Mà lúc này, khi Mặc Châu phát giác nhiệt độ của Liễu Hân Linh càng ngày càng cao thì nôn nóng muốn chết.
Nếu tính theo lộ trình bình thường, thì hơn nửa canh giờ họ có thể ra khỏi rừng cây này, sau đó có thể đến các nhà nông lân cận xin thảo dược hạ sốt, nhưng bởi vì bệnh tình Liễu Hân Linh ngày càng nghiêm trọng, đã đến mức nửa tỉnh nửa mê, bất đắc dĩ, Mặc Châu chỉ có thể cõng nàng, cho nên đi hơn nửa canh giờ, họ vẫn chưa đi được một nửa lộ trình.
Mặc Châu mấp máy môi, nàng không biết gì về thảo dược, cho nên không cách nào tìm thảo dược hạ sốt cho tiểu thư nhà nàng, chỉ có thể xé y phục ướt nhẹp của mình buộc lên trán Liễu Hân Linh, sau đó tiếp tục đi. Mặc dù rất vất vả, chân nặng nề giống như đúc bằng chì, nhưng nàng không thể buông xuôi. Trong lòng nàng, tiểu thư chính là trời, là tất cả của nàng, nàng không thể bỏ tiểu thư.
Cho nên, đối với việc phải đỡ Liễu Hân Linh đi, Mặc Châu không có gì oán thán trong lòng, càng không có nghĩ tới dừng lại nghỉ ngơi. Mặc Châu nhớ tới lúc tám tuổi thì nàng bị bán vào Liễu phủ, được Liễu phu nhân chọn tới hầu hạ bên cạnh tiểu thư, sau đó phát hiện bí mật của tiểu thư, từ đó nàng cùng với tiểu thư cùng nhau cấu kết làm việc xấu, vì tiểu thư mà che giấu bí mật. Nhiều năm chủ tớ, tiểu thư đối xử tốt với nàng làm nàng cả đời ghi khắc cảm tạ, các nàng tuy không phải tỷ muội mà hơn hẳn tỷ muội, tiểu thư trong lòng nàng chính là toàn bộ thế giới không cách nào thay thế.
Mặc Châu lau đi mồ hôi trên trán, đem người trên lưng nhấc cao lên một chút, tiếp tục đi.
Đột nhiên, dưới chân không biết bị đạp phải thứ gì, Mặc Châu cả người cũng té sấp về phía trước. Đương nhiên, người trên lưng nàng cũng té xuống.
Bị té như vậy, Liễu Hân Linh - ý thức tỉnh táo một chút, mê man chống thân thể nhu nhược ngồi dậy, liền té nhào xuống đất đè lên Mặc Châu.
"Mặc Châu, có đau hay không?"
Mặc dù té rất đau, hơn nữa thân thể cũng mệt mỏi đến nỗi ngay cả bò dậy cũng không có sức, nhưng Mặc Châu vẫn khẽ cắn răng từ từ bò dậy, quay đầu lại cười cười với tiểu thư nhà nàng, nói: "Tiểu thư, nô tỳ không đau, đừng lo lắng." nói xong, liền bò về phía tiểu thư.
Liễu Hân Linh mặc dù có chút mơ hồ, nhưng đầu óc coi như tỉnh táo, biết tình trạng của các nàng lúc này, thều thào nói: "Mặc Châu, thôi, chúng ta nghỉ ngơi trước một chút đi. Yên tâm, tiểu thư nhà ngươi không chết được đâu." Xuyên cũng đã xuyên qua rồi, cả trời cao cũng không để cho nàng chết, coi như gặp vận xui thôi, có vậy mà có thể làm nàng chết được sao? Cùng lắm thì, trực tiếp bị sơn tặc bắt đi, trước tiên ở trong sơn trại dưỡng bệnh, sau đó về nhà cũng không sao mà.
Liễu Hân Linh suy nghĩ miên man, cũng không có nghe rõ Mặc Châu trả lời, cho đến lúc Mặc Châu đỡ tay của nàng muốn đưa nàng lên lưng, đột nhiên xa xa truyền tới tiếng vó ngựa, Mặc Châu kinh hoảng, cho là đồng bọn những sơn tặc kia rốt cuộc đã tới, không khỏi ôm tiểu thư vào ngực thật chặt để bảo vệ.
Liễu Hân Linh não bộ cơ hồ trống rỗng, đã không còn hơi sức suy nghĩ điều gì, nửa hí mắt, nhìn mấy con ngựa phía xa dần dần đến gần.
Rốt cuộc thấy rõ kỵ sĩ trên ngựa, Mặc Châu kinh ngạc há hốc miệng, nàng chưa kịp nói gì, người đó kéo cương ngựa dừng lại cách họ chừng một thước, vó ngựa giơ cao lên, tiếng ngựa hí bên tai không dứt. Mà kỵ sĩ trên ngựa căn bản không có chờ ngựa dừng lại, liền nhảy xuống lập tức, sải bước đi về phía các nàng.
"Thế tử" Mặc Châu thì thào kêu một tiếng, thiếu chút nữa quá vui sướng mà khóc, bởi vì nàng biết tiểu thư nhà nàng được cứu rồi.
Sở Khiếu Thiên cẩn thận từng li từng tí ôm lấy thiếu nữ nằm trong ngực nha hoàn, ôm thật chặt vào trong ngực, kinh hoàng trong lòng cảm thấy dịu lại mấy phần. Nhưng vẫn không đủ, làm cho hắn có cảm giác không thực.
"Nương tử, Linh nhi" Sở Khiếu Thiên lầm bầm kêu, đôi tay ôm nàng càng siết chặt.
Liễu Hân Linh cảm thấy mình bị người ôm lấy, sau đó vòng eo cùng phần lưng bị một đôi cánh tay cứng như sắt ôm chặt muốn chết, làm cho nàng thiếu chút nữa không thở nổi. Chỉ là mùi vị quen thuộc lại làm cho đầu óc nàng đang muốn ngất xỉu xẹt qua mấy phần suy nghĩ mơ hồ, tựa như cảm thấy người này đến, mình có thể an tâm hôn mê...
"Thế tử, tiểu thư sốt cao rồi!" Mặc Châu nóng nảy mà nhanh chóng nói: "Xin ngài nhanh lên một chút đem tiểu thư đưa vào thành đi tìm đại phu!"
Nghe được lời nói của Mặc Châu, Sở Khiếu Thiên cúi đầu nhìn thiếu nữ trong ngực, thấy nàng đã nhắm mắt lại hôn mê, hơn nữa trên gương mặt trắng noãn hiện ra một màu đỏ ửng bệnh tật, làm cho hắn cảm thấy cực kỳ lo lắng.
Vì vậy không cần người thúc giục, Sở Khiếu Thiên ôm nàng xoay người lên ngựa, trực tiếp chạy về phía thành Ngu Châu gần đó.
Tới thành Ngu Châu, sắc trời gần hoàng hôn, màu sắc nơi chân trời y hệt làn lụa tím hết sức xinh đẹp. Mà lúc này, chính là thời điểm chợ đêm Tiết Trùng Ngọ mới bắt đầu, phố lớn ngõ nhỏ sóng người bắt đầu rục rịch, đèn lồng màu đỏ treo đầy giữa không trung.
Sở Khiếu Thiên ôm người đến khách sạn lớn nhất thành Ngu Châu, sau đó sai thị vệ đi mời đại phu tốt nhất thành Ngu Châu đến.
Bởi vì tính khí Sở Khiếu Thiên bạo ngược kiêm nóng nảy, cho nên bọn thị vệ hành động cũng rất mau, không chỉ mời đại phu tới, cũng bảo chủ quán nấu nước nóng cùng đồ ăn bưng tới.
Sở Khiếu Thiên lúc này nào có tâm tình ăn uống gì, mặc dù từ khi hắn biết Liễu Hân Linh mất tích, vì tìm người, hắn cũng đã một ngày chưa ăn cái gì, cũng không cảm thấy đói, chỉ là hai mắt nhìn chằm chằm vào Đường đại phu nổi danh thành Ngu Châu này, vẻ mặt hung ác, ánh mắt nóng rực này, giống như chỉ cần đại phu này nói lời gì không xuôi tai, lập tức đem người ra xé xác.
Đại phu nơm nớp lo sợ chẩn mạch cho người trên giường, biết là do nhiễm lạnh dẫn tới sốt cao, trong lòng được thả lỏng. Ông thật sợ người trên giường bị bệnh gì lạ, sau đó nam nhân bên cạnh như hổ rình mồi trực tiếp nhào lên xé xác ông —— mặc dù rõ ràng không phải là lỗi của ông nha! Nhìn bộ dáng sát khí ngất trời này của hắn, đoán chừng sơn tặc thổ phỉ cực kỳ nguy hiểm cũng không bằng, cũng chẳng biết là sát tinh từ đâu tới, thật là quá đáng sợ.
Đại phu lấy thuốc ra, lại nói chút điều cần phải kiêng kỵ, rồi xách hòm thuốc lao ra ngoài nhanh như thỏ, giống như ở thêm một khắc cũng không ở được.
Sở Khiếu Thiên sai Sở vừa đi sắc thuốc rồi sai Sở Nhị đi mua quần áo, sau đó đuổi Mặc Châu cùng thị vệ ra ngoài, bảo tiểu nhị đưa nước nóng vào, khóa cửa lại, sau đó trở lại trước giường nhìn chằm chằm thiếu nữ trên giường bởi vì sốt cao mà hôn mê bất tỉnh, trong đầu đã ảo tưởng bộ dáng nương tử mình bị lột sạch mê người ra sao.
Mặc dù Mặc Châu cảm thấy nàng là nữ nhân có thể vì tiểu thư đang hôn mê lau người thay quần áo là chuyện bình thường, nhưng trong lòng Sở Khiếu Thiên nghĩ thế nào cũng cực kỳ khó chịu, không nói hai lời liền trực tiếp đem người đá ra.
Nha hoàn bị đuổi ra ngoài, như vậy hắn chỉ có thể tới động thủ.
Sống đến hai mươi năm, Sở Khiếu Thiên còn chưa phục vụ qua nữ nhân, nhưng là nương tử nhà hắn, cho nên hắn cảm thấy đây là chuyện đương nhiên, hắn làm sao có thể để nữ nhân thuộc về hắn bị người khác xem sạch bách? Dù là nha hoàn cũng không được! Sở Khiếu Thiên hít một hơi thật sâu, xua đi hình ảnh tưởng tượng sinh động, kiều diễm trước đó, sau đó cẩn thận đem y phục của thiếu nữ không còn cảm giác trên giường từ từ lột sạch, đỏ mặt dùng cái mền phủ lấy nàng, rồi ôm lấy đi tới thùng gỗ to trong phòng. Ở trong sông lăn một vòng, sau đó lên bờ không có quần áo khô để thay, cộng thêm gặp phải sơn tặc, đang đi trong rừng rậm lại bị ngã, khiến cho y phục trên người một vị Thế tử phi không phải là bẩn bình thường, ngay cả tóc cũng dính đầy lá khô, không chỉ Liễu Hân Linh khó chịu, ngay cả Sở Khiếu Thiên cũng không muốn nhìn bộ dạng bẩn thỉu dơ dáy này của nàng.
Nam nhân nào đó rất vô dụng đỏ mặt, cẩn thận từng li từng tí cọ rửa thân thể thiếu nữ trong thùng tắm, vì phòng ngừa nàng đang hôn mê trượt xuống nước, hắn cũng leo vào trong nước ôm nàng, tắm cho nàng. Những thứ này cũng không có gì, nhưng khi nhìn cảnh xuân như ẩn như hiện trong nước, hơi nước bốc lên gương mặt trắng nõn nà của thiếu nữ, thân thể thiếu nữ trắng nõn mềm mại cũng nằm trên người hắn, làm cho hắn nổi lên phản ứng đáng xấu hổ.
Đối với nam nhân mà nói, đây quả thực là sự đày đọa ngọt ngào mà tàn khốc nha!
Nếu tính theo lộ trình bình thường, thì hơn nửa canh giờ họ có thể ra khỏi rừng cây này, sau đó có thể đến các nhà nông lân cận xin thảo dược hạ sốt, nhưng bởi vì bệnh tình Liễu Hân Linh ngày càng nghiêm trọng, đã đến mức nửa tỉnh nửa mê, bất đắc dĩ, Mặc Châu chỉ có thể cõng nàng, cho nên đi hơn nửa canh giờ, họ vẫn chưa đi được một nửa lộ trình.
Mặc Châu mấp máy môi, nàng không biết gì về thảo dược, cho nên không cách nào tìm thảo dược hạ sốt cho tiểu thư nhà nàng, chỉ có thể xé y phục ướt nhẹp của mình buộc lên trán Liễu Hân Linh, sau đó tiếp tục đi. Mặc dù rất vất vả, chân nặng nề giống như đúc bằng chì, nhưng nàng không thể buông xuôi. Trong lòng nàng, tiểu thư chính là trời, là tất cả của nàng, nàng không thể bỏ tiểu thư.
Cho nên, đối với việc phải đỡ Liễu Hân Linh đi, Mặc Châu không có gì oán thán trong lòng, càng không có nghĩ tới dừng lại nghỉ ngơi. Mặc Châu nhớ tới lúc tám tuổi thì nàng bị bán vào Liễu phủ, được Liễu phu nhân chọn tới hầu hạ bên cạnh tiểu thư, sau đó phát hiện bí mật của tiểu thư, từ đó nàng cùng với tiểu thư cùng nhau cấu kết làm việc xấu, vì tiểu thư mà che giấu bí mật. Nhiều năm chủ tớ, tiểu thư đối xử tốt với nàng làm nàng cả đời ghi khắc cảm tạ, các nàng tuy không phải tỷ muội mà hơn hẳn tỷ muội, tiểu thư trong lòng nàng chính là toàn bộ thế giới không cách nào thay thế.
Mặc Châu lau đi mồ hôi trên trán, đem người trên lưng nhấc cao lên một chút, tiếp tục đi.
Đột nhiên, dưới chân không biết bị đạp phải thứ gì, Mặc Châu cả người cũng té sấp về phía trước. Đương nhiên, người trên lưng nàng cũng té xuống.
Bị té như vậy, Liễu Hân Linh - ý thức tỉnh táo một chút, mê man chống thân thể nhu nhược ngồi dậy, liền té nhào xuống đất đè lên Mặc Châu.
"Mặc Châu, có đau hay không?"
Mặc dù té rất đau, hơn nữa thân thể cũng mệt mỏi đến nỗi ngay cả bò dậy cũng không có sức, nhưng Mặc Châu vẫn khẽ cắn răng từ từ bò dậy, quay đầu lại cười cười với tiểu thư nhà nàng, nói: "Tiểu thư, nô tỳ không đau, đừng lo lắng." nói xong, liền bò về phía tiểu thư.
Liễu Hân Linh mặc dù có chút mơ hồ, nhưng đầu óc coi như tỉnh táo, biết tình trạng của các nàng lúc này, thều thào nói: "Mặc Châu, thôi, chúng ta nghỉ ngơi trước một chút đi. Yên tâm, tiểu thư nhà ngươi không chết được đâu." Xuyên cũng đã xuyên qua rồi, cả trời cao cũng không để cho nàng chết, coi như gặp vận xui thôi, có vậy mà có thể làm nàng chết được sao? Cùng lắm thì, trực tiếp bị sơn tặc bắt đi, trước tiên ở trong sơn trại dưỡng bệnh, sau đó về nhà cũng không sao mà.
Liễu Hân Linh suy nghĩ miên man, cũng không có nghe rõ Mặc Châu trả lời, cho đến lúc Mặc Châu đỡ tay của nàng muốn đưa nàng lên lưng, đột nhiên xa xa truyền tới tiếng vó ngựa, Mặc Châu kinh hoảng, cho là đồng bọn những sơn tặc kia rốt cuộc đã tới, không khỏi ôm tiểu thư vào ngực thật chặt để bảo vệ.
Liễu Hân Linh não bộ cơ hồ trống rỗng, đã không còn hơi sức suy nghĩ điều gì, nửa hí mắt, nhìn mấy con ngựa phía xa dần dần đến gần.
Rốt cuộc thấy rõ kỵ sĩ trên ngựa, Mặc Châu kinh ngạc há hốc miệng, nàng chưa kịp nói gì, người đó kéo cương ngựa dừng lại cách họ chừng một thước, vó ngựa giơ cao lên, tiếng ngựa hí bên tai không dứt. Mà kỵ sĩ trên ngựa căn bản không có chờ ngựa dừng lại, liền nhảy xuống lập tức, sải bước đi về phía các nàng.
"Thế tử" Mặc Châu thì thào kêu một tiếng, thiếu chút nữa quá vui sướng mà khóc, bởi vì nàng biết tiểu thư nhà nàng được cứu rồi.
Sở Khiếu Thiên cẩn thận từng li từng tí ôm lấy thiếu nữ nằm trong ngực nha hoàn, ôm thật chặt vào trong ngực, kinh hoàng trong lòng cảm thấy dịu lại mấy phần. Nhưng vẫn không đủ, làm cho hắn có cảm giác không thực.
"Nương tử, Linh nhi" Sở Khiếu Thiên lầm bầm kêu, đôi tay ôm nàng càng siết chặt.
Liễu Hân Linh cảm thấy mình bị người ôm lấy, sau đó vòng eo cùng phần lưng bị một đôi cánh tay cứng như sắt ôm chặt muốn chết, làm cho nàng thiếu chút nữa không thở nổi. Chỉ là mùi vị quen thuộc lại làm cho đầu óc nàng đang muốn ngất xỉu xẹt qua mấy phần suy nghĩ mơ hồ, tựa như cảm thấy người này đến, mình có thể an tâm hôn mê...
"Thế tử, tiểu thư sốt cao rồi!" Mặc Châu nóng nảy mà nhanh chóng nói: "Xin ngài nhanh lên một chút đem tiểu thư đưa vào thành đi tìm đại phu!"
Nghe được lời nói của Mặc Châu, Sở Khiếu Thiên cúi đầu nhìn thiếu nữ trong ngực, thấy nàng đã nhắm mắt lại hôn mê, hơn nữa trên gương mặt trắng noãn hiện ra một màu đỏ ửng bệnh tật, làm cho hắn cảm thấy cực kỳ lo lắng.
Vì vậy không cần người thúc giục, Sở Khiếu Thiên ôm nàng xoay người lên ngựa, trực tiếp chạy về phía thành Ngu Châu gần đó.
Tới thành Ngu Châu, sắc trời gần hoàng hôn, màu sắc nơi chân trời y hệt làn lụa tím hết sức xinh đẹp. Mà lúc này, chính là thời điểm chợ đêm Tiết Trùng Ngọ mới bắt đầu, phố lớn ngõ nhỏ sóng người bắt đầu rục rịch, đèn lồng màu đỏ treo đầy giữa không trung.
Sở Khiếu Thiên ôm người đến khách sạn lớn nhất thành Ngu Châu, sau đó sai thị vệ đi mời đại phu tốt nhất thành Ngu Châu đến.
Bởi vì tính khí Sở Khiếu Thiên bạo ngược kiêm nóng nảy, cho nên bọn thị vệ hành động cũng rất mau, không chỉ mời đại phu tới, cũng bảo chủ quán nấu nước nóng cùng đồ ăn bưng tới.
Sở Khiếu Thiên lúc này nào có tâm tình ăn uống gì, mặc dù từ khi hắn biết Liễu Hân Linh mất tích, vì tìm người, hắn cũng đã một ngày chưa ăn cái gì, cũng không cảm thấy đói, chỉ là hai mắt nhìn chằm chằm vào Đường đại phu nổi danh thành Ngu Châu này, vẻ mặt hung ác, ánh mắt nóng rực này, giống như chỉ cần đại phu này nói lời gì không xuôi tai, lập tức đem người ra xé xác.
Đại phu nơm nớp lo sợ chẩn mạch cho người trên giường, biết là do nhiễm lạnh dẫn tới sốt cao, trong lòng được thả lỏng. Ông thật sợ người trên giường bị bệnh gì lạ, sau đó nam nhân bên cạnh như hổ rình mồi trực tiếp nhào lên xé xác ông —— mặc dù rõ ràng không phải là lỗi của ông nha! Nhìn bộ dáng sát khí ngất trời này của hắn, đoán chừng sơn tặc thổ phỉ cực kỳ nguy hiểm cũng không bằng, cũng chẳng biết là sát tinh từ đâu tới, thật là quá đáng sợ.
Đại phu lấy thuốc ra, lại nói chút điều cần phải kiêng kỵ, rồi xách hòm thuốc lao ra ngoài nhanh như thỏ, giống như ở thêm một khắc cũng không ở được.
Sở Khiếu Thiên sai Sở vừa đi sắc thuốc rồi sai Sở Nhị đi mua quần áo, sau đó đuổi Mặc Châu cùng thị vệ ra ngoài, bảo tiểu nhị đưa nước nóng vào, khóa cửa lại, sau đó trở lại trước giường nhìn chằm chằm thiếu nữ trên giường bởi vì sốt cao mà hôn mê bất tỉnh, trong đầu đã ảo tưởng bộ dáng nương tử mình bị lột sạch mê người ra sao.
Mặc dù Mặc Châu cảm thấy nàng là nữ nhân có thể vì tiểu thư đang hôn mê lau người thay quần áo là chuyện bình thường, nhưng trong lòng Sở Khiếu Thiên nghĩ thế nào cũng cực kỳ khó chịu, không nói hai lời liền trực tiếp đem người đá ra.
Nha hoàn bị đuổi ra ngoài, như vậy hắn chỉ có thể tới động thủ.
Sống đến hai mươi năm, Sở Khiếu Thiên còn chưa phục vụ qua nữ nhân, nhưng là nương tử nhà hắn, cho nên hắn cảm thấy đây là chuyện đương nhiên, hắn làm sao có thể để nữ nhân thuộc về hắn bị người khác xem sạch bách? Dù là nha hoàn cũng không được! Sở Khiếu Thiên hít một hơi thật sâu, xua đi hình ảnh tưởng tượng sinh động, kiều diễm trước đó, sau đó cẩn thận đem y phục của thiếu nữ không còn cảm giác trên giường từ từ lột sạch, đỏ mặt dùng cái mền phủ lấy nàng, rồi ôm lấy đi tới thùng gỗ to trong phòng. Ở trong sông lăn một vòng, sau đó lên bờ không có quần áo khô để thay, cộng thêm gặp phải sơn tặc, đang đi trong rừng rậm lại bị ngã, khiến cho y phục trên người một vị Thế tử phi không phải là bẩn bình thường, ngay cả tóc cũng dính đầy lá khô, không chỉ Liễu Hân Linh khó chịu, ngay cả Sở Khiếu Thiên cũng không muốn nhìn bộ dạng bẩn thỉu dơ dáy này của nàng.
Nam nhân nào đó rất vô dụng đỏ mặt, cẩn thận từng li từng tí cọ rửa thân thể thiếu nữ trong thùng tắm, vì phòng ngừa nàng đang hôn mê trượt xuống nước, hắn cũng leo vào trong nước ôm nàng, tắm cho nàng. Những thứ này cũng không có gì, nhưng khi nhìn cảnh xuân như ẩn như hiện trong nước, hơi nước bốc lên gương mặt trắng nõn nà của thiếu nữ, thân thể thiếu nữ trắng nõn mềm mại cũng nằm trên người hắn, làm cho hắn nổi lên phản ứng đáng xấu hổ.
Đối với nam nhân mà nói, đây quả thực là sự đày đọa ngọt ngào mà tàn khốc nha!
Danh sách chương