Chỉ trong vỏn vẹn vài ngày, tiên môn có thể nói đã bị cuốn vào một trận sóng to gió lớn vô cùng kinh thiên động địa, chẳng kém là bao so với chuyện Kim Quang Dao gây ra trước đây. Đường đường là thủ phủ của một trong hàng ngũ tứ đại gia tộc - Liên Hoa Ổ hiện nay dường như đã biến thành một "trại giám sát", trăm họ cùng đổ về đóng quân, chuẩn bị cho kế hoạch tru diệt phản tặc tiên môn Giang Vãn Ngâm.



Trong quán ăn, kẻ ra người vào tấp nập. Ở phía trong góc, một tu sĩ trẻ tuổi vừa rót rượu, vừa thở dài cảm thán: "Lần trước ta nghe được tin về Giang Vãn Ngâm chính là lúc hắn dẫn môn sinh tới Ứng Thành hỗ trợ diệt được con ngư yêu đạo hạnh trăm năm, cứu sống cả một vùng, khắp nơi đều cảm tạ, xem hắn như Phật sống. Ai dè vừa đi Miêu Cương một chuyến, về tới nơi hắn đã thành tội nhân người người đuổi đánh, chuẩn bị bị toàn bộ tiên môn dốc lòng tru diệt. Đúng là thế sự khó lường!"



Người đối diện hắn cầm bát rượu lên uống cạn, tuy rằng trong quán ồn ào tới mức ngồi cạnh bàn nhau còn khó nghe người khác nói chuyện, nhưng hắn vẫn cẩn thận hạ giọng xuống: "Minh huynh xa nhà lâu nên không rõ. Giang Vãn Ngâm này, những chuyện hắn làm so với Kim Quang Dao dã tâm còn lớn gấp nhiều lần!"



Tu sĩ được gọi là Minh huynh kia nghe vậy thì càng hứng thú, vội vàng rót thêm rượu cho đồng bọn, chờ hắn kể tường tận đầu đuôi.



"Minh huynh hẳn cũng biết từ lúc Kim Quang Dao chết tới nay đã hơn một năm, ngôi vị Tiên đốc vẫn còn bỏ trống?"



"Này không phải là vì tứ đại gia tộc, Lam tông chủ là kẻ được lòng người nhất một mực bế quan không chịu xuất đầu lộ diện, Nhiếp tông chủ mặc dù hiện tại không quá nhược thế như năm xưa, nhưng chung quy gia tộc không đủ mạnh để khiến người quy phục, Kim gia thì nội loạn chưa dẹp xong, Kim tông chủ lại quá trẻ người non dạ, còn Giang tông chủ... aizzz... Hắn vốn là người có khả năng ngồi lên ghế Tiên đốc nhất, nhưng hiềm một nỗi Kim tông chủ lại là cháu ruột hắn, hiện tại Vân Mộng đang hưng thịnh, có thêm Kim gia hậu thuẫn, hắn mà làm Tiên đốc, tiên môn sợ Vân Mộng sẽ lại biến thành một Kỳ Sơn thứ hai! Vậy nên mới chù trừ cố ý kéo dài mãi không tìm ra Tiên đốc kế nhiệm hay sao?"



Đồng bạn của hắn vỗ đùi tán thưởng, lại nhấp thêm một ngụm rượu: "Giang Vãn Ngâm dường như không được làm Tiên đốc rất không cam tâm. Hắn cố ý trồng Tán Linh Thảo, âm mưu dùng nó hạ độc tiên gia, hủy đi linh lực một đời của gia chủ các gia tộc, việc này táng tận lương tâm, thương thiên hại lý đến cỡ nào?!"



"Lại còn có chuyện đó nữa?" Vị tu sĩ gọi Minh huynh kia kinh ngạc tới mở to mắt, bát rượu cầm trên tay cũng suýt rơi xuống đất, vội vàng hỏi tiếp: "Nhưng... Giang Vãn Ngâm hắn hiện tại như vậy, Vân Mộng Giang thị tại sao lại vẫn có thể yên ổn? Chẳng lẽ bách gia không tranh thủ lúc này đòi chia chác gì sao? Dù sao miếng bánh Giang thị này béo bở như vậy, so với Ôn thị năm xưa chắc cũng chẳng kém bao nhiêu chứ?"



"Nào có chuyện không muốn chia!" Người ngồi đối diện hắn một chưởng vỗ xuống bàn, không rõ là do tâm đắc hay là do tiếc hận "Nhưng mà chia không được!"



Chờ đồng bọn tròn mắt tròn mũi lên hiếu kỳ, người này mới tiếp lời: "Cái này, vốn phải kể đến Lam Hi Thần..."



"Lam Hi Thần? Trạch Vu Quân? Lam gia tông chủ?" Danh sĩ họ Minh kinh ngạc hỏi lại "Hắn không phải vẫn đang bế quan sao?"



"Bế quan cái con khỉ! Hắn không chỉ đã xuất quan, còn kịp tổ chức một lễ cưới linh đình với Giang Vãn Ngâm trước mặt toàn bộ tiên môn rồi ấy chứ!"



Lần này thì nhân sĩ họ Minh đánh rơi bát rượu thật!



Rượu trắng Vân Mộng hương vốn mãnh liệt, vừa rót xuống nền đất nóng mùa hè đã bốc lên hương thơm ngào ngạt, hun đúc khứu giác mọi người. Nhân sĩ họ Minh vừa cười vừa xin lỗi, rót rượu cho bạn mình, giục hắn kể tiếp.



"Chuyện dài dòng lắm, nhưng tóm lại, Nhiếp Hoài Tang nhờ Lam Hi Thần giúp hắn cùng tới Vân Mộng xin Giang Vãn Ngâm hỗ trợ mở ra quan tài, đưa di thể Xích Phong Tôn về an táng. Giang Vãn Ngâm lợi dụng việc này, tương kế tựu kế để gây nên việc bản thân trúng Tán Linh Thảo, buộc Trạch Vu Quân cùng hắn song tu, muốn cột Giang - Lam - Kim ba nhà vào làm một, hỗ trợ hắn lên Tiên đốc dễ dàng. Nhưng lưới trời lồng lộng, thưa mà khó thoát. Đúng ngày hắn kết hôn, Du tông chủ của An Lục Du thị phát hiện hắn lén trồng Tán Linh Thảo trong rừng, đứng lên tố tội hắn ép Lam gia liên hôn để mưu cầu danh lợi. Lam thị sinh nghi, một mực đề phòng hắn, Giang Vãn Ngâm thấy mềm không được nên đổi sang cứng. Ban đầu là giết Du tông chủ diệt khẩu, rồi lừa bách gia tông chủ tới Liên Hoa Ổ, đầu độc họ bằng Tán Linh Thảo, muốn một đao diệt sạch bách gia."



Tu sĩ họ Minh tròn mắt: "Vậy chẳng phải Lam gia sẽ bị hắn liên lụy cùng hay sao?"



"Không, không, không!!!" Người đối diện xua tay rối rít, lại nuốt một xuống ngụm rượu "Chúng ta đã quá xem thường bản lĩnh của Trạch Vu Quân rồi! Hắn một mình đối diện với cả trăm người từ khắp nơi, dùng vài câu nói khiến Giang thị không những không bị chia đi phân nào, thậm chí mười phần mười ấy còn quy về Lam thị hắn quản lý! Giang Vãn Ngâm lừa hắn kết hôn để làm đá lót đường dẫn bản thân lên vị trí Tiên đốc, nào ngờ mất cả chì lẫn chài, bị Lam Hi Thần quay ngược tình thế, không chỉ khiến Cô Tô - Vân Mộng đều rơi vào tay hắn, còn thuận tiện bán đi tung tích của Giang Vãn Ngâm, để bách gia thay hắn làm dao giết người, tận diệt hậu họa!"



"Thật không nhìn ra, Trạch Vu Quân thanh cao quân tử lại là một kẻ thâm sâu khó lường như vậy!" Người họ Minh kia uống cạn bát rượu, thở dài cảm thán một câu "Quyền lực rốt cuộc là thứ gì, lại có thể biến đổi con người ta như thế?"



* * *



Lúc này, tại Liên Hoa Ổ, mặt trời đang chói chang hun đúc một mảnh hồ sen, làm hơi nước mơ hồ bốc lên, khiến phong cảnh thêm phần như hư như thực. Lập Hạ vừa đến, khí nóng đã lập tức cháy bùng, mãnh liệt thiêu đốt mặt đất. Cho dù Liên Hoa Ổ khắp nơi là hồ sen thoáng đãng, hơi nước rờm rợp cũng không át đi được cái nóng này.



'Trong chính đường, chẳng rõ là do trời nóng quá hay do đại sự căng thẳng quá, ai nấy đều chảy mồ hôi ròng ròng, điều khí làm mát cơ thể cũng vô dụng. Nhiếp Hoài Tang nhìn toàn bộ mọi người, lại nhìn về phía Lam Hi Thần, nhắm mắt đảm nhận sứ mệnh phá tan sự im lặng nặng nề nãy giờ, giơ quạt lên, rụt rè hỏi một câu: "Hi Thần ca, Hàm Quang Quân và Giang quản sự đâu?"



"Ta đã nhốt họ lại." Lam Hi Thần thờ ơ nhìn lại mọi người, nhẹ tênh đáp một câu: "Bào đệ và Ngụy công tử tình sâu nghĩa nặng, chắc chắn không thể chịu đựng việc chúng ta vây quét hai người kia. Giang quản sự theo Giang Vãn Ngâm đã lâu, tình cảm không nhẹ, tuổi tác lại cao, khó chịu nổi đả kích. Ta đã nhốt hai người họ lại, gia cố thêm một tầng phong ấn mà ngoài Lam thị tông chủ, ai cũng không phá được, chờ việc vây quét xong thả ra cũng chưa muộn."



Nhiếp Hoài Tang dường như bị thông tin này làm cho sửng sốt, há miệng ra lại ngậm miệng vào, không nói được nửa câu. Mọi người trong lòng cũng tương tự như hắn, không ngờ được Trạch Vu Quân ôn hòa nhã nhặn, Trạch Vu Quân từng vì chuyện Tam tôn dùng dằng mãi không thoát khỏi ám ảnh nay lại có thể tuyệt tình tàn khốc đến mức này! Quả nhiên, quyền lực trước mặt, ai cũng có thể thay đổi. Giang Vãn Ngâm trăm tính vạn tính, lại tính không ra hắn cốc mò cò xơi, đem cả Giang thị lẫn ghế Tiên đốc một tay dâng lên trước mặt Lam Hi Thần!



Du An đứng phía sau Nhiếp Hoài Tang hẳn là cũng nhìn ra, lần này nếu như tru diệt Giang Vãn Ngâm, Ngụy Vô Tiện thành công, Lam gia không chỉ lời thêm một Vân Mộng nhập vào, biến thành tiên môn đệ nhất thế gia, thế lực không ai dám cạnh tranh, mà ghế Tiên Đốc, nếu Lam Hi Thần muốn tranh công, ai cũng đừng nghĩ có thể qua mặt hắn, càng nghĩ càng không cam lòng, buông lời châm chọc: "Đúng là khó ai được cương quyết lôi lệ như Lam tông chủ, một người là đạo lữ, một người là em dâu, vẫn có thể không chớp mắt đại nghĩa diệt thân!"



Câu này nếu nói là khen, chi bằng nói là hắn chửi Lam Hi Thần thẳng mặt. Nhưng Trạch Vu Quân vẫn ôn hòa lễ độ như cũ, duy trì nụ cười như gió xuân phấp phới, khiêm tốn đáp lời: "Làm tông chủ mà, trọng trách trên vai, khó trách phải cương quyết hơn người thường vài phần!"



Bỏ qua những ánh mắt trắng trợn xem thường khác, Lam Hi Thần vừa nói vừa rút từ trong tay ra một tờ tin thư nhỏ, để lên mặt bàn: "Quay lại chính sự, hôm nay ta mời bách gia tới đây chính là để hoàn thành lời hứa hôm trước với mọi người, giao ra tung tích của Giang Vãn Ngâm."



Tờ tin thư vừa đặt xuống, một đám người đã nhấp nhổm không yên, nhao nhao đứng dậy hỏi "có thật vậy không?" Lam Hi Thần gật đầu xác nhận, để Nhiếp Hoài Tang trước tiên cầm lên xem nội dung, sau đó lần lượt truyền cho mọi người.



Du An là người cuối cùng cầm lấy tờ tin phù, đáy mắt đầy vẻ khó tin, hỏi lại: "Thứ cho ta tò mò, Trạch Vu Quân là dùng biện pháp gì tìm ra Giang Vãn Ngâm, có đáng tin hay không?"



Dường như lường trước được hắn sẽ hỏi câu này, Lam Hi Thần thoải mái mỉm cười: "Tìm được tung tích của Giang Vãn Ngâm, chuyện này trước tiên còn phải cảm tạ Ngụy Vô Tiện!"



Lời này của hắn vừa nói ra lại khiến bách gia xôn xao lên một lượt. Lam Hi Thần giơ tay ra hiệu mời mọi người im lặng, chờ âm thanh lắng xuống mới tiết lộ huyền cơ: "Ngụy Vô Tiện khi còn ở Lam gia chúng ta thường phát minh ra rất nhiều món đồ nhỏ hữu ích hỗ trợ môn sinh tu luyện thêm dễ dàng, trong đó có một lá Linh phù. Phù chú này sau khi bám vào người thì sẽ đồng nhất với cơ thể, không hề gây hại, nhưng sẽ chỉ dẫn được vị trí của người bị dán phù trong phạm vi một dặm xung quanh. Lúc bị Giang Vãn Ngâm tấn công, ta đã kịp hạ một linh phù lên người hắn. Từ ngày đó đến nay, môn sinh Lam thị không ngừng dò la quanh địa phận Vân Mộng để tìm cảm ứng của lá linh phù kia, cuối cùng sáng sớm hôm nay, tại phía Bắc rừng sâu Vân Mộng, linh phù đột nhiên có tín hiệu. Giang Vãn Ngâm nhất định sẽ ở trong chu vi một dặm quanh đó, chúng ta tìm một chút là ra ngay thôi."



Mặc cho mọi người đối với hiệu quả linh phù của Ngụy Vô Tiện bán tín bán nghi, nhưng chuyện đã đến nước này, thà giết nhầm còn hơn bỏ sót. Giang Vãn Ngâm đã dám đầu độc tiên môn bách gia bằng Tán Linh Thảo, để hắn sống thêm một ngày, người người không ngủ yên một ngày, hậu họa về sau là khôn lường. Đám người thương nghị hai canh giờ, bàn bạc xong kế hoạch lập tức định ngày hôm sau tấn công, cho người kia không kịp trở tay.



* * *



Giang Trừng đi vòng một hồi trong rừng, theo tiếng thác nước ầm ầm dẫn lối, đi tới cạnh một sơn động nọ mới dừng chân. Hắn ngước nhìn bốn phía, lại nhìn trời cao mây trắng vời vợi trên đầu, trong lòng sinh ra một cảm giác bồi hồi đã thật lâu không quay về chốn cũ.



Sơn động trước mặt hắn, một bên là cỏ xanh hoa dại chen nhau phủ kín nền đất, một bên là tử đằng tím đung đưa yểu điệu. Vách đá hướng nam, nhân bên cạnh là thác nước, mặt ngoài khá là ẩm ướt, tảo và rêu xanh bò lan, từng mảng từng mảng mơn mởn chen nhau, hoa trắng nở li ti. Lối vào hang động đã bị một tảng đá lớn sừng sững chặn kín lại, dây leo theo vách đá bò lên, đung đưa la đà. Giang Trừng ôm Tam Độc đánh giá cảnh quan một lượt để đảm bảo không có gì bất trắc mới cẩn thận dò tay vào hốc đá nhỏ bên hông sơn động, mò mẫm tìm kiếm. Chẳng bao lâu sau, đầu ngón tay chạm tới một vật thể hình tròn cứng cáp, đáy mắt Giang Trừng khẽ ánh lên một tia vui vẻ, nhanh nhẹn nắm lấy vật thể nọ, dùng lực kéo ra ngoài.



...Là một quả cầu, bên trên còn gắn một sợi dây xích nối liền với phía trong hốc. Phàm là người trong tiên môn có chút hiểu biết đều nhận ra, quả cầu này chính là Diện Khí Linh.



Giang Trừng truyền linh lực vào Diện Khí Linh, dòng linh khí màu tím không ngừng lưu chuyển trong những cấu trúc chạm khắc cầu kỳ tinh tế, khiến chúng liên tục nối nhau chuyển động xoay tròn đầy phức tạp, tạo nên những tiếng "lách cách" liên hồi.



Sau đó, sợi dây xích nối liền với quả cầu đột ngột rung lên, ong ong vang vọng. Mặt đất cũng theo đó rung chuyển, vách đá sừng sững trước mặt Giang Trừng tựa như bị một người khổng lồ chầm chậm tách ra, để lộ một lối đi vào bên trong. Giang Trừng cất Diện Khí Linh trong tay vào lại hốc đá, vừa mới dợm bước vào thì đã bị Ngụy Vô Tiện nhào ra từ một bụi cây bên cạnh ôm cứng lấy. Hai người lảo đảo nghiêng ngả một hồi, Giang Trừng mới định thần trụ vững, đá tên oan gia kia một cái, cau mày: "Ai bảo ngươi theo đến đây?"



Ngụy Vô Tiện vừa xoa chân vừa nhảy lò dò tới bên hang đá, nhăn nhở cười: "Ngươi một mình lén lút ra khỏi Ẩn Thôn, đến Lam cô nương và Thanh Nhi cũng không cho hay, ta sao có thể yên tâm."



Nói xong, hắn ngước lên nhìn Giang Trừng, thấy người kia vẫn lạnh lùng nhìn mình, biết được nếu không tranh thủ thì cầm chắc một khắc sau sẽ bị đuổi về, lập tức như keo dính dính chặt lên người Giang Trừng, năn nỉ ỉ ôi: "Dù gì ta cũng mất công tới đây rồi, không nhớ đường về đâu!!! Ngươi có chuyện gì thì ta theo giúp, hai vẫn hơn một mà, đúng không?"



Thái độ thà chết không buông này của Ngụy Vô Tiện khiến Giang Trừng thực sự đau đầu. Hắn nhớ rằng sau ngày chia ly chả lấy gì làm vui vẻ ở Quan Âm Miếu lần đó, quan hệ giữa hắn và họ Ngụy kia cứ dửng dưng không lạnh không nhạt, mỗi lần gặp nhau đều ấm ức khó chịu như hóc xương cá ngang họng. Vậy mà Giang Trừng vừa xảy ra chuyện, da mặt Ngụy Vô Tiện dường như đã dày thêm vài tầng, từ đó đến nay ngày một trắng trợn. Bắt đầu chỉ là thỉnh thoảng trêu chọc hắn tức tới giơ tay giơ chân, sau thì biến thành đánh không sợ, đuổi không đi, mắng không nghe kiên trì bám chặt đến cùng, làm Giang Trừng nhiều khi ngơ ngẩn cả người. Nếu hiện tại không phải tên đó đang mang hình dáng của Mạc Huyền Vũ, Giang Trừng có thể đã năm lần bảy lượt tưởng nhầm thời gian bị đảo ngược lại hai chục năm, trước mặt vẫn là sư huynh trúc mã ăn ý năm nào...



Hiện tại đường rừng rậm rạp vướng víu, Ngụy Vô Tiện lại như khỉ con quắp chặt lưng hắn không tha, Giang Trừng gỡ không nổi, chỉ đành thở phì phò tha lôi cả "miếng dán hình người" kia vào trong động. Vách đá ầm ầm đóng lại phía sau lưng hai người, ngăn mất ánh sáng mặt trời, thế nhưng, sơn động lại không hề u tối, ẩm ướt như Ngụy Vô Tiện tưởng tượng, trái lại, từng vệt nắng mềm mại sau khi bị gấp khúc và phản chiếu qua vô số hốc đá thì đã trở nên dịu dàng, ngoan ngoãn hơn rất nhiều, được hơi nước làm vợi bớt vài phần nóng nực, gia cố thêm vài phân lung linh rực rỡ sắc cầu vồng.



Hai người lặng lẽ nối nhau đi vào, gió thoảng vi vu bên tai, nắng mềm nhảy nhót cạnh bước chân. Vách đá này dường như ăn sâu vào lòng núi, vừa rộng rãi, vừa sạch sẽ, rõ ràng là có người thường tới quét tước. Dọc theo hành lang là những trụ đá vươn cao chống đỡ lấy đỉnh vòm khum khum, chia lòng sơn động thành các gian phòng đá thông nhau. Hai người bước chân vào một căn phòng, trên vách đá có treo cả tranh vẽ, pháp khí, trong phòng có giá sách, có văn phòng tứ bảo, có bàn thưởng trà, còn có cả một chiếc giường ghép từ đá nguyên tảng, trên giường phủ chăn đệm mềm mại. Thậm chí, bên hông phòng còn kiến tạo một suối nước nhỏ lưu thông với thác bên ngoài, dùng dùng hệ thống ống trúc dẫn nước sạch xuống, tạo thành khung cảnh vô cùng vui tai vui mắt.



Giang Trừng hiển nhiên rất quen thuộc với nơi này, vừa vào liền cầm ấm chén đi tới bên ống trúc lấy nước, lại mở tủ lấy trà, quay về bàn nhen lên lò hương cỡ nhỏ, bình thản ngồi sắp xếp trà cụ. Trong lúc hắn bận rộn pha trà, Ngụy Vô Tiện tranh thủ dạo quanh, ngó một vòng các gian thạch thất, hâm mộ nhận ra nơi này vậy mà đầy đủ phòng tắm, phòng bếp, phòng ngủ, thư phòng... Hắn càng xem càng trợn mắt há miệng, trong lòng tự hỏi không rõ Giang Trừng phải tốn bao nhiêu tiền của, công sức, thời gian để kiến tạo nên được chỗ này, nhảy nhót chạy lại phía đối diện Giang Trừng ngồi xuống, một tay chống má, một tay gõ trên mặt bàn, nghiêng đầu cười: "Giang Trừng, ngươi đây là chuẩn bị kim ốc... à không, thạch ốc tàng kiều đúng không? Lẽ nào trước đây Lam cô nương và Thanh Nhi là bị ngươi giấu ở đây?"



Chẳng ngờ lần này Giang Trừng lần lại phá lệ không bị hắn chọc cho ngại ngùng xù lông, chỉ mỉm cười tỉnh bơ rót một chén trà, đưa lên mũi đánh giá: "Nói ra sợ ngươi kinh hoảng. Nơi này vốn là ta chuẩn bị để dành cho ngươi."



Một câu nói ngắn ngủi, ngữ khí cũng nhẹ nhàng, giống như tên sắc nhắm đúng hồng tâm, găm thẳng vào mười ba năm vướng mắc giữa hai người, xé ra tầng tầng da thịt giả dối đắp nặn phía trên. Giang Trừng không cần nhiều lời, Ngụy Vô Tiện cũng có thể hiểu "ngươi" mà hắn nói không phải là chính mình bây giờ mà là Di Lăng lão tổ mười ba năm về trước.



Xưa nay nếu có hai người cùng xuất hiện, luôn là Ngụy Vô Tiện đảm nhận vị trí lôi kéo trò chuyện, hâm nóng bầu không khí. Hiện tại hắn ngơ ngẩn im lặng, giữa hai người thực sự ngập tràn lúng túng. Giang Trừng rót một chén trà, đẩy về phía hắn, chép miệng nói: "Năm đó ta thấy ngươi tu quỷ đạo tâm tính đại biến nên mới bí mật cho xây căn phòng này, để sau này ngươi có làm càn thì đánh gãy chân, lôi về nhốt ở đây, miễn thành tai tinh gieo vạ ngàn năm..."



... Thế nhưng, vẫn không kịp dùng...



Nhắc lại chuyện xưa này, không chỉ Ngụy Vô Tiện ngậm ngùi, Giang Trừng cũng cảm thấy sống mũi cay cay.



Trà sen ủ vừa vặn, hương thơm ngào ngạt khảm vào bốn phía thạch bích, như có như không gợi về một đoạn thời gian đã rất xa, rất xa trong quá khứ. Ngụy Vô Tiện nắm chặt tay, thì thầm buông một tiếng thở dài: "Ta ước gì năm đó ngươi thực sự đánh gãy chân ta, đem về nhốt ở đây..."



Nếu mọi chuyện xảy ra như vậy, hắn vẫn sẽ chưa từng từ bỏ người huynh đệ chí cốt này, Kim Tử Hiên cũng không chết, sư tỷ, nàng cũng sẽ không....



Nhưng, làm gì có nếu như đây???

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện