Hôm sau, Sở bá Ninh mang theo cùng A Nan cùng Ôn Lương đi đến phủ Triệu tướng quân chúc tết.

Đoàn người thoạt nhìn rất thân thiện đi bái phỏng đầu năm, cũng không có gây chú ý đặc biệt gì.

Đến phủ tướng quân có hai con đường, đi bộ mất khoảng chừng một khắc, cũng không là quá xa. Sau khi ăn trưa, bọn họ liền xuất phát luôn.

Đi tới trước cửa phủ tướng quân, xa xa liền nhìn thấy vợ chồng Hà Thành thủ chờ tại trước cửa, đang đợi gia đinh giữ cửa vào trong thông báo.

“Vương gia, Vương phi, quân sư, các người tới rồi.” Vợ chồng Hà Thành thủ tiến lên thăm hỏi, bởi vì là đang ở bên ngoài, hai người cũng không hành đại lễ.

Sở Bá Ninh khoát khoát tay, ý bảo bọn họ không cần dùng nghi thức xã giao.

A Nan mím môi hướng bọn họ cười cười, gật đầu chào hỏi.

Mấy người đang hàn huyên, thì cửa chính phủ tướng quân mở ra, lão nô giữ cửa mở cửa, cung kính mời bọn họ vào trongPhủ tướng quân không có mặt tiền rộng như phủ Thành thủ, hơn nữa bố trí cũng cực kì đơn giản thanh nhã, từ trang trí phía trên cũng nhìn ra Triệu tướng quân không phải người yêu thích hưởng thụ xa xỉ, đại khái là đem hơn nửa thời gian đời người đặt ở trong quân đội, thói quen lập tức giết địch, trên chiến trường thay đổi trong nháy mắt, cũng không có sự hưởng thụ quá lớn với vật chất.

Quản gia trong phủ tướng quân tự mình ra ngoài đón họ vào, cho đến khi đến phòng khách, Triệu quản gia đem nô bộc đều lui ở bên ngoài, vẻ mặt buồn thiu nói với đám người Sở Bá Ninh: “Vương gia, thứ cho Tướng quân không thể tự mình nghênh tiếp ngài đại giá. Bởi vì ngày này, bệnh cũ tướng quân lại tái phát, hiện tại đang nằm trên giường được mấy ngày rồi.”

Sở Bá Ninh cùng Hà Thành thủ lộ ra thần sắc nặng nề, Sở bá Ninh cùng Ôn Lương dùng ánh mắt trao đổi, Ôn Lương cười nói với quản gia: “Quản gia, hay là trước hết để chúng ta đi thăm tướng quân một chút.”

Quản gia gật đầu, ngẩng đầu nhìn hai nữ quyến, khom người làm động tác tay ra hiệu xin mời, sau đó dẫn bọn họ vào phòng ngủ của Triệu tướng quân.

Đoàn người qua hành lang, rất nhanh liền đến phòng ngủ của Triệu tướng quân.

Bên trong phòng bố trí đơn giản, bởi vì đốt Địa Long, mọi người đi vào liền cảm thấy có khí nóng mùi thuốc đập vào mặt. Khiến người ta thấy lạ chính là, không chỉ có nha hoàn phục vụ, còn có mấy cô gái diện mạo xinh đẹp đang ngồi cùng nhau ồn ào lộn xộn gì đó, tựa hồ đang tranh chấp, loạn hết lên thoạt nhìn giống như chợ bán thức ăn. Nếu không phải là từ Triệu quản gia xác định đây là phòng ngủ của Triệu tướng quân, bọn họ còn tưởng rằng mình đi nhầm.

Tình trạng này không chỉ Triệu quản gia có sắc mặt khó coi, đám người Sở Bá Ninh cũng lộ vẻ mặt không vui.

Người trong phòng thấy Triệu quản gia mang theo một nhóm người đi vào đầu tiên là sửng sốt, giọng nói đột nhiên ngừng lại. Họ mặc dù không biết thân phận của đôi nam nữ trẻ tuổi đi đầu, nhưng phía sau bọn hắn là vợ chồng thành thủ thì nhận ra được. Hơn nữa thấy quản gia đối với nam tử đằng trước cung kính không dứt, vội vàng quỳ xuống, chỉ có Lăng Đầu Thanh sững sờ nhìn, hậu tri hậu giác quỳ xuống.

“Mấy người các ngươi….” Sắc mặt quản gia rất khó coi, muốn khiển trách cái gì, nhưng lại ngại thân phận sợ vượt qua khuôn phép, trời đang rất lạnh, nhưng mồ hôi trên đầu cũng đang túa ra.

Mấy cô gái này là thị thiếp của Triệu tướng quân, lúc này Tướng quân đang ngã bệnh, họ cũng đang ở trong phòng Triệu tướng quân không coi ai ra gì mà cãi nhau, tình huống này nếu bình thường thì thôi, lúc này lại để cho khách nhìn thấy, khiến gương mặt hình chữ điền của quản gia sung huyết đỏ bừng. Kể từ khi bệnh cũ Tướng quân tái phát không rời giường, mấy thị thiếp ỷ vào thân phận vênh mặt sai khiến người trong phủ, thậm chí có chút chuyện nhỏ cũng chạy đến giường Tướng quân khóc lóc kể lể, mỗi lần như vậy làm cho Triệu tướng quân đau đầu không dứt. Như hiện tại, mấy thị thiếp này bởi vì chút chuyện lại chạy đến đây, bởi vì Tướng quân tinh thần không tốt, lười quản các nàng, mất người liền ngồi im ở chỗ này nói ra chuyện tốt xấu.

Loại chuyện như vậy mấy ngày qua đã xảy ra nhiều lần, hiện tại khiến khách thấy như một trò hề, Triệu quản gia thấy thật mất mặt, cho rằng mình quản lý không được ổn.

“Khách quý tới, các ngươi còn đứng lỳ ở đây làm cái gì?” Triệu quản gia vội vàng quát lên, muốn đuổi họ ra ngoài.

Vài cô nương kia nhìn lên một chút, một kẻ trong số đó lấy dũng khí hỏi: “Quản gia, mấy vị này là…..”

Họ không nhìn hành động này khiến sắc mặt Triệu quản gia càng khó coi, nhưng vẫn nói: “Vị này là Túc Vương cùng Vương phi, là tới thăm lão gia.”

Mấy cô gái vừa nghe tên, mặt lộ ra một chút kinh hoảng, nhưng cũng có kẻ to gan dám len lén ngước mắt lên nhìn lén. Các nàng đã nghe nói qua chuyện của Túc Vương, nhưng bởi vì bọn họ đều là thị thiếp trong phủ tướng quân, nên khó có thể thấy nam nhân, vì vậy nên chưa từng gặp qua Vương gia trong truyền thuyết. Mặc dù mới vừa rồi chỉ là nhìn thoáng qua, nam tử trẻ tuổi tuấn lại có khí chất thanh quý khiến cho người khác có ấn tượng sâu sắc, đặc biệt là sau khi nghe nói hắn là Túc Vương, càng muốn nhìn thêm vài lần.

Chỉ là khi tầm mắt nhìn thấy một đôi mắt thanh u lạnh lùng thì khiến tiểu thiếp nhìn lén không thể không kêu lên “A ——” một tiếng, bị sợ hãi cả người mềm nhũn trên mặt đất, run lẩy bẩy.

Thật, thật là đáng sợ……

“Mấy người các ngươi lui ra!”

Quản gia vừa nóng vừa giận, sai nha hoàn đem mấy phu nhân kéo xuống, đặc biệt là nữ nhân bị doạ đến mũn trên mặt đấ kiat, cơ hồ là bị bọn nha hoàn kéo rời đi.

A Nan cùng Ôn Lương đối với hành động dọa người của Sở Bá Ninh có thấy nhưng cũng không thể trách, vợ chồng Hà Thành thủ cũng có chút giật mình, chỉ có quản gia phủ tướng quân đoán chừng có chút xấu hổ thôi.

Bởi vì chính thất của Triệu tướng quân mất sớm, trong phủ tướng quân vẫn không có nữ chủ nhân nghiêm chỉnh, bên trong tất cả đều là bà vú của Triệu gia tiểu thư một tay xử lý. Bà vú của Triệu Kỳ Hoa vốn là nha đầu thân cận của chính thất của Triệu tướng quân, thời gian phu nhân tướng quân qua đời, Triệu tướng quân chỉ sợ con gái duy nhất chịu uất ức, liền giao việc nhà cho bà vú xử lý. Bà vú này cũng là có mánh khóe cùng tâm kế, những năm gần đây không chỉ sắp xếp quân nha phủ tự động ngăn nắp, cũng mất công sức khiến cho mấy tiểu thiếp ngoan ngoãn, không có một người có thể qua mặt được tiểu thư.

Chỉ là, bởi vì Triệu Kỳ Hoa bị Sở Bá Ninh dùng lệnh cưỡng chế về với cố hương để lập gia đình, bà vú không yên lòng, liền cũng đi theo, trong lúc nhất thời, trong phủ tướng quân không có bà vú này, một đám tiểu thiếp bị áp chế được giải thoát, mọi người đều nhân cơ hội này để nắm lấy quyền quản gia. Mà trong phủ Tướng quân triệu quản gia tuy là tâm phúc của Triệu tướng quân, nhưng trong chuyện quản lý này thực là bất đắc dĩ, vì vậy mới khiến cho phủ tướng quân càng ngày càng kì cục.

Chờ một đám nữ nhân rời đi, không khí giống như mát mẻ mấy phần.

Thần sắc của Triệu quản gia hơi giãn ra, cung kính đem đoàn người vào bên trong.

A Nan cùng Hà phu nhân bởi vì là nữ quyến, không nên vào phòng ngủ của một người đàn ông, liền ở phòng ngoài chờ đợi.

Đi vào bên trong, liền thấy chỉ có một nha hoàn phục vụ ở đó, bên cạnh có một bếp lò nhỏ đang đun một chén thuốc.

“Quản gia.” Nha hoàn kia nhìn thấy có người tiến vào, nhận ra Hà Thành thủ cùng Ôn Lương, ngay lập tức tiền lên thi lễ, “Lục Liễu thỉnh an mấy vị đại nhân.”

“Lục Liễu, Tướng quân đã thức chưa? Vương gia cùng thành thủ đại nhân, Ôn đại nhân tới thăm tướng quân.”

“Còn chưa có…” Nha hoàn có chút khó nói: “Quản gia đến lúc Tướng quân cần uống thuốc cũng đang muốn kêu Tướng quân tỉnh đây.”

“Này……”

Mặt Triệu quản gia cũng chần chờ, hắn không nghĩ tới Tướng quân lúc này còn chưa tỉnh mà khách quý lại đến, cũng không thể đê Vương gia chờ. Chỉ là, kể từ khi Tướng quân ngã bệnh, tinh thần của hắn vẫn không tốt, cứ ngủ mê man như vậy mãi thành thói quen.

Nghĩ tới, Triệu quản gia mặt áy náy nói với đám người Sở Bá Ninh: “Vương gia, thành thủ đại nhân, Ôn đại nhân, thời gian gần đây, tinh thần của Tướng quân không tốt, lúc tỉnh lúc ngủ, hơn nữa bình thường đều là ngủ mê man, có lúc rất khó kêu tỉnh….”

Sở Bá Ninh gật đầu một cái, “Không sao, chúng ta ngồi một lát, chờ Tướng quân tỉnh dậy.”

Triệu quản gia sai nha hoàn đi pha trà, mà chính hắn ở một bên đợi lệnh.

“Triệu quản gia, đại phu nói bệnh tình của tướng quân như thế nào?”

Triệu quản gia vẻ mặt đau khổ, nói chi tiết: “Đại phu nói đây là bệnh căn từ chiến trường năm xưa, chỉ có thể tĩnh dưỡng, không thể vất vả nữa. Nếu cứ tiếp tục vất vả bệnh tình sẽ nặng hơn, Tướng quân có thể, có thể…..” Thanh âm của Triệu quản gia cũng chợt nghẹn lại, cũng không nói nên lời.

Mặc dù hắn không nói rõ, nhưng trong lòng mọi người cũng đã biết rõ.

Tình huống so với tưởng tượng còn nghiêm trọng hơn nhiều.

Trong lúc nhất thời, thập phần an tĩnh.

Sau khi nha hoàn dâng trà lên, nha hoàn được gọi là Lục Liễu theo thói quen nhìn ngó tình hình của Tướng quân, lại thấy người trên giường đã mở mắt, không khỏi vui mừng kêu một tiếng: “Tướng quân, ngài đã tỉnh rồi.”

Nghe vậy, Sở Bá Ninh đám người cũng đứng lên đi tới.

Triệu quản gia tinh thần uể oải đỡ Triệu tướng quân dậy, Triệu tướng quân thấy đám người Sở Bá Ninh, đầu tiên là sửng sốt, sau đó cười khổ nói: “Phiền Vương gia nhọc lòng vì cựu thần lo lắng, thứ cho cựu thần hiện tại có bệnh trong người không thể đứng dậy hành lễ.

“Không sao, Tướng quân cảm thấy thân thể như thế nào?” Sở Bá Ninh quan tâm hỏi.

Triệu tướng quân liên tục cười khổ, “Người đã già, không còn dùng được.” Nói xong vị hãn tướng trên sa trường này mặt lộ vẻ tang thương. Tóc mai hai bên của Triệu tướng quân đã hoa râm, nếp nhân trên mặt tựa hồ sâu hơn kể từ khi mang bệnh, làm cho người cảm thấy vóc người khôi ngô ngày thường cũng không còn. Chỉ là, giữa hai lông mày hiện lên sự kiên nghị để bọn họ biết rằng hắn chính là nam nhân trên chiến trường đỉnh thiên lập địa đầy khó khăn.

“Tướng quân……” Ôn Lương cùng Hà Thành thủ không khỏi lộ vẻ xúc động tiếng gọi.

Lúc này, nha hoàn bưng tới bát thuốc, Triệu tướng quân chân mày không nhíu một cái một hớp liền uống hết, sắc mặt mặc dù có chút uể oải, nhưng tinh thần đã tốt hơn rất nhiều.

“Chỉ là, Vương gia xin yên tâm!” Mắt của Triệu tướng quân lộ ra vẻ kiên nghị, “Chỉ cần có thần ở đây một ngày, thần tuyệt đối sẽ không để cho người Bắc Việt bước vào lãnh thổ Đại Sở chúng ta một bước! Hết lòng vì dân chúng!” Triệu tướng quân đương nhiên biết bọn họ hôm nay tới đây là có ý gì, mà hắn mặc dù bệnh cũ triền thân làm hao mòn tinh lực, nhưng không thể làm tiêu tan ý chí của hắn, vẫn là thiết huyết mãnh liệt của nam nhân.

Sở Bá Ninh cười cười, “Tướng quân, Bổn vương tin tưởng ngài. Chỉ là, lúc này mong rằng Tướng quân bảo trọng thân thể, Đồng Thành không thể thiếu ngài.”

“Đa tạ Tạ Vương gia quan tâm.”

Kế tiếp, mấy người nói chuyện một lấy, thấy vẻ mặt Triệu tướng quân có chút mỏi mệt, liền tức thời cáo từ.

Rời phòng ngủ của tướng quân, Sở Bá Ninh lại tự mình tìm đại phu trong phủ tướng quân hỏi thăm bệnh tình Triệu tướng quân, thấy lời đại phu cùng lời Triệu quản gia không khác nhau là mấy, thậm chí kỹ lưỡng hơn một chút, cũng làm cho mấy người biết tình huống rất xấu.

Người có ý chí kiên định hơn nữa, có chí anh hùng lớn hơn đi nữa, cũng không thể chống lại bệnh tật.

Bệnh tình của Triệu tướng quân như vậy cũng không thích hợpướng lãnh nữa rồi.

Sau khi biết được rõ tình huống, mấy người cáo biệt rời phủ tướng quân.

Trước khi rời đi, sắc mặt Sở Bá Ninh lành lạnh ra mệnh lệnh cứng như thép cho Triệu quản gia, bất luận kẻ nào dám lấy lí do dù bất đắc dĩ như thế nào cũng không được quấy nhiễu hắn dưỡng bệnh nghỉ ngơi. Triệu quản gia đương nhiên biết mệnh lệnh này của Túc Vương là như thế nào, không khỏi đỏ bừng cả khuôn mặt, liên tiếp đồng ý.

Sau khi rời khỏi phủ tướng quân, mấy nam nhân cũng không trực tiếp trở về phủ, mà là đi về phía doanh trại. A Nan cùng Hà phu nhân đưa mắt nhìn bọn họ rời đi, hai mi nhíu lại có mấy phần lo lắng.

A Nan nhất thời cũng không có chuyện làm, liền cùng Hà phu nhân đến Thành thủ phủ ngồi một chút, cho đến gần tối mới trở về phủ.

Trở lại trong phủ, A Nan không ngoài ý phát hiện Sở Bá Ninh cùng Ôn Lương còn chưa trở lại.

************

Mấy ngày kế tiếp, Sở Bá Ninh và Ôn Lương luôn đi sớm về trễ, thậm chí có lúc A Nan ngủ thiếp đi Sở Bá Ninh mới trở về, sau đó nàng rất nhanh bị hắn một khí lạnh chui vào chăn làm tỉnh giấc.

Bị hắn làm tỉnh giấc A Nan còn không kịp tức giận liền bị người nào đó trực tiếp kéo vào trong ngực, nam nhân đem cằm tựa lên đầu nàng lặng lẽ ôm nàng. A Nan biết trong lòng hắn có nhiều chuyện, liền thể hiện mình là một tiểu thê tử hết sức ngoan ngoãn, an tĩnh mặc hắn ôm, từ từ ngủ. A Nan không hiểu chính trị, mặc dù có chút mơ hồ hiểu nếu bệnh tình của Triệu tướng quân không tốt sẽ có kết quả như thế nào, nhưng nàng sinh ở thời đại này, trong mắt người đời, nữ nhân chỉ là phúc phẩm của nam nhân, nàng cũng không biết phải nói lời an ủi hắn như thế nào.

Như thế lại qua mấy ngày, qua thời điểm đầu năm, lại có người từ kinh thành tới.

“Vương thái y, Tôn thái y?”

A Nan mắt mở lớn, nhìn hai lão thái y cùng hai thiếu nữ trẻ tuổi dung mạo xinh đẹp, không biết tình huống này là như thế nào.

Vương thái y cùng Tôn thái y là sau khi nàng thành thân không lâu sau, hoàng phượng nàng vì phòng ngừa nàng “ Chết bất đắc kì tử” trong truyền thuyết dân gian mà đặc biệt ban thưởng ngựphủ Túc Vương. A nan thật sự không nghĩ tới mới đầu năm, thế nhưng lại nhìn thấy bọn họ xuất hiện tại Đồng Thành. Không phải là trước khi hết năm liền từ kinh thành lên đường chứ? Bọn họ bị hành hạ như thế sao? Càng làm cho A Nan mơ hồ chính là còn có hai vị thiếu nữ cùng đến, nhìn qua, không giống tiểu thư cũng không giống nha hoàn, hơn nữa đều rất xinh đẹp, chỉ là bởi vì lặn lội đường xa giữa mùa đông đến nơi này, cho nên sắc mặt không tốt chút nào.

Dĩ nhiên, A Nan chú ý nhiều bọn họ còn có một nhân, họ không giống hai vị thái y đối với nàng cung kính, thần sắc tư thái cũng có chút thanh ngạo mà dè dặt, dù không tự phụ như đại tiểu thư của đại gia tọc, nhưng vẫn có chút dáng vẻ.

Nghe bọn họ nói là Thái hậu phái tới, A Nan liền không cảm thấy kỳ quái.

Vì chuyện của Sở Bá Ninh bị thương nên không trở về kinh thành dự lễ mừng năm mới, Thái hậu nhất định sẽ biết. Thái hậu mặc dù thích làm người khác khó chịu, nhưng bà cũng rất thương đứa con trai này, muốn cho đứa con trai thứ tốt nhất trên đời. Lần này nghe được đứa con trai trên chiến trường bị thương, đoàn chừng phải nhảy dựng lên rồi. A Nan cảm thấy, theo tính tình của Thái hậu vốn rất giày vò người khác, phái hai thái y tới đây tính là cái gì, hai vị nữ nhân tiểu thư không giống cũng không giống nha hoàn mới là trọng điểm.

“Vương phi, hai vị cô nương này là y nữ của Thái Y Viện, là hai tỷ muội Diêu gia.” Vương thái y ở thời điểm tân hôn A Nan té xỉu đã chữa cho nàng, cùng A Nan cũng có chút quen thuộc, giới thiệu hai thiếu nữ này cùng A Nan, “Vương phi, ngài đừng xem họ trẻ tuổi, họ là hai tỷ muội y nữ cực kỳ tài hoa, hơn nữa là tiểu thư thứ xuất của Diêu gia đấy.”

A Nan nghe vậy, ánh mắt lóe lên, cười gật đầu một cái.

Vương thái y nói lời này mặc dù là giới thiệu, nhưng cũng là hướng A Nan tiết lộ chút tin tức. A Nan biết ở thời đại này, một thứ nữ ở nhà có chút gia thế không được sủng ái sẽ bị đưa vào trong cung y nữ cục làm y nữ, đợi đến khi các nàng đến tuổi, có thể lựa chọn ở lại cung hoặc xuất cung lập gia đình. Bình thường y nữ ở lại cục y nữ có thể cả đời hưởng bổng lục được triều đình phụng dưỡng, bình thường xem chút bệnh cho các quý nhân trong cung hay phu nhân tiểu thư trong kinh thành. Mà lựa chọn rời đi, trong cung cũng sẽ ban thưởng cho họ một chút đồ cưới để cho các nàng tự động kết hôn. Chỉ là bình thường y nữ đều là mười tuổi vào cung, ở trong cung phục vụ mười lăm năm sau mới có thể được thả ra. Ở cổ đại hai mươi lăm tuổi được xà gái lỡ thì rồi, vì vậy một loạt y nữ đến tuổi cũng không lựa chọn xuất cung lập gia đình, bình thường sẽ ở lại y nữ cục chịu sự phụng dưỡng của triều đình.

Mà trước mắt hai tỷ muội danh y này, xem ra chỉ khoảng mười sáu mười bảy tuổi, tỷ tỷ gọi là Diêu Y Nhân, ngày thường quyến rũ mị hoặc, một đôi mị nhãn ôn nhu như nước, nhìn quanh cũng khiến cho người ta không khỏi tim đập nhanh. Mà muội muôi Diêu Khả Nhân, thấy nàng ấy, khiến A Nan có loại cảm giác quen thuộc. Diêu Khả Nhân có ngũ quan vô cùng tinh xảo, chính là trên mặt có chút mập, nhìn như viên ngọc tròn sáng, vô cùng đáng yêu, cộng thêm dưới khóe miệng có hơi lúm đồng tiền, tăng thêm mấy phần xinh đẹp đáng yêu.

A Nan tiếp nhận họ hành lễ, nghe tự giới thiệu thì không khỏi tỉ mỉ dò xét một phen, sau đó trong lòng chậc một tiếng, thầm nghĩ: hai người này không chỉ là từ bổn gia Diêu gia của Thái hậu, dáng dấp còn như hoa như ngọc, nàng nhìn cũng cảm thấy hồn bị câu đi một nửa.

Hơn nữa, Diêu gia tiểu thư này cũng khá tự phụ, Thái hậu thế nhưng chịu lập tức sẽ đưa tới hai…… A Nan chỉ nghĩ một chút, liền hiểu Thái hậu này đem hai tỷ muội đưa tới ý tứ, trong nháy mắt đầu đầy vạch đen xuống.

Hơn nữa, Diêu gia tiểu thư này cũng tự phụ, thế nhưng Thái hậu lập tức đưa tới ha….A Nan nghĩ một chút, liền hiểu ý tứ Thái hậu đem hai tỷ muội này đưa tới, trong nhát mắt đầu đầy vạch đen rơi xuống. (_ _||||||)

Nếu là Thái hậu ra lệnh, A Nan cũng không tiện nói gì, liền cho người dẫn bọn họ xuống chỗ ở đã được an bài.

Sau khi đợi các đều đã đi, mặt Như Lam vốn là còn bình tĩnh lập tức trầm xuống, mặt Như Thúy cũng tức giận bất bình.

“Thái hậu nương nương đây là có ý gì? Muốn phái y nữ tới cũng có thể, tại sau lại phải hai Tiểu yêu tinh tới đây? Nhất là ả Diêu Khả Nhân đó, rõ ràng là phiên bản của tiểu thư, hơn nữa dàng dấp so với bản chính, nhìn còn tốt hơn, thật là không có thiên lý!!” Như Thúy đang vì A Nan mà bất bình, sau đó quay đầu lại nói với A Nan: “Tiểu thư, ngài về sau phải đề phòng cái ả Diêu Khả Nhân đó, vừa nhìn nàng ta đã không phải là thứ tốt đẹp gì….”

Như Lam nhăn đầu lông mày, thận trọng nói: “Quả thật, Diêu Khả Nhân này vô luận là tư thế hay nụ cười đều có nét tương tự Vương phi, quả thật là phải đề phòng.”

A Nan nghe lời nói của hai người, rốt cuộc hiểu rõ ban nãy tại sao mình lại cảm thấy Diêu Khả Nhân này quen thuộc, không phải là cùng mình hiện nay có mấy phần tương tự sao? Chỉ là mình thì không có ngũ quan tinh xảo như nàng…..

A Nan trong lòng có chút co quắp, cảm thấy chiêu này của Thái hậu rất cao minh.

Đầu tiên, các nàng là y nữ, Sở Bá Ninh dù không thích, lúc này cũng sẽ không đuổi các nàng đi, bởi vì đại phu ở Đồng Thành rất ít, cô nương biết y thuật lại còn ít hơn, có họ ở lại thì nhiều chuyện dễ dàng hơn nhiều. Tiếp theo, họ một người phong lưu quyến rũ xinh đẹp động lòng người, nếu là phong lưu quyến rũ không được lòng của Sở Bá Ninh, thì còn thế phái người có mấy phần tương tự như nàng là Diêu Khả Nhân ra sân quyến rũ….

Tổng kết: Thái hậu ngàn dặm xa xôi lại đem người nhét vào nữa rồi!

“Tiểu thư, rốt cuộc người có nghe hay không?”

Thanh âm bất mãn của Như Thúy khiến A Nan thu suy nghĩ lại, A Nan chớp chớp mắt nhìn nàng ấy.

Như Thúy cho là A Nan vì sự tồn tại của hai y nữ mà bận tâm, không khỏi nói trấn an: “Tiểu thu, người hãy yên tâm đi, mặc dù hai người kia khi đứng trước mặt ngài có thể đè bẹp ngài, nhưng hình dáng của Tiểu Yêu Tinh kia, Vương gia chúng ta nghiêm túc như vậy tuyệt đối sẽ không thích. Hơn nữa Diêu Khả Nhân cũng chỉ tựa như người, thần thái so sánh cùng ngài còn kém xa á!”

A Nan khóe miệng co giật, nha đầu này vì sau mỗi lần an ủi mọi người lại thành đả thương người đây? Thật muốn chặn miệng của nàng ta lại.!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện