Ngưu Lang & Chức Nữ ver cục súc lúc chưa thành tiên =)))



______



Thời hạn một tháng ngay trước mắt, Giang Trừng đương nhiên không có nhiều thời gian để phung phí. Việc đầu tiên hắn làm chính là gửi một bức mật thư tới Miêu Cương kể sơ qua việc cổ trùng, dặn dò Kim Lăng nhất nhất cẩn thận, an toàn đặt lên hàng đầu. Giang thị môn sinh phân ra, một nhóm tiếp tục tìm hiểu Mộc nhân, một nhóm tập trung điều tra thân thế Du An và Du Hằng.



Bản thân Giang Trừng dù rất muốn tham gia vào điều tra, nhưng vì hiềm có nghi vấn quấn thân, đành chỉ ngồi một chỗ tại Liên Hoa Ổ chỉ đạo, tự mình khảo lại sổ sách, tìm manh mối về chiếc chuông bạc của Du Hằng.



Tiết Cốc Vũ mang theo những trận mưa dầm dề khắp ngày, khiến nhiều người sinh ra buồn chán. Vân Mộng là vùng sông nước, Cốc Vũ vừa qua, Lập Hạ cũng chẳng mấy mà đến, Giang Nam tiến vào thời điểm bắt đầu nghênh đón những trận lũ đầu mùa. Giai đoạn cuối xuân mưa ẩm này cũng là lúc dịch bệnh dễ bùng lên nhất, một khi lũ lụt xảy ra, dịch bệnh lại tới, vậy thì chẳng mấy chốc toàn dân một vùng sẽ bị hạ gục.



Bình thường thời điểm này chính là lúc Giang Trừng cùng Giang thị môn sinh bận rộn đầu tắt mặt tối nhất. Tuy rằng có quan phủ, nhưng trên địa bàn của tiên môn thế gia, dân chúng tự khắc sẽ tin tưởng người tu tiên hơn là quan binh. Mùa lũ cũng là thời điểm thủy quái, thủy yêu điên cuồng hoạt động kiếm ăn, năm nào cũng gây ra không ít vụ kéo người chết đuối, lật thuyền ngư dân, đánh chìm tàu hàng...



Tuy bận rộn việc phá án là vậy, thế nhưng làm gia chủ đứng đầu một phương, Giang Trừng cũng không hề xao nhãng việc trị an. Hắn tự mình dẫn đệ tử đi gia cố đê điều, khơi thông kênh rạch tránh úng lụt, trấn yểm lại những vùng nguy hiểm, thanh tẩy oán khí ở sông hồ khắp nơi, lại dặn dò các y quán trực thuộc Giang thị bắt đầu chuẩn bị thuốc cảm giao mùa, thuốc phòng các loại dịch bệnh ngoài da, bệnh đặc hữu lúc chuyển giao thời tiết, lệnh cho môn sinh làm bùa trừ tà, hộ thể đơn giản... phát tới từng hộ dân. Mưa trắng phủ đầy trời, Giang Trừng cầm theo một cây dù tím đứng dưới mưa từ sáng tới trưa, trực tiếp quản việc gia cố đê điều, thanh tẩy oán khí. Hắn một khi đã làm việc đều vô cùng chuyên chú, hăng say, thậm chí tới lúc cho môn sinh nghỉ tay ăn trưa, bản thân hắn vẫn cẩn thận quay lại kiểm tra từng nơi đã làm xong, quên cả việc ăn uống. Biết tính của tông chủ nhà mình xưa nay ghét nhất bị người khác làm phiền khi đang làm việc, môn sinh ai cũng lo cho hắn nhưng lại không dám nói câu nào. Người duy nhất dám khuyên tông chủ cần nghỉ ngơi điều độ là quản gia Giang Thành thì hiện tại đang được điều đi giám sát việc phát thuốc của các y quán, đệ tử người nọ nhìn người kia, cuối cùng cơ linh chợt lóe, cử người đem việc mật báo với "chủ mẫu".



Dù gì cũng là Giang thị chủ mẫu, tốt xấu trên giang hồ cũng là Trạch Vu Quân, là tông chủ Lam thị, tông chủ nhà mình ít ra cũng phải nể mặt chứ?



Đám trẻ con vui mừng tìm được người thay bản thân gánh vác việc khó, vui như mở cờ trong bụng. Lúc Lam Hi Thần che dù, xách hộp thức ăn đi tới, mỗi môn sinh đều như biến thành thỏ con, nhanh chân lủi ra xa phạm vi nằm trong tầm cơn giận của tông chủ nhà mình có thể ảnh hưởng tới, tai thì gần như dài ra ngóng chuyện, vẫn không quên ra bộ vô cùng chăm chỉ làm việc. Lam Hi Thần chỉ biết cười đầy bất lực. Đám trẻ Vân Mộng này đúng là rất vui vẻ lạc quan, so với Lam gia đệ tử bất quy củ hơn, nhưng hoạt bát, đáng yêu hơn hẳn vài phần!



Giang Trừng khi đó đã vất ô sang một bên, kéo cao vạt áo quấn quanh hông, tự mình lội xuống sông kiểm tra một kè đá trọng yếu mà hắn nghi ngờ trấn yểm chưa tốt. Hắn làm việc rất nghiêm túc, quên cả niệm khẩu chú tránh nước, áo bào ngấm mưa dán sát vào cơ thể, mơ hồ phác họa những đường cơ bắp mạnh mẽ, dẻo dai.



Bỗng dưng cảm nhận được nước mưa đập vào trên người mình ngừng lại, Giang Trừng ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện một tán dù màu thiên thanh vừa được ai đó đưa ra, chắn lại cả một trời mưa gió. Trên cầu, Lam Hi Thần bạch y như mây, mỉm cười ngồi đó, nghiêng cán dù, bên cạnh là hộp đựng thức ăn.



"Ngươi... ngươi... ngươi..."



Chỗ kè đá nơi hắn đứng không sâu, Giang Trừng đứng thẳng lên, vừa vặn đối đầu cùng Lam Hi Thần đang ngồi nơi đầu cầu, khoảng cách gần tới nỗi nụ cười của người kia chớp mắt như được phóng đại lên gấp ba lần, bất thình lình khiến Giang gia tông chủ gặp loạn không nguy hoảng tới nỗi trong đầu chỉ còn bật lên được một chữ "ngươi", vế sau thì ngôn từ đều trốn đâu mất sạch! Hắn vội vàng lùi về phía sau kéo dãn khoảng cách, lại quên mất phía sau kè đá là vùng đá dăm, đá cuội lổn nhổn, dưới chân trượt một cái, cả người giống như cây bị đốn ngã, mất đà ngả về phía sau.



Ngã một cú này, coi như mặt mũi cũng theo nước trôi đi!



Giang Trừng đã chuẩn bị tinh thần cho việc té đập đầu về phía sau, nhưng cơ thể vừa nghiêng đi đã được cố định lại. Chỉ trong khoảnh khắc hắn mất đà, Lam Hi Thần lập tức nhảy tới phía trước, bàn chân ngoắc trên thành cầu để giữ thăng bằng, một tay nắm chặt tay Giang Trừng kéo lại, tay kia vẫn không quên giữ ô che cho hắn. Theo chiều gió, mạt ngạch của người kia bay tới, không ngừng chạm tới vai và cổ Giang Trừng, đốt lên từng mảng lửa nhỏ trên làn da.



Khoảnh khắc này, Giang Trừng thật sự cảm thấy thiên hạ đồn đại Lam Hi Thần giống thần tiên giáng xuống nhân gian không phải là vô căn cứ. Hai người trong cuộc mở to mắt nhìn nhau, môn sinh bên ngoài bị cảnh tượng này dọa cho sợ tới mức đánh rơi hết cả đồ nghề trên tay, sững sờ ngây người. Trong số này, có một môn sinh nhỏ tuổi nhất, vô cùng ngây thơ buột miệng thốt lên: "Nhìn giống bức tranh Ngưu Lang, Chức Nữ đoàn tụ trên cầu Ô Thước treo trong phòng của cha ta ghê!"



Ngưu Lang - Chức Nữ - Bốn từ này trong phút chốc khiến Giang Trừng tỉnh hồn lại, nhận ra tư thế hiện tại của hai người họ quả nhiên không tiện để nhiều người nhìn vào, vội vàng cố định cơ thể, hất tay của Lam Hi Thần ra. Lam gia tông chủ quả thật giống như thần tiên, theo đà vung tay của hắn xoay người một vòng, vững vàng đứng thẳng trên thành cầu, cầm ô trong tay, áo trắng tung bay, toàn bộ quá trình nhẹ nhàng, lưu loát tựa đang bay trên không trung, khiến đám thỏ con Vân Mộng tròn mắt há miệng, đồng loạt hô lên: "Chủ mẫu quá ngầu!!!!"



Giang Trừng quay sang trừng mắt nhìn bọn chúng, thấy cả đám rốt cuộc chịu thành thật tản đi tiếp tục nhiệm vụ, mới nhảy lên trên bờ, gỡ vạt áo quấn quanh hông xuống. Lam Hi Thần hầu như tức khắc nghiêng tán ô về phía hắn, lại bị Giang Trừng đẩy lại: "Khỏi cần, dù gì người ta cũng ướt rồi, che nữa cũng vô dụng. Ngươi tự che cho mình đi, đừng để bị ướt."



Chẳng ngờ Lam Hi Thần lại khá là cố chấp, một lần nữa nghiêng dù sang, vừa giơ hộp đồ ăn lên, vừa mỉm cười: "Ta niệm khẩu quyết tránh nước rồi, không ướt được."



Bên bờ sông có một chiếc chòi nhỏ, là của người nuôi cá cất lên để ở đó trông cá qua đêm. Lam Hi Thần nhấc theo chiếc hộp, cùng Giang Trừng đi vào chòi, cẩn thận lấy ra một bát canh sườn hạt sen còn bốc khói, một bầu rượu nhỏ đã được ủ ấm, thêm vài món ăn đơn giản và gói bánh bao còn nóng hổi.



Từ Liên Hoa Ổ tới đây cũng không gần, Giang Trừng biết Lam Hi Thần đã dụng công vận nội lực giữ ấm cho đồ ăn, tự đáy lòng bộc phát dâng lên một luồng cảm xúc khiến sống mũi cay cay.



"Nhân lúc còn nóng, Vãn Ngâm uống thử xem."



Giang Trừng đưa tay nhận bát canh, cảm nhận mùi thơm của thức ăn nhẹ nhàng lan tỏa trong căn chòi gỗ lợp lá lụp xụp nho nhỏ, cảm nhận vị ấm áp nơi đầu ngón tay dần dần xua bớt cái cóng lạnh ngày mưa, bỗng nhiên có cảm giác tháng năm yên ả, trong lòng ngập tràn cảm giác bình an. Những năm qua, hắn ở phòng tông chủ của Liên Hoa Ổ, từng ăn qua nhiều món sơn hào hải vị, nhưng bên cạnh không hề có một ai vì hắn mà che ô trời mưa, vì hắn ủ ấm một chén rượu ngày lạnh, không hề có một ai...



Canh sườn theo cổ họng trôi xuống, vị ngọt của thịt hòa cùng vị bùi của sen, làm toàn thân dần dần ấm áp trở lại. Hương vị này so với tỷ tỷ làm năm xưa vẫn kém xa, còn có chút nhạt nhẽo, Giang Trừng còn đang tự hỏi lẽ nào đầu bếp Liên Hoa Ổ đổi khẩu vị, món ăn không bỏ ớt đã đành, lại còn hạn chế cả muối, Lam Hi Thần ngồi đối diện đã mang theo ánh mắt mong chờ nhìn sang, thấp thỏm hỏi một câu: "Canh... hợp khẩu vị không?"



Giang Trừng nhìn vào sự mong chờ trong mắt hắn, lại nhìn ra toàn bộ đồ ăn hôm nay tuyệt nhiên không cho ớt, bỗng chốc hiểu ra, ngờ ngợ hỏi lại: "Là ngươi tự tay làm sao?"



Lam Hi Thần lúc này đang cầm đũa nhét vào tay hắn, điệu bộ giục hắn ăn mau kẻo nguội không khác mấy với Thành thúc thúc, bị hỏi câu này, mặt cũng hơi hồng lên, ái ngại nói: "Trù phòng đang bận bịu chuẩn bị đồ ăn cho gia chủ các nhà, lại chuẩn bị thêm cả khẩu phần cho nhân sự dược phòng và phòng chế tác, ta sợ chờ họ lâu quá sẽ qua bữa trưa, nên tự tay làm một ít đồ mang tới..."



Im lặng một lúc, Lam Hi Thần tựa như lo sợ Giang Trừng ghét đồ ăn mình làm quá nhạt nhẽo, cố gắng giải thích thêm một câu: "Ta có hỏi qua mọi người bình thường ngươi thích ăn gì, cũng xin cả công thức làm. Nhưng sáng nay ngươi chưa ăn sáng, trưa ăn cay, mặn quá đều không tốt..."



Giang Trừng lúc này chỉ cảm thấy người Lam gia quả thật vô cùng dong dài! Hắn nhấc đũa lên, gắp một miếng thịt trong đĩa, trực tiếp nhét vào miệng Lam Hi Thần, lại xé thêm một miếng bánh bao nhét vào, cau mày phiền não: "Nói nhiều vậy? Ngươi tự mình nếm thử là biết ăn ngon hay không còn gì"



Ngày xưa, mỗi khi Ngụy Vô Tiện quá phiền, Giang Trừng cũng đều trực tiếp đem đồ ăn nhét vào miệng hắn chặn họng, lâu dần tập thành thói quen. Có lẽ vì ban nãy khung cảnh quá mức hài hòa, ấm áp, trong phút chốc khiến Giang Trừng thả lỏng, cảm giác gia đình năm xưa ùa về, hắn cũng không nhận ra hành động kia có gì không ổn, nhìn Lam Hi Thần mở to mắt, má phồng lên vì đồ ăn còn cảm thấy có chút tức cười, tốt bụng nhắc một câu "Cẩn thận nghẹn"



Tiếng mưa rơi trên mái lá tựa như tiếng đếm nhịp, Giang Trừng rất lâu rồi mới thoải mái mà ăn một bữa cơm nóng canh ngọt như vậy. Lam Hi Thần ở bên cạnh, vận công giúp hắn hong khô tóc và trang phục, hiền lành cười giải thích: "Tránh bị cảm lạnh. Lát nữa đừng quên niệm khẩu quyết tránh nước."



Giang Trừng gật đầu biểu thị đã nhớ, nhìn Lam Hi Thần thu dọn xong đồ ăn vào hộp, bung dù bước vào mưa, bỗng nhiên nhận ra bản thân đã dần quen thuộc phương cách sống chung cùng người này, đối với bất kỳ sự giúp đỡ nào của hắn đều không còn cảm thấy bài xích hay phản cảm, mà dần dần còn nảy sinh chút cảm động cùng mong chờ. Sự thay đổi này vô cùng khiến hắn hoảng sợ. Hắn quả thật đã một mình quá lâu, lâu tới nỗi tự biến sự cô đơn đó thành vũ khí, thành gai nhọn để chống trời mở đất. Hắn thực sự hoảng sợ việc quen với sự ấm áp của một người khác sẽ lại khiến hắn biết mong chờ, khiến hắn một lần nữa giao tâm tư mình cho người ta tùy ý chà đạp.



Nếu sau khi quen với sự ấm áp của một người, người đó lại phủi tay rời đi, vậy hắn sẽ còn lại gì đây???



Nhưng hắn cũng luyến tiếc, luyến tiếc một người thấu hiểu mình, luyến tiếc một sự đồng cảm, luyến tiếc một sự quan tâm ấm áp. Hắn không dám tiến tới gần hơn, lại càng không nỡ tàn nhẫn đẩy người kia ra xa. Có lẽ vì vậy, nhìn thấy người kia, lồng ngực hắn sẽ vô cớ vừa đau vừa tức vừa hoảng loạn. Những lúc như vậy, Giang tông chủ gần bốn mươi tuổi, thân kinh bách chiến lại chẳng biết phải làm sao cho phải...



Đương nhiên, vào lúc này, Giang Trừng hoàn toàn không hề biết, có một hạt mầm mang tên "rung động" đã len lén nảy nở trong đáy lòng mình...

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện