Khách điếm người ra người vào, ồn ào, nhưng chiếc bàn ở cạnh cửa này không hề bị quấy nhiễu bởi điều đó. Cô gái này buông chén không xuống, chỉ vào tỳ bà, ngẩng đầu cười với Âm Cố:
"Cô nương quả nhiên hảo nhĩ lực."
Âm Cố phủ y nhập tòa, đạm thanh nói: "Tiếng đàn của tiểu thư cũng rất êm tai."
Nàng này cười: "Tiểu nữ là Tương Kỳ, là kẻ đánh dàn, không đảm đương nổi danh hiệu tiểu thư."
"Tương Kỳ?" Âm Cố chọn mi, có chút nghiền ngẫm. "Nghệ danh à?"
"Tiểu nữ không hỏi về Âm Cố cô nương, Âm Cố cô nương cũng đừng quản tiểu nữ có phải là tên thật hay không." Tương Kỳ lấy ra một phong thư từ thắt lưng, chỉ tay nhẹ nhàng đẩy qua. "Tương Kỳ phụng mệnh phu nhân, tới đón nhị tiểu thư."
Âm Cố cúi mắt, trên phong thư có bốn chữ "Ngô muội thân khải".
"Tang Tử cô nương đã chịu sự nhờ vả của phu nhân, mới thỉnh cô nương đến Đê Hạ đỡ đẻ cho lão phu nhân." Tương Kỳ hơi ghé mắt,
"Nếu cô nương không tin, tiểu nữ còn mang theo một con bồ câu, trong vài ngày có thể trao đổi dùm các người."
"Không cần ."
Âm Cố chậm rãi nói. Khi Hỉ Mi nói muốn đi tìm tỷ tỷ của nàng, Tang Tử cũng đã nhắc nhở Âm Cố người phía sau nàng tựa hồ chính là tỷ tỷ của Hỉ Mi. Nhưng vì sao nàng ấy không tự mình ra mặt xử lý gia sự nhà mình, mà lại phải thỉnh cầu người khác làm Âm Cố cũng rất ngạc nhiên. Âm Cố xoay người, thấy Hỉ Mi đang thập phần tò mò nhìn xung quanh qua bên này liền vẫy tay. Hai mắt Hỉ Mi sáng ngời, vội đứng dậy đi qua.
Tương Kỳ nhìn Hỉ Mi, khẽ nói với Âm Cố nói: "Quả nhiên đôi mắt của Nhị tiểu thư thật tuyệt." Tương Kỳ thấy Hỉ Mi đến gần, đứng dậy thi lễ.
Hỉ Mi giật mình, vội dời thân ngồi vào bên cạnh Âm Cố, hỏi.
Âm Cố đưa thư đến trước mặt Hỉ Mi: "Tỷ tỷ cô gởi thư."
"Hả?" Hỉ Mi càng giật mình hơn, vội nhặt cầm thư lên, chỉ nhìn thoáng qua rồi mừng rỡ nói, "Đúng là chữ của tỷ tỷ." Hỉ Mi xé bao, mở ra đọc.
Thư cũng không dài, chỉ là nói cho Hỉ Mi biết nàng sẽ đến Tố Thanh sau, đợi nàng mấy ngày. Thấy mình đến trễ nên phái người đến đón Hỉ Mi. Trong thư còn nói người này tên là Tương Kỳ, là thủ hạ của tỷ tỷ, đi theo nàng cũng như đi theo tỷ tỷ. . .
Nguyên nhân chính là thư không dài, Hỉ Mi mới nhìn đến loạn xạ. Nàng đưa thư cho Âm Cố, ngạc nhiên nói:
"Sao tỷ tỷ biết ta muốn đi tìm nàng?"
Âm Cố hơi nhíu mi, đột nhiên nghĩ đến một vấn đề. Âm Cố nhìn Tương Kỳ. Tương Kỳ vốn muốn trả lời, thấy thế mới giật mình sửa lời:
"Nhị tiểu thư có điều không biết, phu nhân rất quan tâm đến người."
Hỉ Mi nghe xưng hô kiểu này có hơi mất tự nhiên, vội vàng lắc đầu: "Cô gọi ta Hỉ Mi là được rồi, ta không phải nhị tiểu thư."
Tương Kỳ che miệng cười, nữ tử này tuy không đẹp nhưng có một dung mạo ôn hòa: "Đã biết, sẽ y theo lời của người."
"Còn nữa, " Hỉ Mi thấy trong thư có ba chữ ghê người kia, "tỷ tỷ của ta thật ở Tố Thanh sao?"
"Dĩ nhiên là vậy." Tương Kỳ gật đầu, "Tố Thanh dĩ hoa vi danh, là một nơi náo nhiệt."
Hỉ Mi do dự, lời ở trong miệng lại không thể nói ra. Âm Cố nhìn thấy liền thay Hỉ Mi hỏi
"Hỉ Mi nghe nói tỷ tỷ của nàng xuất hiện ở thanh lâu, cho nên mới lo lắng muốn đi chứng thực lời đồn đãi đó."
Tương Kỳ trừng mắt nhìn: "Khi đến đó Hỉ Mi sẽ không ngại tự mình đi hỏi phu nhân vấn đề này chứ?" nàng ho nhẹ một tiếng, "Chúng ta làm hạ nhân sẽ không tốt để trả lời."
Hỉ Mi vừa nghe là hăng hái, vội la lên: "Vậy còn chờ gì nữa, chúng ta đi ngay đi."
Lúc này Tương Kỳ lại lắc đầu: "Không vội." Nàng nhìn Âm Cố, "Vẫn còn cái đuôi, xong xuôi rôi đi cũng không muộn."
"Chuyện gì vậy?" Hỉ Mi hỏi.
Âm Cố thản nhiên nói đến: "Ở đây ồn, lên lầu đi."
Tương Kỳ ôm lấy tỳ bà, nhẹ nhàng cúi chào: "Thỉnh Âm Cố cô nương dẫn đường."
Hỉ Mi đi ở cuối cùng, nhìn hai người phía trước, có nghi hoặc nhưng không dám hỏi.
Đến khi thấy hai người các nàng ngồi xuống, lúc này mới nhớ tới: "Âm Cố, thì ra cô biết Tương Kỳ hả?"
Tương Kỳ đặt tỳ bà xuống, cười nói: "Hôm nay là lần đầu tiên Tương Kỳ gặp Âm Cố cô nương."
Tương Kỳ quay đầu lại nhìn Âm Cố.
"Nghe danh ... đã lâu, thật sự may mắn cho tiểu nữ."
Hỉ Mi liền quấy rầy Âm Cố: "Cô có danh gì vậy? Sao lại nổi danh? Bà đỡ nổi tiếng nhất hả?"
Âm Cố không nói gì, nghe được Tương Kỳ phì cười ở một bên, nói với Hỉ Mi: "Đi xuống lầu lấy chút điểm tâm đến, ta thấy vừa rồi nàng ta chưa ăn no."
Hỉ Mi khẽ hừ một tiếng: "Vừa rồi không nói, rõ ràng là muốn đuổi ta ra ngoài." Dứt lời, Hỉ Mi cũng không để ở trong lòng, đi ra ngoài thiệt. Chỉ là có chút rầu rĩ vì các nàng vừa gặp đã thân.
Tương Kỳ thì lẳng lặng nhìn Hỉ Mi đi ra ngoài, mới nói: "Hình như nhị tiểu thư rất nghe lời Âm Cố cô nương."
Âm Cố ngồi ở bên cạnh, rót chén trà: "Chúng ta ăn ý."
"Thật vậy chăng?" Tương Kỳ nhún vai, "Nhưng mà hình như nhị tiểu thư trông không giống như biết vì sao cô nương ở bên cạnh nàng phải không?"
Âm Cố cũng không tham gia vào vấn đề này với Tương Kỳ. Nếu nàng ta muốn làm khó mình thì vừa rồi sẽ nói ra. Không chừng Hỉ Mi biết rồi sẽ giận dỗi, rồi lại buồn vài ngày.
Tương Kỳ thấy Âm Cố lù lù bất động, mất hứng, đành phải mở miệng nói: "Chuyện Cát gia là do tiểu nữ kết thúc."
Âm Cố gật đầu, quả nhiên là có người nhúng tay: "Cô làm như thế nào?"
Tương Kỳ cười: "Cát gia không phải có thân thích có chức quan nhỏ trong nha môn sao. Nếu gặp người khác ngang ngược thì thôi đi, cố tình lại gặp các người. Phu nhân có quen biết không ít người, tùy tiện tìm mũ lớn một chút nói mấy câu, vậy là đè được Cát gia thôi."
Âm Cố híp mắt: "Xem ra lời đồn cũng không hẳn là giả."
Tương Kỳ biết nàng đang nói cái gì, lại chỉ cười không nói.
"Khi nào thì đi?" Âm Cố hỏi.
"Mấy ngày nữa, sẽ có lệnh cho vị Cát gia kia sẽ được thăng chức lên một xíu. Đánh thì đánh nhưng cũng không nên làm quá, mang ơn mà sống tốt hơn thù hận nhiều." Tương Kỳ mỉm cười nói. "Đây là ý của phu nhân."
Âm Cố cũng không có dị nghị. Nếu đối phương là quấy rầy các nàng, ấn theo Âm Cố làm việc đơn giản là thu dọn sạch sẽ. Tuy rằng nàng làm bà đỡ để bồi tội, nhưng khi giết người tuyệt sẽ không nương tay. Nhưng người ta lại làm cách khác. Vừa cười vừa đâm, cuối cùng còn muốn ngươi phải cảm động đến rơi nước mắt. Đây là giết người không thấy máu.
Quan trường cũng như giang hồ, qua lại với quan trường tự nhiên sẽ học được giảo hoạt. Âm Cố không có hảo cảm với loại người này, nhưng cũng không phủ nhận năng lực của các nàng. Hơn nữa nữ tử mảnh mai trước mắt có một đôi tay không dính dương xuân chắc chỉ là tượng trưng.
Có thể quen biết Tang Tử, lại khiến cho Tang Tử giúp nàng, nghĩ đi nghĩ lại tỷ tỷ Hỉ Mi nhất định không phải phàm nhân. Nếu Hỉ Mi thật sự có thể sống dưới cánh của nàng ấy, hẳn là sẽ không gặp gió gặp mưa nữa.
Âm Cố lúc này mới lăng lăng suy nghĩ, hình như không có gì liên quan đến mình. Nàng ngẩng đầu nhìn Tương Kỳ, đối phương khẽ cười nói:
"Nhị tiểu thư giao cho chúng ta, Âm Cố cô nương hãy yên tâm. Cả hành trình Âm Cố cô nương đối chiếu cố nhị tiểu thư chúng ta, ta thay phu nhân tạ ơn cô nương trước." Tương Kỳ nghiêm chỉnh y phục, khom người bái.
Âm Cố không nói gì.
"Vì đáp tạ tấm lòng của cô nương, phu nhân có để lại lời nhắn, " Tương Kỳ trịnh trọng nói. "Dường như cô nương có kình địch, luôn luôn tìm người tìm hiểu tin tức của cô nương. Nửa đường đến đây chúng ta đã dẫn hắn rời đi, nhưng đối phương hết sức lợi hại, chúng ta không dám tùy ý lộn xộn để tránh bị phát hiện. Ý của phu nhân là thừa dịp đối phương chưa phát giác, cô nương có thể hồi gia một chuyến, cẩn thận điều tra một chút có lẽ có thể phát hiện địch nhân là ai."
"Việc này ta đã nghe Tang Tử nhắc qua, thì ra là các người điều tra. Xem ra các người cũng rất hiểu rõ ta." Âm Cố chậm rãi nói. "Ta càng tò mò phu nhân các người là làm gì."
Tương Kỳ nhẹ giọng nói: "Thật ra thì đó là cùng một người mà cô nươngbiết."
Âm Cố hơi kinh ngạc, lập tức hiểu được .
Người kia chỉ có thể là Túc Mệnh.
Nếu đều biết Túc Mệnh, đương nhiên lại càng không có gì phải khả nghi. Âm Cố gật đầu.
Nói đến nơi đây đã nghe được tiếng đập cửa, còn có Hỉ Mi khách khí hỏi: "Xin hỏi hai vị cô nương trong phòng đã bàn luận xong chưa?"
Tương Kỳ cười: "Nhị tiểu thư thật đáng yêu." Nàng đi qua cửa mở, kéo tay Hỉ Mi vào nói: "Phu nhân nên bảo Tương Kỳ đến đón người sớm mới đúng."
Hỉ Mi quay ra sau gọi, tiểu nhị bưng điểm tâm đi vào: "Ta đã ăn rồi, còn lại toàn bộ là của các người, sẵn bây giờ ăn luôn đi."
Tương Kỳ nhận điểm tâm, mặt mày hớn hở nói: "Yên tâm, Tương Kỳ không ham mê gì khác, ngoại trừ ăn uống. Cháo khách điếm này rất ngon, khiến Tương Kỳ cũng muốn ở nơi này."
Tiểu nhị vội lên tiếng trả lời vui tươi hớn hở đi tìm phòng giúp nàng.
"Nói đi, " Hỉ Mi lầm bầm nhìn hai người, "Các người nói xấu gì ta ở sau lưng?"
"Nói người rất đáng yêu." Tương Kỳ vội nói.
Hỉ Mi lại hừ một tiếng: "Gạt người." Nàng thấy Âm Cố đảo mắt qua, đột nhiên nghĩ tới điều gì, vội sửa lời nói: "Ta vốn rất đáng yêu mà."
Tương Kỳ cười rộ lên, suýt chút sặc điểm tâm.
Hỉ Mi vừa tức vừa giận, lại nhớ thêm ánh mắt trêu tức của Âm Cố tối hôm qua lại bực mình thêm. Tương Kỳ không biết vì sao Hỉ Mi lại nổi nóng, vội vàng dừng cười, cúi đầu ăn. Âm Cố chờ Tương Kỳ ăn xong, đề nghị đi ra ngoài đi dạo.
Hỉ Mi nghe xong hưng trí, nghe nói mấy ngày nay lũ đang rút nàng muốn đi nhìn một cái. Hỉ Mi nghĩ Tương Kỳ vừa mới đến, nên ngồi ở bên cạnh nàng nói nhiều chuyện lý thú, ngay cả về Tiền Hữu cũng được nói đến.
Âm Cố tùy cho Hỉ Mi nói, chỉ xem kịch vui mà nhìn Tương Kỳ cẩn thận nghe, còn phải tạo ra phản ứng thích hợp để không cô phụ Hỉ Mi bỏ công nói chuyện. Theo Âm Cố thấy thì tỷ tỷ Hỉ Mi sợ là đã sớm cho người ra nghênh đón, đại khái là Tú Giang xảy ra nhiều chuyện cho nên mới đưa ra quyết định này.
Xem ra, mình chỉ có thể phụ trách đến nước này.
Ba người đi xuống lầu đi ra ngoài, Hỉ Mi lại hỏi thăm chưởng quầy xem có vị khách nào trong khách điếm muốn mua ngựa hay không, nàng một lòng muốn bán con ngựa kia đi. Âm Cố lúc này lại chen vào nói giữ lại trước.
Hỉ Mi nghĩ Âm Cố luyến tiếc, cả cười nàng vài câu, sau đó thân thiết kéo Tương Kỳ đi ra ngoài. Đối với Hỉ Mi mà nói, Tương Kỳ là người của tỷ tỷ đương nhiên cũng là người thân của mình. Huống chi cô gái này đầu tiên nhìn tuy không đủ kinh diễm, nhưng càng xem càng thoải mái, có loại cảm giác thân thiết khiến người ta hận không thể giao trái tim ra hết cho nàng ấy xem.
Dĩ nhiên Tương Kỳ cũng mừng rỡ vì có thể ở chung với Hỉ Mi, vậy về sau đi chung cũng vui hơn nhiều.
Lũ ở thành đông đã lui, nhưng vẫn còn sót lại dấu vết khiến cho người ta tuyệt vọng. Nghe nói có hơn mấy ngàn người chết trong trận này hồng thủy này; tổn hại phòng ốc vô số. Rất nhiều người trôi giạt khắp nơi, có thể nương nhờ họ hàng bằng hữu coi như có tin tức, bi thảm nhất đó là những người đành phải bán con bán cháu hoặc là bắt đầu ăn xin để sống qua ngày.
Hỉ Mi đi tới, liền có một người quần áo rách rưới xòe tay xin tiền, nàng không đành lòng, mắt trông mong quay đầu nhìn Âm Cố. Âm Cố đành phải mua bánh bao, vài người ven đường thấy vật đứng dậy bu lại.
Nhất thời, đa số người bị nạn chịu đói vài ngày đều đồng loạt xông tới bu vào. Nếu không phải có Âm Cố ở trong đó che chở chỉ sợ Hỉ Mi sớm đã bị đạp.
Tương Kỳ cũng bị giẫm đạp đến ngã trái ngã phải, vừa quay đầu lại thấy Âm Cố như tường đồng vách sắt bảo hộ ở Hỉ Mi, trong lòng không khỏi thấy quái dị.
Khi rời đi thành đông, mọi người bắt gặp một điểm phát trợ, tuy rằng không nhỏ nhưng người bị nạn rất nhiều. Họ xếp một hàng dài thật dài, phía say thậm chí còn không có đứng vào hàng mà đã đói đến gần xỉu.
Điểm phát trợ của Tiền gia cũng có ở bên trong, xa xa nhìn, Lương Chi đã ở đó hỗ trợ. Chỉ thấy nàng xăn tay áo động tác cũng rất lưu loát, kết hợp với Tiền Hữu làm việc bên cạnh, nhìn rất xứng đôi. Tương Kỳ thừa dịp Hỉ Mi cho bánh bao cho vài đứa bé nói với Âm Cố:
"Đáng tiếc. Tiền hữu này vốn là một hôn phu tốt. Từng phẫn nữ trang đương nhiên sẽ biết nổi khổ của chúng ta, nên sẽ biết săn sóc. Đáng tiếc nhị tiểu thư vậy mà buông tha."
Âm Cố nhíu mày: "Phao tú cầu các người cũng có phần?"
Tương Kỳ cười nói: "Phu nhân nghe nói nhị tiểu thư bị hưu, nên đã nghĩ ngay phải tìm cho nhị tiểu thư một vị hôn phu tốt, cho nên đã điểm một lượt trên đường đến Tố Thanh. Cuối cùng lựa chọn Tiền Hữu. Người của Tiền Hữu an bài thực sự thuận lợi chuyền tú cầu vào tay nhị tiểu thư sao? Đó là bởi vì người của chúng ta cũng ở bên trong."
Tương Kỳ thấy ánh mắt Âm Cố dần dần sắc nhọn.
"Cô nương yên tâm, chúng ta ở đây cũng không phải là thám tử, không có theo dõi các người. Bằng không ngày ấy cũng sẽ không để cô nương phải gặp mấy người Cát gia kia."
Tương Kỳ tâm tư nhanh nhẹn, có nàng ở bên Hỉ Mi đương nhiên miễn cho Hỉ Mi bị lừa. Âm Cố quay đầu nhìn Hỉ Mi, thấy nàng cùng vài đứa nhỏ đùa vui vẻ, nhân tiện nói: "Tố Thanh, nơi đó, là một nơi hỗn tạp. Lại cách hoàng thành quá gần, quả là một chỗ tốt để ăn chơi trác táng."
"Nhưng nếu nhị tiểu thư không đi thì có thể sẽ lại nghĩ đến Tiền Hữu. Mà tiểu nữ thấy nhị tiểu thư cũng không phải người khờ dại gì, nàng là muội muội của phu nhân thì sao mà kém được?" Tương Kỳ mới vừa nói xong, thấy Hỉ Mi vừa xoay người lại lập tức câm mồm, tiến lên cùng Hỉ Mi chơi với mấy đứa nhỏ.
Âm Cố nhìn chằm chằm bóng dáng Hỉ Mi, trong lòng không thể tưởng tượng nổi Hỉ Mi cũng trở nên thấu hiểu lòng người, giả lai giả thiện, lòng dạ thâm sâu.
Có một loại người chỉ thích hợp dùng để bảo hộ. Phải không để cho thấy đao kiếm, không thấy hung hiểm. Chỉ có sống vui vẻ thoải mái. Hỉ Mi, phải là người như thế!

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện