Khuyết Thư: Đánh đàn, nói chuyện yêu đương.



Quá trình sắc phong nam vương hậu thuận lợi ngoài ý muốn, những tình huống kiểu như liều chết can gián bức vua thoái vị mà Hà Dung Cẩm nghĩ đến đều hoàn toàn không xảy ra. Tây Khương đại thần nghe nói Khuyết Thư định tìm người thừa kế trong vương tộc, liền thương nghị ra một bản danh sách, coi như ngầm đồng ý chuyện này. Đến nỗi Hà Dung Cẩm sau đại điển sắc phong một thời gian rất lâu vẫn chưa thể hồi phục tinh thần.

Về sau qua một lần nói chuyện với Sát Long hắn mới hiểu ra.

Sát Long nói: “Tây Khương dùng võ lập quốc, không giống Trung Nguyên chú trọng cái gì xuất thân địa vị, chỉ cần vương đủ mạnh, dân chúng sẽ tin phụng hắn. Thân tín của Mẫn Mẫn vương năm xưa hôm nay không phải đang an an phận phận làm thần tử cho vương sao?”

Hà Dung Cẩm cười khổ nói: “Là ta tự rúc vào ngõ cụt.”

Sát Long cười nói: “Vô luận là Hách Cốt tướng quân năm đó hay là vương hậu Hà Dung Cẩm hiện giờ, đều được bách tính yêu quý hết lòng, thật sự không cần vì thế mà lao tâm.”

Bởi vì Hà Dung Cẩm khăng khăng không muốn sửa lại thành Hách Cốt, Khuyết Thư thẳng thắn lấy Đại tướng quân Hách Cốt đặt thành quân hàm mới, cùng cấp với thượng tướng, có điều càng thân tín với vương hơn, trước mắt vẫn là Hà Dung Cẩm đảm nhiệm chức vụ này. Hà Dung Cẩm đối với chuyện này thật ra rất cao hứng, tuy là lúc này quốc thái dân an, không cần Hách Cốt Đại tướng quân hắn xuất binh đại chiến, nhưng thường ngày vẫn có thể dành thời giờ luyện binh. Khuyết Thư cũng không hạn chế hắn về mặt này.

Sát Long chú ý hắn đi đường vẫn mất tự nhiên, không khỏi nhíu mày nói: “Kỳ thật……”

Hà Dung Cẩm thấy hắn muốn nói lại thôi, nghi hoặc hỏi: “Kỳ thật cái gì?”

Sát Long lắc đầu nói: “Việc này vẫn là từ vương tự mình nói với ngài đi.”

Hắn càng là như vậy, Hà Dung Cẩm càng là tò mò. Tới tối về cung điện, Khuyết Thư đã nằm trên giường chờ hắn.

(*) Có nude thắt nơ hồng đắp chăn hơm ta?

Hà Dung Cẩm nhìn gương mặt đã cạo râu sạch sẽ, nhịn không được cười nói: “Kỳ thật nhìn râu nhiều quen mắt, còn thích hơn.”

Khuyết Thư vươn tay.

Hà Dung Cẩm cầm lấy tay hắn ngồi xuống giường, lại bị hắn lập tức đè xuống.

“Từ từ.” kinh ngạc vì nhiệt tình giống như vĩnh viễn không tắt của Khuyết Thư, từ sau đại điển sắc phong, bọn họ cơ hồ hàng đêm tẫn hoan. Trình độ tác cầu của Khuyết Thư so với lúc trước chỉ có hơn chứ không kém. Bất quá nếu nói là sung sướng giường chiếu chân chính thì phải là những ngày này mới bắt đầu, năm xưa bọn họ trên giường có lẽ phần nhiều là dày vò lẫn nhau.

Vạt áo thoáng cái đã bị cởi, tay Khuyết Thư thành thạo mà như không biết thỏa mãn, vuốt ve thân thể hắn.

“Ta có lời muốn hỏi ngươi……” Hà Dung Cẩm dùng lý trí đang sắp bị bao phủ, hồng hộc phun ra những lời này.

“Ân?” Khuyết Thư hôn dọc theo vành tai một đường thẳng xuống phía dưới.

“Sát Long nói ngươi có chuyện muốn nói với ta.”

Cái tên thuộc về người thứ ba thành công chặn dừng động tác của Khuyết Thư.

Hà Dung Cẩm mở to mắt, phát hiện Khuyết Thư đang cúi đầu, yên lặng vuốt ve chân hắn, “Không tìm thấy thiên thần châu?” chuyện Khuyết Thư thăm dò tin tức khắp nơi về tung tích của thiên thần châu để chữa trị chân cho hắn, hắn vẫn luôn biết.

Khuyết Thư nói: “Đám người kia đến từ Huy Hoàng môn của Trung Nguyên, nhưng thiên thần châu đã không còn trong tay bọn họ.”

Hà Dung Cẩm ôm hai vai của hắn, thản nhiên cười nói: “Chân là do ta tự làm tự chịu, ta chấp nhận.”

Khuyết Thư cong người dậy, lưu lại một dấu hôn trên đùi hắn.

Hà Dung Cẩm nhịn không được kéo chân ra, “Ngươi làm cái gì?”

Khuyết Thư dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve hôn ngân nói: “Đây là cờ hiệu của bổn vương.”

“……”

“Nơi này đã bị bổn vương chiếm lĩnh, cho nên, ” Khuyết Thư ngước mắt, nhìn chằm chằm vào mắt Hà Dung Cẩm, giống như hứa hẹn lại giống như phát thệ, “Bổn vương nhất định làm cho nó khôi phục vinh quang lúc trước mới được.”

Hà Dung Cẩm bị thật tình trong mắt hắn làm động lòng, cười nói che giấu: “Nga, muốn nó mọc cỏ dại tràn lan không?”

Khuyết Thư thả người xuống, ôm vai của hắn, vừa gặm vành tai hắn vừa khẽ cười nói: “Thật sự thích râu của ta?”

Hà Dung Cẩm nói: “Giả thôi.”

Khuyết Thư kéo chân hắn, cười tủm tỉm nói: “Vậy chúng ta làm chút chuyện thật đi.”

Vương tộc Tây Khương thống trị Tây Khương hơn hai trăm năm, con cháu thân thích xa gần có đến hàng trăm, Tây Khương đại thần đề cử tổng cộng mười hai cái tên, Sát Long lại tiến cử một cái, cho nên là mười ba, tuổi từ ba đến mười. Lúc nghe thì thấy không nhiều lắm, mà khi Hà Dung Cẩm thật sự nhìn đến, mới biết mười ba đứa nhỏ là chuyện gây đau đầu đến mức nào.

(*) Sư đệ còn tuyển cả trăm kìa, cố lên m/

Tây Khương sùng võ, dạy trẻ nhỏ liền bắt đầu từ võ nghệ săn bắn, cũng khiến cho đại đa số trẻ nhỏ lúc nào cũng hoạt bát hiếu động. Mà Hà Dung Cẩm là do Hoa Thanh Hà nuôi dạy, Hoa Thanh Hà nhìn có vẻ phóng đãng bất kham, kỳ thật về mặt lễ giáo lại ra rất nhiều quy củ, hắn thân là học trò đầu, bị ảnh hưởng so với Ni Khắc Tư Lực hơn rất nhiều, bởi vậy khi nhìn thấy đám nhỏ này tung tăng như khỉ trong hoa viên, hắn hoàn toàn không biết phải bắt đầu từ đâu.

Khuyết Thư lại vui vẻ, “Đều rất khỏe mạnh.”

Hà Dung Cẩm nói: “Ngươi định chọn thế nào?”

Khuyết Thư nói: “Không vội, trước cứ để trong cung giáo dưỡng. Tây Khương vương tuy chỉ có một, nhưng còn có thể có Hách Cốt Đại tướng quân.”

Mặc dù là ván đã đóng thuyền, nhưng chức quan Hách Cốt Đại tướng quân này với Hà Dung Cẩm mà nói, nghe thấy vẫn là mất tự nhiên nói không nên lời.

Khuyết Thư thấy hốc mắt hắn hơi đậm màu, biết là vì mấy ngày nay tác cầu vô độ, không khỏi cảm thấy đau lòng, vội kéo hắn đi thư phòng nghỉ ngơi. Kỳ thật, không chỉ có Hà Dung Cẩm cảm thấy mệt, có đôi khi hắn tỉnh dậy cũng mệt mỏi đến mức không buồn nhúc nhích. Nhưng dù vậy, thân thể cùng tâm linh mỗi khi ở cạnh Hà Dung Cẩm vẫn không tự chủ được muốn ôm đối phương vào trong ngực, muốn xác định người này đúng là đã trở thành bạn lữ của mình, hư không, mất mác, tuyệt vọng từng có trước kia đều đã thành quá khứ.

(*) vài năm nữa xem có phải dùng viagra làm cơm ăn không, già còn gân =))

Hà Dung Cẩm ngồi trong thư phòng, phát hiện kẻ hẳn là đang xem tấu chương kia cứ chăm chăm nhìn mình không rời, “Có lời muốn nói?”

Khuyết Thư thoải mái tự nhiên nói: “Chỉ muốn nhìn thế thôi.”

Hà Dung Cẩm lúc bắt đầu còn cảm thấy lúng túng vì kiểu nói thẳng quá mức này của hắn, bất quá nghe nhiều phải quen, cúi đầu tiếp tục đọc sách.

Khuyết Thư lại nhìn một lát, mới lưu luyến dời mắt trở lại nhìn tấu chương.

Hai người yên lặng cùng nhau không bao lâu, chợt nghe bên ngoài báo Sát Long tiến cung cầu kiến.

Sau khi Kì Trạch rời đi, trọng trách dồn lên Sát Long càng thêm nặng nề, có mấy lần Hà Dung Cẩm nhìn mà không đành lòng, thế nhưng Sát Long lại bận đến tý tởn. Khuyết Thư nói hắn chính là loại càng lắm việc càng khoái hoạt.

Hà Dung Cẩm từng hỏi: “Nếu mệt đến gục ngã thì sao?”

Khuyết Thư nói: “Thần tử trung thành tận tâm, Tây Khương rất nhiều, tài trí xuất chúng, Tây Khương cũng không ít. Nhưng Tây Khương chỉ có một Sát Long, bởi vì hắn biết được phải làm thế nào để bận đến khoái hoạt chứ không mệt mà gục ngã.”

Sát Long tiến vào, hành lễ trước, lại báo tin vui.

“Tìm thấy tung tích của thiên thần châu.”

Khuyết Thư lập tức chấn động tinh thần, “Ở đâu?”

Sát Long nói: “Rơi vào tay một lang trung tha phương tên là Bách Lý Trường Liễu.”

Khuyết Thư nhíu mày nói: “Huy hoàng môn không phải đại phái Trung Nguyên sao? Thế nào lại tùy ý để thiên thầu châu rơi vào tay một lang trung tha phương?”

Sát Long nói: “Nghe nói Bách Lý Trường Liễu dùng mê dược đánh lén bọn họ, mới đắc thủ.”

Khuyết Thư càng cảm thấy kỳ quái, “Khách giang hồ lâu năm sao có thể không đề phòng mê dược? Trừ phi Bách Lý Trường Liễu không phải một lang trung tha phương bình thường.” trong đầu hắn hiện lên một cái tên, nghiêm mặt nói, “Lập tức phái người đi Thánh Nguyệt giáo, cho Tân Cáp tìm hiểu về người tên là Bách Lý Trường Liễu này.”

Sát Long chần chờ nói: “Thánh Nguyệt giáo?”

Khuyết Thư nói: “Hắn lúc trước không phải đã phá đến phong phong vũ vũ ở Trung Nguyên, còn kéo ma giáo tới tận cửa? Như vậy phải hiểu biết Trung Nguyên rất rõ. Cơ Thanh Lan lại là một gã Trung Nguyên biết y thuật, nói không chừng có chút liên hệ. Bổn vương đây là cho hắn cơ hội lập công chuộc tội. Còn có Xích giáo, nói cho hắn, đây là cơ hội cuối cùng, nếu hắn có thể tìm thấy thiên thần châu, chuyện cũ trước kia bổn vương sẽ bỏ qua.”

Sát Long nói: “Vâng.”

Hà Dung Cẩm nói: “Thiên thần châu có chữa khỏi chân cho ta hay không vẫn còn chưa rõ ràng, thật sự không tất yếu mạo hiểm.”

Khuyết Thư nói: “Ta tìm thiên thần châu không chỉ vì chân của ngươi. Ta chỉ cảm thấy hạt châu này…… rất kỳ hoặc.”

Sát Long nghe vậy gật gật đầu nói: “Hạt châu này xuất hiện trong lúc Khả Hãn Đột Quyết bệnh tình nguy kịch, thời cơ quá mức trùng hợp, hơn nữa công hiệu thần kỳ, hiệu quả nhanh chóng, cẩn thận nghĩ đến, thật giống như là cố ý vì cứu Khả Hãn mà hiện ra.”

Khuyết Thư nói: “Không chỉ như vậy. Đám người Huy hoàng môn cũng rất kỳ hoặc. Trung Nguyên Đột Quyết cách xa đâu chỉ ngàn dặm, bọn họ làm sao chỉ trong một tháng vừa biết được tin tức về thiên thần châu đã lập tức tới kịp Đột Quyết, cướp đi thiên thần châu? Nếu nói bọn họ không phải vì thiên thần châu mà đến, như vậy là cái gì làm cho bọn hắn từ bỏ hết thảy ở Trung Nguyên mà ngàn dặm xa xôi chạy đến Đột Quyết đây?”

Sát Long cùng Hà Dung Cẩm đều trầm mặc.

Khuyết Thư nói: “Hơn nữa lại thêm một lang trung tha phương đột nhiên xuất hiện, các ngươi không cảm thấy thiên thần châu kỳ lạ sao?”

Sát Long nói: “Nhưng dù sao cũng là chuyện của Trung Nguyên với Đột Quyết.”

Khuyết Thư nói: “Chuyện của Trung Nguyên cùng Đột Quyết nếu ta bỏ mặc, rất nhanh sẽ biến thành chuyện của Tây Khương. Kỳ thật Đột Quyết cùng Tây Khương nếu thật sự chiến tranh, vẫn là tám lạng nửa cân, Khả Hãn Đột Quyết lại tích cực cầu hòa với Tây Khương như thế, chuyện này há có thể không có nguyên nhân.”

Nghe hắn từng sợi từng sợi mà rút tơ lột kén, Sát Long cảm thấy sống lưng lạnh lẽo. Không chỉ hắn, ngay cả Hà Dung Cẩm trong lòng cũng phát lạnh.

Sát Long nói: “Ý của vương là, thiên thần châu cùng hết thảy chuyện này đều là có liên quan?”

Khuyết Thư lắc đầu nói: “Không, ta chỉ đem mọi chuyện hệ thống một lượt, có lẽ có liên hệ, lại có lẽ không có. Chân tướng đến tột cùng như thế nào, còn phải hỏi vị môn chủ huy hoàng môn kia mới biết được.”

(*) chồng ẻm còn chưa chắc gì đã biết mà mấy bạn đòi hỏi =))

Sát Long đột nhiên nhìn Hà Dung Cẩm một cái, nói: “Nghe nói Ni Khắc Tư Lực cùng ma giáo trưởng lão giao tình sâu đậm, có lẽ có thể thỉnh hắn hỏi thăm chút ít?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện