Câu hỏi bất thình lình của Lam Hi Thần ập tới, khiến Giang Trừng phút chốc dại ra, từng cơn sóng mạnh mẽ cứ thế dậy lên trong đáy mắt vốn luôn duy trì vẻ điềm tĩnh thường ngày. Thời gian tí tách trôi, không khí giữa hai người tựa như bị nén chặt lại, đè ép cả hai tới nghẹt thở. Cuối cùng, Giang Trừng phút chốc quay trở lại dáng vẻ vạn năm sương giá của mình, lạnh lùng hất tay Lam Hi Thần ra, cười gằn: "Lam tông chủ đây là đang hỏi cung ta?"



Trái với hắn, Lam Hi Thần vẫn là một bộ dạng bức thiết, chân thành: "Ta đã nói, ta chỉ là muốn xác minh lại."



"Xác minh cái gì?" Giang Trừng đứng bật dậy, đôi mắt hạnh của hắn ban nãy giống như băng tuyết ngưng đọng, hiện tại lại giống hệt như lửa cháy rừng rực "Ngươi nói với ta tất cả những nghi vấn ở trên, thì ra vốn không phải là vì tin tưởng ta vô tội, mà là vì muốn xác minh ta có tội, đúng không?"



"Không phải!" Lam Hi Thần đột ngột nâng cao giọng mà đáp lại, nhưng Giang Trừng xem ra nghe lời hắn chẳng lọt vào tai, đứng dậy mở cửa, lạnh lùng làm một tư thế tiễn khách. "Ta không có gì để nói với ngươi, Trạch Vu Quân. Dù sao thiên hạ xưa nay cũng chẳng có mấy người tin tưởng ta, thêm một ngươi hay bớt một ngươi đều không quan trọng. Ta mệt rồi, điều gì cần nói đã nói, mời ngươi..."



"Giang Trừng!!!"



Một tiếng gọi này cứ vậy mà như nhát dao sắc lạnh cắt ngang dòng thao thao bất tuyệt của Giang Trừng. Xưa nay, Lam Hi Thần chưa từng gọi tên hắn, một điều Giang tông chủ, hai điều cũng Giang tông chủ. Thế nhưng hôm nay, Lam Hi Thần năm lần bảy lượt gọi thẳng tên hắn, lúc thì chân thành, khi thì bức thiết. Sự lỗ mãng này của Lam Hi Thần một lần nữa thành công khiến Giang Trừng sửng sốt mà đờ người.



Nhân lúc này, Lam Hi Thần lại tiến lại gần một bước, nhấn mạnh: "Ta chỉ là muốn tin tưởng ngươi, Giang Trừng, ngươi hiểu không? Nếu ta nghi ngờ ngươi, ta sẽ không hỏi. Nhưng bởi vì ta muốn tin tưởng ngươi, nên ta mới bộc lộ hết hoài nghi trong lòng ta ra, mong ngươi cho ta một lời giải đáp..."



Trước nay, Giang Trừng chưa bao giờ nhìn thấy một Trạch Vu Quân như thế, vừa khẩn khoản, vừa bức thiết, lại vừa có chút áp lực vô hình khiến người ta không thể chối từ. Từng lời mà hắn nói thấm vào tai, rồi rót thẳng vào tâm can Giang Trừng, giống như một dòng nước ấm, khiến đầu óc bỗng dưng có chút tê dại, mụ mị không biết phải làm sao. "Giang Trừng, Vô Tiện nói đúng, ta không hề hiểu ngươi. Nhưng ta muốn bắt đầu hiểu. Có điều, nếu ngươi không nói, ta sẽ không thể hiểu được. Ngươi chỉ cần nói ra thôi, không cần mọi chuyện đều một mình gánh vác nữa, như vậy không tốt hơn sao?"



"Nếu ngươi không nói, ta sẽ không thể hiểu được" – Ngăn ngắn vài từ này, một đời tính đến nay, Giang Trừng đã nghe không biết bao nhiêu lần.



Ngày đó, trước sinh nhật của cha một ngày, hắn lén mua quà, cất kỹ trong phòng, cuối cùng chỉ âm thầm để lẫn trong đám lễ vật các gia tộc khác tới tặng mà không tự tay tặng đi. Ngụy Vô Tiện làm như vô tình bắt gặp, cầm hộp quà của hắn lên, trầm trồ: "Ơ Giang Trừng, quà ngươi mua cho Giang thúc thúc bị lẫn vào đây nè, không cần tìm nữa, thấy rồi, thấy rồi!!!!"



Năm đó, hắn vẫn chưa quên được ánh nhìn đong đầy ý cười của cha dành cho mình...



Đợi lúc không có ai, chỉ còn hai huynh đệ đứng đó, Ngụy Vô Tiện mới vỗ vai mà bảo hắn rằng: "Nếu ngươi không nói, Giang thúc thúc sẽ không hiểu đâu"



Chuyện này, hắn đương nhiên biết chứ. Nhưng là, hắn vẫn luôn sợ, những gì mình nói làm phiền tới cha. Một ngày Giang thị biết bao nhiêu chuyện công vụ phải bận tâm, hắn chỉ là...



Đúng, hắn chỉ là sợ.



Lại một ngày nọ, hắn cùng Ngụy Vô Tiện cãi nhau. Khi đó, chuyện hai người cãi nhau đã như cơm bữa, mà nguồn cơn cũng chỉ xoay quanh việc tên đó không chịu mang Tùy Tiện mỗi khi ra bên ngoài, lại một mực bảo vệ tàn dư nhà họ Ôn.



Giang Trừng lúc đó vừa mới vực lại gia tộc, chuyện chính sự, chuyện kinh thương trăm mối bận tâm đau đầu, lại đang thời kỳ tuổi trẻ, tính cách dễ nóng nảy; Ngụy Vô Tiện cũng bị việc tu ma ảnh hưởng nên tính khí thất thường hơn, thành thử, chỉ dăm ba câu trò chuyện, hai người đã náo loạn tới thiếu điều dỡ ngói Liên Hoa Ổ xuống. Cãi nhau, Giang Trừng cảm thấy tệ, Ngụy Vô Tiện cũng đâu có khá hơn? Thế nhưng, nếu như dĩ vãng luôn là tên đó chạy theo một câu "Giang Trừng", hai câu "sư muội" hề hề làm lành, hiện tại, lại luôn là Ngụy Vô Tiện phẩy tay bỏ đi trước.



Lúc đó, Giang Trừng không hiểu huyền cơ phía sau chuyện kim đan, càng không rõ Ngụy Vô Tiện sợ bản thân không khống chế nổi tâm ma, trong lúc giận dữ sẽ gây nên chuyện làm tổn thương tới hắn mà mới bỏ đi trước. Hắn chỉ cảm thấy, Ngụy Vô Tiện kia càng lúc càng cách xa mình, cũng thực lòng hoang mang chẳng biết liệu có đúng tên đó càng lúc càng thấy mình phiền, càng lúc càng chán ghét đứng dưới trướng mình hay không???



Chỉ là, những lời như thế, Giang Trừng không cách nào mở miệng ra nói cùng Ngụy Vô Tiện được. Hắn cảm thấy, nếu hỏi như vậy, bản thân chính là không tin tưởng tên đó, hẳn sẽ làm tổn thương tên đó.



Cuối cùng, tỷ tỷ mới dịu dàng nhắc hắn một câu: "Nếu đệ không nói, A Tiện sao có thể biết đây?"



Dẫu biết là thế, hắn vẫn e sợ.



Lại có một lần, đó là khi kết thúc mọi chuyện ở Quan Âm Miếu, hắn lựa chọn đem việc năm xưa dẫn Ôn thị đi để cứu Ngụy Vô Tiện giấu kín, lặng lẽ tựa người dưới tán cây nhìn huynh đệ năm xưa cùng Lam Trạm càng bước càng xa. Kim Lăng từ nhỏ lớn lên bên hắn, đương nhiên liếc mắt cũng nhìn ra trong lòng cậu mình trùng trùng tâm sự. Đứa cháu trai này giống hệt hắn, không nói được lời ngon tiếng ngọt, chọc cho cậu mình tức điên lên rồi lại âm thầm khuyên nhủ một câu: "Có chuyện gì, nếu cậu không nói, bọn họ sẽ không hiểu đâu..."



Nhưng, chuyện này, hắn biết nói thế nào???



Bao năm qua, từng chuyện một cứ từng ngày chồng chất kín cõi lòng. Hắn cẩn thận từng li từng tí đem mọi tâm tình vùi sâu vào tâm can, hắn nghĩ rằng mọi chuyện trời biết, đất biết, hắn biết là đủ. Nhưng hắn cũng hiểu, chẳng qua là hắn sợ.



Giống như năm xưa, hắn sợ ngàn trùng tâm tư của mình không đổi được sự hài lòng vui vẻ tán thưởng của phụ thân; sợ vướng mắc trong lòng mình trở thành lưỡi dao tổn thương Ngụy Vô Tiện; sợ sợi dây ân oán tình thù quá rối rắm vĩnh viễn không cắt nổi kia níu bước chân tên ngốc nọ đi tìm một hạnh phúc chỉ thuộc về riêng mình...



Có điều, hắn cũng là con người, hắn cũng biết mệt.



Một mình chống đỡ nhiều năm như thế, hắn sớm đã mệt rồi!



Nếu không phải còn Kim Lăng, còn Giang gia ở phía sau, hắn sợ mình đã sớm gục ngã. Nhưng... Lam Hi Thần, kẻ này đáng để cho hắn tin tưởng sao?



Thú thật, Giang Trừng đối với người được mệnh danh là Trạch Vu Quân phương danh chấn động tiên môn này, đến giờ vẫn chỉ bán tín bán nghi. Hai người bọn họ thân thiết thì cũng tính là thân thiết, lễ đường đã bái, danh phận cũng đã định, thậm chí cũng đã song tu, nhưng xa lạ thì vẫn hoàn xa lạ. Hắn vẫn ác cảm với danh phận người nhà họ Lam của y, vẫn khinh thường thái độ bế quan trốn tránh sự việc của y, vẫn căm ghét việc y sơ suất dẫn tới tình cảnh hai người bọn họ phải song tu như hiện nay. Thế nhưng, hắn cũng nhận ra rằng, khi Lam Hi Thần nói rằng muốn tin tưởng hắn, hắn đã suýt chút nữa muốn khóc!



Có lẽ, khi đã mệt mỏi tới cùng cực, người ta thường rất dễ bị động lòng...



Bàn tay đang bám trên cánh cửa của Giang Trừng vẫn đang bị người kia giữ chặt lấy. Tay người đó vẫn ấm áp như vậy, tựa ánh mặt trời dịu dàng của mùa xuân, đánh tan cái lạnh ban đêm. Giang Trừng rốt cuộc buông tay khỏi cánh cửa, xoay người lại, đối diện với Lam Hi Thần.



Khoảng cách giữa hai người gần tới đáng kinh ngạc, gần tới mức hơi thở có chút gấp của Lam Hi Thần nhè nhẹ phả lên da Giang Trừng, tựa như đốt lên một mảng lửa. Hắn bất giác có cảm giác như đang bị áp bách. Phía sau lưng là cánh cửa đóng kín, trước mặt là Lam Hi Thần, trước sau đều không có đường lui. Tuy là vậy, Giang Trừng cũng không có ý muốn trốn tránh, trực diện nghênh đón ánh nhìn khẩn thiết của người kia, cười nhạt: "Trạch Vu Quân vì sao đột nhiên lại muốn tin tưởng ta vậy? Chưa cần nói tới giao tình hai ta xưa nay chẳng lấy gì làm thân thiết, chỉ cần dựa vào việc từ sau sự kiện Quan Âm Miếu kia, tính cách người trở nên đa nghi, ba phải phiền phức, ta đã chẳng thể tin những gì ngươi vừa nói rồi."



Tất nhiên, Lam Hi Thần không bất ngờ trước những gì Giang Trừng bày tỏ. Thậm chí, chính hắn cũng còn cảm thấy khó tin khi bản thân muốn tin tưởng và hiểu về Giang Trừng.



Không liên quan tới cảm giác tội lỗi với Giang Trừng, cũng không phải là trách nhiệm hay thương hại. Chỉ là, sau khi cùng Vân Mộng Giang tông chủ vốn bị người đời mắng mỏ là kiêu căng cậy thế, hống hách hung tàn kia cùng trải qua nhiều chuyện, nhìn thấy những mặt trước nay Giang Trừng chưa từng biểu lộ ra bên ngoài, hắn mới nhận ra, thì ra bấy lâu nay, hắn hoàn toàn không hiểu về người này.



Hắn từng chân thành tán thưởng một Giang thiếu gia tuổi trẻ, nuối tiếc rằng một thiếu niên dương quang, kiên cường là vậy lại bị xô bồ thế gian làm cho biến đổi. Thế nhưng, những biến cố vừa qua đã cho hắn thấy, thì ra, thiếu niên năm nào vẫn chưa từng bị biến đổi, chỉ là cố gắng khoác lên mình một lớp vỏ cứng gai góc để chống chọi với bão tố cuộc đời.



Đến chính bản thân Lam Hi Thần cũng không thể làm rõ được niềm tin của mình đối với Giang Trừng là từ đâu mà nhen nhóm, nhưng hắn tin, một Giang Trừng yếu đuối mệt mỏi, bất lực đến khổ sở đêm động phòng kia không phải muốn là có thể diễn ra, một Giang Trừng vì hắn tháo gỡ nút thắt giữa tam tôn không phải kẻ thấu tình đạt lý, trải đủ nhân sinh bát khổ nhất định sẽ không thể nói được, một Giang Trừng bề ngoài cứng rắn, bên trong dịu dàng tìm cách lo lắng vẹn toàn cuộc sống cho đám trẻ hành khất ở đầu đường xó chợ Thanh Hà, nếu không dùng chân tâm sẽ không thể làm được tới mức đó.



Nghĩ sao nói vậy, hắn chỉ có thể đem tất cả những lời này giãi bày cùng Giang Trừng. Xưa nay Trạch Vu Quân vốn được xưng tụng có tài thuyết pháp nổi tiếng tiên môn, vậy mà lần này chỉ nói ra những điều đang nghĩ trong lòng cũng gian nan cực độ.



Bên ngoài gió lạnh đêm cuối xuân từng cơn từng cơn rít qua những dãy hành lang hun hút trống trải, nghe như tiếng gào thét tuyệt vọng giữa thinh không. Bên trong phòng, sự im lặng của Giang Trừng trước những lời moi gan móc phổi của Lam Hi Thần cũng khiến hắn phút chốc cảm giác nhân sinh mình quả nhiên thật thất bại.



Suy nghĩ hồi lâu, Giang Trừng hơi ngẩng đầu, đáy mắt lấp lánh dưới ánh nến khẽ xẹt qua một tia nghi ngại thăm dò, rồi hạ giọng hỏi Lam Hi Thần: "Nếu ta nói, việc ta lén rời đi đêm qua không liên quan tới cái chết của Du tông chủ, Trạch Vu Quân, ngươi sẽ tin sao?"



"Ta sẽ tin" Lam Hi Thần nghiêm cẩn trả lời, cũng lùi lại một bước, nới rộng khoảng cách giữa hai người, nhường cho Giang Trừng một khoảng không gian riêng "Chỉ cần Giang tông chủ đồng ý nói thật cùng ta hôm đó ngươi thực sự mắc phải việc gì."



Lam Hi Thần đáp lời xong, gương mặt của Giang Trừng bất chợt hiện lên một tia bối rối. Hắn khẽ ho một vài tiếng, mất tự nhiên quay đi chỗ khác, khiến Lam Hi Thần bỗng nhiên lại có ảo giác người đứng trước mình chắc chắn không thể là Giang tông chủ lôi lệ phong hành hô mưa gọi gió chốn tiên môn hơn chục năm nay, mà chính là Giang thiếu gia trong lần đầu gặp mặt tại Vân Thâm Bất Tri Xứ năm nào.



"Ngươi... Thực ra, nói cái này với ngươi, ta cũng có chút khó mở lời..." Giang Trừng nhìn Lam Hi Thần, sau đó lại có chút mất tự nhiên mà đưa mắt đi chỗ khác, hơi hạ giọng: "Xét về quan hệ trên danh nghĩa của chúng ta hiện tại, thì Trạch Vu Quân, nói chuyện này với ngươi, cũng tương đương ta tự thú nhận với chủ mẫu đương nhiệm của Liên Hoa Ổ việc bản thân "hồng hạnh vượt tường"..."



Trong phút chốc, bầu không khí yên tĩnh tới đáng sợ.



Lam Hi Thần nhất thời không kịp xác định Giang Trừng đây là đang đùa hay nói thật, Giang Trừng cũng buột miệng nói đùa xong mới nhận ra bản thân đùa không thích hợp lắm, vội vàng sửa lại: "Chủ mẫu Liên Hoa Ổ, hồng hạnh vượt tường gì đó chỉ là nói đùa thôi, Trạch Vu Quân không cần để ý. Còn chuyện nửa đêm ta mới lén lút rời đi, cũng bởi trên danh nghĩa chúng ta vẫn là đạo lữ, việc ta đi gặp cô nương khác cũng không thể trắng trợn giữa ban ngày ban mặt được, ta nghĩ ngươi cũng có thể hiểu."



Lúc này, Lam tông chủ vẫn còn đang chìm trong kinh ngạc chưa hồi tỉnh. Hắn vốn nghĩ Giang Trừng lén lút rời đi là có việc mưu tính dự trù, cũng chuẩn bị tinh thần để phán đoán liệu Giang Trừng có thể thành thật nói ra với mình bao nhiêu phần. Nhưng hắn tính đi tính lại, lại vẫn không ngờ được, Giang Trừng đơn giản chỉ là đi gặp người trong lòng của mình.



Lam Hi Thần giật mình, vừa cảm thấy khó chịu, vừa cảm thấy thất thố, lại có chút hụt hẫng không rõ nguyên do, vội vàng cúi người, chân thành xin lỗi: "Thật xin lỗi, Giang tông chủ, ta không ngờ đây lại là chuyện riêng tư của ngươi. Ta..."



Nhìn hắn vội vàng đa lễ như vậy, Giang Trừng chỉ đơn giản phẩy tay một cái, quay lại bên bàn, ngồi xuống: "Thôi được rồi, dù sao cũng nói ra rồi, cũng không phải chuyện gì to tát. Chỉ là..."



Ngừng một chút, hắn liếc sang Lam Hi Thần một cái sắc lẹm, lạnh giọng xuống: "Ta mong Lam tông chủ có thể lưu ý, việc ngươi gọi thẳng tên ta như tối hôm nay, xem ra không hợp quy củ lắm thì phải?"



Quả nhiên là vẫn lưu ý chuyện này!



Lam Hi Thần trong lòng tự nhủ vậy, vừa mới ngẩng lên lại thành khẩn cúi người xin lỗi một lần nữa: "Chuyện này đúng là ta sai, trong lúc nhất thời gấp gáp không biết làm sao để biểu đạt thiện ý của mình đã mạo phạm Giang tông chủ, xin lỗi ngươi."



Trạch Vu Quân đã thành ý tới thế, mặc dù vẫn bị hai tiếng "Giang Trừng" hắn gọi tối nay làm cho kinh ngạc không thoải mái, nhưng Giang Trừng cũng cảm thấy mình còn nói nữa thì nhỏ nhen quá, vốn tính bảo một câu "lần sau chú ý là được" để cho qua chuyện này, lại nghe ở phía đối diện người kia chậm rãi nói thêm: "Tuy nhiên, xét trên danh nghĩa, trước mắt mọi người, ta và ngươi đã là đạo lữ. Xét về quan hệ thực tế, nếu đã chủ ý muốn tin tưởng nhau, lại cùng trải qua nhiều chuyện như vậy, cũng có thể coi là vào sinh ra tử với nhau, liệu có thể miễn cưỡng coi như bạn bè được hay không?"



Câu hỏi này của Lam Hi Thần một lần nữa khiến Giang Trừng rơi vào câm lặng sửng sốt.



Hai tiếng "bạn bè" này, đối với Giang Trừng mà nói, là cấm kỵ. Hắn không phải chưa từng có bạn bè, thậm chí còn có bạn bè cực kỳ tốt, cực kỳ thân thiết. Hắn không phải chưa từng đem chân tâm ra đối đãi bạn bè, thậm chí là không tiếc hi sinh tính mạng.



Nhưng rốt cuộc, những người ở bên hắn đều lần lượt rời đi, đều bị dồn tới nước cờ không thể vãn hồi.



Bạn bè, với hắn mà nói, hắn mơ không tới, cũng không dám mơ. Thế nhưng, không dám mơ, chỉ là hắn sợ, không phải hắn không muốn có!



Liếc nhìn Lam Hi Thần đứng ở kia, Giang Trừng bất chợt nở một nụ cười, có mỉa mai, cũng có chua chát: "Lam tông chủ, ngươi lẽ nào không biết, làm bạn với ta khó tới mức nào? Nhìn gương Ngụy Vô Tiện ở trước, ngươi còn chưa thấy khó mà lui sao?"



"Vừa vặn" Lam Hi Thần nghe hắn nói vậy, cuối cùng cũng ngẩng đầu, nở một nụ cười nhẹ nhõm "Lam thị gia quy chúng ta cũng từ lâu răn dạy "không sợ khó, không sợ khổ, đem chân tâm đối đãi người". Giang tông chủ, xin chớ lo!"



Đệ nhất mỹ nam huyền môn mỉm cười, quả nhiên khiến đêm xuân lạnh lẽo cũng có thêm vài phần ôn nhu, ấm áp. Bầu không khí bỗng dưng lại rơi vào lúng túng, bởi xưa nay Giang Trừng lạnh lùng châm chọc đã quen, hắn lấy cứng đối cứng rất rành, nhưng lại không biết làm thế nào để tiếp nhận sự mềm mại của người khác, chỉ đành vội vàng đứng dậy mở cửa, tiễn khách để tự giải thoát mình khỏi sự khó xử này.



Lam Hi Thần cũng không làm khó hắn, chỉ là trước khi bước ra khỏi cửa phòng ngủ, đột nhiên lại bình tĩnh hỏi hắn một câu: "Nếu đã là bạn bè, cứ Lam tông chủ qua Giang tông chủ lại cũng không ổn, lại càng khó để thiên hạ tin chúng ta đã kết thành đạo lữ một cách tự nguyện. Không bằng, nếu Giang tông chủ không ngại, cứ gọi thẳng tên ta Hi Thần, ta có thể gọi ngươi là Vãn Ngâm không?"



Vấn đề này đưa ra quá đột ngột, Giang Trừng đang đóng cửa nghe thấy vậy, dường như bị dán phù chú đông cứng, ánh mắt hơi dại ra, có chút ngốc nghếch khác hẳn thường ngày. Mặc dù hắn đang đứng ngược hướng ánh sáng, Lam Hi Thần vẫn có thể nhìn được vành tai hắn nhanh chóng bị nhuộm lên một màu hồng.



Lam Hi Thần vốn đã nghĩ không nên ép người quá đáng, việc xưng hô là do tự nguyện, khi nào Giang Trừng muốn thì bàn lại tiếp cũng không sao. Nhưng khi hắn vừa mở miệng, chưa kịp thốt ra lời, Giang Trừng đã vội vã đóng cửa lại, tựa như sợ phải nghe hắn nói thêm.



"Cạch" một tiếng, hai chữ "Tùy ngươi" nhẹ bẫng dường như bị cánh cửa gỗ kẹp làm đôi, một nửa ngân dài theo gió ngoài khung cửa, khiến Trạch Vu Quân bất giác mỉm cười.



Hắn vừa phát hiện ra, thì ra Vân Mộng Giang tông chủ lúc nào cũng nghiêm mặt, đó là bởi vì người này cực kỳ dễ xấu hổ!



____



Đôi già này vờn nhau mệt vl :)))

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện