “Ngươi làm sao biết được?”

Khuyết Thư cười lạnh nói: “Nếu muốn người khác không biết, trừ phi mình đừng làm. Năm năm nay, hắn âm thầm liên lạc với Xác Châu đến mười tám lần, lại làm sao không lưu lại dấu vết?”

Hà Dung Cẩm nghĩ nghĩ, giật mình nói: “Ngươi tới Đột Quyết là để dẫn xà xuất động?”

Khuyết Thư khó chịu ngắt lời: “Ta đến Đột Quyết chỉ là vì ngươi! Ta nói rồi, kế hoạch lúc trước là để hắn lại trong nước, ta cùng Sát Long đi sứ Đột Quyết, vẫn là có thể dẫn xà xuất động!”

Hà Dung Cẩm nói: “Cho nên chuyện Xác Châu công kích sứ đoàn từ sớm đã nằm trong dự đoán của ngươi?”

Khuyết Thư nói: “Ta không nghĩ tới hắn minh mục trương đảm như vậy.”

Hà Dung Cẩm nói: “Ngươi bị thương cũng chỉ để đóng kịch?”

“Không, là ta tính toán sơ hở.”

“Việc ngươi bị bức trốn trong núi cũng chỉ để xây dựng ra màn kịch Tây Khương Hồn Hồn vương cùng đường, làm cho Kì Trạch cùng Xác Châu đắc ý, lại cho Sát Long dẫn quân cứu viện, giết bọn hắn một trận trở tay không kịp!”

Khuyết Thư hít một hơi thật sâu nói: “Bổn vương nói qua, hết thảy là do bổn vương tính toán sơ hở! Nếu không có ngươi liều chết bảo hộ, có lẽ bổn vương đã mất mạng dưới lưỡi đao của binh lính Đột Quyết!”

Hà Dung Cẩm ngước mắt nói: “Ngươi vì sao phải kích động?”

Khuyết Thư biết đây là thời cơ tốt nhất để thổ lộ, liền nhìn hắn chăm chăm không chớp mắt, thâm tình nói: “Ta chỉ là muốn có được tín nhiệm của ngươi.”

Hà Dung Cẩm nói: “Ngươi là Tây Khương vương, chính là thống soái cao nhất của toàn bộ quân đội Tây Khương. Đây là kế hoạch chiến lược của ngươi, giữ bí mật là chuyện lẽ thường nên làm, hoàn toàn không cần tín nhiệm của ta.”

Khuyết Thư mở miệng, lại nhận ra tất cả cũng bị hắn nói hết.

Hà Dung Cẩm nói: “Nói như thế, Mẫn Mẫn vương hẳn là đã chết?”

Khuyết Thư nói: “Không sai. Kì Trạch cố ý dụ ta viết thư khiển trách Sát Long là để tạo ra giả tượng Mẫn Mẫn vương chưa chết, sau đó thuận lý thành chương đưa ra một tên Mẫn Mẫn vương thế thân đã chuẩn bị từ sớm, triệu tập tàn quân Đông Sơn tái khởi. Chỉ cần bổn vương vừa chết, Mẫn Mẫn vương giả đồng thời là con rối thật sự của Đột Quyết liền sẽ khống chế Tây Khương.”

“Trách không được hắn nhất định ép ngươi vào chỗ chết.” Hà Dung Cẩm nghe mà toát mồ hôi lạnh. Nếu như thế, Đột Quyết thật sự là không đánh mà thắng, thâu tóm cả Tây Khương!

Khuyết Thư bản năng sẽ không bỏ lỡ cơ hội đả kích tình địch, vội nói: “Xác Châu người này âm ngoan tàn độc. Hắn trước đó mượn tay đám tăng nhân bức ngươi ta quay về sứ đoàn, một là để cho Kì Trạch dễ dàng giám thị, hai là vì giá họa cái chết của ta cho Mật Gia. Như vậy có thể một lúc diệt trừ hai mối họa lớn trong lòng.”

Hà Dung Cẩm lẩm bẩm nói: “Hay cho kế một mũi tên chết hai chim!”

Khuyết Thư nghe hắn khen ngợi Xác Châu, càng là khó chịu, vội nói: “Đáng tiếc, một bụng mưu kế của hắn thoát không được lòng bàn tay bổn vương!” Hắn nói xong, phát hiện Hà Dung Cẩm đang im lặng nhìn mình, nhất thời phát hiện hình như đã lỡ đắc ý quá mức, sáng rọi trong mắt nhất thời tiêu hơn phân nửa, cười gượng nói, “Canh nguội rồi.”

Hà Dung Cẩm chống gậy đứng lên, lạnh nhạt nói: “Ta gọi Tháp Bố vào đút cho ngươi.” (facepalm ~)

Khuyết Thư cuống lên, “Kỳ thật ta sớm đã muốn tìm cơ hội nói rõ với ngươi, lại sợ ngươi hiểu lầm thành ý đến Đột Quyết của ta, vì vậy mới kéo dài đến hôm nay!”

Hà Dung Cẩm cước bộ hơi dừng, lập tức không nói một lời vén rèm đi ra. Gió bên ngoài thổi lên mặt hắn, khiến cái đầu mờ mịt cũng thanh tỉnh hơn một chút. Hắn báo cho Tháp Bố tiến vào sau, yên lặng đi đến một bên doanh địa ngồi xuống.

Nói chuyện với Khuyết Thư tuy làm hắn cảm thấy ngoài ý muốn, nhưng còn chưa đủ đến trình độ gây chấn động, chân chính gây chấn động chính là ở nội tâm. Bởi vì sau khi nghe đến chân tướng hắn thế nhưng thật sự sinh ra mấy phần tức giận, chuyện này vốn không nên có. Thân là tướng quân, hắn biết rõ tầm quan trọng của bí mật chiến lược. Mà nói đến hắn lại ở Đột Quyết nhiều năm, còn từng ám sát Khuyết Thư không thành, Khuyết Thư đề phòng hắn đúng là chuyện đương nhiên, nhưng dù vậy, hắn vẫn là tức giận. Chuyện này hắn cảm thấy khiếp sợ!

Chẳng lẽ, kỳ vọng của hắn với Khuyết Thư đã sớm vượt qua giới hạn một con dân Tây Khương đối với Tây Khương vương, lại hoặc là một tướng quân đối với Tây Khương vương? Hồi tưởng lại các loại tâm tình khi đưa Khuyết Thư xuống núi, Hà Dung Cẩm phát hiện hắn bị bản thân bức tới đường cùng, một ngõ đường cùng không thể trốn tránh. Phía trước là bức tường chặn đi hết mọi hướng, phía sau là con đường hắn cố sức lừa mình dối người.

—— tiến thoái lưỡng nan.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện