Chương này tặng cho Lam đại ca một chiếc bông xinh xinh <3



____



Giang Trừng một mình ở trong phòng, khẽ thi pháp lên thanh tâm linh của bản thân. Quả nhiên, chiếc chuông bạc tang chứng thu được từ chỗ của Du Hằng cũng từ từ sáng lên, chứng minh nó rõ ràng đã từng được kết nối để truyền tin với Giang Trừng. Hắn ngừng thi pháp, hai đầu lông mày cau lại càng lúc càng sâu.



Thanh tâm linh Giang thị trước nay mỗi người chỉ được cấp một chiếc, nếu mất phải báo cáo để được cấp lại. Sổ sách Giang thị quản rất chặt chẽ, nếu có trường hợp gần đây bị mất, chưa đầy nửa canh giờ đã có thể tra ra.



Theo báo cáo của Giang Thành, nửa năm về đây, không ai bị mất chuông bạc. Mà theo dấu hiệu từ việc thi pháp cho thấy, quả chuông tang vật kia có liên hệ trực tiếp để truyền tin với hắn trong khoảng thời gian rất gần, chỉ vài tháng đổ lại.



Đây rõ ràng là chứng cứ bất lợi cho hắn. Giang Trừng suy nghĩ, đờ người nhìn vào màn mưa như trút trước mặt.



Chiếc chuông này từ đâu mà tới?



Chỉ là hắn vẫn chưa nghĩ được ý tưởng gì, thì dòng suy tư cuồn cuộn bỗng nhiên bị ba tiếng gõ cửa nhè nhẹ cắt ngang. Giang Trừng đứng dậy mở cửa, quả nhiên thấy Lam Hi Thần đứng bên ngoài, đằng sau hắn còn dôi ra hai người Lam Vong Cơ và Ngụy Vô Tiện. "Vong Cơ và Vô Tiện có phát hiện muốn nói với Vãn Ngâm."



Nghe được Lam Hi Thần thông báo, trong lòng Giang Trừng giao tranh vô cùng dữ dội. Đây là phòng riêng của hắn, hắn vô cùng không muốn Lam Vong Cơ và Ngụy Vô Tiện đặt chân vào. Thế nhưng hiện tại, đại diện bách gia đều đang ở Vân Mộng nhìn chằm chằm, ngoài phòng riêng của hắn đúng thật không còn nơi nào thích hợp bàn chuyện hơn. Nghĩ qua nghĩ lại, Giang Trừng cuối cùng vẫn quyết định nhượng bộ, nhưng trong lòng quả thực không thoải mái, chỉ đành liếc xéo Lam Hi Thần một cái coi như trút giận rồi mới lui một bước nhường đường.



Chỉ tội cho Lam Hi Thần, ở Lam gia đường đường là Lam tông chủ, trong tiên môn bách gia là Trạch Vu Quân người người kính ngưỡng, nhưng ở Liên Hoa Ổ là "chủ mẫu", gia chủ không vui, chủ mẫu đương nhiên chịu trận!



Bốn người lần lượt ngồi xuống quanh bàn trà. Sau khi thiết phù chú chống nghe lén, Ngụy Vô Tiện cẩn thận liếc nhìn Giang Trừng, lên tiếng: "Ta để nhị ca vấn linh với thi thể Du Hằng."



Giang Trừng sớm đã nghĩ tới Lam gia sẽ dùng vấn linh tìm manh mối, nhưng không ngờ, hi vọng chưa kịp nhen lên, Ngụy Vô Tiện đã ỉu xìu thông báo: "Không hỏi được gì. Đúng hơn là, không tìm được linh hồn của ông ta."



Tìm không được linh hồn, trước nay chỉ có hai khả năng. Hoặc là hồn đã đầu thai, hoặc là đã bị nhốt lại, không cách nào triệu tới.



Du Hằng lúc đó bị chết ngay trước cửa lớn Liên Hoa Ổ, theo lý mà nói, linh hồn của ông ta không thể rời xa nơi này, vì vậy, kẻ thu linh hồn của Du Hằng lại chắc chắn phải có mặt tại hiện trường khi đó!



"Nếu chuyện đã như vậy, cũng không hẳn là không giúp ích được thêm gì" Giang Trừng trầm ngâm lên tiếng, thử xâu chuỗi các sự kiện lại với nhau "Chí ít chúng ta cũng biết được kẻ chủ mưu vụ Du Hằng hiện tại đang ở ngay trong Liên Hoa Ổ. Bắt cá trong rọ, ta không tin họ có thể không lòi đuôi. Chỉ là..."



...Chỉ là, trước mắt án mạng chồng chất án mạng, tội danh chồng chất tội danh, mà mọi đầu mối đều chỉ về phía Giang Trừng hắn, hắn không thể không đưa ra cái hạn định một tháng để tạm yên ổn lòng người. Kẻ đứng sau thủ pháp phức tạp, đủ thấy tâm cơ không vừa, trong một tháng này có bao nhiêu phần nắm chắc sẽ tóm được đuôi hồ ly của hắn ta, Giang Trừng cũng không dám chắc!



Ngụy Vô Tiện thấy Giang Trừng muốn nói lại thôi, ngập ngừng chốc lát mới dám lên tiếng: "Giang Trừng, ta nghĩ, hay là để ta..."



Lần này, bầu không khí khó khăn lắm mới có chút hòa hợp lập tức bị nửa câu nói ngắn ngủi hủy hoại hoàn toàn. Ngụy Vô Tiện chưa nói hết câu, Giang Trừng đã "cạch" một tiếng, dằn mạnh chén trà trong tay xuống mặt bàn, giọng nói không tự chủ được nâng cao thêm vài phần: "Ngươi muốn làm cái gì?!?"



Âm thanh của hắn âm vang trong căn phòng, trộn cùng tiếng mưa bên ngoài, khiến không khí mơ hồ căng lên, hơi nước cũng muốn ngưng tụ lại, hóa thành mồ hôi chảy dọc hai bên thái dương.



Ngụy Vô Tiện có lòng muốn giúp đỡ, thái độ của Giang Trừng lại khiến hắn sợ hết hồn, nhất thời trắng bệch mặt mũi, chưa kịp nói thêm gì. Sự im lặng của hắn chẳng hiểu sao lại giống như tưới thêm dầu vào lửa giận trong lòng Giang Trừng. Giang Trừng rất khó chịu bộ dáng không dám nói, không dám nhìn thậm chí không dám thở của Ngụy Vô Tiện trước mặt mình. Chẳng phải đã nói thanh toán xong rồi hai bên chẳng ai nợ ai hay sao? Tại sao Ngụy Vô Tiện đứng trước mặt hắn lúc nào cũng nơm nớp lo sợ giống như hắn sẽ làm gì có lỗi với tên đó? Thì ra trong mắt Ngụy Vô Tiện, Giang Trừng hắn là người xấu xa, vong ân bội nghĩa, không hiểu chuyện tới mức đấy hay sao???



Có thể do những ngày này áp lực tứ phương dồn nén quá nhiều, câu nói của Ngụy Anh giống như một ngọn gió tạt qua mầm lửa đang âm ỉ nhen nhóm, khiến ngọn lửa giận của Giang Trừng đột ngột bùng lên. Ngụy Vô Tiện vẫn chưa nói thêm gì đã bị Giang Trừng dồn dập lên tiếng dọa cho sợ: "Sao? Ngươi không muốn nói? Di Lăng lão tổ lại muốn làm gì đây? Luyện oán khí, điều khiển thi thể Du Hằng tìm ra kẻ đứng sau hắn? Để bách gia tại đây một lần nữa chứng kiến ngươi ngựa quen đường cũ, một lần nữa tiêu diệt ngươi? Giang gia đã có một Giang Vãn Ngâm giết người diệt khẩu, lại có thêm một Di Lăng lão tổ đi sau tiện tay nhặt xác luyện hung thi? Ngươi muốn làm gì đây? Tự đào hố chôn mình, sẵn tiện chôn cả ta cùng Giang gia bồi táng theo ngươi?"



Nóng giận luôn là liều thuốc độc giết chết cả hai bên. Mỗi câu Giang Trừng nói đều giống như cố ý đâm vào vết thương cũ trong lòng Ngụy Vô Tiện, khiến hắn đau đớn, khiến hắn phẫn hận mà không thể lên tiếng. Vẫn là Lam Vong Cơ không nhìn nổi cảnh đạo lữ của mình bị nói như vậy, lạnh lẽo nhắc nhở: "Giang Vãn Ngâm, chú ý ngôn từ!"



Lam Vong Cơ không nói, Giang Trừng vẫn còn giữ được bình tĩnh; hắn vừa cất lời, ký ức cũ chẳng vui vẻ gì ở từ đường ngày nào cũng ùa tới, Giang Trừng quay sang nhìn hắn từ đầu tới chân, quái gở mỉa mai một câu: "Ngươi lại có tư cách gì đứng ở phòng riêng của ta nói ta chú ý ngôn từ? Ngươi hôm nay muốn quản gia chủ nhà người khác nói gì, đến hôm nào sẽ muốn quản cả tới từ đường Giang gia ta nữa đây, Hàm Quang Quân???"



"Đủ rồi, Giang Trừng!"



Trước nay Giang Trừng nói bản thân hắn có khó nghe tới mức nào Ngụy Vô Tiện cũng có thể chín bỏ làm mười, giới hạn duy nhất của hắn chính là Giang Trừng đừng kéo Lam Vong Cơ liên quan vào. Hắn quát Giang Trừng một câu, bản thân cũng cảm thấy hết sức lực rồi, khoát tay kéo Lam Vong Cơ lại, chán nản qua quýt buông một câu: "Được rồi, ngươi không thích thì ta sẽ không làm, dừng ở đây thôi, đủ rồi..."



"Đủ rồi?" Giang Trừng liếc xéo hắn, tựa như nghe thấy trò cười lớn nhất trên đời, gằn giọng châm chọc "Bây giờ ngươi biết sợ, biết nghe ta rồi? Hân hạnh quá, Ngụy công tử!"



Hắn nói ra câu này, Ngụy Vô Tiện mặt ngày càng trắng bệch, Lam Vong Cơ ngày càng phẫn nộ, tức giận lên tiếng: "Ngày trước, là ngươi từ bỏ hắn, không phải hắn từ bỏ ngươi!"



Vừa nói, hắn vừa kéo Ngụy Anh lại, đẩy ra phía sau mình, đối mặt với Giang Trừng. Lam Vong Cơ trước nay rất ít khi đôi co với người khác, hiện tại hắn phá lệ lên tiếng nhiều như vậy, chẳng qua cũng vì ngày hôm nay Giang Trừng không hiểu tại sao cứ liên tục công kích Ngụy Vô Tiện không buông. Trong lòng Lam Vong Cơ thay Ngụy Anh ấm ức rất nhiều. Kim đan cũng mang cho người ta, người cũng chết đi một lần rồi, tại sao vẫn bị Giang Trừng đay nghiến mãi như vậy? Rõ ràng năm xưa Ngụy Anh rời đi cũng vì muốn tốt cho Giang gia, không muốn Giang gia bị liên lụy. Giang Trừng thì hay rồi, dẫn theo môn sinh tham gia tru diệt Loạn Táng Cương, ai mới là người bỏ mặc ai đây?



Hắn vừa quá uất ức mà thay Ngụy Anh nói một câu đòi công đạo này, không khí trong phòng cũng chùng xuống, tựa như bị ai tưới vào một bồn nước lạnh. Lam Hi Thần vội vàng nghiêm giọng, khẽ quát: "Vong Cơ, không được vô lễ! Chuyện của Giang gia, chuyện giữa Ngụy công tử và Vãn Ngâm không phải việc người ngoài chúng ta có thể bàn tán!"



Hai tiếng "người ngoài" tựa băng giá, đâm vào tai Giang Trừng, dần tan ra, mang theo tư vị của chua xót và bất lực. Hắn nhìn ba người còn lại trong phòng, lùi lại một bước, rồi lại tự mình lẩm bẩm: "Người ngoài ư? Ở đây, ta mới là người ngoài, không phải sao?"



Lướt qua ánh mắt áy náy của Lam Hi Thần, bỏ lại sau Ngụy Vô Tiện đang hóa đá bởi những lời của hắn, Giang Trừng vội vàng đẩy cửa bước ra ngoài. Hắn hiện tại chỉ muốn rời đi nơi này, rời đi những người họ Lam này để một mình yên tĩnh.



Đúng, hắn quên rồi, Ngụy Vô Tiện giờ là người Lam gia. Ở đây, hắn mới thực sự là người ngoài.



Lam Hi Thần nhìn theo bóng người hoảng loạn rời đi kia, quay đầu nhìn lại Lam Vong Cơ, thở dài, trên mặt không còn nụ cười ôn hòa, giọng nói cũng nghiêm nghị thêm vài phần: "Vong Cơ, ban nãy đệ đã phạm mấy điều gia quy?"



Thái độ này của hắn đúng là làm Lam Vong Cơ bất ngờ, trong thoáng chốc tựa như không tin nổi. Dù vậy, Lam Vong Cơ thân là Lam thị chưởng phạt, lập tức đúng chức trách, trả lời: "Ba điều, thưa huynh trưởng. To tiếng với người khác. Bất lễ với tông chủ nhà khác. Bàn chuyện thị phi của người khác."



Mặc dù Lam Vong Cơ trước nay không thể hiện tâm tình trên gương mặt, Lam Hi Thần vẫn luôn có thể dễ dàng nhìn ra tâm tư của đệ đệ mình. Hắn biết Vong Cơ khó chịu, nhưng thái độ của Vong Cơ hôm nay với Giang Trừng lại khiến lòng hắn giống như bị gai đâm khắp nơi. Trải qua sự kiện Kim Quang Dao và Nhiếp Minh Quyết, cách nhìn nhận cuộc sống của Lam Hi Thần đã có nhiều điểm thay đổi. Tư vị huynh đệ ly tán, niềm tin bị phản bội, hắn hiểu rất rõ. Chuyện này, hơn ai hết, hắn hiểu rằng, trừ những người trong cuộc cần tự mình làm rõ với nhau, người ngoài ai không có tư cách bàn tán! Tâm tư này giống như một bụi cỏ gai, khiến đáy lòng của hắn vừa đau vừa ngứa. Hắn không rõ bản thân mình vì điều gì mà bất mãn, nhưng trong thâm tâm của hắn đang trỗi dậy một quyết tâm mạnh mẽ, rằng phải để Vong Cơ rõ ràng một điều: từ nay về sau, thái độ với Giang Trừng cần triệt để thay đổi!



"Vẫn còn thiếu hai điều, Vong Cơ" Lam Hi Thần chậm rãi lên tiếng, ánh mắt không e dè mà nhìn thẳng đệ đệ mình, hàm chứa bảy phần nghiêm khắc, ba phần cảnh cáo không hề che giấu: "Bất lễ với trưởng bối là một. Xúc phạm Lam thị chủ mẫu là hai. Vong Cơ, thân là Lam thị chưởng phạt, tự đệ biết phải lãnh phạt thế nào, đúng không?"



Hắn vừa nói vậy, lập tức vẻ mặt ngàn năm bất biến của Lam Vong Cơ hiển hiện rõ ràng vẻ kinh hoàng. Lam Hi Thần nhìn ánh mắt mở to của đệ đệ mình, trong thoáng chốc cảm thấy có chút bất lực, hạ giọng: "Vong Cơ, Vãn Ngâm là do ta dùng đại lễ cưới về, đích thân thúc phụ chủ hôn, thậm chí việc phu thê cũng đã cùng nhau trải qua, dù đệ tiếp nhận hay không, Vãn Ngâm vẫn là trưởng bối của đệ, là chủ mẫu Lam thị được trưởng bối thông qua, tiên môn bách gia chứng thực."



Dứt lời, hắn cũng xoay người rời đi, trước khi đi chỉ lưu lại một câu: "Khi nào về tới Lam gia nhớ đi lãnh phạt. Còn nữa, Vong Cơ, chú ý ngôn từ, đừng bao giờ lặp lại lỗi sai ngày hôm nay!"



____



Bởi vì những chương gần đây cảm nhận của Lam đại và Giang Trừng và đối phương đều bắt đầu có nhiều thay đổi tích cực (nhưng mà 2 con ngừi FA lâu quá mất bà cảm giác yêu đương vẫn chưa nhận ra), mình muốn nói thêm một xíu về tuyến tình cảm của họ hiện tại:



- Giang Trừng ngày xưa rất ghét tính ba phải & không dám đối đầu mọi chuyện của Lam đại. Bây giờ không ghét nữa, lý do chính là vì ổng nhận ra ở một khía cạnh nào đó, Lam đại thậm chí còn hiểu ổng hơn cả những người thân thiết nhất như Kim Lăng, Ngụy Anh, Giang Thành. Giống như vào lúc bạn cô đơn nhất, có một người đến bên, vào lúc bạn mệt mỏi nhất, có người chìa tay cho nắm. Lúc này, Lam đại thành công trở thành "quạt mát mùa hè, chăn ấm mùa đông" của Giang Trừng rồi. Nhưng mà đây mới là có hảo cảm hơn 1 xíu, chưa phải là thích.



- Lam đại ngày xưa nhìn nhận về Giang Trừng có chút phiến diện nên không thích. Sau khi tiếp xúc, cùng trải qua nhiều chuyện, ổng nhận ra sự phiến diện năm xưa của mình, thế nên thái độ với Giang Trừng cũng dần xoay chuyển. Nhưng ổng cũng đầu gỗ méo vừa :v Trải qua sự kiện tam tôn, Lam Hi Thần trở nên cẩn trọng & đa nghi thái quá trong mọi chuyện. Ổng thực sự đồng cảm với những gì Giang Trừng phải chịu, thật lòng muốn làm bạn với Giang Trừng vượt qua chuyện này, nhưng nếu phía Giang Trừng xuất hiện khả nghi, ổng vẫn sẽ âm thầm điều tra tìm ra chân tướng. Tóm lại, Lam Hi Thần tin tưởng người vô điều kiện của năm xưa đã chết rồi =)))

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện