Nguỵ Vô Tiện cùng Lam Hi Thần ngồi tại bàn đá dưới gốc ngọc lan, ngây ngốc một hồi mới mở miệng: "Huynh trưởng, nếu đầu đuôi sự việc là như vậy, hiện tại, hai người dự tính ra sao?"



Lam Hi Thần nở một nụ cười nhợt nhạt: "Ta muốn cùng Giang gia liên hôn, tất nhiên sẽ chịu trách nhiệm với Giang tông chủ."



Nguỵ Vô Tiện nghe hắn nói, đầu tiên là ngây người, sau đó, cay đắng xả ra một nụ cười so với khóc còn khó coi hơn.



"Huynh trưởng, ngươi không hiểu Giang Trừng. Giang Trừng hắn đời này là một kẻ kiêu ngạo vô cùng, hắn ghét nhất có người dùng ba từ "chịu trách nhiệm" để đối đãi với hắn. Dù trời có sập xuống, ta tin Giang Trừng cũng có thể bằng bản lĩnh của mình chống lên được. Sư đệ của ta không cần ai vì hắn đứng ra che chở hay gánh trách nhiệm."



Lam Hi Thần nghe Nguỵ Vô Tiện nói, nhất thời ngẩn người không biết đáp sao. Ngọc lan hoa trồng tại từ đường bốn mùa đều nở rộ, lặng lẽ buông cánh hoa trắng rải rác xung quanh hai người.



"Ta biết" Nguỵ Vô Tiện tiếp lời "bản thân hiện tại hoàn toàn không có tư cách tự xưng là sư huynh của Giang Trừng, nhưng ta hiểu rõ, hắn đối với hai chữ "gia đình" cực kỳ chấp nhất. Trở thành gia đình của hắn, không phải chỉ cần tam bái chín lạy là đủ. Hắn từng mất đi tất cả một lần, hiện tại đối với hai chữ "gia đình" luôn là thái độ chim sẻ sợ cành cong, ngươi có thể hiểu chứ, huynh trưởng?"



Có thể hiểu hay không ư? Lam Hi Thần đương nhiên có thể hiểu.



Hắn từ khi hiểu chuyện, đã chứng kiến phụ thân mỗi ngày đều bế quan, mẫu thân mỗi ngày đều cô độc trong trúc xá kín cổng cao tường. Hắn chưa từng chứng kiến phụ mẫu mình xuất hiện cùng nhau, hắn từng ước ao gia đình của những môn sinh khác đến điên cuồng. Chính vì vậy, khi Vong Cơ ra đời, hắn càng chấp nhất yêu thương, bảo bọc em trai mình.



Hắn từng chứng kiến mẫu thân qua đời, từng ở lúc phụ thân bị trọng thương về cõi tây mà đang lưu vong trốn tránh, không cách nào cùng người vẹn chữ hiếu. Hắn từng mất đi cả một Vân Thâm Bất Tri Xứ trong biển lửa, lại mất đi hai người huynh đệ hắn luôn tin cẩn nhất.



Hắn đương nhiên hiểu rõ, cái gì gọi là "chim sẻ sợ cành cong", "một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng".



Nhưng hắn không thích Giang Trừng, đây cũng là sự thật.



Giang Trừng là một người thông minh, hắn sẽ không bị nụ cười của Lam Hi Thần đánh lừa. Yêu và ghét ở thế giới của Giang Trừng như hai màu đen trắng, vốn không thể dung hợp. Hắn chỉ cần liếc mắt, liền nhìn ra ngươi đang thật ý hay giả vờ.



Lam Hi Thần không thể qua mặt Giang Trừng, cũng không muốn lừa dối hắn. Chỉ là, nếu như muốn mở rộng tấm lòng toàn tâm toàn ý đón nhận một người, lại chẳng thể là chuyện một sớm một chiều.



Ngụy Vô Tiện nhìn hắn thất thần vô định, ái ngại lên tiếng: "Huynh trưởng, ta nghĩ ta biết tại sao ngươi lại quỳ ở từ đường, lại chịu phạt giới tiên trước tổ tiên."



Nghe hắn nói vậy, Lam Hi Thần bất chợt có cảm giác gặp trưởng bối của đối phương, vô thức ngồi thẳng lưng căng thẳng, chăm chú nhìn về phía trước, chờ Ngụy Vô Tiện tiếp lời.



"Ngươi không thích hắn. Nhưng ngươi muốn phụ trách hắn. Kể cả Giang Trừng đồng ý hay phản đối, ngươi vẫn tuyên bố ra bên ngoài hắn là đạo lữ của ngươi, dùng Lam thị, dùng bản thân để đảm bảo hắn cùng Lan Lăng và Vân Mộng, đúng chứ? Ngươi lĩnh phạt, không phải vì ngươi muốn cưới sư đệ ta. Mà bởi vì ngươi không có cách nào cho Lam thị một chủ mẫu, một tông chủ kế nhiệm, đúng không?"



Tâm tư sâu kín từng lớp bị bóc trần, Lam Hi Thần rốt cuộc cũng không thể giữ nụ cười thường trực kia nữa. Ngụy Anh như chém đinh chặt sắt nói trắng ra như vậy, cuối cùng hạ giọng kết luận, không gọi "huynh trưởng", mà gọi ba chữ "Trạch Vu Quân"



"Trạch Vu Quân, thứ ta nói thẳng, ngươi chỉ đang vì mình mà thôi, hoàn toàn chưa hề nghĩ cho hắn."



Một câu ngăn ngắn mang theo lạnh lẽo bủa vây ập tới tai Lam Hi Thần, khiến Cô Tô Lam thị tông chủ phút chốc ngẩn người. Hắn ngẩn người, bởi hắn vừa chua chát nhận ra, Ngụy Vô Tiện nói đúng. Từ đầu tới giờ, Lam Hi Thần hắn chưa từng đứng ở lập trường của Giang Trừng để suy xét.



Bắt đầu chính là, Quan Âm Miếu ngày đó, khi mọi người còn chưa tìm tới, Kim Quang Dao như có như không nói với hắn rằng: "Nhị ca, chuyện ngươi không biết có rất nhiều. Tỷ như, Lam Tư Truy kỳ thực là ai, đệ đệ ngươi đã cùng ngươi nói qua chưa? Tỷ như, Giang Trừng hắn đang lén lút làm những gì, ngươi từng để ý hay chưa?"



Đúng, chính từ ngày đó, Kim Quang Dao chết đi rồi, nhưng lại không quên gieo cho Lam Hi Thần một mạt nghi ngờ đối với Giang Trừng. Ngay cả trước khi chết, khoảnh khắc Kim Quang Dao đẩy Lam Hi Thần hắn ra khỏi bàn tay của đại ca, cũng không quên dùng khẩu hình nói với hắn bốn chữ: "Lưu ý Giang Trừng."



Lam Hi Thần khi đó đã nghĩ rất lâu, một người sắp chết còn có thể mưu tính điều gì? Tại sao tới giây phút cuối cùng, Kim Quang Dao lại lựa chọn trăn trối với hắn "Lưu ý Giang Trừng?"



Lam Hi Thần không hiểu.



Hắn vốn có nhiều chuyện không hiểu lắm, tỷ như chuyện giữa đại ca và tam đệ, tỷ như chuyện giữa đệ đệ và Ngụy công tử, tỷ như chuyện ân oán đôi bên của song kiệt... Vì vậy, hắn bế quan.



Trong thời gian hắn bế quan, Nhiếp Hoài Tang cầu kiến, mang theo tin tức Giang Trừng đích thân sai người hỗ trợ Kim Lăng dọn sạch mật thất của Kim Quang Dao.



Lam Hi Thần hắn làm người tất nhiên không bao giờ nghi ngờ người vô cớ, nhưng hành động đó của Giang Trừng thực sự khiến hắn phải băn khoăn, giống như Giang Trừng đang nóng lòng thanh lý manh mối gì đó mà Kim Quang Dao đã nắm được.



Khai quan ngày đó tại Quan Âm Miếu, Lam Hi Thần cố ý chọn Kim Quang Dao để đối phó, muốn từ lúc giao đấu tìm ra chút manh mối. Nhưng kết cục... lại là Giang Trừng bị ám toán, trọng thương.



Càng nghĩ, Lam Hi Thần càng không hiểu, rốt cuộc bàn cờ này đã đi sai ở nước nào. Giang Trừng, hắn là con mồi của một âm mưu nhắm vào hay là kẻ ẩn dưới bàn cờ, điều khiển cục diện, Lam Hi Thần tới nay vẫn chưa phân rõ.



Chỉ là, áy náy của hắn giành cho Giang Trừng là thật sự. Chuyện của hai người hiện nay, cũng là thật sự.



Ngụy Vô Tiện nhìn hắn ngẩn người như vậy, vốn tính nói thêm vài câu, nhưng chưa kịp làm ra động tác nào, thì một tiếng nổ nhỏ đã vang lên giữa không trung, mang theo bút pháp của Lam lão tiên sinh hiện ra: "Về Hàn Thất gấp. Giang tông chủ gặp chuyện."



Hai câu ngăn ngắn này lập tức khiến hai người trong cuộc sửng sốt ngây người không muốn nói thêm gì nữa. Ngụy Vô Tiện nhìn Lam Hi Thần mau lẹ móc ra truyền tống phù, cũng tay chân loạn xạ vội vàng níu lấy hắn: "Huynh trưởng, cho ta theo cùng."



Một ánh lửa xanh lóe lên, hai người chỉ cảm thấy dưới chân chao đảo một vòng, mở mắt ra, trước mặt đã là Hàn Thất.



Ngụy Vô Tiện cùng Lam Hi Thần vừa đẩy cửa bước vào, thì cánh cửa đã tự động đóng lại sau lưng. Lam lão tiên sinh nhìn lướt qua Ngụy Vô Tiện, khẽ nhíu mày, nhưng cũng không đuổi hắn ra, vung tay một cái, kết giới chống nghe trộm đã bao phủ khắp căn phòng. "Hi Thần, Giang tông chủ không ổn rồi."



Ngụy Anh nghe câu này từ miệng của Lam lão tiên sinh, chân thực sự run bắn tới mất cảm giác, ngã ngồi trên mặt đất. Sau đó, hắn dường như lấy hết sức muốn xông vào bên trong phòng, lại bị Lam Khải Nhân một tay ngăn lại: "Phòng ngủ của tông chủ, không được tự tiện xông vào."



Tới lúc này rồi mà còn quy củ, quy củ cái con khỉ!



Ngụy Anh hai viền mắt đều hồng, gấp tới nỗi muốn hét lên câu đó, nhưng hắn chưa kịp theo bản năng thốt lên, thì bất chợt nhận ra hàm ý gì đó, ngơ ngác tại chỗ. Lam Khải Nhân nhìn thẳng vào cháu trai mình, hạ giọng: "Hắn ngoài Tán Linh Thảo, còn trúng cả Dung Thụ Tán. Hi Thần, ta vừa bắt mạch cho hắn, đã loạn tới mức tự công kích bản thân rồi. Ngươi hiểu cần làm gì chứ, Hi Thần?"



Kể từ khi Lam Hi Thần tiếp nhận chức vụ tông chủ Lam gia, Lam Khải Nhân tuyệt chưa từng một lần gọi hắn là Hi Thần. Nhưng lần này phá lệ, Lam Hi Thần liền hiểu, thúc phụ đang lấy thân phận trưởng bối trong nhà nói chuyện cùng hắn.



Đây là chuyện gia đình, không can hệ Cô Tô cùng Vân Mộng.



Lam Hi Thần cúi đầu, khẽ "Vâng" một tiếng.



Ngụy Vô Tiện hai mắt thất thần quay lại nhìn hắn, muốn nói lại thôi. Cuối cùng, Lam Khải Nhân vỗ vai đứa nhỏ này, thở dài: "Ra ngoài thôi."



Cánh cửa gỗ khép lại, gương mặt Ngụy Anh càng lúc càng tái nhợt. Hắn quay sang nhìn Lam Khải Nhân, sau đó chua xót nở một nụ cười: "Giang Trừng tự tìm tới đây, là hắn đồng thuận với việc này, đúng không?"



Đáp lại câu hỏi của hắn chỉ có tiếng gió núi rít gào ngoài Hàn Thất, báo hiệu hoàng hôn sắp tắt, một đêm dài chuẩn bị bắt đầu...

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện