Sở Bá Ninh đưa con mắt tĩnh mịch, mặt mũi nghiêm trang, lạnh lẽo nhìn nam hài đang trèo trên chóp tường.

Lục Chí Lăng là bá chủ một phương, cha là Lục gia, tương lai là Đại Gia Trưởng, hắn là con trai duy nhất của chính thất, cơ nghiệp tương lai của Lục gia không chừng cũng để lại cho hắn thừa kế. Sản nghiệp nhị thúc trải rộng khắp Ninh thành, cầm giữ mạch buôn bán Ninh thành, người nào thấy hắn cũng phải nịnh hót. Tam thúc là đương triều Thừa tướng, có thể nói là người gần nhất của Hoàng đế, đủ loại quan hệ xuống, ai dám bắt nạt hắn? Liên gia, các huynh đệ tỷ muội cũng hoặc nhiều hoặc ít chiều hắn. Lục Chí Lăng có thể nói là ngậm thìa vàng lớn lên, cộng thêm lão thái thái cưng chiều như châu như bảo, càng làm cho hắn thấy mình là lợi hại nhất.

Lục Chí Lăng chưa từng bị người dùng loại ánh mắt này nhìn, chỉ có cảm giác mình bị người coi thường, không khỏi hung ác trừng mắt nhìn Sở Bá Ninh, chỉ vào A Nan nói: “A Nan, ngươi phải đền tiểu Thanh cho ta, nếu không ta nói cho tổ mẫu, khiến tổ mẫu phạt ngươi đi quỳ ở Từ Đường!”

A Nan bị tức điên rồi, nhếch môi lộ ra nụ cười ngọt ngào, ôn tồn nói: “Thập đệ, đây vốn là lỗi của đệ, sao đệ có thể đem một con rắn ném tới?”

“Tại sao không thể? Ngươi là ai mà dám chất vấn chuyện của ta?” Lục Chí Lăng ngạo mạn nói, A Nan chỉ làm cho hắn càng thêm phách lối. Hắn nghĩ A Nan là thứ nữ Lục gia, hắn luôn luôn xem thường xuất thân và thân phận của A Nan, từ một số người mịt mờ lớn biết thân phận của mẫu thân A Nan, càng thêm khinh bỉ. Mỗi lần A Nan theo Lục Thừa tướng trở về Ninh thành thăm người thân, hắn cũng sẽ mang theo một đám đệ đệ muội muội tìm A Nan gây phiền phức.

“Thập đệ, cái này là đệ không đúng!” A Nan đè nén tức giận, biểu tình trên mặt thật thà chất phác nói: “Bất kính chị họ, mưu hại người thân, chỉ hai tội này, Thập đệ, phạt đệ đến quỳ Từ Đường một tháng cũng đúng. Dĩ nhiên, vẫn là nhẹ, nếu bẩm báo đến nha môn, đệ sẽ phải ngồi tù.”

Lục Chí Lăng thất kinh, chưa từng có người dám nói với hắn như thế, không khỏi tức giận, trợn trừng mắt nhìn A Nan.

Lúc này, Sở Bá Ninh lạnh lùng nói: “Người đâu, đem hắn đánh rớt xuống cho Bốn vương!”

A Nan: =__=!

Vương gia, đó không phải là trái cây cũng không phải là chim, không thể đánh rớt a!

Sở Bá Ninh ra lệnh rất lãnh khốc, nhất là đối với một đứa bé mới mười một tuổi, trực tiếp từ đầu tường rớt xuống thì làm thế nào? Lục Chí Lăng mới vừa khua môi muốn khiển trách, đột nhiên một bóng đen xẹt qua, liền cảm thấy cái mông bị người ta hung hăng đạp một đạp, đau đến mức hắn kêu lên “đau” một tiếng, cả người từ tường bay xuống, trực tiếp ngã vào bụi hoa. A Nan nhìn thân thể nam hài nặng nề ngã vào bụi hoa, không biết đã làm hỏng bao nhiêu cây hoa, đau lòng.

Sở Bá Ninh nghiêng đầu liếc nàng một cái, A Nan ngay lập tức đem vẻ mặt biến đổi, mím môi, bộ dáng giận đến muốn che ngực.

Sở Bá Ninh nhìn cũng không nhìn đến nam hài đang trong bụi hoa kêu đau, lạnh lùng nói: “Trói lại, treo ngược ở trên cây!“……”

A Nan trợn mắt há mồm nhìn đám thị vệ đem Lục Chí Lăng vẫn đang kêu gào, dùng sợi dây trói lại, trực tiếp treo trên một cây cao đến bốn thước trong sân.

Trên thực tế, không chỉ A Nan, bọn hạ nhân phục vụ trong sân cũng ngây ngẩn. Thật sự là tưởng tượng không ra Vương gia sẽ dùng loại thủ đoạn này trừng phạt người, điều này cũng thật sự là quá giày vò người, khiến mặt mũi Lục Chí Lăng cũng mất hết sạch. Ngược lại hai ma ma trong phủ Túc Vương theo tới mặt không chút thay đổi, mắt nhìn thẳng, bộ dáng bình tĩnh ung dung, khiến người ta không khỏi cảm thán một tiếng, không hổ là gia nhân của phủ Túc Vương, tư cách nghề nghiệp thật là tốt a.

“A a a!!! Các ngươi, tên khốn kiếp, dám đối xử với ta như vậy, ta sẽ sai người giết bọn ngươi——”

“Ồn ào, làm im đi!”

Sở Bá Ninh vừa ra lệnh đã có người trực tiếp chặn lại miệng nam hài.

Tiểu Bá Vương của Ninh thành đáng thương bị trói giống như kén tằm, nước mắt như bão tố, một đôi mắt oán độc nhìn chằm chằm A Nan cùng Sở Bá Ninh, trong miệng phát ra thanh âm ô ô, xem ra hết sức đáng thương, A Nan cũng có chút không đành lòng.

Cảm thấy yên tĩnh, Sở Bá Ninh mặt không thay đổi, đem người nào đó đang ngổn ngang trong gió trực tiếp kéo đi.

Ngoài tường, một nam hài liều mạng giậm chân, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, dán lỗ tai ở cạnh tường nghe một lát, phát hiện không còn thanh âm, lòng trầm xuống, sau đó không chút nghĩ ngợi bỏ chạy, mắt nước như bão tố. Chờ chạy đến một đoạn xa xa, cảm thấy an toàn thì rốt cuộc không nhịn được gào thét lên: “Thập ca bị treo cổ! Thập ca bị treo cổ!……!”

Phòng khách đối diện viện, vừa nhấc mắt có thể xem tình hình trong viện.

A Nan cùng Sở Bá Ninh ngồi ở phòng khách, nha hoàn rất thức thời dâng trà và trái cây, Sở Bá Ninh thưởng thức nhấm nháp trà, mặt mũi vẫn vô cùng nghiêm túc, làm cho không ai có thể nhìn ra hắn rốt cuộc là tức giận bao nhiêu nữa……

A Nan không dám có động tác gì, cũng đang cầm trà uống, Như Thúy đang bóc hạt thông cho nàng, A Nan hưởng thụ phục vụ của bọn nha hoàn, ánh mắt liên tiếp nhìn ra bên ngoài, thấy hài treo ngược ở dưới tàng cây, trong lòng rất vui vẻ, cảm giác so uống mật còn ngọt hơn, hận không có người lấy roi nhiệt tình đem này kén tằm kia xử lí.

A Nan đưa mắt nhìn Vương gia, nghĩ mình có loại ý nghĩ xấu xa, là phụ nữ ác độc mới có, nhưng mà —— thật hả giận a!

A Nan biết thân phận mình ở nơi xã hội phong kiến này thật sự không là gì, cho nên từ nhỏ đến lớn nàng an phận thủ thường, cũng không gây chuyện, chỉ muốn sau này lớn gả cho nhà nghèo làm chủ mẫu nghiêm chỉnh. Nhưng nàng không gây chuyện không có nghĩa là người khác không chọc nàng. Mỗi lần trở về Ninh thành thăm người thân, là ác mộng bắt đầu, cũng làm cho nàng tận sức suy nghĩ kế sách né tránh.

A Nan ôn thuận, thế nhưng không còn cách nào khác là vì cuộc sống tốt hơn, là làm cho người ta thấy mình là dịu ngoan, nhưng trong xương vẫn còn cất giữ cái loại tự ái của người hiện đại. Những năm này, nàng ngoài sáng và trong tối tránh được rất nhiều lần loại gây chuyện của tiểu thiếu gia này, sau đó sơ ý một chút sẽ đem chuyện đến tai lão phu nhân. Mặc dù kết quả khiến cho lão thái thái càng thêm không thích nàng, nhưng là để cho nàng bình an ngây ngô rời khỏi Ninh thành.

A Nan chưa bao giờ có suy nghĩ mình sẽ cùng đứa nhỏ kia đấu đá, tuy nhiên, có một số việc, khi không thể nhịn được nữa, phải phản kích.

A Nan nhớ nhiều năm trước, chuyện xảy ra mỗi lần trở về Ninh thành, nhìn lại vị thiếu gia kia, lại không nhịn được cười.

Như Thúy lột hạt thông, cũng nhìn Sở Bá Ninh, lặng lẽ nhích thân thể lại gần A Nan, nhỏ giọng kề tai thì thào: “Tiểu thư, chúng ta lần này dùng “dĩ bỉ chi đạo, hoàn thi bỉ thân” của Mộ Dung Phục đi (ai chọt bằng cái gì thì đâm lại bằng cái ấy) đi! Nô tỳ không sợ rắn, có thể đi bắt mấy con đến trả cho đủ cho thiếu gia, dù thế nào đi nữa hiện tại hắn cũng không nhúc nhích được, chúng ta đem rắn trực tiếp ném vào trên người hắn!”

A Nan liếc nàng một cái, nhịn kích động muốn gõ đầu người nào đó: “Như Thúy, chúng ta là nữ nhân, không dùng thủ đoạn Mộ Dung Phục.”

“Vậy phải dùng cái gì? Lấy độc trị độc, bản thân của thập thiếu gia nên bồi bổ……” Như Thúy dùng vẻ mặt âm trầm nói.

“…… Chúng ta yêu thích hòa bình, không thể học cái xấu.” A Nan co rút khóe miệng nói, hiện tại đã có người giúp các nàng hả giận, sao mình cần phải làm xấu? Đó là chuyện A Tử (*) mới có thể làm, nàng chỉ làm tiểu nhân vật râu ria thôi.

Như Thúy ồ một tiếng, chỉ có thể chép chép miệng tiếc nuối.

Như Lam âm thầm gầm thét, gào khóc. Người nào còn dám nói với nàng, Vương phi là một người không biết giận, thì nàng sẽ liều mạng cùng người đó ngay!

Hai người tự cho là nhỏ giọng “thương lượng” chuyện trả thù, ngồi ở cách đó không xa Sở Bá Ninh sắc mặt cổ quái nhìn họ, trong lòng suy nghĩ “Mộ Dung Phục”, “A Tử” là ai, họ muốn lấy độc trị độc thế nào?

********

Hoa nở hai đóa, tất cả nằm trên một nhánh.

A Nan bên này náo nhiệt, trong phòng hảo hạng, Thừa tướng phu nhân đang cùng con gái hiếm khi mới có dịp về nhà mẹ đẻ trò chuyện.

“Mẹ, người không biết đâu, mới vừa rồi chuyện ở trước đại môn thật đúng là khó coi! Cho dù A Nan làm Vương phi, cũng là muội muội, Túc Vương cũng nên coi con là tỷ tỷ đúng không?” Lục Phỉ Dung tức giận, “Thê tử về nhà mẹ đẻ, nam nhân tới xem náo nhiệt làm gì chứ? Đây không phải làm trò cười cho người ta xem sao?”

Giọng của Lục Phỉ Dung rõ ràng xem thường hành động của Túc Vương, nếu không phải là biết tính A Nan, nàng cũng sẽ tin tưởng chuyện trên phố đồn đại A Nan là đố phụ rồi.

Thừa tướng phu nhân nghe thấy cau mày, giả vờ giận đưa tay vỗ con gái, nói: “Con bé này, tính tình tranh cường háo thắng cũng nên sửa đổi một chút! Túc Vương là ai, cho phép con nói bậy bạ hay sao? Chớ nói một mình chồng con, cho dù ngay cả cha con cũng gánh trách nhiệm không nổi! Nếu như cảm thấy khó chịu uất ức, ban đầu sao lại chọn Quang Lục đại phu? Nếu là gả cho công tử Hà Thái Phó, ai dám coi thường con?”

Nói đến đây, Thừa tướng phu nhân cũng có tức, trong kinh thành có bao nhiêu con nhà quan lại quyền thế chờ con gái chọn, con gái bà có chủ kiến, chọn tới chọn lui, cố tình chọn Quang Lục đại phu, chuyện này bị không biết bao nhiêu người nhạo báng a.

“Mẹ, sao người còn nói chuyện này này? Tướng công rất tốt, con gả cho hắn so gả cho con trai Hà Thái phó tốt hơn nhiều!” Lục Phỉ Dung mím môi phản bác, sau đó lại thêm một câu: “Sao con lại không tốt, so với A Nan gả cho Túc Vương thì tốt hơn nhiều! Người cũng biết mà, hiện tại có bao nhiêu người đánh cuộc, đều chọn A Nan lúc nào thì bị Túc Vương khắc chết.” Lục Phỉ Dung cười khúc khích.

“Con cười cái gì! Lời này ngàn vạn lần đừng nói ở trước mặt phụ thân!” Thừa tướng phu nhân khiển trách một câu.

Lục Phỉ Dung bĩu môi: “Biết rồi, phụ thân thiên vị A Nan, thật giống như nữ nhi không phải là con gái của phụ thân vậy!”

Thừa tướng phu nhân lắc đầu, cũng biết nàng ta bướng bỉnh, nên dặn dò: “Dù sao con cũng đừng đi trêu chọc Túc Vương là được! Tính tình của con cũng nên sửa đổi một chút đi, không cho phép đến trước mặt A Nan nói bậy đấy!”

“Mẹ, con có phải con ruột mẹ hay không? Hơn nữa A Nan là thứ nữ, là gặp xui tám đời mới có thể gả cho Túc Vương, mẹ cũng biết Kinh thành đồn đại chuyện gì mà, con nói thế là cũng tội nghiệp nàng ta đó!” Lục Phỉ Dung châm chọc cười nói: “Thái hậu thì như thế nào, còn không phải là cho con trai bà ta mặt mũi! Cũng không nhìn đến đức hạnh của mình!” Lục Phỉ Dung nhẹ nhàng hừ một tiếng, cực kỳ xem thường hành động của Thái hậu.

Thấy nàng càng nói càng kỳ cục, Thừa tướng phu nhân chỉ có thể lắc đầu thở dài, không thể không dời đi đề tài, hỏi chuyện về cháu ngoại của mình. Vừa nói đến con trai, Lục Phỉ Dung rốt cuộc che giấu tính khí, bộ mặt từ ái cùng mẫu thân nói chuyện của con.

Hai mẹ con đang nói say sưa thì đột nhiên bên ngoài vang lên một trận ồn ào.

Thừa tướng phu nhân giận tái mặt, hướng người tiến vào mắng: “Vội vội vàng vàng làm cái gì! Càng ngày càng không có quy củ!”

Tiến vào là một vị lão ma ma một tiếng quỳ gối trước mặt Thừa tướng phu nhân, hung hăng dập đầu mấy cái, nói: “Tam phu nhân, van cầu ngài cứu Lăng thiếu gia, ngài ấy bị treo cổ!”

Thừa tướng phu nhân vừa nghe, vội đứng lên, tay cũng run lên, liên tục hỏi đã xảy ra chuyện gì.

Lục Chí Lăng là con trai trưởng suy nhất của đại ca Lục Thừa tướng, tất cả mọi người cưng chiều, là sinh mạng của lão thái thái, nếu ở nơi này có chuyện ngoài ý gì, bà sẽ không thoát được tội, tuyệt đối sẽ bị trượng phu cùng lão thái thái oán hận.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện