Từ lúc rời đi thành An Chí đã có một thời gian ngắn, một đường Hỉ Mi đi theo Âm Cố chưa bao giờ phải suy nghĩ nhiều, cứ đi theo là được. Biết đích đến là Thanh Thành, một đường đụng phải rất nhiều chuyện; gặp phải rất nhiều người, Hỉ Mi đều lấy tâm tính ngây thơ mà nhận. Mà cũng bởi vì có nhiều điều mới mẻ, mới khiến nàng suýt nữa đã quên mục đích xa nhà. Cho đến khi Âm Cố nói đến hai chữ "lời đồn", nàng mới ngây người, đột nhiên nhớ lại vì sao mình phải đi tìm tỷ tỷ.
Nhất thời Hỉ Mi bước chân không nổi.
"Không, không thể nào!" Hỉ Mi giữ chặt tay áo Âm Cố, vì Âm Cố nói hai chữ kia mà hoang mang lo sợ, "Tỷ tỷ của ta, chẳng lẽ thật sự, thật sự ở thanh lâu?"
"Đi xem trước rồi nói sau."
Âm Cố cầm tay Hỉ Mi, hai người đi ra ngoài.
Ngoài cửa, kiệu đã đợi sẵn. Một đường đi, Hỉ Mi không có hứng thú với bên ngoài nữa, mà là bắt tay vào nhau đứng ngồi không yên.
Không biết qua bao lâu, dường như qua rất lâu, Hỉ Mi không ngờ kiệu đã dừng lại.
Tương Kỳ đã hạ kiệu, đến dẫn Hỉ Mi ra: "Đã đến rồi, phu nhân ở bên trong."
Hỉ Mi mờ mịt ngẩng đầu, một tòa nhà không biết lớn hơn bao nhiêu lần so với Khánh gia hiện ra trước mắt. Cũng không biết có bao nhiêu bậc thang màu xanh ngọc ở phía trước, khiến cho người ta ngưỡng mộ khi nhìn thấy đại môn này. Hỉ Mi đi theo Tương Kỳ đi lên, bậc thang rất rộng. Trên đại môn có treo một tấm biển với ba chữ "Vị Ương Cung".
Hỉ Mi quay đầu lại, phát hiện mình đứng ở chỗ cao hơn mấy khu khác. Mà hai bên đường đúng là có những nữ tử phong trần, giữa ban ngày thế này mà đang dựa cửa nhìn xung quanh chỉ trỏ này nọ, nghiễm nhiên đều chú ý về nàng. Nhất thời Hỉ Mi không được tự nhiên, mặt cũng đỏ.
Mắt thấy Tương Kỳ và Âm Cố đều đã bước qua cửa, Hỉ Mi cắn răng một cái, kiên trì theo đi vào.
Đi vào, là một không gian khác. Đầu tiên đó là bậc thang đi xuống, mà nhìn lại, trung tâm đại đường là một cái hồ.
Trong hồ có hoa sen xinh đẹp, có vài nữ tử đang nằm ở bên cạnh hồ nghịch nước, thấy có người bước xuống đều lượn lờ đứng dậy, đi lên đón.
"Nghe nói Tương Kỳ đã trở lại, ta vừa mới nói không thấy được người đâu." Một nữ tử trong đó cười nói, rồi chuyển mắt nhìn hai cô nương xa lạ, nhìn chằm chằm vào Hỉ Mi, "Ôi, như phù dung mềm mại thế này nhất định là nhị tiểu thư nhà ta rồi!"
"Ngươi dẻo miệng ha!" Tương Kỳ cười nói, "Phu nhân đâu?"
Một khác nữ tử quay đầu lại nhìn, vui vẻ nói: "Tới rồi kìa!"
Tất cả mọi người quay đầu lại, quả nhiên có vài người đi đến đây.
Một nữ tử ở giữa ô phát cao vãn, trâm cài màu xanh biếc, mặc cung trang cực xinh đẹp, nửa che nửa hở khuôn ngực. Nàng được vây quanh bởi những tiểu mỹ nhân như hoa như ngọc, khóe miệng mỉm cười, nàng hơi giang hai tay ra đi về phía Hỉ Mi.
Trong óc chỉ Hỉ Mi "ong ong" vang lên, cả người lạnh như băng. Nàng gian nan kéo Âm Cố, thấp giọng hỏi: "Âm cố, cô còn nhiều bạc không?"
Âm Cố đang xem hai tỷ muội khác nhau chỗ nào, nghe vậy cũng hạ giọng nói: "Làm gì?"
Hỉ Mi liếm môi, lẩm bẩm nói: "Ta muốn chuộc thân cho tỷ tỷ."
Âm Cố nhướng mày, lại nghe Hỉ Mi nói: "Kiếp sau dù làm trâu làm ngựa ta cũng sẽ báo đáp cô, cô nhất định phải giúp ta lần này."
"Giúp cái gì?" Người kia đã đến gần trước mắt, nghe được âm cuối cười hỏi. "Tiểu Nhân Nhi, như thế nào, không biết tỷ tỷ sao?"
Hỉ Mi thấy mọi người đều đang nhìn mình, trong lòng bi thống vạn phần nhưng không cách nào khóc ra tiếng. Nàng cố nhịn khó chịu xuống, đi lên ôm lấy tỷ tỷ nàng:
"Tỷ. . . tỷ chịu khổ . . ."
Người bị ôm vi lăng, lập tức hiểu rõ ra vấn đề vỗ lưng trấn an Hỉ Mi: "Muội cũng vất vả rồi."
Cửu biệt tương phùng là trường hợp thích hợp để rơi lệ, Hỉ Mi bị cú vỗ ấm áp thế này cũng nhịn không được khóc lớn lên.
Người đi theo đến xem náo nhiệt vốn là vui mừng, thấy thế mà có hơi không biết làm sao, sau đó cũng có người bắt đầu nhỏ giọng nức nở theo.
"Ôi, sao vậy?" Đột nhiên có một giọng nam thanh thúy vang lên.
Hỉ Mi quay đầu lại, thấy hai nam tử đang đi tới từ bên cạnh hồ.
Nam tử nói chuyện có đôi mắt mang vẻ đào hoa, khóe môi như vĩnh viễn hàm chứa ngả ngớn phóng đãng, thân khoác trường bào, bên hông chỉ buộc đơn giản, như là tùy thời muốn cởi lúc nào cũng được.
Hỉ Mi chưa từng thấy nam tử nào mà không đứng đắn như vậy, liền nghiêng đầu. Còn nam tử bên cạnh thì có khuôn mặt như ngọc, chỉ mỉm cười, có hơi giống Tiền Hữu ôn hòa.
Hai người này đứng trước tỷ muội Hỉ Mi, nhìn nhau một cái, đào hoa nam kia nói: "Chưa bao giờ được thấy qua kim lệ của Vị Ương tỷ, hôm nay thấy được nhờ phúc nhị tiểu thư."
"Vị Ương tỷ?" Hỉ Mi nhìn tỷ tỷ.
Vị Ương nói: "Tỷ hiện giờ gọi là Vị Ương."
"Thật trùng hợp, " Hỉ Mi nhỏ giọng nói, "muội cũng được đổi tên."
"Tỷ biết." Vị Ương lôi kéo Hỉ Mi, cười nói, "Tên của muội là tỷ cho người đi sửa."
"Cái gì?" Hỉ Mi kinh hô một tiếng. "Tên của muội?!"
"Nói ra rất dài dòng, không nên nói ở đây." Vị Ương xoay người, nhìn Âm Cố, "Vị này là —— Âm Cố cô nương?"
Âm Cố hơi khuynh thân: "Đúng vậy."
Vị Ương cũng giữ chặt tay Âm Cố: "Đã làm phiền."
"Không cần khách khí." Âm Cố rút tay về, thản nhiên đáp lại.
Một lát sau, đám người đều di chuyển đến một gian phòng trên lầu Vị Ương Cung.
Hỉ Mi tuy rằng đơn thuần, nhưng nghe được tỷ tỷ thay tên Vị Ương, mà thanh lâu này cũng có tên giống vậy nàng đã hiểu. Chỉ là hiểu thì hiểu, nhưng không rõ.
Vị Ương lại nói về một chuyện khác: "Cha không đọc sách bao giờ, gọi chúng ta là Đại Nhân, Tiểu Nhân chỉ có thể xem như nhũ danh thôi. Một đời người, nhất là nữ tử, cuối cùng cũng cũng không thể lưu lại cái gì, duy chỉ có cái tên, cho nên tỷ đã phái người đổi tên lại cho muội. Về phần hai chữ Hỉ Mi, là tỷ nghĩ ra. Tỷ nhớ rõ mẹ nói khi muội được sinh ra gặp ai cũng cười, lớn lên một chút lại gàn dở hơn, không biết trời cao đất rộng là gì. Khi tỷ xuất giá cũng vậy, cũng chỉ nhớ mặt mày của muội như đang cười."
Hỉ Mi nghe được chỉ biết rơi lệ, miễn cưỡng muốn cười, lại vô luận như thế nào cũng cười không nổi: "Tỷ tỷ. . ."
Vị Ương ngắt lời Hỉ Mi, ngẩng đầu phân phó nói: "Tương Kỳ, các cô nương đều đang học nhạc, ngươi đi nhìn một cái đi. Xế chiều hôm nay ta đã thỉnh người đến dạy múa ở hoành kinh, bảo mọi người chớ tới trễ."
Tương Kỳ lĩnh mệnh đi xuống.
Vị Ương nói với ngọc diện nam tử: "Tử Vũ, vừa rồi mới nhận hai cô nương, đều là bị ác nhân bán đi, ngươi đi an bài một chút."
Tử Vũ gật đầu đi xuống .
Sau đó, Vị Ương chỉ đào hoa nam còn lưu lại, nói với Hỉ Mi: "Hắn gọi là Tử Thương, cùng Tử Vũ vừa rồi là nam công của Vị Ương Cung."
Hỉ Mi sửng sốt, nhìn người này càng không có thiện ý.
Mà da mặt Tử Thương cũng dày, lôi thân mình đi lại đây, chậc chậc thở dài: "Sớm nghe danh muội muội của Vị Ương tỷ đã lâu, giờ được nhìn thấy mới biết quả thực xinh đẹp, so với những nữ công trong cung của ta cũng không kém."
Hỉ Mi nghe mà tức giận, nhưng trước mặt tỷ tỷ thì không tốt để phát tác. Xem tỷ tỷ như vậy dĩ nhiên là chủ nhân của thanh lâu này, nếu mắng hắn cũng chính là tát vào mặt người nhà.
"Hỉ Mi, có lẽ muội cũng không biết, không có nơi nào có nam công tuấn tú như chúng ta đâu." Vị Ương nhẹ nhàng đá một cước, tống cổ Tử Thương qua một bên. "Cho nên, muội cũng không rõ tỷ tỷ đang làm gì phải không."
Hỉ Mi nghe tỷ tỷ nói ra suy nghĩ của mình, vội ngồi nghiêm chỉnh, dựng tai lắng nghe.
"Muội cũng biết tỷ đã sớm gả cho người, đến ngày lành thì theo nhà chồng di cư lên phía bắc. Tỷ phu muội dùng tiền mua một chức quan nhỏ, vốn là nghĩ sẽ được thăng chức nhanh về sau có thể mang ta áo gấm về nhà. Đáng tiếc, thế sự khó liệu. Cái mũ của hắn còn chưa đội ổn, thì đã bị liên lụy vào một án tử. Tỷ phu muội bị tử hình, chúng ta thì bị đưa vào quan phủ làm nô." Vị Ương cúi đầu lấy tay áo lau lệ,
"Mà không qua bao lâu, bởi vì không chịu khuất thân vào quan gia, tỷ bị bí mật bán vào một thanh lâu ở Thanh Thành. Cũng may tỷ lại gặp được phu quân, thay tỷ chuộc thân. Chỉ là tỷ đã thay đổi."
"Bởi vì đã vào thanh lâu, cho nên mới biết tỷ muội ở đây chịu khổ. Có ai nguyện ý bán rẻ tiếng cười; cơ thể của mình trên giường vì tiền? Không phải bị cuộc sống bức bách sao? Cho nên, tỷ quyết tâm phải cứu được tỷ muội trong nước sôi lửa bỏng này, ít nhất, cũng không giống như trước sống không theo ý muốn của mình."
Vị Ương thở dài một tiếng:
"Đáng tiếc, phu quân không đồng ý quyết định của tỷ, hữu duyên vô phận với tỷ."
"Vài năm này, bắt đầu từ thứ nhỏ nhặt cho đến lớn lao, hiện giờ ở Thanh Thành tỷ là độc nhất, vả lại ở đây thanh lâu của chúng ta là sạch sẽ. Tử Thương, Tử Vũ, tuy nói là nam công nhưng thuộc hạ cũng vậy, đều sạch sẽ cả, họ thương tiếc tỷ muội, nên mới ở lại giúp tỷ. Còn nữa, Hỉ Mi, Tương Kỳ đi cùng muội, muội thấy nàng như thế nào? Tỳ bà của nàng là độc nhất có phải không? Lại biết ứng xử nữa, hiện giờ là có thể tùy ý chọn khách. Các cô nương khác của tỷ đều giống Tương Kỳ, đều dựa vào tài nghệ mà sống."
Hỉ Mi nghe mà kinh ngạc. Chưa tiêu hóa hết phần lớn, nhưng có một vài phần ăn sâu vào lòng Hỉ Mi, khiến nơi đó cực kỳ thảm đạm. Bị tội liên đới, bị người ta bắt làm nô tỳ, bị bán vào thanh lâu. . . Hỉ Mi thầm nghĩ: sao tỷ muội ta đều mệnh khổ như vậy, mà cái khổ của ta ở trước mặt tỷ tỷ không đáng là gì cả!
Tỷ tỷ chịu khổ lúc còn nhỏ tuổi hơn ta, không biết có bao nhiêu thất bại còn đứng lên được, còn giúp đỡ được người khác. Còn ta thì sao? chỉ biết trộm khóc. Cuối cùng còn dùng cái chết để lôi kéo Âm Cố không tha...
Vô dụng quá . . .
Hỉ Mi hổ thẹn cúi đầu, nắm chặt tay Vị Ương: "Tỷ tỷ đừng nói nữa! Hết thảy đều là quá khứ rồi!"
"Ừ!" Vị Ương nhẹ giọng đáp. "Tỷ biết tỷ khổ như vậy, nên không muốn liên lụy cha mẹ vào. Mấy năm nay cũng không liên lạc với họ, thật không biết làm sao muội lại biết tỷ ở đây?"
Hỉ Mi lắc lắc đầu: "Cái đó không quan trọng nữa , dù sao muội cũng đã gặp được tỷ." Nàng sờ mặt Vị Ương, "Biết tỷ vẫn còn khỏe mạnh là tốt rồi."
Vị Ương nhìn Hỉ Mi tràn đầy nước mắt, thở dài kéo Hỉ Mi ôm vào lòng.
Tử Thương đứng ở một bên, khẽ gật đầu, ý cười trên mặt hiện ra. Mà Âm Cố cũng ở một bên nghe từ đầu tới cuối, thấy vẻ mặt đào hoa nam gian trá, khẽ nói: "Vô nghĩa."
Mặt Tử Thương cứng đờ, xoay người đối Âm Cố làm tư thế thỉnh.
Âm Cố thấy hai tỷ muội còn nói chuyện, quay đầu đi ra.
Tử Thương đi theo, cẩn thận đóng cửa, sau đó đi theo Âm Cố ra xa. Đứng ở chỗ rẽ hành lang, hắn chắp tay sau lưng, khóe mắt vi chọn: "Cô nương vừa rồi tựa hồ không được vừa lòng?"
Âm Cố tĩnh lặng, nhàn nhạt nói: "Những lời đó chỉ lừa được Hỉ Mi."
"Thì đúng là lời thoại đó chỉ để nhị tiểu thư nghe thôi mà, cô nương cần gì phải để ý đâu." Tử Thương không hình không trạng dựa vào ngồi ở cột hành lang, hì hì cười nói. "Hình như cô nương không thích thì phải."
Âm Cố: "Lừa gạt, xem người ta là ngu ngốc cũng không phải tốt lành gì."
Tử Thương chậc chậc hai tiếng, cao thấp đánh giá Âm Cố: "Cô nương chính là người chiếu cố nhị tiểu thư, Âm Cố cô nương?"
Âm Cố quét mắt nhìn Tương Kỳ, không nói gì.
Tử Thương cười đầy tà khí: "Thanh Thành là một nơi thần kỳ, phàm là người ở đây đều dễ động xuân tâm. Cho nên không biết bao nhiêu giai nhân tài tử bên ngoài mộ danh mà đến, ngắm hoa ngắm trăng có đôi có cặp ở đây. Mặt cô nương như băng sơn, sợ là còn chưa động xuân tâm lần nào đi. Tử Thương nói như vậy là ý muốn nói đến lúc đó, cô nương còn phải cám ơn Vị Ương tỷ chúng ta đấy."
Âm Cố nghe không quen giọng điệu này, nhíu mày.
Tử Thương ngạc nhiên còn nói thêm: "Hóa ra cô nương còn là một đại mỹ nhân, mặt mày nhăn nhó thế này cũng phá hư luôn rồi."
Đã lâu rồi Âm Cố chưa thấy nam tử nào nhiều lời như vậy, nàng tựa tiếu phi tiếu nhìn Tử Thương: "Ngươi nói cho Vị Ương, ta muốn nghe sự thật."
Tử Thương chỉ phải nhún vai, vẻ mặt vô lại: "Mặc kệ cô tin hay không, thì cũng chỉ có như vậy."
"Hửm?" Âm Cố chậm rãi nói, "Xem ra ta phải hỏi Túc Mệnh mới được."
Tử Thương nghe hai chữ "Túc Mệnh", vội dựng thẳng người, kinh ngạc đánh giá Âm Cố thêm vài lần, lúc này mới vừa cười vừa nói: "Nếu vậy không cần ta nói nữa, Vị Ương tỷ cũng sẽ tìm cô thôi."
Âm Cố gật đầu.
"À mà, " Tử Thương lại lén lút nói thêm: "lời thoại này là do ta giúp Vị Ương tỷ biên soạn đấy, thấy sao? Có phải đã chạm vào lòng nhị tiểu thư rồi hay không?"
"Nếu ngươi lại giở trò khiến nàng khóc lần nữa, " Âm Cố bình tĩnh nhìn Tử Thương, "cũng đừng trách ta không khách khí."
Tử Thương nhịn không được rùng mình một cái, bị đông lạnh ở trong nháy mắt.