"Thanh minh thời tiết vũ phân phân,



Lộ thượng hành nhân dục đoạn hồn."



Giang Trừng từ đại tiệc mở đầu năm học ở Vân Thâm Bất Tri Xứ trở về Vân Mộng cũng đã được nửa tháng, bận tối mắt chạy qua chạy lại giữa Giang thị và Kim thị. Thế nhưng vài ngày trước tiết Thanh Minh, Kim Lăng bỗng nhiên từ Cô Tô chạy về, vô cùng hốt hoảng mà vào trực tiếp thư phòng tìm hắn.



"Cữu cữu, cữu cữu... có chuyện lớn rồi!"



Giang Trừng khi đó đang xử lý công văn, thiếu ngủ mấy hôm khiến hắn cực kỳ dễ nổi cáu. Thế nhưng người tiến vào là Kim Lăng đã lâu không gặp, nên hắn chỉ cau mày mà hỏi: "Có việc gì? Đi đứng nghiêm trang vào, ngươi có nhớ ngươi hiện đã là Kim gia tông chủ không thế?"



Kim Lăng phất tay một cái, đại ý thể diện cái gì đó bàn sau chạy tới kéo tay Giang Trừng: "Cữu cữu, có đại sự thật đó, hơn nữa còn liên quan mật thiết tới Vân Mộng."



Giang Trừng kinh ngạc nhìn lên. Đại sự liên quan mật thiết tới Vân Mộng, tại sao hắn một chút cũng không nhận được tin tức gì cả? Kim Lăng kéo ghế ngồi xuống, vẻ mặt cực kỳ nghiêm trọng:



"Nhiếp Hoài Tang tông chủ của Thanh Hà hôm qua tới gặp Trạch Vu Quân..."



"Trạch Vu Quân? Chẳng phải hắn đang bế quan không gặp người sao?" Giang Trừng nghi ngờ hỏi lại, tự hỏi rốt cuộc Nhiếp Hoài Tang sao vô duyên vô cớ lại tới tìm Lam Hi Thần, rốt cuộc là có âm mưu gì?



"Thì đúng vậy" Kim Lăng càng kể càng hăng say "Thế nhưng mà Nhiếp tông chủ lại nhờ Tư Truy chuyển lời tới Trạch Vu Quân rằng hắn muốn đào lại mộ phần ở Quan Âm miếu, mang thi thể Xích Phong Tôn về an táng tử tế. Hắn chỉ đến để báo trước một tiếng, Trạch Vu Quân tham gia hay không thì tùy!"



Giang Trừng vừa nghe tin này rốt cuộc cũng hiểu tại sao Kim Lăng lại cuống lên mà bảo đây là đại sự! Chưa nói tới Xích Phong Tôn lệ khí quá nặng, thi thể điên cuồng lạm sát, lại thêm một Kim Quang Dao tích tụ oán khí, cứ nghĩ tới cảnh hôm đó ở Quan Âm miếu, Lam Vong Cơ cùng Ngụy Vô Tiện một dùng chính pháp, một dùng tà pháp trấn hồn mới vất vả phong ấn được hai kẻ đó vào một cỗ quan tài là đủ hiểu việc phá phong ấn quật mộ này nguy hiểm tới mức nào rồi! Nhiếp Hoài Tang không ngu, vì thế hắn mới cố tình tới thông báo việc này với Lam Hi Thần.



Dù là vì Nhiếp Minh Quyết, hay là vì Kim Quang Dao, Lam Hi Thần tuyệt đối sẽ không khoanh tay đứng ngoài cuộc!



"Chúng ta nghe xong đều cảm thấy Nhiếp tông chủ hẳn là điên rồi, thế nhưng Trạch Vu Quân nghe thế lại lập tức nhận lời! Ta đành trốn học quay về cấp báo với cữu cữu!"



Giang Trừng đang suy tư, nghe thấy vậy liền đưa tay cốc đầu Kim Lăng một cái: "Người trốn học? Ai cho người trốn học?"



"Trọng điểm không phải việc này có được không?" Kim Lăng nóng nảy đưa tay xoa trán, ai oán nghĩ mình có tâm làm việc tốt mà chẳng thu được hồi báo "Trọng điểm là Quan Âm miếu đó nằm trên đất Vân Mộng nhà chúng ta! Cữu cữu tính sao đây?"



Giang tông chủ thản nhiên thổi một ngụm trà, sau đó ngẩng đầu làm bộ ngạc nhiên nhìn cháu mình, thờ ơ nói: "Vân Mộng nhà chúng ta? Ta nhớ Vân Mộng là đất của Giang thị mà, liên quan gì đến Lan Lăng Kim thị các ngươi?"



Kim Lăng bị chính bản lĩnh độc mồm độc miệng của cậu ruột làm cho há miệng tròn mắt, nghẹn không nói được câu nào.



"Đã không liên quan, thì ngươi còn ở đây làm cái gì? Cút mau về Vân Thâm Bất Tri Xứ học tiếp cho ta!"



Kim Lăng mở to mắt không tin nổi.



Sau đó, Giang tông chủ lập tức điều hai đệ tử Vân Mộng tới, chỉ vào Kim Lăng mà nói: "Hộ tống Kim tông chủ về Cô Tô Lam thị học tiếp, có sơ sẩy gì thì coi chừng Tử Điện của ta."



Kim Lăng ai oán liếc nhìn cữu cữu của mình, sau đó hậm hực đi ra cửa.



Quản gia của Vân Mộng mỉm cười nhìn tiểu thiếu gia nhà mình bực bội chạy ra ngoài, sau đó lặng lẽ tới gần rót trà cho Giang Trừng, cúi đầu hỏi: "Tông chủ, Vân Mộng chúng ta có cần làm ra động thái chuẩn bị gì không?"



Giang Trừng nhìn chăm chăm hồ sen trải dài bên ngoài hồi lâu mới khoan thai lắc đầu, gấp cuộn công văn lại, ngắm sắc trời chiều dần ngả màu đỏ rực như máu: "Nếu người đến chỉ có mình Nhiếp Hoài Tang thì sẽ khác. Nếu cả Lam Hi Thần cũng theo tới, thì chúng ta cứ ngồi yên đợi bái thiếp của Cô Tô Lam thị đi."



Trên mặt bàn trà phía xa, ván cờ đang chơi dở lặng yên nằm đó, đón lấy gió chiều lồng lộng từ cửa sổ. Quân đen tràn lên, bủa vây quân trắng, dần dần xiết chặt mọi ngã rẽ.



Xem ra, ván cờ càng lúc càng thú vị, càng lúc càng náo nhiệt!



_______



Mới đầu chỉ định viết 1 shot ngắn làm quà Giáng sinh cho mọi người, xong rồi cái lọ nó xọ cái chai, thế quái nào mà hôm qua nhìn lại thấy đã được 21 trang A4 mà hai người cần đến với nhau vẫn ghét nhau như chóa với mều =)))



Dự là Thanh Minh sang năm cũng chưa xong fic này mất O.0



BTW, đại tiểu thư dễ cưng quá, sư muội vậy mà cũng biết đùa dai =))

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện