Sự thật chứng minh: Giấc mơ luôn luôn đẹp nhưng hiện thực tàn khốc.

Giữa trưa, nắng gắt như lửa, cái tháp như bị quay, Hỉ Mi vừa nhích người một chút thì bị nóng mà nhảy dựng lên.
"Làm sao bây giờ?!" Hỉ Mi kéo Âm Cố, rầu rĩ hỏi.
Âm Cố trầm ngâm một lát, gọi người hầu đi mua gỗ. Hai ngày sau đó, mái che nắng đã được dựng lên. Ban đầu mái che này sẽ trồng mấy loài hoa dây leo, mà Hỉ Mi lại nhìn trúng dây mướp dây dưa leo, vì nàng cảm thấy chúng nó có ý vị hơn. Âm Cố cũng tùy theo Hỉ Mi.
***
Canh chừng đám chuối tây có thể sống hay không; chú ý thời khắc không để cho cặp cá cẩm đói; mỗi sáng phải tưới nước cho dàn dây leo, mấy ngày nay Hỉ Mi hơi bận rộn. Và vì vậy mà có rất nhiều chuyện không chú ý tới.
Tỷ như buổi tối. Âm Cố rất tự giác đi theo Hỉ Mi vào phòng. Nhưng bởi vì ban ngày quá bận rộn, mà Hỉ Mi vừa ngã xuống giường là ngủ ngay. Đương nhiên sẽ không thấy được Âm Cố nhíu mày. Hai ngày kế tiếp, Hỉ Mi nhìn thấy Âm Cố đứng trước hàng chuối tây sắc mặt không thay đổi suy nghĩ gì đó. Hỉ Mi cũng coi như hiểu Âm Cố, cho nên cảm thấy Âm Cố không giống như đang suy nghĩ chuyện gì tốt. Ánh sáng lạnh chợt xoẹt qua, Hỉ Mi sợ tới mức chạy nhanh lại bảo vệ chuối tây, bắt đầu truy vấn. Kết quả mới biết Âm Cố đang đắn đo xem có nên nhổ chúng hay không. Dĩ nhiên Hỉ Mi không chịu. Đối với nàng mà nói, đây là quà Âm Cố tặng nàng; không thua gì mấy hoa tươi mỹ vật khác. Nàng chỉ có cẩn thận chăm sóc mới có thể không làm thất vọng tấm lòng này. Khi hỏi Âm Cố vì sao phải làm như vậy, người này lại thành hủ nút, sắc mặt không tốt.
Vì muốn đánh mất ý niệm đó trong đầu Âm Cố mà Hỉ Mi nghĩ ra biết bao nhiêu cách. Màn đêm buông xuống, gió nhè nhẹ thổi ở trong viện, Hỉ Mi cho dọn cơm lên. Bàn cơm cũng bự cỡ cái tháp. Nha hoàn dọn thức ăn lên, sau đó treo đèn lồng ở bốn góc mái che, rồi mới đi mời Âm Cố đến.
Tự nhiên Âm Cố sẽ không khách khí. Thấy Hỉ Mi muốn đi ra tháp liền túm luôn Hỉ Mi đi đến tháp mà ngồi cùng. Hỉ Mi không dám phản đối, ngoan ngoãn dựa vào Âm Cố, ngồi xuống.
Hỉ Mi ngẩn ngơ khi nhìn thấy Âm Cố. Hôm nay trời nóng nên bây giờ cũng còn oi bức, Hỉ Mi thì muốn lấy quạt quạt cho mát. Còn Âm Cố lại ngại phiền toái, tùy ý thay bộ xiêm y mát mẻ đi ra. Mà mát thì phải mỏng, cho nên Hỉ Mi có thể nhìn thấy mờ mờ đôi chân dài của Âm Cố; mang đôi guốc gỗ. Ngay cả lưng và đường cong cũng thấy đẹp. Quả nhiên nếu Âm Cố bất xiêm y, nhất định rất đáng để xem. Hỉ Mi phát hiện mình vậy mà lại suy nghĩ không đứng đắn, nên vội xoay đầu nhìn chỗ khác.
Hậu môn tây viện có cây bồ kết, tuy rằng không cao; thân cây cũng hơi vặn vẹo nhưng vẫn thập phần khỏe mạnh. Mặt dù nhánh hơi thưa, nhưng nghe nói tới mùa thu hàng năm, quả bồ kết đều bị lấy đi để giặt quần áo.
Mặc dù cây ở bên ngoài, nhưng vẫn không ngăn được tiếng ve kêu. Đêm lạnh chúng cũng kêu um sùm. Hỉ Mi và Âm Cố thì xem như nhạc đệm, vẫn bình tĩnh ăn cơm.
Ăn thêm hai chén cơm, Hỉ Mi lại cảm thấy nóng, cầm quạt quạt vù vù. Gió từ cây quạt nhè nhẹ bay thẳng đến Âm Cố. Âm Cố híp mắt hưởng thụ làn gió này, chậm rãi thưởng thức thức ăn.
Từ trước đến nay Hỉ Mi luôn nhanh nhẹn ở phương diện ăn uống. Lần nào cũng vậy, ăn xong chén cơm rồi Âm Cố mới chưa được nửa chén. Sau đó Hỉ Mi bắt đầu nói chuyện, thiên nam địa bắc, biết hay không biết, ngồi kể cho Âm Cố nghe.
Dùng bữa xong, nha hoàn bưng mâm vải lên. Đến đây Hỉ Mi mới chính thức biết lúc trước vì sao Âm Cố chọn thêm vài loại trái cây để làm cái gì mà gọi là 'bạch mãn đầu' gì đó. Dưới phủ có một hầm băng, nghe nói lúc trước do tỷ tỷ thích ăn dương mai lạnh cho nên mới tạo ra hầm băng này. Bây giờ hầm băng đã phát huy tác dụng, vải ở trong đó sẽ để được lâu hơn.
[Dương mai: Còn được gọi là dâu rượu hay thanh mai đỏ, là một loài thực vật có hoa trong họ Myricaceae (họ thanh mai - là một họ nhỏ trong dạng cây bụi và cây gỗ nhỏ)]
Hỉ Mi tiếp nhận chén đĩa bắt đầu bóc vỏ vải. Hai ngày nay, đều là Hỉ Mi bóc vỏ vải cho Âm Cố ăn trước, lấy lòng thấy rõ. Mà do vải có tính nhiệt, nên Âm Cố cảm thấy mới ăn có hai quả mà đã bắt đầu thấy nóng. Âm Cố nắm tay Hỉ Mi, không cho Hỉ Mi bóc vỏ nữa.
"Sao chỉ bóc cho ta ăn?"
Hỉ Mi chớp mắt mấy cái, thắc mắc hỏi: "Không phải cô thích ăn sao? Khi ta bóc cũng không thấy cô nói chuyện."
"..." rốt cục Âm Cố cũng biết thế nào là tự lấy đá đập chân mình. Ban đầu nàng chỉ là rất rất hưởng thụ động tác Hỉ Mi 'bóc vỏ' thay nàng mà thôi. Hơn nữa ngẫu nhiên môi sẽ chạm vào ngón tay Hỉ Mi, làm nàng muốn mở miệng to hơn. Chính xác hơn là muốn nuốt luôn ngón tay như ngọc kia.
May là điều này chỉ là suy nghĩ mà thôi. Hỉ Mi đến Vị Ương Cung vài ngày, lúc này mới vừa trở về, nàng không muốn lại dọa người chạy đi nữa.
Mặc kệ Hỉ Mi ở Vị Ương Cung đã phát sinh chuyện gì, nhưng xem ra đều đánh không lại lực ảnh hưởng của mình. Nếu không Hỉ Mi đã nói sớm rồi.
Nghĩ vậy, tâm tình Âm Cố cũng khá hơn. Ngồi dậy bóc vải cho Hỉ Mi: "Cái này không thể ăn nhiều, nóng lắm. Nhưng mà được ướp lạnh rồi, có thể hạ hỏa hiện tại."
Âm Cố là đại phu, dĩ nhiên Hỉ Mi tin tưởng lời của nàng. Nhưng ngẫm lại thứ này bề ngoài trông vậy mà hoàn toàn tương phản, Hỉ Mi hiểu ra ngay vài thứ: "Ta có nghe qua 'gió có thể cho người ta mát mẻ cũng có thể giúp hỏa thành hoạ'. Xem ra chuyện thế gian đều có mặt này mặt khác."
Âm Cố mỉm cười đút vải cho Hỉ Mi: "Còn tâm đắc cái gì nữa?"
"Còn a!" Hỉ Mi đảo mắt, giảo hoạt nói: "Cùng Tử Thương hợp nhau đùa giỡn ta là cô. Bố trí lại nơi này như trong tranh cho ta cũng là cô." Dứt lời, Hỉ Mi còn nghiêng đầu, đắc ý cười hỏi, "Như thế nào?"
Lúc này đến phiên Âm Cố ngây ngẩn cả người, kiêm thêm nghẹn lời.
Rất ít khi Âm Cố như lúc này. Có chút xấu hổ, rất muốn lập tức biến thành thứ gì đó trong suốt thì tốt. Như vậy nàng sẽ không phải đối mặt với câu hỏi quá đáng yêu của Hỉ Mi. Nhưng mà dù sao nàng cũng là Âm Cố, chỉ trong nháy mắt đã nghĩ thấu tất cả. Nàng luôn xem Hỉ Mi đơn thuần, mà thật ra Hỉ Mi có khi cũng sẽ nhanh nhẹn. Toàn bộ là do mình cố ý gây chuyện, nàng chẳng những biết mà còn rất hiểu.
Cho dù hiểu, nàng vẫn cẩn thận che chở mình đã trồng chuối tây cho nàng; tự mình bóc vải cho mình ăn...
Cảm giác này không tồi, Âm Cố nghĩ. Nàng ôm Hỉ Mi, cả người nhẹ nhõm, cười phá lên.
Hỉ Mi ngây ngốc nhìn Âm Cố cười hết sức, nhịn không được mà dựa vào vai Âm Cố. Tai cũng có thể cảm nhận được rõ ràng niềm vui của Âm Cố. Tuy rằng Hỉ Mi cũng không hiểu sao lời mình nói lại chọc người ta cười đến như thế.
Và Tương Kỳ đến.
Mang danh nghĩa đưa trái cây đến. Không phải vải, mà là dương mai. Hỉ Mi tới vừa đúng lúc, trái cây vừa đến mùa.
Khi đi đến tây viện, Từ thị có vài lần muốn nói gì đó. Tương Kỳ tò mò truy vấn hai câu. Từ thị mới nói Âm Cố đã từng nói, không có việc gì thì đừng đến tây viện. Nếu có thì phải thông báo trước một tiếng. Từ thị lại nói hai ngày nữa sẽ có thêm người gác cổng ở đó.
Tương Kỳ không hiểu. Khi đến gần đó, nhìn qua bức tường vài lần, cũng rất giật mình.
Phủ này không phải nàng cũng chưa từng tới, trước khi lên đường đón Hỉ Mi, Tương Kỳ vẫn tự mình dẫn người đến xem qua rồi. Mà hiện tại ở đây lại không giống lúc trước, Tương Kỳ không khỏi bước nhanh hơn. Còn chưa đến cổng, đã nghe được tiếng cười của Âm Cố.
Tương Kỳ dừng bước chân trong phút chốc, nghe ngóng một lát.
Người mặt lạnh mà cũng cười được như thế? Tương Kỳ xưa nay thận trọng, có thể thể nghiệm và quan sát lòng người. Tiếng cười đó cực kỳ tiêu sái và thỏa mãn, giống như đã đoạt được gì đó quý báu.
Nghĩ đến lời Từ thị nói, Tương Kỳ ở ngoài gọi một câu: "Hỉ Mi, Âm Cố, ta là Tương Kỳ."
Vừa nghe được tiếng, Âm Cố ngưng cười nhíu mi. Bởi vì phản ứng đầu tiên của Hỉ Mi là lập tức bật ra bên cạnh, vội vàng đi xuống, đi ra ngoài nghênh đón: "Ôi, Tương Kỳ tới rồi."
Âm Cố nhìn theo làn váy Hỉ Mi, xem nàng lĩnh nữ nhân ôn nhu kia đi vào.
Tương Kỳ vừa vào thấy toàn cảnh trong viện, ngây dại ra.
"Thế nào, đây là Âm Cố làm trong bốn ngày đó! Có phải rất lợi hại hay không?" Hỉ Mi tươi như hoa đứng ở bên cạnh Tương Kỳ, như tranh công.
Tương Kỳ nhanh chóng nhìn qua Âm Cố, miễn cưỡng cười: "Đúng vậy. . . Rất lợi hại. . ."
Tương Kỳ thấy Âm Cố vẫn chưa ngủ, chỉ là chống khửu tay, ngồi trên tháp. Hôm nay Âm Cố mặc trường sam màu trắng, bên hông chỉ buộc dây lưng đơn giản - có vẻ tùy tính. Tóc cũng vén đại. Không trang sức. Vạt áo trước ngực phập phồng, mơ hồ có thể thấy bên trong - có vài phần bừa bãi. Đừng nói tiếng cười kia, Âm Cố thanh thản như vậy Tương Kỳ cũng chưa từng thấy qua. Duy chỉ có đôi mắt đạm mạc của nàng là vẫn vậy; chắc nàng cũng không biết như vậy là khinh mạn khách nhân. Huống chi mình ở trong mắt nàng hẳn cũng không phải là khách đi.
Âm Cố nhìn Hỉ Mi gật đầu, ý bảo Hỉ Mi lên tháp ngồi.
Vì thế, Tương Kỳ nhìn thấy Hỉ Mi bước nhỏ nhỏ lên ngồi xuống bên cạnh Âm Cố, còn trốn sau cây quạt nháy mắt với nàng.
Tương Kỳ thở dài trong lòng. Xem ra Hỉ Mi lại bị Âm Cố bắt được. Mà với tình hình trước mắt, nếu quả thật Âm Cố làm hết thảy điều này vì Hỉ Mi thì cũng trách không được Hỉ Mi tâm tính không kiên định.
Người ta vốn có tình, giúp được gì đây?
Chỉ là đáy lòng nàng lại có chút không cam lòng. Vẫn chưa giao thủ, sao có thể nhận thua. Tương Kỳ đặt giỏ mây nàng mang theo để lên tháp, cười nói: "Đây là dương mai mới hái về. Phu nhân bảo Tương Kỳ mang đến cho hai người dùng." Tương Kỳ đặt dương mai lên chỗ để vải trước đó.
Hỉ Mi thở phào một hơi. Thì ra Tương Kỳ đến đưa dương mai. Hỉ Mi vội lấy một quả, bỏ vào miệng, bị chua khiến nàng mặt nhăn lại; nước mắt cũng muốn rớt theo.
Phun dương mai ra, Hỉ Mi mở miệng gõ răng cười nói: "Chua muốn rụng răng luôn."
Tương Kỳ buồn cười: "Thêm mật ong hoặc nước muối là được. Nếu được ướp lạnh thêm thì sẽ ngon hơn. Phu nhân cũng thích dùng dương mai kiểu như vậy, cho nên Tương Kỳ mới mang theo rất nhiều đến. Trước cho nha hoàn để vào hầm băng là được rồi."
Âm Cố cũng gật đầu nói: "Uhm, cũng không tồi."
"Mùa hè đến, có nhiều thứ hay ho để ăn lắm." Tương Kỳ nghĩ một lát, xắn tay áo đứng lên, "Để Tương Kỳ đi làm 'bạch mãn đầu' cho nhị tiểu thư, " nàng hỏi Hỉ Mi, "người có biết cái đó không?"
"Biết chớ." Hỉ Mi biết nên gật đầu nhẹ, không hề quên lời Âm Cố đã từng nói nói, "Cho bảy tám loại hoa quả vào cùng một mâm, phía trên để một ít tuyết và đường. Âm Cố từng nói qua rồi."
Tương Kỳ sửng sốt, khẽ lắc đầu: "Ý Tương Kỳ không phải cái này."
"Hả? Vậy là gì?" Hỉ Mi tò mò truy vấn.
"'Bạch mãn đầu' là một món ăn trong ngày thành thân của chúng ta. Ngụ ý là chúc tân lang tân nương có thể đầu bạc đến già. Chỉ là bây giờ không có nhiều trái cây, Tương Kỳ dùng dương mai thay thế thôi."
"Nguyên lai là như vậy à." Hỉ Mi cảm thán. Cái này nghe có vẻ phong tình hơn nhiều, Hỉ Mi nghĩ. Rồi nàng nhìn Âm Cố, hỏi, "Cô có nghe qua chưa?"
Âm Cố gật đầu: "Nghe rồi. Bất quá cũng chỉ là một đống trái cây hợp lại mà thành thôi."
Hỉ Mi lại tò mò về điều này, nên kéo Tương Kỳ đi ra ngoài: "Đi, ta muốn xem nó làm như thế nào."
"Sao, người cùng với ai đầu bạc đến già sao?"
Tiếng Tương Kỳ trêu ghẹo nhẹ nhàng thổi đến. Đáng tiếc, Âm Cố không thể nhìn được biểu tình của Hỉ Mi - hơi tiếc nuối khẽ thở dài.
Đầu bạc đến già sao...?
Coi như trúng đích. Lúc trước tùy ý nói tên món này cũng không từng nghĩ tới có hôm nay. Chưa bao giờ tin vào vận mệnh - Âm Cố lúc này thật sự hy vọng trúng được mục tiêu.
Rời đi tây viện, Hỉ Mi vẫn không yên lòng hỏi: "Cô thật sự đến đưa dương mai chứ?"
Tương Kỳ cười cười. Nàng vốn là phụng mệnh Vị Ương nên mới tới. Nhưng thấy Hỉ Mi vội vàng như vậy, nên quyết định nói không. Tương Kỳ thuận theo nói: "Không phải người ê ẩm hết răng sao."
Hỉ Mi vỗ ngực, quả nhiên nhỏ giọng nói: "Ta cảm thấy... chúng ta không cần phải làm cái đó..." Nàng xấu hổ cúi đầu lại nói: "Ta và nàng ấy... cứ như vậy đi. Vốn là tự nhiên đến bên nhau mà. Về phần nàng, nàng cũng chưa từng có ác ý hay thương tổn ta. Là do ta chậm chạp, suy nghĩ không rõ ràng thôi."
Tương Kỳ cầm theo giỏ mây, cầm không được bỏ cũng không xong. Đột nhiên trầm trọng.
"Hỉ Mi, vì sao, không phải nàng thì không thể à?" Tương Kỳ nhẹ giọng hỏi.
Hỉ Mi ngạc nhiên ngẩng đầu. Mắt Tương Kỳ phiền muộn như mây bao phủ, khóe môi lại bất đắc dĩ mà cười, khiến nàng trông nhu nhược động lòng người hơn.
"Cô là người khiến cho người khác muốn nâng niu trong lòng bàn tay; khiến cho người khác muốn che chở, " Tương Kỳ nhẹ nhàng cầm tay Hỉ Mi, "Ta tin tưởng Âm Cố cũng nghĩ như vậy. Nhưng gã Khánh Đăng Khoa chết tiệt kia vì sao đui mù không nhìn thấy?"
Khánh Đăng Khoa, cái tên này đã lâu Hỉ Mi không nghe đến, nàng cúi đầu nghĩ. Có lẽ do một đường thấy được nhiều chuyện, nàng cảm thấy lòng mình rất nhỏ, có một số việc đã quăng đi đâu mất, thay vào đó là những việc chân chính khiến nàng có thể khắc sâu trong lòng.
Khánh Đăng Khoa, thì tính cái gì?
Người chỉ xem nàng như lữ khách. Vậy tại sao nàng không thể vui vẻ mà sống? Hơn nữa nàng cũng sẽ vĩnh viễn xem người đó như chưa xuất hiện.
Huống chi mất cái nhà đó cũng không phải điều tồi tệ nhất. Cũng giống như vải. Nếu không phải vì điều đó, thì sao nàng có thể được đi cùng với Âm Cố? Lại tìm được tỷ tỷ; còn quen biết nhiều người như Tương Kỳ hay Tử Thương.
Khi Hỉ Mi nói những lời này cho Tương Kỳ, Tương Kỳ chân chính cảm thấy tiếc nuối thêm một lần nữa. Vấn đề phu nhân lo lắng, tựa hồ thật sự không tồn tại. Nếu không sao nàng có thể nghĩ được như thế này?
Nhưng mà vẫn có không cam lòng. Mắt thấy đồ tốt còn chưa kịp sờ thì đã thuộc về người khác. Lần đầu tiên Tương Kỳ cảm thấy mình mờ nhạt như vậy.
Không phải không tin tưởng thế gian có chân tình. Mà do đã trà trộn giữa phong nguyệt, thấy nhiều điều dơ bẩn đành phải thủ tâm như ngọc. Tình yêu nam nữ nàng còn chưa lĩnh giáo là vì đã tuyệt vọng trước đó. Con đường khác thì có năng lực đi đến đâu chứ. Nếu có một ngày có thể mời mọi người, mang "Bạch mãn đầu" lên mời khách uống rượu, không biết cảnh đẹp như thế nào.
Đáng tiếc, nàng không thế nào cảm thấy được điều này có thể trở thành sự thật.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện