Đi một quãng đường rất dài, cuối cùng hung thủ cũng lộ mặt rồi.



Có lẽ mình bị nhiễm Conan, mình vẫn luôn tình nguyện ngây thơ tin vào cái gọi là "Nhân chi sơ tính bản thiện", không có hung thủ nào hoàn toàn xấu xa. Mọi mưu tính, mọi sự hãm hại đều có một cố sự phía sau. Ai cũng có điểm đáng trách, điểm đáng thương, ai cũng có sự việc bản thân "thân bất do kỷ". Xây dựng câu chuyện & hình tượng của nhân vật phản diện, đối với mình mà nói, là công đoạn khó nhì khi viết, chỉ sau các phân đoạn tình cảm =)))



Cuối cùng, cảm ơn các hung thủ của chúng ta, vì đã xả thân đóng vai xấu để làm tròn nội dung kịch bản!



_________



Ngụy Vô Tiện rốt cuộc mở mắt.



Ánh sáng từ nến vẫn bao phủ trong căn phòng, bập bùng cháy trong đôi con ngươi của hắn, rọi ra một khoảng trời thăm thẳm, xa xôi và thanh minh. Nếu hai kẻ áo đen có một chút thời gian nhìn kỹ vào mắt hắn, hẳn sẽ nhận ra một cơn cuồng phong thịnh nộ sắp ập xuống đầu mình. Đáng tiếc, chúng chỉ hả hê nhìn thấy một Ngụy Vô Tiện giãy dụa trong đau đớn, vừa khóc vừa gào, dường như sẽ lập tức cắn lưỡi tự sát ngay tại chỗ.



Ngụy Vô Tiện nhìn Giang Trừng. Ở nơi trung tâm của "lưới nhện" trắng toát, gương mặt của Giang Trừng so với đám tơ kia càng trắng bệch, không chút sắc máu. Hắn chỉ là người đứng nhìn đã đau đớn tới mức muốn nhập ma, bắt sư đệ của hắn lại một lần trải qua tất cả tủi nhục này, liệu sức chịu đựng của con người có thể đảm đương nổi sao?



Phương thức đê tiện này, dù là nhằm vào hắn hay và Giang Trừng đều quá nham hiểm, quá đê tiện! Ngụy Vô Tiện âm thầm siết chặt nắm tay. Hắn nhất định phải làm cho hai kẻ kia trả giá đủ!



"Di Lăng lão tổ, ngài tỉnh rồi!"



Nghe được âm thanh mừng rỡ từ phía trước đưa đến, Ngụy Vô Tiện ngẩng đầu lên. Máu và mồ hôi theo động tác của hắn lướt dọc gò má, rơi xuống thấm vào ngoại bào, hình dáng thực sự chỉ có thể dùng hai từ "chật vật", "thảm thương" để hình dung.



"Ngài nói xem, có thích món quà mà ta tặng hay không?"



Trong chớp mắt, ngay trước khi ánh nhìn của bản thân va phải tầm mắt của kẻ địch, vẻ âm lãnh tàn độc đã bị Ngụy Vô Tiện thay bằng vẻ mặt hoảng loạn, đau đớn điên cuồng. Hắn cố gắng giãy giụa khỏi đám "tơ", vừa vùng vẫy vừa hoảng loạn la lớn: "Không, không phải ta, Giang Trừng, ta không biết!!!"



Tiếng kêu của hắn xé ruột xé gan, lẫn vào trong tiếng gào khóc nức nở. Hai kẻ áo đen nhìn hắn, vừa khinh bỉ lại vừa tự mãn, chỉ Sóc Nguyệt vào Giang Trừng: "Giang tông chủ ư? Hắn so với ngài còn thích quà tặng của chúng ta hơn gấp bội. Ngài xem, hiện tại còn chưa nỡ tỉnh lại kìa."



Sóc Nguyệt mới chỉ vừa hướng về phía Giang Trừng, Ngụy Vô Tiện đã triệt để mất bình tĩnh. Hắn lao người ra, nhưng lại bị lưới tơ giữ chặt lôi lại, hai mắt đỏ ngầu ngập tràn sát khí, chẳng khác nào con bọ đang giãy giụa lần cuối trên lưới nhện khổng lồ.



"Ngươi muốn làm gì, ngươi thả Giang Trừng ra!"



Đáng tiếc, Ngụy Vô Tiện càng đau khổ kêu gào, kẻ địch chỉ càng thêm đắc ý sung sướng. Thả Giang Trừng? Đương nhiên là không thể! Hắc y nhân nở một nụ cười quái dị. Một sự mừng rỡ đến biến thái hiện lên trong đáy mắt hắn, phì cả ra tứ phía, len lỏi vào cả giọng nói đẩy cao lên hơn bình thường vài lần: "Ngụy Vô Tiện, ta không những không thả Giang Trừng, ta còn muốn ngươi tận mắt nhìn thấy hắn bị ta một kiếm xuyên tim, giết chết như thế nào!"



Vừa dứt lời, hắn vươn tay vung lên Sóc Nguyệt, nhắm thẳng tim Giang Trừng đâm tới. Đúng lúc này, một tiếng kiếm khí xé gió rít lên, luồng ánh sáng màu đỏ tựa như sao băng xẹt ngang qua căn phòng, không chỉ ở thời khắc mấu chốt hất bay Sóc Nguyệt, còn chém đứt luôn Phược Tiên Võng và đám "tơ" trắng đang vây lấy Giang Trừng cùng Ngụy Vô Tiện.



Mất đám "tơ" quấn giữ, Giang Trừng giống như một con rối bị đứt dây, đổ nhào về phía trước. Ngụy Vô Tiện vội vàng lao tới đỡ hắn lại, cẩn thận như một gà mái mẹ che chở con thơ. Hai kẻ áo đen bị kiếm khí hất văng về phía sau, vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, hiện tại bò lên định thần nhìn lại mới phát hiện, nằm giữa những đống tơ trắng và mảnh rách phược tiên võng ngổn ngang, một thanh kiếm đen tuyền có chút cũ kỹ đang cắm trên mặt đất, thân kiếm rành rành khắc lên hai chữ "Tùy Tiện".



Ngụy Vô Tiện cẩn thận đặt Giang Trừng tựa vào tường, phủi vạt áo đứng lên, trên mặt đã hoàn toàn mất đi vẻ hoảng loạn mịt mờ thống khổ ban nãy, chỉ còn đọng lại sát khí cùng âm lãnh, chẳng khác nào quỷ tu la đòi mạng.



Hắn nhếch môi cười nhìn hai kẻ từ vị trí thợ săn phút chốc biến thành con mồi đang sợ hãi kinh hoàng ngây người chưa hiểu ra sao kia, rút Trần Tình tấu lên một khúc nhạc. Ngăn ngắn vài nốt, oán khí bị hắn ùn ùn triệu tập đến, như mây đen sà xuống bao phủ lấy hai người kia. Ngụy Vô Tiện dường như là gằn từng tiếng một, nghiến răng nghiến lợi căm thù: "Ban nãy, ngươi nói muốn làm gì sư đệ ta? Lặp lại lần nữa?"



Oán khí không giống với tẩu thi, chỉ gây nên tổn thương về thể xác. Oán hận chúng chứa đựng quá nặng, mỗi khi tiếp xúc với con người, đều tranh thủ quấn lấy tâm trí, dìm sâu người ta vào nỗi sợ hãi lớn nhất của bản thân.



Tiếng oán khí rít gào ma sát với tiếng kêu chói tai của con người đâm vào tai, cuối cùng, Giang Trừng không thể tiếp tục chìm vào hôn mê được nữa. Hắn uể oải nhấc tay kéo Ngụy Vô Tiện, ra hiệu dừng việc tấn công. Còn tiếp tục, chỉ e ngày mai lại truyền ra tin Di Lăng lão tổ tái xuất giết người!



Lúc này, Ngụy Vô Tiện mới không tình nguyện thổi lên một đoạn nhạc. Oán khí nhận lệnh của hắn, dừng tấn công, nhưng vẫn không ngừng chuyển động quanh hai kẻ mặc đồ đen, tạo thành một chiếc lồng vô hình.



Ngụy Vô Tiện cùng Giang Trừng bước lại bàn trà. Đã lâu không uống lại trà sen hảo hạng chính cống Liên Hoa Ổ, Giang Trừng rất là thoải mái, chậm rãi rót, chậm rãi thưởng, một chút cũng không vội vàng. Dẫu sao, con mồi dù có mọc cánh, cũng không thoát khỏi cái "lồng giam" oán khí kia, hắn không sợ.



"Có thể các ngươi sẽ nghĩ, tại sao ta dám ung dung uống trà mà không sợ các ngươi dùng Truyền Tống Phù bỏ trốn đúng không?" Giang Trừng uống hết một tuần trà mới chậm rãi ngẩng đầu lên, cho đám áo đen một nụ cười lạnh lẽo. "Đó là bởi vì ta biết, các ngươi không dùng nổi Truyền Tống Phù!"



Hắn vừa nói dứt lời, hai kẻ áo đen nọ đã kinh hoảng ngã ngồi trên mặt đất, hiển nhiên là bị câu nói của hắn dọa sợ. Tuy vậy, Giang Trừng cũng không vội "tuyên án" bọn chúng, chỉ tiếp tục điềm nhiên rót trà.



"Nhưng mà, kịch hay phải để tới lúc hạ màn. Trước tiên, hẳn các ngươi đang thắc mắc tại sao linh lực của ta đã bị Phược Tiên Võng khóa hết nhưng vẫn đủ sức phát động Tùy Tiện tấn công, không phải sao?"



Ngụy Vô Tiện nãy giờ chỉ ngồi im, nghe Giang Trừng nói cũng đã đoán ra tới lúc mình phải lên đài. Vốn dĩ, năm xưa khi hắn đổi kim đan cho Giang Trừng, trong lòng cũng xác định bản thân lành ít dữ nhiều, sớm đã chuẩn bị một "chiêu cuối" để bảo vệ sư đệ mình, ngay cả khi bản thân không còn ở trên thế gian. Tùy Tiện của hắn là một thanh linh kiếm thượng phẩm, khi chủ nhân chết có thể tự động phong kiếm thì đương nhiên phải có sự kết nối mãnh liệt với chủ nhân. Ngụy Vô Tiện hạ xuống một khế ước với Tùy Tiện, khi kim đan cảm nhận được nguy hiểm cận kề có thể sát thương tính mạng, sẽ thúc giục Tùy Tiện phát động tấn công bảo vệ chủ nhân, cho dù lúc đó chủ nhân có tỉnh táo hay hôn mê đi chăng nữa.



Vốn dĩ khế ước này dựa trên linh cảm và sự kết nối giữa chủ nhân và bội kiếm, cho nên cũng không thể phát huy tác dụng ở khoảng cách quá xa. Mà vừa may, Giang tông chủ khẩu thị tâm phi, mặc dù ngoài miệng chưa từng tha cho Ngụy Vô Tiện, vẫn luôn ngầm giữ bội kiếm tùy thân của vị sư huynh cũ này trong phòng mình.



Ban nãy, khi Sóc Nguyệt chuẩn bị chém tới, kim đan sâu sắc cảm nhận được nguy hiểm, lập tức triệu hồi Tùy Tiện hộ chủ. Phược Tiên Võng khóa chặt linh lực của người tu tiên nên không thể phá bỏ từ bên trong, chỉ có cách dùng linh khí từ bên ngoài chém đứt mới giải thoát được. Vừa hay, Giang Trừng dù cho có bị khóa linh lực, kim đan vẫn còn, vẫn có thể dùng khế ước triệu hồi Tùy Tiện bay tới chém Phược Tiên Võng. Hậu chiêu năm xưa Ngụy Vô Tiện lưu lại, không ngờ thực sự đã phát huy tác dụng, bảo vệ được Giang Trừng vào lúc mấu chốt!



Hai kẻ áo đen nghe Ngụy Vô Tiện giải thích, phẫn nộ, không cam lòng, oán hận đều thi nhau hiện ra trong ánh mắt. Giang Trừng vốn đã quá quen với những ánh nhìn dạng này. Mặc cho người ta có dùng sự tàn độc, hằn học nào hướng về hắn đi chăng nữa, hắn vẫn có thể lạnh lùng điềm nhiên từ nơi cao hơn nhìn xuống. Lăn lộn hơn hai mươi năm, Giang Trừng hiểu rõ, càng không màng tới lũ người căm hận mình lại càng có thể khiến cho bọn chúng phải chịu sự sỉ nhục lớn nhất.



"Chuyện đã tới nước này, các ngươi có trừng rớt con ngươi mắt cũng không có cách nào đảo ngược được tình thế đâu, ta nói có đúng không, Du An tiên sinh?"



Giang Trừng vừa dứt lời, Tử Điện trong tay hắn lập tức như một con mãng xà lao tới, khéo léo tách ra oán khí vờn quanh, chuẩn xác quật lên mặt nạ trên mặt một hắc y nhân. Dưới sức mạnh của Tử Điện, giấy bồi răng rắc nát vỡ thành từng mảnh nhỏ, mà lằn roi cũng leo dọc từ gò má men theo sống mũi lên trán của người kia, để lại một vết thương rướm máu dữ tợn.



Người dưới mặt nạ quả nhiên là quản gia mới của An Lục Du thị - Du An.



Ngụy Vô Tiện nhìn kẻ còn lại vẫn đang đeo mặt nạ không ngừng lùi lại phía sau, xì cười một tiếng, khẽ lắc đầu: "Ngươi thực sự nghĩ bản thân có thể trốn sao? Ngươi muốn tự tháo mặt nạ xuống, hay muốn để Tử Điện giúp ngươi tháo xuống đây?"



Nghe tới "Tử Điện", tên áo đen nọ rõ ràng khựng người lại luống cuống. Hắn đưa mắt nhìn gương mặt đã bị lằn roi dữ tợn vắt dọc qua của đồng bọn, cuối cùng nhắm mắt, run rẩy tháo mặt nạ xuống, lộ ra gò má trắng nhợt cùng gương mặt nhỏ nhắn, xanh xao.



Giang Trừng cùng Ngụy Vô Tiện một chút cũng không bất ngờ khi nhìn thấy bộ mặt thật của hắn, tỏ rõ đã tỏ tường thân phận chúng từ lâu, mỉm cười đáp: "Du công tử, ngươi một tháng nay tốn không ít công sức. Còn có..."



Giang Trừng quay sang Du An, nghiêng đầu, đáy mắt chợt lóe sáng "Du An quản gia, à không, tại hạ phải gọi ngài một tiếng Du tông chủ mới phải phép, có đúng hay không?"



Nếu như lúc này có thêm một kẻ thứ năm xuất hiện ở trong phòng, chắc hẳn hắn sẽ cảm thấy mình hiện tại còn ngủ mơ chưa tỉnh. Bởi lẽ, vốn là đương nhiệm tông chủ Du gia - Du Tử Khâm lại chỉ được chào một tiếng "Du công tử", mà Giang tông chủ cùng Di Lăng lão tổ lại đường hoàng gọi Du An - quản gia mới của Du phủ một tiếng "Du tông chủ"! Cục diện này quả thực khiến người ta phải đau đầu!



Không khí trong phòng vốn đang vì một tiếng "Du tông chủ" mà căng như dây đàn, bỗng chốc bị một tràng cười ngặt nghẽo phá ngang. Du An vừa ôm bụng vừa cười tới ngửa trước ngửa sau trên mặt đất vừa lắc đầu chỉ vào Giang Trừng: "Ngươi muốn bẫy ta? Rất tiếc, tông chủ nhà chúng ta đã bị ngươi giết từ lâu rồi, đừng hòng ở đó mà giả thần giả quỷ, đội nồi cho người khác!"



Giang Trừng tiếp nhận lời hắn mắng chửi, nhún vai cười khẩy. Ngụy Vô Tiện lại lầm bầm một câu "chưa thấy quan tài chưa đổ lệ", trực tiếp điều động oán linh trói chặt lấy cổ tay của hai người Du An và Du Tử Khâm.



"Ta vẫn luôn có một thắc mắc" Ngụy Vô Tiện giương đôi mắt to của mình lên, cực kỳ thiên chân vô tà, nở nụ cười "Tại sao từ trước đến nay, các người luôn mặc y phục dày, rộng kín tay, kín cổ đây? Mùa xuân có chút se lạnh, Du công tử thân mang bệnh trọng thì cũng coi như thôi, hiện tại mùa hè nóng tới chảy mỡ, các người mặc như vậy, muốn thành tóp mỡ sống hay sao?"



Hắn nói đến đây thì dừng lại, cẩn thận đánh giá toàn thân hai người kia, chậc chậc vài tiếng, chân thành cảm thán "Đúng là nhìn đã phát ngốt mà!"



Giang Trừng đứng bên cạnh cũng rất tri kỷ mà phối hợp: "Gia bào mùa hè của An Lục Du thị vốn dĩ rộng rãi, cổ tay xắn cao thích ứng với điều kiện nóng bức địa phương, ta nhớ không nhầm chứ, đúng không?"



Hai người vừa cười vừa nói, cuối cùng, ánh mắt đang từ đùa cợt thoáng chốc đã chuyển thành rét lạnh. Oán khí mạnh mẽ giằng ra cánh tay của Du An và Du Tử Khâm, trên cổ tay gân guốc của Du An rành rành hiện ra một vết thương khắc sâu vẫn đang rỉ máu. Của Du Tử Khâm nhiều hơn, tổng cộng có hai vệt.



"Các ngươi trước giờ vẫn cố tình che giấu những vết sẹo này, che giấu sự thật bản thân là được hiến xá sống lại."



Ngữ khí của Giang Trừng không phải là hỏi, mà là khẳng định.



Từ lâu, quan sát cách ăn mặc của Du Tử Khâm, hắn đã mơ hồ dấy lên nghi ngờ về chuyện này. Lúc kẻ địch lựa chọn dùng Tán Linh Thảo đầu độc tiên môn bách gia, hắn lại càng thêm tin vào giả thuyết của mình. Dựa theo mục đích của kẻ đứng sau, hắn tuyệt đối không chỉ đơn giản muốn hãm hại Giang Trừng đến chỗ chết. Hắn rõ ràng nuôi tham vọng càn quấy tiên môn, để gia tộc mình ngày một khai quang phát đại. Hắn dùng Tán Linh Thảo đầu độc mọi người, tất nhiên hi vọng mọi người càng lâu phát hiện càng tốt, suy cho cùng, nếu tất gia chủ các gia tộc đều mất đi linh lực, đây không phải chuyện đáng mừng hay sao?



Thế nhưng, nếu là như vậy, chính kẻ chủ mưu cũng sẽ trúng Tán Linh Thảo!



Giang Trừng càng nghĩ càng thấy không hợp lý. Bọn chúng suy tính cặn kẽ như vậy, không thể dùng cách giết địch một ngàn tự tổn tám trăm đến thế, tự tuyệt đường lui cho mình.



Nếu nói vậy, chỉ có thể là chúng không uống rượu mừng rồi giả bộ bị trúng độc. Nhưng là, đêm hội hoa đăng, Giang Trừng cử người rót rượu hầu hạ riêng từng vị tông chủ một, mỹ danh là sợ chiêu đãi bất chu, kỳ thực là giám sát. Ai cũng đã uống, còn uống rất nhiều, điểm này hắn có thể chắc chắn!



Giả uống coi như có thể gạt bỏ, vậy thì, còn có cách nào không bị Tán Linh Thảo ảnh hưởng nữa đây? Nghĩ đi nghĩ lại, ngoại trừ kẻ đó vốn không có kim đan, không có linh khí và ngoại trừ trường hợp là quỷ tu ra, Giang Trừng tìm không ra đáp án thứ ba.



Mà chân tướng, rốt cuộc ở lúc Giang Trừng cùng Ngụy Vô Tiện ngụy tạo việc rơi vực mất mạng đã xuất hiện.



Vốn dĩ lúc đó, hai người dự định tương kế tựu kế để dụ địch ra mặt. Trước giờ, họ luôn luôn ở ngoài sáng, kẻ địch lại ở trong tối, nhất cử nhất động đều bị người giám sát. Chỉ cần giả chết, hai bên phút chốc đã tráo đổi vị trí. Họ không chỉ trở thành người ở sau màn quan sát, còn có thể tạo áp lực khiến kẻ địch trong lúc hoang mang rối loạn tìm cách dẫn ra bọn họ dễ bề sơ hở, tiết lộ thân phận của mình.



Không thể không nói, màn kịch giả chết này Giang Trừng đạo diễn quá tài tình, khiến cho mọi người, thậm chí bao quát cả Lam Hi Thần đều tin, không chút sơ hở.



Ngay từ khi Giang Trừng biết được Mộc nhân là dùng cổ trùng để điều khiển, hắn đã cảm thấy đây là trời giúp mình. Lam muội xuất thân từ Tây Vực, là Thánh nữ tộc Y Hi – chuyên luyện cổ trùng, nghiên cứu thảo dược và độc dược. Xét về luyện trùng, nàng có thể xưng số một cũng không ngoa!



Đêm hội hoa đăng ngày ấy, hắn đưa cho Thanh Nhi mẫu trùng mà Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ thu được ở trong rừng, để nàng mang về cho mẫu thân mình nghiên cứu. Lam muội cùng Đệ Nhất dựa theo cổ trùng dẫn đường, dễ dàng tìm ra nơi Du An và Du Tử Khâm giấu đám Mộc Nhân còn lại. Người đã bị hạ trùng vốn không nhận chủ nhân, không nhận lục thân, ai có trong tay trùng mẫu, người đó điều khiển được họ. Lam muội điều khiển đám Mộc Nhân này vô cùng dễ dàng, dẫn họ về Ẩn Thôn chờ Giang Trừng định đoạt.



Sau khi Giang Trừng cùng Ngụy Vô Tiện quay lại Ẩn Thôn, hắn đã nghĩ tới việc lợi dụng Lam Hi Thần để khiến tiên môn bách gia tin vào cái chết của mình, đảo ngược thế cờ.



Đỉnh núi này hắn từng khảo sát rất nhiều lần khi xây nên thạch thất nọ cho Ngụy Vô Tiện. Hắn nắm rất rõ việc đáy vực sâu hun hút, phả ra khí độc nồng nặc khi xuống gần, cũng biết trước nếu ngự kiếm bay xuống khoảng một tuần trà, vách đá sẽ nhô ra một rìa đá đủ cho một người đứng.



Trước khi liên hệ Lam Hi Thần để người kia tiết lộ manh mối về tung tích của mình, Giang Trừng đã cho Thanh Nhi sắp xếp Mộc Nhân đứng xếp chồng nhau trên rìa đá nọ, tạo thành một cái "cây" cao lớn đủ sức đón hắn và Ngụy Vô Tiện khi nhảy xuống. Mộc nhân không sợ cao, không biết mệt, nhìn vào lại chẳng khác gì cây thường. Ngày hôm đó, Giang Trừng trước thì dùng một lượng lớn linh lực tạo kết giới để mọi người tin tưởng hắn không còn đủ sức dùng Truyền Tống Phù trốn, sau lại vất Tam Độc trên miệng vực, để cắt đứt ý nghĩ hắn có thể ngự kiếm trốn thoát. Hai người vừa nhảy xuống một đoạn, vừa khuất tầm mắt người ở trên đỉnh núi đã an vị trên "cành" của Mộc Nhân. Tiếp theo, chỉ cần yên lặng chờ mọi người tạm rút đi, xé vạt áo vất trên đám cành cây ven rìa đá ngụy tạo hiện trường giả, lại cầm theo một thanh linh kiếm đã giấu sẵn trên Mộc nhân ngự kiếm rời đi. Trước khi đi, hắn còn dùng huân, học theo Lam muội dạy, điều khiển Mộc nhân nhảy xuống vực, hoàn toàn hủy hết manh mối lưu lại.



Sau khi hai người bọn hắn "chết", chỉ duy nhất An Lục Du thị là khăng khăng chưa thể khẳng định thật giả, dốc lòng tìm kiếm. Hành động này, trong mắt người thường chỉ cho rằng Du Tử Khâm quá đau lòng vì cái chết của cha, muốn tận mắt nhìn thấy kẻ thù chết đi mới cam lòng, nhưng Giang Trừng lại dấy lên một suy nghĩ khác. Quả nhiên, ít lâu sau, tin tức Lam Hi Thần trúng độc không tìm ra căn nguyên bệnh truyền khắp nơi đã chứng thực ý tưởng này của hắn. Kẻ chủ mưu nọ rõ ràng là

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện