Hỉ Mi tỉnh lại trong đau đớn. Khi đó, ánh nắng từ ngoài cửa sổ chiếu vào, và có chim hót líu lo cho ngày mới. Nàng lẳng lặng nằm đó, vẫn là tư thế ngủ duy nhất của mấy tháng nay. Chỉ khác là đứa nhỏ trong bụng đã mất, hạ thân đau nhức, mọi nơi trong người đều co lại, thậm chí còn từ từ thong thả vặn xoắn lại, như muốn gột rửa sạch sẽ nơi đã từng có một sinh mệnh bé nhỏ nằm ở đó.
Nước mắt và mồ hôi đồng loạt lượt sau thay cho lượt trước tuôn ra, Hỉ Mi khẽ mở miệng, mà ngay cả hơi sức rên rỉ cũng không có.
"Sao vậy?"
Có một bàn tay đưa đến, nhẹ nhàng xoa mặt nàng, giọng nói người này trầm thấp và mềm mại, đầu ngón tay ấm áp như xuân.
"Âm Cố. . ." Hỉ Mi phát ra tiếng từ cổ họng, lẩm bẩm ở trên giường, "Ta đau. . ."
"Tang Tử!"
"Ta ở đây. . ."
"Nàng kêu đau này."
"Hết thuốc mê rồi, ngươi tưởng nàng có thể đấm đá lung tung như tối qua sao. . ."
". . . Thêm thuốc cho nàng đi."
"Đau cũng là quá trình. . ."
". . ."
"Được rồi, ta cho nàng thêm tí thuốc là được."
Chăn trên người bị xốc lên, tay chân Hỉ Mi cuộn lại như trẻ con. Hỉ Mi mơ mơ màng màng nghe Âm Cố nói chuyện với người khác, nghe được thuốc gì đó. Dường như đột nhiên nhớ lại ngày hôm qua lúc dùng thuốc. Tư thế đó khi sinh nở là chuyện bình thường, mà hiện tại bị mở hai chân ra như vậy lại khiến Hỉ Mi đột nhiên giãy dụa.
"Ta không đau . . ." Hỉ Mi cuống quít nói, cũng liều mạng gạt bỏ kẻ đang xốc chăn lên.
"Không có thuốc sẽ đau." Âm Cố khẽ nhíu mày, bắt lấy tay Hỉ Mi.
"Không có." Hỉ Mi ôm lấy một góc chăn, ngửa đầu cầu xin. "Nghe nói thôi mà đã đau như vậy rồi, lúc đó chẳng phải mẹ ta cũng như vậy sao, ta có thể làm được."
Âm Cố nhìn Hỉ Mi, nhìn giọt mồ hôi cạnh trán nàng nhỏ xuống, nhìn mặt nàng đỏ bừng. Diễm lệ như hoa, rõ ràng là đau, rồi lại xấu hổ. Mặt mỏng như cánh hoa, khiến cho người ta nhìn mà muốn nhéo một cái, muốn nựng nịu cho đã tay. Đây cũng không phải là lần đầu tiên Âm Cố có loại xúc động tàn bạo này khi nhìn đến Hỉ Mi, Âm Cố khẽ lắc đầu, thanh tỉnh tinh thần, xoay người nói với Tang Tử nói: "Làm như thế nào ngươi nói cho ta biết, ta làm."
Tang Tử cầm một viên viên thuốc trong tay, vẻ mặt buồn cười: "Ngươi làm nàng mở miệng ra, nhét viên thuốc này vào, để nàng nuốt xuống là được rồi."
Âm Cố sửng sốt, quay đầu lại nhìn Hỉ Mi, Hỉ Mi xấu hổ đến mức rút cả người vào trong chăn.
Tang Tử ho nhẹ một cái: "Phải dùng thôi, sau khi sinh xong nơi đó đều giãn ra, nếu khép lại không tốt thì ngày sau sẽ rất khó xem."
"Ai mà thèm xem... chỗ này chứ..." Hỉ Mi than thở. Được Âm Cố giúp đỡ dùng thuốc kia.
"Phu quân cô đó." Tang Tử thuận miệng nói.
Hỉ Mi khẽ nhúc nhích. Còn Âm Cố đang giúp Hỉ Mi dùng thuốc lập tức có thể cảm giác được cả người Hỉ Mi cứng ngắc .
"Còn nữa, về sau nếu cô muốn đứa bé kia lại đến thì phải nghỉ dưỡng thật tốt, giảm bớt bệnh căn mới phải." Tang Tử lại chậm rãi nói.
Hỉ Mi trầm mặc một hồi, mới thấp giọng nói: "Đã biết, cám ơn ngài."
Tang Tử gật đầu, xoay người đi ra ngoài.
Âm Cố dịch chăn cho Hỉ Mi xong liền đứng dậy khoanh tay nhìn Hỉ Mi ngoan ngoãn, hỏi: "Cô vẫn còn muốn sinh cho hắn?"
Hỉ Mi không nói lời nào, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, nhìn có vẻ cố chấp.
Âm Cố còn muốn hỏi thêm, đột nhiên nghĩ đến Hỉ Mi chỉ là một tiểu nữ tử, sinh ra ở nông thôn. Mặc dù tính tình có hơi khác người nhưng cũng có chung một giấc mộng giúp chồng dạy con, yên ổn cả đời như bao người con gái khác. Cho dù đứa bé này bị sảy thì sao, điều này sẽ không ngăn cản Hỉ Mi hoài thai cho Khánh gia lại một lần nữa, thậm chí là hai lần.
Âm Cố không nói gì nữa, thấy Hỉ Mi hô hấp chậm rãi vững vàng liền đi ra ngoài.
Âm Cố vừa ra đi, đã bị Tiểu Huyền hoang mang rối loạn kéo lại tại chỗ: "Không tốt, nghe nói phu nhân đã vào thị trấn."
"Vào thì vào, hoảng cái gì." Âm Cố liếc Tiểu Huyền một cái, "Canh gà đâu?"
Tiểu Huyền cắn răng, dậm chân: "Một hồi phu nhân sẽ đến, Vương Di Nguyệt nhất định sẽ đi cáo trạng, hơn nữa hôm qua đại thiếu gia té xỉu ở đây, chỉ sợ lai giả bất thiện."
"Canh gà đâu?" Âm Cố lại hỏi.
Tiểu Huyền thở hắt ra, bó tay, đành phải trở về nấu canh gà. Đến khi bưng canh gà tới thì Âm Cố lại nói: " Hiện tại nàng đang ngủ, ngươi đi hâm nóng đi."
Tiểu Huyền trợn mắt há hốc mồm mà đứng ở kia, thậm chí có chút ủy khuất: "Âm Cố cô nương. . ."
"Tìm chút chuyện cho ngươi làm, để ngươi không suy nghĩ miên man nữa." Âm Cố chỉ tay, "Nhớ kỹ, bát canh gà này là nhiệm vụ thiết yếu, tùy thời nàng sẽ tỉnh lại đều có thể uống được."
Tiểu Huyền thấy thế mới biết Âm Cố cô nương sẽ không bỏ thiếu phu nhân lại mặc kệ, lúc này toàn bộ Khánh gia đều đã đứng ở bên phu nhân rồi. Thiếu phu nhân vừa mới đẻ non, sẽ không chịu được chỉ trích. Mà bây giờ cũng không có ai để ỷ lại, chỉ có Âm Cố cô nương.
Tang Tử dựa ở trước cửa, thấy nha hoàn kia yên lòng đi ra, lúc này mới nói: "Ngươi muốn giúp nàng gánh vác tiếp sao?"
Âm Cố hơi suy nghĩ một lát: "Ngươi có thể ở đây vài ngày được không?"
Tang Tử mỉm cười, vươn bốn ngón ra chỉ, lại nói: "Ta không có hứng thú gặp người không sạch sẽ."
"Ngươi cứ ở trong phòng nghỉ ngơi đi, " Âm Cố thản nhiên nói, "những chuyện khác ta lo."
"Cho nên mới nói ngươi là người đáng để dựa dẫm, " Tang Tử gật đầu, "ta biết ta sẽ không nhìn lầm."
Âm Cố chọn mi: "Hình như ta quên hỏi ngươi một vấn đề."
Tang Tử lại lập tức bay đi : "Không vội, không vội. . ."
Quả thật Âm Cố không vội cũng biết, cho nên sẽ không đuổi theo. Nàng nhìn quanh bốn phía, hôm nay ngoại trừ tiếng chim hót trong viện này ra, thì không có nghe được bất kì tiếng động nào, tràn ngập im lặng quỷ dị. Nhưng cũng không lâu, tiếng bước chân từ bên ngoài rốt cục cũng truyền đến.
Âm Cố ở trong phòng lẳng lặng nghe, hình như bên ngoài cũng là một luồng sát khí, như Tang Tử nói, toàn là những oán ý không sạch sẽ.
Cửa viện "Phanh" bị đẩy ra, một đám người hô to gọi nhỏ xông vào.
Âm Cố nhíu mày, nhìn người trên giường vẫn đang ở trong mộng mà vẫn bị kinh hách.
"Hỉ Mi, Việt Hỉ Mi. . ." Giọng nói Lưu thị cao vút chói tai.
Âm Cố mở cửa phòng, đi ra ngoài.
Lưu thị đang dẫn một đám bà tử và nha hoàn đứng ở trong viện, nhìn Lưu thị hơi tồi tệ, sắc mặt u ám, thần tình lạnh lẽo.
"Hỉ Mi vừa mới ngủ." Âm Cố đóng cửa cẩn thận, đi xuống bậc thềm.
Vương Di Nguyệt đang đứng ở phía sau Lưu thị, nàng cẩn thận không để cho mình lộ ra, thời khắc càng là mấu chốt càng phải ẩn mình trước, điểm ấy nàng cũng biết. Vừa nhìn thấy Âm Cố, nàng càng căng thẳng. Ngày hôm qua, Âm Cố chỉ cười với phu quân một cái, phu quân liền nôn ra máu, hôn mê. Việc này thật trùng hợp, giống như một cây kim đâm vào lòng nàng, mà gỡ kim ra cũng không dám. Hiện tại lại nhìn đến Âm Cố, chẳng sợ Âm Cố chỉ là liếc mắt một cái còn có thể khiến trong lòng nàng run sợ. Nàng không rõ sự e ngại này từ đâu mà đến, lại kiêng kị Âm Cố đến như vậy. Nhưng, Việt Hỉ Mi không bảo trụ được đứa bé, đây chính là ông trời ban cho nàng cơ hội tốt nhất, nếu không thể thừa dịp Lưu thị giận dữ để lật đổ Hỉ Mi, thì mình vẫn phải ở ngoài. Cho nên, đến hiện tại nàng vẫn chưa nói Khánh Đăng Khoa hộc máu nằm ở trên giường. Mà chuyện này, Văn Nhi đã nhắc nhở nàng mấy lần .
"Thì ra là Âm Cố cô nương vẫn chưa đi." Lưu thị lạnh lùng nói. "Người tới, lấy bạc đến, thay ta đưa Âm Cố cô nương ra phủ."
Âm Cố đứng lại ở trước mặt Lưu thị: "Hỉ Mi vẫn chưa khỏe hẳn, ta muốn lưu lại giúp nàng điều dưỡng vài ngày."
Lưu thị miễn cưỡng cười: "Muốn dược hay gì gì đó, cô cứ cho đơn thốc, ta sẽ gọi người đi lấy. Về phần nàng. . . Nàng có nha hoàn, cũng không nhọc đến Âm Cố cô nương."
"Hiện tại Hỉ Mi không chịu được kinh hách, còn phải thỉnh phu nhân và cả đại thiếu gia quan tâm nàng nhiều hơn mới phải." Vẻ mặt Âm Cố hơi lo lắng.
"Phu nhân. . ."
Vương Di Nguyệt cả kinh, trừng mắt nhìn Văn Nhi.
Đáng tiếc Văn Nhi đã đi ra từ trong đám người, hai mắt đầy lệ quỳ rạp xuống trước mặt Lưu thị: "Bẩm phu nhân, hôm qua đại thiếu gia có đến đây, không biết vì sao tự nhiên lại nôn ra máu, sau khi trở về phòng là không đứng dậy nổi, hôm nay ngay cả học viện cũng chưa đi nữa ạ."
"Cái gì?" Lưu thị kinh hoảng kêu một tiếng, bỗng nhiên quay đầu căm tức Vương Di Nguyệt: "Sao ta không nghe ngươi nói? Rốt cuộc sao lại thế này?"
Da đầu Vương Di Nguyệt dựng đứng, liếc mắt Âm Cố: "Phu quân. . . phu quân đại khái là biết tỷ tỷ không thể bảo trụ được đứa nhỏ, cho nên khí úc công tâm. . ."
Âm Cố nghe được mà mỉm cười.
Lưu thị chỉ Vương Di Nguyệt vài cái: "Ngươi vậy mà còn không bằng nha hoàn của ngươi để bụng. Đi về!" Lưu thị trừng mắt nhìn về phía phòng của Hỉ Mi một cái, rồi vội vã dẫn người lại ly khai.
Vương Di Nguyệt bị mắng mặt lên xanh lét, lạnh lùng quét mắt nhìn Văn Nhi đứng lên. Văn Nhi đang lau nước mắt, thấy ánh mắt tiểu thư tối sầm, liền vội hỏi: "Tiểu thư, chuyện đại thiếu gia nói càng muộn phu nhân càng tức giận."
Vương Di Nguyệt hừ một tiếng, phẩy tay áo bỏ đi. Văn Nhi chỉ phải vội đuổi theo.
Nhất thời, mây đen trong viện bị gió thổi đi, vẳng vẻ một mảnh.
Tiểu Huyền từ đầu tới cuối không dám đi ra, trốn ở sài phòng, thấy không có động tĩnh gì, mới cẩn thận đi ra. Nàng vừa nhấc đầu liền nhìn đến Âm Cố vô sự xoay người đi vào phòng thiếu phu nhân, trong lòng không khỏi bội phục thêm mấy ngàn lần. Không biết Âm Cố cô nương nói cái gì mà những người đó đi ngay. Từ khi nàng nhìn thấy Âm Cố cô nương phi thân bắt được con diều bị đứt, trong lòng nàng liền kết luận Âm Cố cô nương không phải là phàm nhân. Nói vậy ngày hôm qua đại thiếu gia hộc máu chắc cũng có liên quan đến nàng ấy. Càng nghĩ như thế, càng cảm thấy thiếu phu nhân sẽ thuận lợi vượt qua gian nan này. Còn chẳng được bao lâu, Tiểu Huyền đã nghe thấy Lưu thị sai người đến thỉnh Âm Cố cô nương đi qua đó. Xem ra đại thiếu gia bệnh cũng không nhẹ.
Khi Âm Cố đi vào phòng kia, mới biết Lưu thị xem trọng đứa con trai này biết bao nhiêu. Lưu thị đang khóc đến kinh thiên động địa, như đứa con trai sẽ chết đi vậy.
Âm Cố vừa đến, Lưu thị giống như bắt được rơm rạ cứu mạng mà giữ chặt Âm Cố: "Âm Cố cô nương, con ta vừa nãy đột nhiên thần trí không rõ, ăn nói lung tung, cô mau đến xem nó rốt cuộc làm sao vậy."
Đương nhiên Âm Cố biết vì sao Khánh Đăng Khoa thần trí không rõ. Tối qua nàng cho hắn ăn một vài thứ, mấy thứ này xuất từ tay Tang Tử thì làm sao mà sai được. Ấn theo phương pháp Tang Tử dạy cho nàng, khi Khánh Đăng Khoa vừa thanh tỉnh nàng điểm thêm trên người hắn, làm cho hắn không ngừng tru lên, cuối cùng lại phun ra thêm một đống máu đen.
Lưu thị thấy đống máu, trước mắt liền biến thành một màu đen, khóc thét lên một tiếng thiếu chút nữa tắt thở.
"Không có gì đáng ngại. Nàng này nói rất đúng, " Âm Cố mắt nhìn Vương Di Nguyệt, "đại thiếu gia là khí úc công tâm, máu bầm ngày hôm qua vẫn chưa phun ra hết."
Trong lòng Vương Di Nguyệt lạnh buốt. Văn Nhi cũng đã nhào tới bên người Lưu thị, vỗ ngực gúp Lưu thị: "Phu nhân, phu nhân, ngài hãy cố chịu đựng, Khánh gia không thể không có ngài. . ."
Lưu thị gạt tay Văn Nhi ra: "Nha hoàn ngươi bậy bạ cái gì đó, " Lưu thị lau khóe mắt, lại ngồi vào trước giường của Khánh Đăng Khoa, như vô hồn mà kêu: "Con ơi, con ơi là con. . ."
"Không nên có quá nhiều người trong phòng như vậy, đi ra ngoài hết đi." Âm Cố lãnh đạm nói. "Để cho hắn nghỉ ngơi, dễ thở."
Lưu thị liền vội vàng cho người lui hết ra ngoài.
Sau khi xuất môn, Văn Nhi thấy tiểu thư không thèm nhìn mình rồi đi, nàng âm thầm kêu khổ. Muốn thoát khỏi thân phận nha hoàn, nhất định phải để cho nhà người ta nhìn thấy nàng. Thật vất vả mới có cơ hội biểu hiện ở trước mặt phu nhân, dĩ nhiên nàng sẽ không bỏ qua. Mà hình như nàng đã chọn sai thời cơ, khiến cho tiểu thư nhà mình tức giận. Càng nghĩ như vậy, sau khi trở về, Văn Nhi đành phải đóng cửa phòng quỳ gối trước mặt Vương Di Nguyệt nói: "Chúc mừng tiểu thư ít ngày nữa sắp sửa phù chính, không, Văn Nhi hẳn là gọi ngài một tiếng thiếu phu nhân. . ."
Vương Di Nguyệt ngồi ở trước mặt Văn Nhi cười lạnh: "Trong mắt ngươi còn có tiểu thư ta đây?"
Lập tức Văn Nhi rơi ra giọt lệ: "Sao tiểu thư có thể nói như thế, Văn Nhi hao hết tâm tư mới giúp tiểu thư đi đến một bước này, chẳng lẽ không đúng như hy vọng của tiểu thư có thể sớm như nguyện?"
"Ngươi hao hết tâm tư?" Vương Di Nguyệt sửng sốt. "Ngươi đang nói cái gì đó?"
"Tiểu thư không biết, " Văn Nhi hạ giọng, ngẩng đầu nhìn thoáng qua, "Lần trước Văn Nhi không thể hoàn thành việc ngài giao cho, nên rất thất vọng. Cho nên khi thành công cũng chưa nói cho ngài biết, sợ là ngài lo lắng. . ."
"Chẳng lẽ. . ." Vương Di Nguyệt trầm ngâm. "Chuyện lần trước Tiểu Huyền nói, là ngươi làm?"
"Vâng, " Văn Nhi vội gật đầu, thần tình đáng tiếc. "Đồ dùng trong viện của bọn họ em an bài hết rồi, vốn là có thể bất động thanh sắc trừ bỏ Việt Hỉ Mi. Em cũng đã chuẩn bị luôn bồ hoàng, thu mua một bà tử trong phòng bếp của bọn họ, đến lúc đó có thể nói là bọn họ không cẩn thận, hoặc là giá họa cho người ngoài. Đáng tiếc, bọn họ đều vượt qua được. Không còn cách nào khác, Văn Nhi mới ra hạ sách này, bằng không khi phu nhân quay về sẽ không còn cơ hội nữa."
Vương Di Nguyệt kinh ngạc nhìn nha hoàn theo mình đã vài năm, khó hiểu hỏi: "Ngươi làm sao làm được nhiều như vậy, cách xử lý việc này tuyệt không giống ngươi trước kia."
Văn Nhi nở nụ cười: "Ở trên đường, Văn Nhi vô tình gặp được cao nhân chỉ điểm mới có thể thành công."
Vương Di Nguyệt cả kinh, vội hỏi: "Cao nhân?"
"Dường như người đó có cừu oán với Việt Hỉ Mi, " Văn Nhi nghĩ nghĩ. "Là hắn chỉ cho em. Việt Hỉ Mi lần này gặp chuyện không may cũng là người đó làm."
"Thì ra là có cừu oán." Vương Di Nguyệt gật đầu, trong lòng không khỏi thoải mái được một chút. Nếu không quan hệ gì với mình thì ban đêm cũng ngủ được yên ổn, không cần phải nghe thanh âm tê tâm phế liệt của Việt Hỉ Mi ngày đó.
"Cho nên, tiểu thư, " Văn Nhi đi lên trước từng bước, ôm lấy chân Vương Di Nguyệt, "Văn Nhi làm những chuyện này đều là vì tiểu thư, ngàn vạn lần ngài đừng giận em."
Vương Di Nguyệt không chút để ý gật đầu, trong lòng thì lại âm thầm cảnh giác. Văn Nhi này vậy mà thần không biết quỷ không hay làm nhiều chuyện ở sau lưng mình, xem ra tâm cơ rất nặng. Ngày sau nếu để nó làm thiếp, chỉ sợ ngay cả mình nó cũng nham hiểm kéo mình xuống. Xem ra Văn Nhi không giữ lại được. . .