Hà Dung Cẩm: Hận không được, buông không xong.
Tà phong se lạnh, cát mịn sượt qua mặt, hơi hơi đau đớn.
Hà Dung Cẩm đưa tay vuốt lại tóc mai. Ở Đột Quyết, có khi đúng là cần cái mũ thật.
Sau khi Xác Châu rời đi, thủ hạ của hắn đem xe đẩy trước Hà Dung Cẩm bỏ quên trả về lại.
Hà Dung Cẩm nhìn đại quân Đột Quyết chậm rãi rút khỏi doanh địa, mới từ từ đi về hướng ngược lại với Xác Châu.
Xác Châu không phải là một người dễ từ bỏ ý đồ. Huống chi hôm nay là tha cho hắn một mạng chứ không phải tha cho đám người Kì Trạch một mạng. Việc đến nước này, hai bên đã xé hết mặt mũi, nói vậy là Đột Quyết cũng đã chuẩn bị để khai chiến với Tây Khương rồi, cho nên, mặc kệ bọn hắn có biết Khuyết Thư ở trong đoàn hay không cũng đều không chịu bỏ qua. Xác Châu buông tha cho mình e là muốn thả một cái mồi câu đi. Bởi vậy, lúc này, hắn quyết không thể cấp bách.
Hộ vệ Tây Khương theo hắn một đoạn, thấy binh sĩ Đột Quyết đã đi xa mất bóng, không trở về làm một chiêu hồi mã thương được nữa, mới hướng Hà Dung Cẩm nói câu cảm ơn cáo từ. Hà Dung Cẩm biết bọn hắn lo cho an nguy của đám Khuyết Thư, mình ngồi xe đẩy cước trình chậm chạp, bởi vậy không nói nhiều, chỉ dặn bọn hắn đi đường cẩn thận.
Sơn đạo đi được một đoạn, Hà Dung Cẩm nhịn không được quay đầu nhìn phế tích doanh địa. Doan địa lửa ngập tràn lan, khói xông tận trời. Lúc đóng trại, Kì Trạch kiên trì đem doanh địa đóng bên ngoài trấn nhỏ, nghĩ lại có khi là muốn đề phòng chiêu này của Đột Quyết, ai ngờ vẫn dính chiêu như thường.
Hà Dung Cẩm theo sơn đạo xuống, tầm nhìn trống trải, trước mắt là bình nguyên bát ngát mênh mông.
Bụi cỏ khô vàng, đá vụn lung tung.
Bánh xe nghiến qua, thỉnh thoảng vang lên tiếng xịch nhè nhẹ.
Hà Dung Cẩm đột nhiên ngừng lại, nhìn quanh khắp nơi.
Chiều xuống đằng tây, trời xám mờ xám mịt, tà dương vàng đỏ thê lương, bao phủ khắp mặt đất, trái không thấy thôn, phải không thấy điếm, chỉ có một ngọn núi phía sau, khói bụi lượn lờ.
Khuyết Thư có thể đi đâu? Xác Châu sao lại biết thân phận của hắn? Là có người tiết lộ? Hay là bản thân mình giấu chưa kỹ?
Thân phận hắn bại lộ có liên lụy tới Khuyết Thư không?
Khuyết Thư lại đang nghĩ thế nào….
Những vấn đề liên tiếp khiến Hà Dung Cẩm cảm thấy tay chân càng lúc càng lạnh, hàn ý từng đợt chạy thẳng vào tim. Nhớ tới lúc mình kiên quyết ly khai, tiếng kêu tê tâm liệt phế của Khuyết Thư phảng phất còn vang vọng bên tai. Hắn đột nhiên trở tay tát cho mình một cái.
Tiếng vang thanh thúy, đau đớn trên mặt, tất cả nhanh chóng đem hắn kéo ra khỏi kinh hoàng.
Chuyện xảy ra từ yến hội đến giờ lần nữa tái diễn lại trong đầu.
Hà Dung Cẩm đột nhiên ngửa đầu ực một ngụm rượu lớn, sau đó quay xe đẩy lại, nhanh chóng trở về theo đường cũ.
Đá dưới xe đẩy văng ra.
Hà Dung Cẩm đẩy nửa chừng, đột nhiên nhảy khỏi xe lăn, dùng một chân nhảy về hướng doanh địa.
(*) cái kiểu khinh công một chân chứ không phải lò cò đâu ấy = =
Lửa trong doanh địa dần tắt, khói đặc cuồn cuộn.
Hà Dung Cẩm tiện tay nhặt một thanh trường mâu trên đất làm gậy chống, chậm rãi bước vào doanh địa.
Doanh địa so với lúc rời đi không khác là bao, Hà Dung Cẩm về cái lều mình ở lúc trước, phát hiện hành lý của mình và Khuyết Thư đã không còn.
Người này…
Hà Dung Cẩm không biết nên thở ra một hơi hay là thở dài một cái.
…
Đêm khuya người tĩnh.
Trấn nhỏ ồn ào náo động của ban ngày giờ đã ngủ say. Ánh trăng trải xuống ngã tư đường tĩnh lặng, thỉnh thoảng chó kêu mấy tiếng, gián đoạn, khi to khi nhỏ.
Hà Dung Cẩm đứng trên nóc nhà, nhìn chó trong sân vừa kêu vừa nhảy, đau đầu mà đè trán.
Chó càng kêu càng sướng, rốt cuộc đem chủ nhân cũng kêu dậy luôn.
Chủ nhân đầu tiên là kiểm tra một vòng, không thấy gì khả nghi mới chửi con chó mấy tiếng, sau đó kẹp chó dưới nách xách về phòng.
Chờ hắn đi rồi, Hà Dung Cẩm mới nhẹ bước nhảy xuống khỏi mái hiên, thấy trong phòng không có động tĩnh, liền nhảy nhảy nhảy ra sau cửa hàng, dùng nội lực bẻ chốt trong, nhanh chóng mở cửa, lại nhanh tay tiếp lấy trước khi chốt rơi xuống đất.
Đây là một nhà làm tiệm may.
Hắn giờ đang cần một bộ đồ bản xứ để thay cho bộ trên người, sau đó âm thầm tìm hiểu tung tích của Khuyết Thư. Hắn có thể nghĩ tới, Xác Châu nhất định cũng nghĩ tới được, giờ so nhau chính là so thời gian so vận khí. Tuy Xác Châu rõ ràng đã thả hắn đi, nhưng chắc phải lén cho người theo dõi, hắn nếu nghênh ngang vào trấn, e không được bao lâu thì gốc gác đã bị lật lên hết.
Đáng tiếc doanh địa của sứ đoàn Tây Khương đã bị đốt mất tiêu, hành lý của hắn thì bị người lấy mất, đành phải chờ đêm xuống len lén lẻn vào trấn làm trộm một lần.
Nhỏ tới giờ hắn lần đầu đi trộm, một thân võ nghệ mà tim đập như sấm.
(*) lần trước hình như có trộm rượu trong cung một lần rồi mà XD
Trong phòng chủ quán ở sân sau lại vang lên tiếng chó sủa.
Hà Dung Cẩm sờ soạng tìm y phục, tìm được rồi thì, bất chấp tất cả, cầm luôn.
Từ tiệm may đi ra, hắn thấp người nhảy mái nhà hồi lâu, mới nhìn thấy một lữ điếm treo đèn lồng. Nhìn từ sân sau, đèn trong khách phòng đã tắt, tựa hồ đã ngủ.
Hà Dung Cẩm từng cửa từng cửa một mò mẫn đi qua, rốt cuộc kiếm được một phòng bên trong không một tiếng động, vội vã làm lại trò cũ đánh bay then cửa sổ, đẩy cửa sổ mà vào. Lần này không kịp chụp lại then cửa, lạch cạch một tiếng rơi xuống đất, may mà lữ điếm không có chó, cho nên không gây thêm động tĩnh gì.
Hắn thở phào, đến trước cửa sổ nương sắc đêm* nhìn y phục, lập tức dở khóc dở cười.
(*) vốn là nương theo bóng đêm, nhưng bóng đêm thì chả biết nhìn kiểu gì nên để sắc đêm, ờ thì có sắc thì chắc kiểu gì nó cũng có tí sáng XD
Quần nữ, nội sam nữ, ngoại y nữ, khăn che mặt tránh cát… Nếu bảo là có gì đánh mừng thì chính là nữ tử Đột Quyết vóc người cao to, chưa tới mức mặc vào là toạc áo.
Sa sa sa.
Trong sân gió thổi qua lá, phát sinh mấy tiếng phần phật như tiếng phất cờ hò reo trên chiến trường.
Rõ ràng thân thể đã rã rời cực điểm, chân bị thương cũng mơ hồ phát đau, lại không muốn nghỉ ngơi lấy một chút.
Có lẽ chuyện hôm nay phát sinh quá mức rõ nét khiến cho trong lòng hắn, ánh mắt thụ thương phẫn nộ của Khuyết Thư lúc nhìn hắn rời đi dần che lấp ánh mắt lạnh băng lúc Khuyết Thư vung roi lên hồi trước.
Vết thương ở ngực đã được Khuyết Thư tỉ mỉ điều trị chỉ để lại một vết sẹo mờ nhạt. Người kia bao giờ cũng làm những chuyện cực đoan nhất, hận cũng vậy, yêu… cũng thế, toàn theo ý mình.
Qua hôm nay, sợ là hắn lại hận còn cực đoan hơn nữa rồi.
Nghĩ tới đây, hắn cư nhiên lại rất bình tĩnh. Muốn hận một người, trước phải sống. Người đã chết không yêu không hận. Lấy cá tính của Khuyết Thư, sao có thể đơn giản buông thù hận mà đi như vậy được?
Hắn nhất định còn sống.
…
Miên man nghĩ một đêm, thẳng tới sắc trời đã mờ mờ sáng mới ngủ được hai canh giờ.
Ngoài lữ điếm rất ồn ào.
Hắn đứng dậy nhìn đống quần áo trên bàn liền thở dài.
Nam mặc nữ trang không phải dự tính ban đầu của Hà Dung Cẩm, nhưng chuyện tới trước mắt rồi thì chỉ còn nước cố mà làm. An ủi duy nhất là, khăn che mặt rất dày, chỉ lộ có cặp mắt. Ngắm bản thân trong gương một chút, hắn đảm bảo dù có là Ni Khắc Tư Lực cũng chưa chắc nhìn ra được hắn.
Dù sao cũng là trọng trấn biên thùy của Đột Quyết, náo nhiệt không kém gì kinh đô.
Hà Dung Cẩm từ góc đường đi ra, ngồi xuống tiệm bình dân trước cửa lữ điếm. Đùi hắn chưa lành, đi nhiều dễ lộ tẩy, chỉ có thể ôm cây đợi thỏ. May mà bộ đồ này của hắn rất phổ biến, ở trong đám người rất khó bị nhìn ra.
Hắn giờ có hai nhiệm vụ, một là tìm kiếm Khuyết Thư, có điều biển người mang mang, rất là không dễ. Một là hỏi thăm tin tức. Tập kích sứ đoàn Tây Khương không khác gì khiêu chiến với Tây Khương, nếu không nắm chắc mười phần, hắn tuyệt không dám làm như thế.
Hà Dung Cẩm nghĩ, cái này có hai khả năng. Một là Xác Châu có được sự ủng hộ của Đột Quyết, có thể là Sa Nạp Lợi Khả Hãn ủng hộ hắn, cũng có thể hắn đã nắm chắc được vị trí Khả Hãn của Đột Quyết. Hai là Đột Quyết không sợ bị Tây Khương chất vấn. Cái này lại có hai khả năng. Một là Đột Quyết đã có thực lực tuyệt đối có thể đánh bại Tây Khương, hai là Xác Châu nắm chắc Tây Khương sẽ không vì chuyện này mà hướng Đột Quyết làm loạn.
Đêm qua mới nghĩ tới đây, hắn đã mồ hồi nhễ nhại.
Sứ đoàn Tây Khương tiêu thất trong cảnh nội Đột Quyết, bất kể xuất phát từ nguyên nhân nào, Tây Khương cũng không thể không quan tâm, trừ phi… Tây Khương hi vọng thế.
Ai có thể đại biểu cho Tây Khương?
Lúc này đương nhiên là Khuyết Thư. Nhưng nếu Khuyết Thư không còn nữa thì sao?
Hà Dung Cẩm đặt trăm loại giả thiết, phát hiện loại nào cũng đều là lừa mình dối người cả.
Mẫn Mẫn vương.
Đây là khả năng duy nhất
Bức thư Kì Trạch cho xem, những lời Kì Trạch nói toàn bộ đâm thẳng vào lòng, không ngừng trùng kích phòng tuyến của hắn. Bất kể thế nào, nếu không vì hắn, Khuyết Thư tuyệt đối sẽ không mạo hiểm chạy tới Đột Quyết.
Vô tâm cũng được, cố ý cũng tốt, lúc hắn đối địch với Khuyết Thư, Khuyết Thư lúc nào cũng chiếm thế thượng phong. Mặc dù chuyện này từ đầu tới cuối không do hắn làm chủ, nhưng cử động liều lĩnh của Khuyết Thư vẫn đem hắn kéo xuống nước, khiến hắn thân bất do kỷ bị cuốn vào vòng xoáy. Nhưng lúc đối địch với Mẫn Mẫn vương thì, Khuyết Thư lại thua đến mức cửu tử nhất sinh!
Hà Dung Cẩm nhìn những khuôn mặt xa lạ, lần đầu kinh sợ như vậy.
Hắn phải làm thế nào mới tìm được chút hi vọng sống?
Phía trước bụi bặm tung bay, người trên đường vốn đang đi vội dạt sang hai bên để né tránh.
Tà phong se lạnh, cát mịn sượt qua mặt, hơi hơi đau đớn.
Hà Dung Cẩm đưa tay vuốt lại tóc mai. Ở Đột Quyết, có khi đúng là cần cái mũ thật.
Sau khi Xác Châu rời đi, thủ hạ của hắn đem xe đẩy trước Hà Dung Cẩm bỏ quên trả về lại.
Hà Dung Cẩm nhìn đại quân Đột Quyết chậm rãi rút khỏi doanh địa, mới từ từ đi về hướng ngược lại với Xác Châu.
Xác Châu không phải là một người dễ từ bỏ ý đồ. Huống chi hôm nay là tha cho hắn một mạng chứ không phải tha cho đám người Kì Trạch một mạng. Việc đến nước này, hai bên đã xé hết mặt mũi, nói vậy là Đột Quyết cũng đã chuẩn bị để khai chiến với Tây Khương rồi, cho nên, mặc kệ bọn hắn có biết Khuyết Thư ở trong đoàn hay không cũng đều không chịu bỏ qua. Xác Châu buông tha cho mình e là muốn thả một cái mồi câu đi. Bởi vậy, lúc này, hắn quyết không thể cấp bách.
Hộ vệ Tây Khương theo hắn một đoạn, thấy binh sĩ Đột Quyết đã đi xa mất bóng, không trở về làm một chiêu hồi mã thương được nữa, mới hướng Hà Dung Cẩm nói câu cảm ơn cáo từ. Hà Dung Cẩm biết bọn hắn lo cho an nguy của đám Khuyết Thư, mình ngồi xe đẩy cước trình chậm chạp, bởi vậy không nói nhiều, chỉ dặn bọn hắn đi đường cẩn thận.
Sơn đạo đi được một đoạn, Hà Dung Cẩm nhịn không được quay đầu nhìn phế tích doanh địa. Doan địa lửa ngập tràn lan, khói xông tận trời. Lúc đóng trại, Kì Trạch kiên trì đem doanh địa đóng bên ngoài trấn nhỏ, nghĩ lại có khi là muốn đề phòng chiêu này của Đột Quyết, ai ngờ vẫn dính chiêu như thường.
Hà Dung Cẩm theo sơn đạo xuống, tầm nhìn trống trải, trước mắt là bình nguyên bát ngát mênh mông.
Bụi cỏ khô vàng, đá vụn lung tung.
Bánh xe nghiến qua, thỉnh thoảng vang lên tiếng xịch nhè nhẹ.
Hà Dung Cẩm đột nhiên ngừng lại, nhìn quanh khắp nơi.
Chiều xuống đằng tây, trời xám mờ xám mịt, tà dương vàng đỏ thê lương, bao phủ khắp mặt đất, trái không thấy thôn, phải không thấy điếm, chỉ có một ngọn núi phía sau, khói bụi lượn lờ.
Khuyết Thư có thể đi đâu? Xác Châu sao lại biết thân phận của hắn? Là có người tiết lộ? Hay là bản thân mình giấu chưa kỹ?
Thân phận hắn bại lộ có liên lụy tới Khuyết Thư không?
Khuyết Thư lại đang nghĩ thế nào….
Những vấn đề liên tiếp khiến Hà Dung Cẩm cảm thấy tay chân càng lúc càng lạnh, hàn ý từng đợt chạy thẳng vào tim. Nhớ tới lúc mình kiên quyết ly khai, tiếng kêu tê tâm liệt phế của Khuyết Thư phảng phất còn vang vọng bên tai. Hắn đột nhiên trở tay tát cho mình một cái.
Tiếng vang thanh thúy, đau đớn trên mặt, tất cả nhanh chóng đem hắn kéo ra khỏi kinh hoàng.
Chuyện xảy ra từ yến hội đến giờ lần nữa tái diễn lại trong đầu.
Hà Dung Cẩm đột nhiên ngửa đầu ực một ngụm rượu lớn, sau đó quay xe đẩy lại, nhanh chóng trở về theo đường cũ.
Đá dưới xe đẩy văng ra.
Hà Dung Cẩm đẩy nửa chừng, đột nhiên nhảy khỏi xe lăn, dùng một chân nhảy về hướng doanh địa.
(*) cái kiểu khinh công một chân chứ không phải lò cò đâu ấy = =
Lửa trong doanh địa dần tắt, khói đặc cuồn cuộn.
Hà Dung Cẩm tiện tay nhặt một thanh trường mâu trên đất làm gậy chống, chậm rãi bước vào doanh địa.
Doanh địa so với lúc rời đi không khác là bao, Hà Dung Cẩm về cái lều mình ở lúc trước, phát hiện hành lý của mình và Khuyết Thư đã không còn.
Người này…
Hà Dung Cẩm không biết nên thở ra một hơi hay là thở dài một cái.
…
Đêm khuya người tĩnh.
Trấn nhỏ ồn ào náo động của ban ngày giờ đã ngủ say. Ánh trăng trải xuống ngã tư đường tĩnh lặng, thỉnh thoảng chó kêu mấy tiếng, gián đoạn, khi to khi nhỏ.
Hà Dung Cẩm đứng trên nóc nhà, nhìn chó trong sân vừa kêu vừa nhảy, đau đầu mà đè trán.
Chó càng kêu càng sướng, rốt cuộc đem chủ nhân cũng kêu dậy luôn.
Chủ nhân đầu tiên là kiểm tra một vòng, không thấy gì khả nghi mới chửi con chó mấy tiếng, sau đó kẹp chó dưới nách xách về phòng.
Chờ hắn đi rồi, Hà Dung Cẩm mới nhẹ bước nhảy xuống khỏi mái hiên, thấy trong phòng không có động tĩnh, liền nhảy nhảy nhảy ra sau cửa hàng, dùng nội lực bẻ chốt trong, nhanh chóng mở cửa, lại nhanh tay tiếp lấy trước khi chốt rơi xuống đất.
Đây là một nhà làm tiệm may.
Hắn giờ đang cần một bộ đồ bản xứ để thay cho bộ trên người, sau đó âm thầm tìm hiểu tung tích của Khuyết Thư. Hắn có thể nghĩ tới, Xác Châu nhất định cũng nghĩ tới được, giờ so nhau chính là so thời gian so vận khí. Tuy Xác Châu rõ ràng đã thả hắn đi, nhưng chắc phải lén cho người theo dõi, hắn nếu nghênh ngang vào trấn, e không được bao lâu thì gốc gác đã bị lật lên hết.
Đáng tiếc doanh địa của sứ đoàn Tây Khương đã bị đốt mất tiêu, hành lý của hắn thì bị người lấy mất, đành phải chờ đêm xuống len lén lẻn vào trấn làm trộm một lần.
Nhỏ tới giờ hắn lần đầu đi trộm, một thân võ nghệ mà tim đập như sấm.
(*) lần trước hình như có trộm rượu trong cung một lần rồi mà XD
Trong phòng chủ quán ở sân sau lại vang lên tiếng chó sủa.
Hà Dung Cẩm sờ soạng tìm y phục, tìm được rồi thì, bất chấp tất cả, cầm luôn.
Từ tiệm may đi ra, hắn thấp người nhảy mái nhà hồi lâu, mới nhìn thấy một lữ điếm treo đèn lồng. Nhìn từ sân sau, đèn trong khách phòng đã tắt, tựa hồ đã ngủ.
Hà Dung Cẩm từng cửa từng cửa một mò mẫn đi qua, rốt cuộc kiếm được một phòng bên trong không một tiếng động, vội vã làm lại trò cũ đánh bay then cửa sổ, đẩy cửa sổ mà vào. Lần này không kịp chụp lại then cửa, lạch cạch một tiếng rơi xuống đất, may mà lữ điếm không có chó, cho nên không gây thêm động tĩnh gì.
Hắn thở phào, đến trước cửa sổ nương sắc đêm* nhìn y phục, lập tức dở khóc dở cười.
(*) vốn là nương theo bóng đêm, nhưng bóng đêm thì chả biết nhìn kiểu gì nên để sắc đêm, ờ thì có sắc thì chắc kiểu gì nó cũng có tí sáng XD
Quần nữ, nội sam nữ, ngoại y nữ, khăn che mặt tránh cát… Nếu bảo là có gì đánh mừng thì chính là nữ tử Đột Quyết vóc người cao to, chưa tới mức mặc vào là toạc áo.
Sa sa sa.
Trong sân gió thổi qua lá, phát sinh mấy tiếng phần phật như tiếng phất cờ hò reo trên chiến trường.
Rõ ràng thân thể đã rã rời cực điểm, chân bị thương cũng mơ hồ phát đau, lại không muốn nghỉ ngơi lấy một chút.
Có lẽ chuyện hôm nay phát sinh quá mức rõ nét khiến cho trong lòng hắn, ánh mắt thụ thương phẫn nộ của Khuyết Thư lúc nhìn hắn rời đi dần che lấp ánh mắt lạnh băng lúc Khuyết Thư vung roi lên hồi trước.
Vết thương ở ngực đã được Khuyết Thư tỉ mỉ điều trị chỉ để lại một vết sẹo mờ nhạt. Người kia bao giờ cũng làm những chuyện cực đoan nhất, hận cũng vậy, yêu… cũng thế, toàn theo ý mình.
Qua hôm nay, sợ là hắn lại hận còn cực đoan hơn nữa rồi.
Nghĩ tới đây, hắn cư nhiên lại rất bình tĩnh. Muốn hận một người, trước phải sống. Người đã chết không yêu không hận. Lấy cá tính của Khuyết Thư, sao có thể đơn giản buông thù hận mà đi như vậy được?
Hắn nhất định còn sống.
…
Miên man nghĩ một đêm, thẳng tới sắc trời đã mờ mờ sáng mới ngủ được hai canh giờ.
Ngoài lữ điếm rất ồn ào.
Hắn đứng dậy nhìn đống quần áo trên bàn liền thở dài.
Nam mặc nữ trang không phải dự tính ban đầu của Hà Dung Cẩm, nhưng chuyện tới trước mắt rồi thì chỉ còn nước cố mà làm. An ủi duy nhất là, khăn che mặt rất dày, chỉ lộ có cặp mắt. Ngắm bản thân trong gương một chút, hắn đảm bảo dù có là Ni Khắc Tư Lực cũng chưa chắc nhìn ra được hắn.
Dù sao cũng là trọng trấn biên thùy của Đột Quyết, náo nhiệt không kém gì kinh đô.
Hà Dung Cẩm từ góc đường đi ra, ngồi xuống tiệm bình dân trước cửa lữ điếm. Đùi hắn chưa lành, đi nhiều dễ lộ tẩy, chỉ có thể ôm cây đợi thỏ. May mà bộ đồ này của hắn rất phổ biến, ở trong đám người rất khó bị nhìn ra.
Hắn giờ có hai nhiệm vụ, một là tìm kiếm Khuyết Thư, có điều biển người mang mang, rất là không dễ. Một là hỏi thăm tin tức. Tập kích sứ đoàn Tây Khương không khác gì khiêu chiến với Tây Khương, nếu không nắm chắc mười phần, hắn tuyệt không dám làm như thế.
Hà Dung Cẩm nghĩ, cái này có hai khả năng. Một là Xác Châu có được sự ủng hộ của Đột Quyết, có thể là Sa Nạp Lợi Khả Hãn ủng hộ hắn, cũng có thể hắn đã nắm chắc được vị trí Khả Hãn của Đột Quyết. Hai là Đột Quyết không sợ bị Tây Khương chất vấn. Cái này lại có hai khả năng. Một là Đột Quyết đã có thực lực tuyệt đối có thể đánh bại Tây Khương, hai là Xác Châu nắm chắc Tây Khương sẽ không vì chuyện này mà hướng Đột Quyết làm loạn.
Đêm qua mới nghĩ tới đây, hắn đã mồ hồi nhễ nhại.
Sứ đoàn Tây Khương tiêu thất trong cảnh nội Đột Quyết, bất kể xuất phát từ nguyên nhân nào, Tây Khương cũng không thể không quan tâm, trừ phi… Tây Khương hi vọng thế.
Ai có thể đại biểu cho Tây Khương?
Lúc này đương nhiên là Khuyết Thư. Nhưng nếu Khuyết Thư không còn nữa thì sao?
Hà Dung Cẩm đặt trăm loại giả thiết, phát hiện loại nào cũng đều là lừa mình dối người cả.
Mẫn Mẫn vương.
Đây là khả năng duy nhất
Bức thư Kì Trạch cho xem, những lời Kì Trạch nói toàn bộ đâm thẳng vào lòng, không ngừng trùng kích phòng tuyến của hắn. Bất kể thế nào, nếu không vì hắn, Khuyết Thư tuyệt đối sẽ không mạo hiểm chạy tới Đột Quyết.
Vô tâm cũng được, cố ý cũng tốt, lúc hắn đối địch với Khuyết Thư, Khuyết Thư lúc nào cũng chiếm thế thượng phong. Mặc dù chuyện này từ đầu tới cuối không do hắn làm chủ, nhưng cử động liều lĩnh của Khuyết Thư vẫn đem hắn kéo xuống nước, khiến hắn thân bất do kỷ bị cuốn vào vòng xoáy. Nhưng lúc đối địch với Mẫn Mẫn vương thì, Khuyết Thư lại thua đến mức cửu tử nhất sinh!
Hà Dung Cẩm nhìn những khuôn mặt xa lạ, lần đầu kinh sợ như vậy.
Hắn phải làm thế nào mới tìm được chút hi vọng sống?
Phía trước bụi bặm tung bay, người trên đường vốn đang đi vội dạt sang hai bên để né tránh.
Danh sách chương