Phương tẩu vừa mới đi miếu Quan Âm về. Bà mới đổi được một cái kết rất nhiều bạc. Cái kết này mấy người có tiền thường hay đeo bên hông, có mấy viên trân châu đính ở trên, bà thấy nó coi như hiếm gặp nên lấy chơi trong chốc lát, chứ cũng không biết Hỉ Mi tặng luôn cho bà. Nói đến mấy thứ Hỉ Mi đưa cho, cái người gọi là Ngô Đệ cũng không có tới đòi hỏi hay bày ra biểu cảm gì, vì vậy chính bà ta mượn cũng thấy thư thái. Chẳng qua không thể tưởng được mấy viên trân châu đáng giá đến vậy. Người trong hiệu cầm đồ đều thiếu chút nữa rớt mắt xuống, còn vừa nhìn đã biết từ đâu mà đến. Xem ra, hai người kia quả nhiên không phải người Ngạn quốc.
Phương tẩu cầm trân châu đổi tiền xong là đến miếu Quan Âm. Trưởng nữ của bà thành thân vào mùa hè năm ngoái, đến nay không thấy bụng có tin tức gì, cho nên đến cầu tử cho Phương gia. Ngôi miếu Quan Âm này là ngôi miếu cầu tử nổi danh nhất thành này. Ngày nào người cũng đông vô cùng. Cũng không thiếu người đã hoài thai mang thai đến tạ lễ. Mỗi khi người đến như vậy, hương khói trong miếu không bao giờ tàn.
Lúc cầu nguyện, Phương tẩu cũng không quên thay phu quân nói hai ba câu lời hay. Phu quân bà thường giúp đỡ người ta làm chút việc vặt, vài năm nay mới đi theo người ta ra ngoài đãi vàng. Vàng ở Ngạn quốc cực kỳ nổi danh, nên lúc đầu ai cũng trông cậy vào việc kiếm vài miếng vàng để đổi đời. Kết quả nào biết quan phủ làm khó, sông nào có vàng đều được canh gác nghiêm mật, đừng nói là đãi được một ít, cho dù có cơ hội được cầm vàng trong tay cũng là cực nhỏ. Cho nên cũng là khổ không thể tả.
Phù hộ cho phu quân trộm được một ít vàng, sau đó bình yên về nhà. Phương tẩu nhắc đi nhắc lại mấy chuyện đó vài lần, nhìn Quan Âm ở trên cao cười hiền từ, đáy lòng bà cũng được chút an ủi.
Khi rời đi miếu Quan Âm, Phương tẩu đụng phải một vài phụ nhân thưòng lui tới. Đây đều là những người tai thính mắt tinh nhất thành. Phàm là nhà ai cần người hầu linh tinh, hôm sau bọn họ đều biết hết. Sau đó bọn họ lén tìm giúp, từ đó mà được chút ít ưu đãi. Dần dần, có một vài vụ tự động tìm tới cửa, cho nên bọn họ thường gặp mặt chủ yếu là trao đổi tin tức, để hỗ trợ lẫn nhau. Chỉ có điều gần đây, Phương tẩu quá kín miệng, độc hưởng mỹ sự, mà trên đời này có gió nào có thể mãi ở trong tường? Gần đây, Phương tẩu thường đi lại ở một hộ, lại vài lần xuất nhập hiệu cầm đồ, tiệm bán thịt, tiệm xiêm y, khiến người ta chú ý. Vì thế có vài người bất âm bất dương dò hỏi mấy câu, Phương tẩu cười hì hì lung tung nói nói mấy câu, liền đổ cho có công việc bỏ chạy lấy người.
Phương tẩu ở cùng Hỉ Mi trong một con phố dài, do đầu phố có một cái biển bằng gỗ, nhưng tuổi tác đã lâu, chữ viết trên đó qua gió táp mưa sa đã không còn nhìn rõ, dần dần, người ta lấy nó làm môn bài.
Phương tẩu rời đi miếu Quan Âm, vẫn còn dư bạc. Trong tay cầm một miếng thịt heo vừa đi qua khỏi môn bài là đã đến nhà bà, nó vốn nằm ngay tại đầu phố, chỉ xoay người là đi ra. Đứa con út của bà mới bốn tuổi, đang chơi với đại hoàng ngay cửa, vừa thấy mẫu thân là nhận ra tay bà cầm theo miếng thịt nên đẩy đại hoàng ra hoan hô chạy tới.
Miếng thịt đó rất hấp dẫn đại hoàng, nó cũng chạy theo tới. Phương tẩu sợ hãi vội thét to:
"Cút, cút ngay! Có xương sẽ thưởng cho ngươi."
Đại hoàng vẩy đuôi. Tiểu nhi tử cũng nháy mắt. Nhất thời náo nhiệt.
Đúng lúc này, có một con ngựa đang phi lại đây, người cưỡi nhìn thấy cột mốc liền nhanh túm dây cương. Con ngựa kia giơ hai vó trước, hí dài một tiếng, sau đó dậm vó tạo ra một đống bụi.
Phương tẩu bị dọa, tay run rẩy, quăng luôn miếng thịt. Sớm đợi thời cơ mà động đại hoàng rốt cục đã có cơ hội, nó chạy lên ngậm miếng thịt, vẫy đuôi chạy đi.
Phương tẩu tiếc đến trắng mặt, nếu không phải phu quân nói nuôi chó cho đẹp nhà, bà thật muốn làm thịt nó ngay lập tức. Mà trọng yếu hơn là, nếu không phải người mã đột nhiên kêu một tiếng, thì thịt cũng sẽ không bị chó cướp đi. Nghĩ đến đây, Phương tẩu thở phì phì xoay người, chống hông chuẩn bị mắng.
"Xin hỏi đây là phố Phù Dung phải không?"
Đột nhiên, người đó hỏi. Nàng đã nhìn cái biển gỗ đó một hồi mà thật sự nhìn không ra nó viết cái gì, nên mới cúi đầu hỏi vị phụ nhân không biết xuất hiện khi nào này.
Lời Phương tẩu muốn mắng cứ như vậy nghẹn trong họng. Sau một lúc lâu bà mới chép miệng.
Người này là một nữ tử, mặc hắc y, lạnh lùng bễ nghễ nhìn bà, khiến bà đông lạnh nói không ra lời.
Phố... phố Phù Dung?
Đúng rồi, con phố này là nơi đã từng phồn hoa nhất, phố Phù Dung. Sau đó cả khu này bị người ta mua toàn bộ, rồi lại chậm rãi phân cách thành nhiều hộ. Nhưng có người nói lúc đến phố Phù Dung này không còn phồn hoa như trước nữa, dần dần nơi này bị gọi là phố môn bài.
Người khác không biết, Phương tẩu sao lại không biết. Tay chân Phương tẩu hơi co quắp đứng đó, gật đầu.
Nữ tử trên lưng ngựa cũng gật đầu, giục ngựa đi vài bước, lại quay đầu lại hỏi: "Đường này có nhà nào mới chuyển đến hay không?"
Phương tẩu lập tức nghĩ tới toàn gia Hỉ Mi, lại gật đầu. Thấy chân mày người này cau lại, vội nói: "Ngay tại giữa phố, cánh cửa cao nhất, có thể thấy được cây du."
Không biết Phương tẩu nói gì mà nàng kia nghe xong ngây cả người, sau đó có chút không khống chế được mà xoay mã tại chỗ hai vòng, hại Phương tẩu ôm chặt tiểu nhi tử nhanh lui hai bước, sợ con ngựa kia không khống chế được giẫm đến.
Nàng kia rốt cục trụ được mã, nhảy xuống, đi đến trước mặt Phương tẩu, đệ ra một thỏi bạc: "Đa tạ!"
Phương tẩu cầm bạc mà miệng há hốc, trơ mắt nhìn nàng kia lên ngựa phi đi, trong lòng khiếp sợ cực kỳ.
Chẳng lẽ. . . trời đã bắt đầu rơi bạc, vì sao bà lại đụng tới một người hào sảng nữa rồi?
"Mẹ, con muốn ăn thịt." Tiểu tử Phương gia ôm đùi bà, ngửa đầu nói.
Phương tẩu nhìn nàng kia đứng ở cửa nhà Hỉ Mi, không chút do dự đẩy cửa ra, lúc này bà mới liên thanh cười đáp: "Ăn thịt, ăn thịt! Mẹ đi mua." Tâm tình bà đang đẹp thế cho nên nhìn đến đại hoàng đang nằm trong chuồng của nó, cũng chỉ là mắng "chó chết" rồi rời đi.
Bà không biết hắc y nữ tử là ai, nhưng bởi vì miếng thịt bà làm rớt rồi lại có thể đổi về miếng thịt lớn hơn, đây mới là điều Phương tẩu để ý. Nữ nhân luôn có trực giác kỳ diệu, như Phương tẩu là loại nhiều năm trà trộn trong đủ loại người nên tin tưởng trực giác của mình. Đương nhiên, phải biết rõ hắc y nữ tử là ai trước.
Hắc y nữ tử là ai, đương nhiên Phương tẩu không biết. Nhưng khi người này đẩy cửa ra, bước vào. Sau đó, nhìn thấy được nữ nhân mình mong nhớ ngày đêm đầu buộc khăn hoa đang leo thang chăm chỉ quét tước mạng nhện dưới mái hiên, nàng tự nói với mình: Cố Âm Âm, đời này ngươi không thể để nàng rời đi!
Cuối cùng, Âm Cố cũng tìm được Việt Hỉ Mi.
Từ mùa thu ở bờ biển trong nhà đến mùa xuân dị quốc, dưới ánh mặt trời ở tòa thành xa lạ, nàng giống như đang chơi với Hỉ Mi một trò chơi dai dẵng. Chỉ là có đôi khi có người khác tham gia vào mà thôi. Âm Cố nhìn cây du, dưới gốc cây vẫn còn ướt, một thùng gỗ đặt ở bên cạnh không biết còn nước hay không.
Không biết Hỉ Mi có nhớ nàng không.
Âm Cố nhìn Hỉ Mi hết sức chuyên chú quét mạng nhện, nàng chậm rãi đi vào.
Nàng thấy cái thùng gỗ rõ hơn, bên trong không còn nước. Âm Cố như có điều suy nghĩ nhìn gốc cây ướt át.
Cái cây này, chính là cây du trong nhà nàng hồi trước.
Thừa dịp còn nắng nên quét tước hết một lần trong nhà, Hỉ Mi mới vừa chiến đấu xong với đám nhện, đang leo thang xuống, thì có một bàn tay bỗng nhiên đưa đến.
"Cẩn thận."
"Ta biết." Hỉ Mi tự nhiên bắt được cánh tay kia, tự nhiên đáp lại một câu.
Năm ngón tay thon dài, lòng bàn tay có thể chạm đến nốt chai; tiếng nói chuyện trong thanh, nhàn nhạt, lại cất giấu thân thiết chỉ có nàng có thể nghe được.
Quá quen thuộc, thế cho nên thậm chí Hỉ Mi còn không kịp phản ứng. Khi hai chân nàng chạm đất, nàng mới thấy được người đang mỉm cười nắm tay nàng, mặc hắc y, tĩnh lặng đứng yên ở trước mắt nàng.
Hỉ Mi ngây người.
Âm Cố thoải mái ôm Hỉ Mi vào lòng, sau đó nói bên tai Hỉ Mi: "Ta đã tìm được nàng."
Mặc kệ ta trốn đến đâu, cô nhất định phải tìm được ta đấy...
Những lời đêm đó còn ở trong tai, người đang ôm nàng chân chân thực thực, Hỉ Mi tựa đầu lên vai Âm Cố, mặc cho nước mắt chảy ra. Nàng rất muốn nói hối hận. Có mấy câu dễ dàng như vậy lại khiến hai người biệt ly lâu như thế. Nàng chưa bao giờ cảm giác được Âm Cố ôm là ấm áp đến vậy. Dù cái ôm không có hời hợt, cũng không chặt đến mức đau đớn, tất cả tựa như nàng chưa bao giờ rời đi, chỉ là một cái ôm không có gì đặc biệt.
Âm Cố buông Hỉ Mi ra, nhìn nàng lệ rơi đầy mặt, đôi môi run rẩy, lại không nói được một lời.
"Choáng váng?" Âm Cố sờ đầu của Hỉ Mi, hôn Hỉ Mi một cái. Ưm, lạnh như băng.
Bị hôn, rốt cục Hỉ Mi cũng khôi phục được chút thần trí, trống rỗng nhìn Âm Cố xuất hiện lúc này mới bộc phát kinh hỉ thật lớn.
"Âm Cố? Âm Cố! Thật là cô?" Thấy Âm Cố gật đầu, rồi lại chưa từ bỏ ý định bỏ thêm một câu, "Cố Âm Âm, Cố Âm Âm!?"
Âm Cố đỡ trán, một tay bị Hỉ Mi lôi kéo cơ hồ phải nhảy dựng lên. Nước mắt ràn rụa sớm hóa thành hưng phấn và kích động, nên có thể tha thứ nàng nói năng lộn xộn.
"Âm Cố, cô thật lợi hại, sao cô có thể tìm được ta? Cố biết chúng ta đang ở đâu không? Cô có biết cái cây này không? Đến, đến, đến, đây là nhà chúng ta, là nhà của chúng ta!!"
Hỉ Mi lôi kéo Âm Cố nhảy ra cửa, sau đó chỉ vào cánh cửa nửa cũ khép lại loang lổ cùng bức tường đầy rêu xanh.
"Âm Cố, ta chờ cô ở đây đã nhiều ngày, sau đó, sau đó cô xuất hiện . . ." Hỉ Mi si ngốc nhìn Âm Cố, si ngốc nói.
"Uhm, " Âm Cố nhẹ giọng nói, "ta cũng tìm nàng đã nhiều ngày."
Nàng tìm được Hỉ Mi, không phải nói là trùng hợp. Xét đến cùng, chỉ sợ vẫn là người nhà nàng một mình ôm lấy mọi việc.
Ngày ấy gặp được La Tú ở khách điếm, rất nhanh nàng đã rời khỏi nơi đó. Vốn là nàng muốn lên Trúc Sắt sơn đi tìm Túc Mệnh, nhưng mà nghe xong lời La Tú nói mới đổi hướng. Nếu người nhà dẫn nàng tới Ngạn quốc, hẳn là sẽ để lại một ít manh mối cho nàng. Trong nhà có người hàng năm trú đóng ở bên này buôn bán, vậy thương thuyền muốn cập bờ cũng sẽ liên hệ với họ.
Âm Cố nghĩ như vậy. Chỉ là không ngờ nửa đường lại đụng tới một người.
Trước khi đụng tới người này, Âm Cố đã bỏ La Tú lại. Nàng không có hận nữ nhân này, tựa hồ trong lòng nàng không hận ai. La Tú ở nàng trong mắt chỉ là đáng thương mà thôi. Bỏ rơi nàng ta lại, mặc kệ nàng ta sau này sống như thế nào, một chút Âm Cố cũng không quan tâm.
Đương nhiên, hiện tại Âm Cố không biết bọn họ còn có thể tái kiến một ngày nào đó.
Khi đụng tới người này có một chút phiền toái nho nhỏ. Người này tên là Phượng Thành, là một trong bốn nha hoàn của Túc Mệnh, có dáng vẻ tuyệt thế, lại cực kỳ chán ghét người ta lộ vẻ quý mến nàng. Thường thường ai khiến nàng không kiên nhẫn, là muốn xuống tay giết người đó.
Âm Cố đang đi bên đường, đụng tới hai nam tử đối diện trong quán trà nghỉ ngơi mọi cách lấy lòng Phượng Thành, thấy Phượng Thành sắp sửa cau mày, Âm Cố thở dài, tiến lên xua kiếm cưỡng chế di dời hai người kia.
"Chờ ngươi giúp ta đuổi người đi, miễn cho ta dơ tay." Phượng Thành vươn vai, ngữ khí lười nhác.
Khi Âm Cố gặp Phượng Thành lần đầu tiên, cũng nhớ tới một sự kiện.
Trước lúc nàng bỏ nhà đi, căn phòng độc của Cố Tịch Tịch bị hủy, đệ đệ từng nói một câu. Hắn nói độc dược Cố Tịch Tịch so ra còn kém Tang Tử cô nương, miễn bàn đến Tô gia Ngạn quốc. Ở trước mặt người ta, thủ đoạn Cố Tịch Tịch tựa như trẻ sơ sinh non nớt. Nói nói vô duyên vô cớ, lúc ấy nàng đang giận nên không có gì để ý, hiện giờ nghĩ đến, chẳng lẽ khi đó hắn biết nàng sẽ tới Ngạn quốc, tìm Hỉ Mi, hay bị Túc Mệnh biết?
Âm Cố thở dài, hỏi: "Sao ngươi xuống núi?"
"Nguyên tiêu nằm mơ, nhớ một người, cho nên muốn đi tìm." Phượng Thành chậm rãi trả lời.
Âm Cố nhướng mày, cũng khá là ngạc nhiên. Chỉ là nhớ lại lúc nàng nói với Hỉ Mi vì sao đi làm bà đỡ là lời nói thật không phải Hỉ Mi cũng không tin.
"Hy vọng chúng ta đều có thể tìm được người muốn tìm." Âm Cố gật đầu, nhàn nhạt nói.
Phượng Thành liếc Âm Cố: "Thấy ta rồi, ngươi còn lo cái gì. Tiểu thư chính là phân phó ta nói vị trí cho ngươi biết."
Âm Cố nhìn Phượng Thành: "Nhất định ta sẽ lên núi thăm nàng."
"Không cần, nàng rất tự tại." Phượng Thành thản nhiên u oán xong mới tiết lộ.
Thì ra thương thuyền của Ngô Đệ vào Ngạn quốc rồi vẫn phiêu đến đãng đi, luôn cập bờ vào ban đêm tiếp tế, sau đó trôi nổi lẻ loi vào ban ngày khiến cho Ngạn quốc chú ý. Cũng may Túc Mệnh thông thiên, biết được tin tức. Huống chi nàng và Cố gia có thâm giao, cho nên sai người lo vụ này, tỉ mỉ tra xét Cố gia lại bày trò gì ở đây. Sau đó thấy được một manh mối rất nhỏ.
Cố gia mua một tòa nhà ở một tòa thành tên Phù Dung. Nghe nói có dùng chút thủ đoạn cứng rắn mới làm cho nguyên một hộ chuyển nhà. Như thế khiến cho Túc Mệnh chú ý. Mà tiếp tục tra xuống, mới biết Cố Âm Âm đã đến Ngạn quốc. Khóa trường mệnh vẫn chưa đưa được, Túc Mệnh rất để ý; vì sao Cố Âm Âm xuất hiện ở đây, nàng vạn phần tò mò, cho nên hắn trực tiếp phi cáp truyền tin cho Vị Ương ở Hoành quốc, hy vọng trong tay Vị Ương có gì đáng giá hay không.
Kết quả, dĩ nhiên không để Túc Mệnh thất vọng.
Khi Vị Ương nhận được phi cáp là lúc Âm Cố đường cũ phản hồi tìm Hỉ Mi, đi qua những nơi hai người đã đi qua. Nàng cầm thư Túc Mệnh, buông tiếng thở dài, trong lòng biết muội muội giờ phút này đã ở nơi nào đó của Ngạn quốc. Nếu muốn thấy nàng, sợ là rất khó. Chỉ là, nếu bọn họ đến Ngạn quốc thì Túc Mệnh không thể không tận tâm chiếu cố, nên cũng không có gì lo lắng.
Nghĩ đến tính tình của Âm Cố, về chuyện của nàng và Hỉ Mi, sớm hay muộn Túc Mệnh sẽ biết. Nên Vị Ương nói hết mọi chuyện, cũng nhờ Túc Mệnh tìm dùm. Mà t Vị Ương cũng không ngờ Túc Mệnh nhiệt tình đến vậy. Dù sao lúc này bên người Túc Mệnh đã có Lưu Quang, Vị Ương cũng không biết.
Lưu Quang nói, nhất định phải giúp các nàng. Túc Mệnh gật đầu. Sau đó nghĩ đến thành Phù Dung, trong cái nơi gọi là phố Phù Dung có một tòa nhà Cố gia đã mua.
Đó là một nơi tốt, nhưng, chuẩn bị cho ai?
Túc Mệnh tin tưởng, Cố gia dù điên nhưng vẫn luôn bao che khuyết điểm, dùng phương thức không cam lòng quỷ dị đưa Cố Âm Âm các nàng đến một nơi thích hợp, bọn họ có thể làm được. Huống chi lúc này hôn sự Thất vương gia đang ồn ào huyên náo, nếu không phải các cô nương trong nhà túm lại, Túc Mệnh cũng muốn lôi kéo Lưu Quang đi tham gia.
Cho nên nghĩ tới nghĩ lui, tòa nhà đó chỉ có một mục đích sử dung duy nhất.
Nếu chờ Cố Âm Âm lên núi, không bằng chủ động thông báo cho nàng. Túc Mệnh và Lưu Quang đều không kịp đợi muốn xem các nàng gặp lại.
Mà nhiệm vụ này Phượng Thành nhận. Nhiều năm thích nằm ở trên núi như Phượng Thành mà chủ động muốn xuống núi, có thể nói đại sự kiện! Về phần Phượng Thành sau khi xuống núi đụng Cố Âm Âm như thế nào đó là chuyện của Phượng Thành.
Âm Cố cảm thấy mình thật sự quen biết rất nhiều nữ tử lợi hại. Nàng cũng cảm thấy mình là sát thủ cũng không tính là gì, cho nên sửa làm bà đỡ cũng không có gì. Một đường này dường như nàng chỉ phụ trách bôn ba. Sau đó ở sẽ có người chỉ cho nàng phương hướng để tìm kiếm. Nàng cũng không tính nói hết những chuyện này cho Hỉ Mi, bởi vì bọn họ đều là những người tuy làm việc bí mật nhưng vẫn đưa nàng đến bên Hỉ Mi.
Vậy là tốt rồi.
Mặc kệ là ai, giờ phút này ta chỉ là một người bình thường, muốn chăm sóc cho người trong lòng sống qua một cuộc sống bình thường. Ai thoải mái ai lên xuống đều có người gánh vác. Mà nàng cần gánh vác, chính là nắm tay nữ nhân này.
Trải qua những thứ đó, tâm tư Âm Cố càng bình thản và minh bạch, nàng kéo Hỉ Mi thận trọng bước lên bậc thang đẩy gia môn ra, sau đó. . .
Nàng thấy một Tiểu oa nhi phấn nộn đứng trước cái thang khi nãy Hỉ Mi đã dùng, đang ngẳng đầu, giống như đang tìm người mới vừa rồi còn ở đó quét mạng nhện.
Đứa bé đó... là ai?

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện