Âm Cố tỉnh dậy. Bên cạnh không có một bóng người. Trong phòng im ắng. Nàng xuống giường, ngồi trước gương đồng, nhìn sắc mặt lười nhác của bản thân, bắt đầu ngẩn người.
Khi nàng quyết định rời khỏi thành Li Thương, có người đã đặt nàng trước gương đồng, dựa vào người nàng nói: Ngươi như một người lạc đường, không biết mình đang ở đâu. Người luôn bình tĩnh, đương nhiên là người mạnh mẽ. Đi ra ngoài cũng được, nhưng nhớ kỹ ít nhất phải tìm được một người có thể bù đắp chỗ khiếm khuyết trong tâm hồn ngươi rồi hãy trở về. Không được trống rỗng như thế này...
Âm Cố nhìn vào gương, sau đó tự cười. Ta chưa hề cố ý muốn đi tìm cái gì. Nhưng nếu tìm được rồi tuyệt không buông tha.
Mà, cái người đã xông vào lòng nàng đã đi nơi nào?
Âm Cố mặc chỉnh tề xong đẩy cửa đi ra ngoài, nãy giờ vẫn chưa nghe được tiếng Hỉ Mi. Vừa lúc có một nha hoàn đi ngang. Hỏi ra mới biết Hỉ Mi đã đi theo Tử Thương đến Vị Ương Cung, Âm Cố hơi nhíu mi. Một mình ăn cơm xong, nàng ngồi ở trong phòng đọc sách. Nha hoàn bưng trà đi vào, thấy có một mình nàng trong có vẻ hơi cô đơn. Còn bình thường thì ba người không khi nào mà không cãi nhau. Nha hoàn mang trà đến, can đảm hỏi: "Âm Cố cô nương không đến Vị Ương Cung sao?"
Âm Cố lật sách, nhàn nhạt nói: "Không vội."
Nha hoàn cũng không biết ý Âm Cố nói là gì, nhưng biết không tốt hỏi tiếp nên rời khỏi phòng liền sau đó.
Âm Cố đẩy cửa sổ bằng sách. Một nhánh cây chìa vào từ ngoài cửa sổ, đầu nhánh cây có lá sum xuê. Bất tri bất giác mà đã vào hè.
Có làn gió nhẹ thổi vào mặt, Âm Cố buông sách, nâng má nhìn lá cây.
Tuy rằng đêm qua Hỉ Mi không nói gì, nhưng Âm Cố cảm giác được nàng dao động. Hôm nay nàng lại đến Vị Ương Cung, có lẽ là rất mê mang nên mới đến hỏi tỷ tỷ của nàng đi. Huống chi Hỉ Mi không giỏi giấu diếm điều gì ở trong lòng. Dù sao con đường này cũng không hẳn là đúng. Âm Cố cũng rất muốn biết Vị Ương sẽ có thái độ gì. Người được Túc Mệnh lựa chọn hẳn là không đến mức cổ lỗ sĩ đi. Về phần Tử Thương, không còn tóc nữa sẽ sát với da đầu hơn, có lẽ hắn sẽ cảnh giác được.
Nhưng sự thật chứng minh, tuy rằng con người chỉ có một mạng đôi khi sẽ có sự gan dạ vô cùng được sinh ra.
Khi Âm Cố tỉnh lại thì Hỉ Mi đang đi trên đường. Ngay từ đầu, Tử Thương hoàn toàn không nâng nổi tinh thần. Hỉ Mi cho rằng điều đó có liên quan đến mình nên cũng không nói gì thêm. Nhị tiểu thư - Hỉ Mi có thể nhịn không nói chuyện nhưng Tử Thương thì không. Hắn đành phải mở miệng hỏi: "Đêm qua, sao hai người bỏ Tử Thương lại?"
Hỉ Mi bất an vòng vo chiếc cổ, trả lời: "Chúng ta nghĩ ngươi đã trở về rồi."
"Làm gì có, " Tử Thương cả giận. "Chẳng qua ta nhìn trúng hai chậu hoa, muốn mua tặng Âm Cố. Kết quả xoay người lại không thấy tăm hơi hai người đâu. Thật là cô phụ tâm ý của ta."
Hỉ Mi do dự một lát mới hỏi: "Tử Thương, ngươi thật sự thực thích Âm Cố sao?"
Tử Thương làm như có thật gật đầu.
Hỉ Mi thả chậm cước bộ, không hề nhìn Tử Thương, trầm mặc.
Ở trên đường có rất nhiều người. Trong đó có một vài hoặc phụ giúp xe đẩy hoặc bốc vác. Một vài người lại đeo giỏ đi qua đi lại. Đều là cảnh tượng người vội vàng đi làm ăn. Ven đường cũng có một vài cửa tiệm. Hỉ Mi từ từ đi ngang qua tất cả, nhưng không có hứng mua bất cứ thứ gì.
Tử Thương thấy Hỉ Mi như tin là thật, vội nói: "Thì là thích, nhưng Tử Thương cũng hiểu như thế nào là không thích hợp."
Hỉ Mi sau khi nghe xong, hai mắt sáng ngời. Đôi mắt nóng bỏng không hề che dấu khiến Tử Thương cảm thấy áy náy, hắn chỉ phải nói thêm.
"Huống chi Tử Thương còn có không ít các cô nương. Nữ nhân thiên hạ này còn nhiều, đều có chỗ đáng yêu của riêng họ, Tử Thương chỉ hận trái tim này không đủ rộng lớn thôi!"
Hỉ Mi bị chọc cười vì nhìn Tử Thương đấm vào ngực mình, nhưng khi nàng thấy đầu của Tử Thương thì có hơi ưu sầu nói: "Nhưng mà. . ."
Tử Thương sờ đầu mới nhú tóc lên vài phân: "Cái này thì tính là gì, Tử Thương còn từng khiến một vị cô nương ở hoành kinh bôn ba trăm dặm chỉ vì để nhìn nhau một lần, chân nàng còn muốn lìa ra đấy."
"Sao thế được?" Hỉ Mi vội truy vấn.
Tử Thương nghẹn họng. Chẳng lẽ phải xạo tiếp sao? Hắn chỉ đành pha trò nói: "Chuyện cũ không nên đề cập, miễn cho lại thương tâm."
Quả nhiên Hỉ Mi không hỏi nữa, mà chỉ cười đồng cảm.
Tử Thương lấy hai tay gối đầu, cũng không trông nom áo cà sa trên người phải mặc một cách trang nghiêm, ngay cả phật châu cũng lăn lên bắp tay. Hắn chép miệng nhìn phản ứng của Hỉ Mi. Xem ra Âm Cố đã mở mang đầu óc nàng được rồi. Tử Thương thở dài nói: "Vẫn là nàng lợi hại." Quả nhiên quyết đoán, vượt được được rào cản của tự nhiên. Không biết nên so sánh hai người họ như thế nào. Nhị tiểu thư khờ dại vậy, sao có thể ứng đối tâm tư Âm Cố thâm trầm? Nhìn kiểu gì cũng thấy nhị tiểu thư bại lui. Trầm tư đến điều đó, ánh mắt Tử Thương nhìn Hỉ Mi có hơi thương cảm.
Hỉ Mi thấy thế sờ mặt mình, nghi vấn hỏi: "Sao nhìn ta như vậy?"
Tử Thương nhẫn nhịn. Vì các cô nương trong thiên hạ mà suy tính, nửa úp nửa mở: "Âm Cố là một người rất thông minh."
"Ta biết chứ, " Hỉ Mi nói. "Nàng từng giúp ta không ít."
"Nếu ai dùng một chút kỹ xảo ở trước mặt nàng, phỏng chừng giấu không được đâu." Tử Thương lại thở dài.
Nếu không nhắc tới thì thôi, Hỉ Mi giờ khắc này vừa nghe Tử Thương nói xong thì dừng lại cước bộ ngay sau đó.
Lúc này, hai người đã đi đến khu thanh lâu. Hỉ Mi cắn răng nhìn mặt Tử Thương có vẻ quái dị, còn thật sự suy nghĩ. Tử Thương cũng không thèm nhắc lại, bắt đầu bóng gió gì đó. Đến vòng thứ năm, rốt cục Hỉ Mi giật mình, có chút kinh nghi mà hỏi: "Ý của ngươi. . . Đầu ngươi, là Âm Cố cạo đi?"
Tử Thương vội vàng xua tay: "Tử Thương chưa có nói gì hết."
Hỉ Mi cúi đầu đi lên vài bước, đột nhiên quay lại nói: "Vậy chuyện xuống tóc là không phải ngươi muốn thế?"
"Lạ lùng nhỉ? " Khóe miệng Tử Thương co rúm, "Tử Thương cũng không thích phá hỏng hình tượng của mình."
Hỉ Mi hơi lộ ra khó hiểu vẻ, lại quay lại thân đi đi tới. Đi hơn mười bước, lại xoay người lại, thất thanh nói: "Không phải ngươi bị nàng nhìn thấu chúng ta muốn đi thử nàng đi?"
Tử Thương tỏ vẻ tiếc nuối nhún vai.
"Xong rồi, xong rồi." Hỉ Mi gấp đến độ xoay vòng vòng, sắc mặt cũng hơi trắng, "Khẳng định nàng không thích ta làm như vậy."
"Không thích cũng làm rồi. Huống chi tóc ta cũng không còn," Tử Thương cười hì hì nói. "Mà người cũng không tính là không bị trừng phạt. Gần đây trong lòng cũng không dễ chịu lắm phải không?"
Hỉ Mi ngạc nhiên nhìn Tử Thương, cẩn thận ngẫm lại toàn bộ thì nhất thanh nhị sở. Nhưng ngay cả Tử Thương cũng nói thế, vậy chẳng phải ngay từ đầu Âm Cố đã biết mình giận dỗi?
Bởi vì không muốn thấy bọn họ ở cùng nhau, lại tìm không ra nguyên do, cho nên mấy ngày nay luôn muốn cãi nhau với Tử Thương. Mà người kia luôn mắt lạnh ở một bên nhìn. Cuối cùng mới về phe mình.
Hỉ Mi vẫn không nhúc nhích đứng đó, trong lòng bắt đầu bực tức.
Tử Thương quan sát Hỉ Mi nửa ngày, thấy sắc mặt nàng thay đổi bất ngờ, cuối cùng đen tối như trời muốn mưa ngay, đành phải khuyên nhủ: "Nàng thật tâm thích người nên mới có thể dụng tâm như thế."
Hỉ Mi hung tợn liếc Tử Thương, xoay người đi nhanh đến Vị Ương Cung: "Không để ý tới ngươi, ngươi với nàng cùng một thuyền."
Tử Thương hơi hối hận, giống như mình đã chọc giận phu nhân, vội đuổi theo nói: "Người không biết nàng lợi hại bao nhiêu hả! Nàng đã mở miệng, Tử Thương không dám không theo."
"Phản đồ!" Hỉ Mi làm mặt quỷ cho Tử Thương, nghênh đầu đi lên cầu thang Vị Ương Cung.
Tử Thương âm thầm kêu khổ, chỉ phải đuổi kịp trước rồi nói sau.
Khi hai người chạy đến đại đường, ai ai cũng giật mình. Có người có nhãn lực đi lên kéo tai Tử Thương: "Sao lại thế này, sao sắc mặt nhị tiểu thư khó coi như vậy?"
Tử Thương liên tục cầu xin tha thứ: "Tỷ tỷ của ta ơi, trời đất chứng giám, ta cũng vì tốt cho nhị tiểu thư."
Hỉ Mi chỉ vào Tử Thương reo lên: "Ngươi muốn tốt cho ta thì sẽ không để ta chẳng hay biết gì."
Tử Thương gian nan năn nỉ. Đám tỷ muội sau khi nghe xong cũng la hét vây Tử Thương lại làm cho hắn bồi tội Hỉ Mi. Thậm chí còn châm biếm đá chân hắn, khiến hắn không quỳ không được.
Hỉ Mi vốn giận đùng đùng, mà thấy Tử Thương bị vây và bị tấn công như thế. Áo cà sa cũng gần rách, thật sự có chút chật vật. Nàng không nhịn được mà nở nụ cười, dậm chân nói: "Ta muốn tìm tỷ tỷ."
Mọi người đùa cợt vừa quát tháo vừa lôi kéo Tử Thương, đi đến phòng Vị Ương.
"Chuyện gì vậy, sao ồn ào thế?"
Vị Ương vừa dứt lời, mọi người đều yên lặng lại. Chỉ không tiếng động ngắt nhéo Tử Thương. Sau đó nháy mắt với Hỉ Mi.
Hỉ Mi vừa nghe tiếng tỷ tỷ, bụng đầy ủy khuất: "Tỷ tỷ, là muội, Hỉ Mi."
Chốc lát sau Vị Ương mở cửa ra, không ngờ bên ngoài đầy người. Nàng nhíu mày, mắt nhìn ở giữa Tử Thương đang né tránh, chỉ vào hắn: "Đi vào."
Mọi người đều cười đẩy Tử Thương vào, Hỉ Mi cũng đi theo.
Phòng Vị Ương không tính là lớn, dường như cũng không phải là nơi tốt nhất Vị Ương Cung. Nhưng bên trong bày biện thập phần tao nhã, lại có hương thơm nhàn nhạt quanh quẩn .
Vị Ương kéo Hỉ Mi ngồi xuống, bóc vỏ mấy quả vải đặt ở lên đĩa trước mặt Hỉ Mi, "Ăn đi, mới vừa hái xuống, rất ngon."
Hỉ Mi vốn định nói chuyện, bị Vị Ương dùng mắt ngăn lại. Nàng đành phải ăn mấy quả. Nó thật sự rất mềm, thơm, lại nhiều nước. Vị Ương tiếp tục bóc vỏ. Chốc lát sau hai tỷ muội đã ăn hết chùm vải.
Rửa tay xong, Vị Ương mới quét mắt nhìn Tử Thương vẫn khoanh tay đứng ở bên cạnh. Không khỏi cười mắng: "Đột nhiên nhìn thấy ngươi như vậy, ta còn tưởng rằng đã vào ngôi chùa nào rồi."
Tử Thương nháy mắt hoa đào cười đáp, chưa được nói gì lại nghe Vị Ương nói tiếp: "Ta thấy ngươi mặc vậy cũng thích hợp, cũng muốn đưa ngươi đến ngôi chùa nào đó trong thành tu hành vài ngày."
Tử Thương dắt áo cà sa, hơi ủy khuất : "Vị Ương tỷ, sao tỷ lại nói giống Âm Cố cô nương vậy."
Hỉ Mi hừ hừ, nhỏ giọng nói: "Ta cũng cho là như thế."
Vị Ương vỗ nhẹ tay Hỉ Mi, hơi nghiêm mặt nói: "Nói đi, sao lại thế này?"
Tử Thương muốn nói, nhưng không biết có nên nói hay không, hắn chỉ phải nhìn Hỉ Mi. Hỉ Mi vừa thấy Tử Thương nhìn mình, trong đầu cũng "ong" một tiếng. Đột nhiên cảm thấy không thích hợp.
Vạn nhất nói với tỷ tỷ, vậy chẳng phải tỷ sẽ biết mình và Âm Cố. . . Cái, cái đó...
Nhất thời Hỉ Mi ngồi không yên, nhích qua nhích lại trên ghế.
"Thôi đi, " Vị Ương không đành lòng nhìn Hỉ Mi không yên như vậy, phất tay nói. "Các ngươi không nói, ta cũng biết một ít."
"A, tỷ biết gì hả?" Hỉ Mi vội hỏi.
"Muội mượn Tử Thương, không phải do giận Âm Cố sao." Vị Ương cười nói. "Kết quả là bị nàng thổi ngược lại."
Hỉ Mi và Tử Thương song song bội phục trong lòng. Tuy rằng Vị Ương nói hoàn toàn không đúng, nhưng, không có gì là sai.
"Ngươi cũng vô dụng." Vị Ương chỉ Tử Thương, ngược lại nói, "Mà Âm Cố cũng không dễ lừa. Coi như các ngươi cũng không thua." Nàng nhìn muội muội của mình, "Có điều... Hỉ Mi, muội giận thật à?"
Hỉ Mi ngẩn người. Vị Ương lại nói: "Nếu muội giận thật, tỷ có thể giúp."
Hỉ Mi mân mê môi, vẻ mặt không cam lòng, nhưng vẫn nói thật: "Có giận ạ. . . nhưng không biết phải làm sao. Nàng xem muội như không hề biết gì, giống mèo vờn chuột vậy."
"Vậy không phải đơn giản sao?" Vị Ương giương hàng mi dài của mình lên, "Nàng có thể dùng ngược Tử Thương chọc muội, đương nhiên muội cũng có thể dùng người khác chọc lại nàng. Vậy khỏi phải nói Việt gia chúng ta dễ bị bắt nạt."
"Đúng! Chọn người lợi hại vào." Tử Thương ở một bên hai mắt tỏa sáng, nóng lòng muốn thử.
Vị Ương trầm ngâm một lát: "Gọi Tương Kỳ đến đây. Thứ nhất là các ngươi cũng đủ quen thuộc. Thứ hai, phân lượng cũng đủ." Nàng nhịp tay trên bàn, "Cứ làm như thế đi."
Hỉ Mi nghe mà có hơi kinh sợ. Nàng còn tưởng rằng tỷ tỷ sẽ mang Tử Vũ ra, chứ không hề nghĩ rằng nàng sẽ nói nữ nhân. Chẳng lẽ tỷ tỷ đã nhìn ra điều gì . . .
Vị Ương cũng không nói tâm tư Hỉ Mi ra, chỉ khẽ cười: "Thế nào?"
Hỉ Mi kiên trì, trong đầu cũng chợt muốn nhìn thử nếu Âm Cố thấy mình thân mật với nữ nhân khác thì có phản ứng gì. Đề nghị này của Vị Ương thật sự hơi mê người, Hỉ Mi cũng không nhịn được tâm động. Nếu tỷ tỷ không nói, nàng cũng chỉ giả ngốc một hồi. Hỉ Mi gật đầu nói: "Vậy cho muội mượn Tương Kỳ."
Tử Thương hoan hô một tiếng, chủ động đi tìm Tương Kỳ mang đến. Theo hắn thì, Vị Ương tỷ đã tìm được người thích hợp nhất. Bây giờ thì Âm Cố cũng không thể xuống tóc đại mỹ nhân Tương Kỳ.
Khi tìm đến Tương Kỳ, nàng đang ăn cháo. Nghe Tử Thương nói vậy, suýt chút nút phun hết cháo ra ngoài. Mấy tỷ muội khác cho đến nay chưa bao giờ thấy Tương Kỳ thất thố như vậy, oanh oanh yến yến cười một đoàn.
Tương Kỳ buồn bực lau miệng, giận dữ nói: "Sớm biết như thế tuyệt không nên nói cho ngươi nghe." Dứt lời đứng dậy đi theo Tử Thương. Đến khi đến phòng Vị Ương, thì bắt đầu thấy thú vị. Hỉ Mi cực ngoan ngồi bên cạnh Vị Ương, nhìn thấy Tương Kỳ thì hơi ngượng ngùng, thật khiến cho người ta muốn trêu ghẹo thử.
Vị Ương vẫy tay với Tương Kỳ, rồi nhìn Hỉ Mi nói: "Đi theo Tử Thương lấy vải, lát nữa mang về nhà ăn."
Chờ Hỉ Mi đi rồi, Tương Kỳ ngồi xuống tự châm trà uống. Vị Ương nhìn Tương Kỳ, nói: "Cũng không hỏi lý do sao?"
"Tỷ luôn có lý do của tỷ, ta nghe hay không cũng được." Tương Kỳ ôn nhu cười nói.
Vị Ương gật đầu: "Một là thử Âm Cố, xem nàng nghĩ thế nào. Dán mắt vào muội muội của ta lâu như vậy mà đến đây vẫn im lặng; hai là thử Hỉ Mi. Thật ra đây mới là trọng điểm." Vị Ương dừng một lát, lại nói, "Nó bị gả cho nhà không tốt. Sinh non, lại bị bỏ, trong lòng khẳng định có chút oán khí. Nếu bởi vì vậy mà ghi hận nam nhân, thì cho dù hiện tại nguyện ý ở cùng Âm Cố, tương lai có lẽ sẽ phải hối hận. Đến lúc đó muốn tái giá với nam nhân khác lại càng phát sinh nhiều thống khổ."
Tương Kỳ như có điều suy nghĩ hỏi: "Cho nên mới an bài chuyện đoạt tú cầu đó sao?"
Vị Ương gật đầu: "Cái đó không cần phải để cập nữa. Tóm lại, phải để nó hiểu biết được lòng mình."
"Ta đã biết." Tương Kỳ nói, "Nhị tiểu thư thực sự rất đáng yêu, ta nguyện ý giúp nàng."
Vị Ương gật đầu: "Muội không cần phải ở lại, cứ qua lại nhiều là được."
Tương Kỳ thản nhiên đứng dậy, thi lễ, mỉm cười lui ra ngoài.