Sau cuộc săn bắn Tây Sơn mùa thu không lâu là tới trung thu.
Ngoại trừ ngày cuối cùng xảy ra vài cuyện không vui, Ôn Ngạn Bình cảm thấy mùa săn bắn năm nay trải qua rất may mắn. Chỉ là, sau khi mùa săn bắn vui sướng kết thúc, là tới thời gian học tập khổ bức.
Ôn Ngạn Bình bỏ ra thời gian mấy ngày cuối cùng thành công thêu ra một đóa hoa cúc dại xiêu xiêu vẹo vẹo thì đến Trung Thu.
Ôn Ngạn Bình ngồi bên khung cửa sổ, hai tay chống cầm nhìn hoa cúc nở rực rỡ ngoài cửa sổ, cánh nhỏ nhỏ chập chờn trong gió, mang đến một vẻ đẹp thanh lệ, hai tiểu hồ ly lăn qua lăn lại phơi nắng dưới gốc cây, đáng yêu giống như hai con chó nhỏ.
Không biết tại sao lại liên tưởng đến Hạng Thanh Xuân giống Hồ ly tinh. Gọi hắn là Hồ ly tinh cũng không ngoa, trừ thời điểm híp mắt, ánh mắt cực giống vẻ ngoài của hồ ly, ngoài ra dung nhan còn hơi yêu dị, không giống lúc mới gặp gỡ năm năm trước, thiếu niên mười ba tuổi nhẹ nhàng hào sảng, ai ngờ theo thời gian trôi qua, càng lớn dung mạo càng mê hoặc, gọi hắn là Hồ ly tính là tán thưởng đấy.
Hơn nữa, Hồ ly tinh còn có tính cách cố chấp, cộng thêm khuôn mặt mỹ mạo yêu dị, đoán chừng đời này khó tìm được thê tử hợp ý.
Nghĩ đến Hạng Thanh Xuân không cách nào tìm được thê tử hợp ý, không khỏi có chút hả hê.
Đột nhiên, ánh mắt Ôn Ngạn Bình ngưng tụ, cứng ngắc nhìn một lùm hoa cúc trước sân, tiểu cô nương bốn tuổi và một bé trai mười tuổi mỗi đứa ôm một tiểu hồ ly, sau đó còn tay nắm tay tương thân tương ái bước đi...
"Quý Quý!"
Nghe âm thanh kêu to, tiểu bánh bao ngừng lại, quay đầu, thấy trong sảnh ló ra một cái đầu, hé miệng cười cười, nhã nhặn, thanh thanh tú tú, mười phần tiểu thư khuê các, âm thanh mềm mại kêu lên: "Đại ca~~"
Ôn Ngạn Bình từ cửa sổ nhảy ra, hành lễ với Tứ hoàng tử xong nhíu mày nói: "Sao Tứ hoàng tử lại ở đây? Hôm nay là Trung Thu, không ở trong cung với hoàng hậu nương nương hả?"
"Đi ra ngoài làm chút chuyện, một lát sẽ trở về cung." Tứ hoàng tử rụt rè đáp, nắm chặt bàn tay nhỏ bé của tiểu cô nương bên cạnh.
Cái gì là ra ngoài làm việc, làm việc sao lại chạy tới nhà bọn họ? Cái này là tới dụ dỗ tiểu muội muội thì có. Nhìn hắn một bộ dáng đề phòng ác nhân một gậy đánh uyên ương, Ôn Ngạn Bình chép miệng một cái, sau đó quay người xoa đầu tiểu muội muội: "Sao Quý Quý lại tới chỗ đại ca chơi? Có muốn vào uống trà với Đại ca không?"
Tiểu bánh bao quan sát nàng, lại nhìn Tứ hoàng tử thần sắc bình tĩnh, nhưng mặt hơi kéo căng để lộ ra khẩn trương, lắc đầu nói: "Đại Bạch, Tiểu Bạch chạy vào đây, Quý Quý đến tìm chúng. Quý Quý cùng chơi với Tứ ca ca, ngày mai sẽ cùng Đại ca uống trà."
Tứ hoàng tử nhẹ nhàng thở ra, lại rụt rè chào Ôn Ngạn Bình một tiếng, nhanh chóng dẫn tiểu bánh bao đi ra.
Quan sát hai đứa, Ôn Ngạn Bình đột nhiên nhớ tới mình đã đồng ý với Hạng Thanh Xuân đi thăm hắn, đến bây giờ còn chưa đi nữa, liền đứng dậy, quyết định tìm Mạc Tiềm cùng đi Hạng phủ.
Ôn Ngạn Bình tới chủ viện tìm Như Thúy nói một tiếng. Biết nàng đi thăm bệnh, Như Thúy không ngăn cản, bèn sai người vào khố phòng tìm lễ vật thích hợp cho nàng mang theo.
Chuẩn bị xong mọi thứ, Ôn Ngạn Bình dẫn theo Tiểu Lộ Tử ra cửa, đi tới Mạc phủ.
Từ khi Tôn Tiếu Tiếu gả tới Mạc phủ, Ôn Ngạn Bình thường xuyên tới đây thăm nàng, thường xuyên qua lại, người gác cổng Mạc phủ nhận ra nàng, không cần thông báo liền mở cữa.
"Thiếu gia các người có nhà không?" Ôn Ngạn Bình vừa đi vừa hỏi.
"Đương nhiên là có ạ."
Trước tiên Ôn Ngạn Bình đi thỉnh an Mạc mẫu, lúc này Mạc mẫu đang bận rộn chuẩn bị Trung Thu nên không giữ nàng lại uống trà nói chuyện, trực tiếp để nàng đi tới viện của Mạc Tiềm.
Vừa tới nơi, liền nhìn thấy Tiểu Bàn và Tôn Tiếu Tiếu đang ngồi bên hồ nước cạnh lương đình cùng cho cá ăn, phu xướng phụ tùy, tình nồng mật ý đậm đà, thật sự khiến người bên ngoài cực kỳ ao ước.
"Tiếu Tiếu di, Béo ca ca."
Hai người nhìn thấy nàng đến, nhanh chóng sai người dâng trà, ngược lại Ôn Ngạn Bình thích rượu hoa cúc kia hơn, rượu hoa cúc này là đầu bếp Mạc phủ đặc chế, so với rượu hoa cúc nhà khác đặc biệt nhẹ nhàng khoan khoái hơn, Ôn Ngạn Bình rất thích uống. Cho nên hàng năm cứ đến Trung Thu, đều tới Mạc phủ xin vài hũ mang về.
Uống rượu hoa cúc xong Ôn Ngạn Bình nói: "Tiếu Tiếu di, cho con mượn Béo ca ca một canh giờ nhé, con và huynh ấy tới Hạng phủ thăm Hồ ly tinh.
Nghe thấy xưng hô chẳng ra làm sao của nàng, Tôn Tiếu Tiếu dùng ngón tay điểm điểm đầu nàng nói: "Phải gọi di phụ (dượng), coi chừng người ngoài nghe thấy xưng hô bừa bãi lộn xộn sẽ chê cười con."
"Tiểu Béo ca ca là ca ca thân thiết, gọi di phụ không quen." Vẻ mặt Ôn Ngạn Bình đau khổ, "Hơn nữa Tiểu Béo ca ca vẫn gọi con là tiểu sư đệ."
Mạc Tiềm gãi gãi đầu: "Gọi thành quen, không sửa được."
Tôn Tiếu Tiếu có chút buồn cười, nhưng trong lòng thở dài, tự nhủ sao chất nữ lại càng ngày càng giống nam nhân rồi? Biểu ca biểu tẩu sao có thể không quan tâm, chỉ hi vọng qua hai năm nữa tới tuổi cập kê sẽ ra dáng cô nương một chút.
Tôn Tiếu Tiếu tự mình đi khố phòng nhỏ tìm lễ vật cho Mạc Tiềm mang đi, tiễn hai người ra cửa.
Lần đầu Tiên Ôn Ngạn Bình tới Hạng phủ, tò mò quan sát, cảm thấy người trong Hạng phủ thật sự rất nhiều, hơn nữa chúng nha hoàn còn rất xinh đẹp. Gã sai vặt dẫn đường đưa bọn họ tới chính sảnh, Hạng phụ ra chiêu đãi, nghe nói bọn họ tới thăm con trai, cười ha ha hàn huyên vài câu, liền sai người dẫn họ tới viện của Hạng Thanh Xuân.
Hạng phụ là một nam nhân trung niên tuấn mỹ, mặc trường sam màu hồng cánh sen, thoạt nhìn giống như văn nhân phong lưu. Chỉ là Ôn Ngạn Bình hiểu, Hạng phụ tuyệt đối không giống Hạng Thanh Xuân, hơn nữa dáng người yếu ớt, thân thể hư nhược, xem ra có rất nhiều nữ nhân, có ngày thân thể sẽ kiệt quệ.
Hạng phụ không biết suy nghĩ của người nào đó, ngược lại có chút nịnh bợ với nghĩa tử của Ôn Lương danh chấn thiên hạ, dáng vẻ nhiệt tình tươi cười phá hủy một phần vẻ tuấn nhã, ngược lại lộ ra vài phần bình thường. Nghĩ đến con trai là đệ tử Ôn Lương, trong lòng không khỏi đắc ý một hồi, đối với Ôn Ngạn Bình càng niềm nở.
Ôn Ngạn Bình thấy ông cười đến sợ hãi trong lòng, rất muốn trực tiếp đánh một quyền qua, chỉ là nghĩ đến đây là phụ thân Hạng Thanh Xuân, nên cho ông một chút mặt mũi.
Mạc Tiềm đã tới Hạng phủ mấy lần, lúc đến viện của Hạng Thanh Xuân thì trực tiếp đi vào.
Lúc này Hạng Thanh Xuân đang vừa đọc sách vừa thưởng cúc dưới tán cây nho, ánh nắng tươi sáng, hoa cúc nở vừa vặn, trên bàn bày mấy đĩa bánh trung thu cắt thành khối và trà xanh, bên cạnh có vài cuốn sách, hai nha hoàn đứng xa xa hầu hạ.
"Hồ ly tinh, chúng ta tới thăm huynh."
Xa xa, âm thanh thanh thúy truyền đến.
Hạng Thanh Xuân mạnh mẽ ngẩng đầu, thấy tiểu thiếu niên từ hành lang tiền viện đi tới, khuôn mặt tươi cười sáng lạn hơn cả ánh mặt trời.
Ngơ ngẩn nhìn khuôn mặt đặc biệt xinh đẹp xuyên qua ánh sáng của hoa cúc đi tới của thiếu niên, đột niên Hạng Thanh xuân cảm thấy năm nay hoa cúc mùa thu nở đặc biệt đẹp, ánh mặt trời thật ấm áp, khiến tâm tình hắn tự nhiên bay bổng.
Nhìn thấy hai người, lông mày Hạng Thanh Xuân hơi mềm mại, sau khi hai người ngồi xuống, tự mình rót cho họ chén trà xanh, cười nói: "Hôm nay sao rảnh rỗi tới đây?"
Mạc Tiềm chỉ vào Ôn Ngạn Bình: "Là tiểu sư đệ muốn tới đấy."
Ôn Ngạn Bình thoải mái nói tiếp: "Không phải đệ nói mang lễ vật tới thăm huynh sao? Đệ rất uy tín nha." Sau đó cười mập mờ: "Đúng rồi, đệ phát hiện dung mạo nha hoàn trong phủ của huynh so với mấy phủ khác tốt hơn rất nhiều, đi một lát đã thấy rất nhiều người xinh đẹp. Nhanh bảo nha hoàn xinh đẹp trong phòng huynh ra cho chúng ta nhìn một cái, đệ nghe nói toàn là mỹ nhân không thôi.” Một bộ dáng hưng phấn vô cùng.
Sắc mặt Hạng Thanh Xuân lập tức đen, thầm cắn răng nghĩ: Đệ là đứa nhỏ chưa đủ lông đủ cánh, còn dám học đám nam nhân kia bắt đầu phong lưu, thật sự là muốn đánh đòn...
Mạc Tiềm nghe xong, cười nói: "Tiểu sư đệ hưng phấn thế làm gì? Các nàng xinh đẹp cũng là người của Hồ ly tinh, không có liên quan tới đệ."
"Lòng thích cái đẹp, mọi người đều có!" Ôn Ngạn Bình gặm một khối bánh trung thu hạt vừng rung đùi đắc ý, "Sau này đệ phải lấy thê tử xinh đẹp về hiếu thuận cha nương, bây giờ nhìn các tỷ tỷ xinh đẹp nhiều một chút mới có thể so sánh, mới biết ai xinh đẹp nhất nha."
Lời này nghe sao giống những nữ nhân quần là áo lượt phức tạp kia?
Hạng Thanh Xuân và Mạc Tiềm có loại dự cảm bất hảo, thời gian chớp mắt, loại dự cảm kia liền thành sự thật.
"Đệ nghe rất nhiều người nói, trong Yên Chi Hồng có rất nhiều cô nương xinh đẹp, nghe nói rất giỏi hầu hạ người, không biết có bao nhiêu người muốn tới đó, đệ cũng muốn đi xem thử, nếu tốt như thế, cũng mua một người về hầu hạ đệ." Vẻ mặt tiểu cô nương rạng rỡ.
Quả thật là sấm sét giữa trời quang!
Hạng Thanh Xuân đen mặt trừng mắt, nghẹn một hơi: "Con nít không được học hư, chờ đệ lớn lên rồi hãy nói." Sau đó cảnh cáo: "Đệ thành thật một chút, nếu để ta biết đệ lộn xộn ở địa phương đó, ta sẽ bẩm báo chi tiết cho sư phụ nghe.
"Lộn xộn địa phương nào? Huynh nói Yên Chi Hồng sao? Sao lại là địa phương lộn xộn, rất nhiều nam nhân đều đi mà, sao đệ lại không được?" Ôn Ngạn Bình không hiểu.
Hai người kìm nén bực mình nhìn nàng, bọn hắn cũng không thể nói cho nàng biết, một dãy phố nhỏ chỗ đó đều là bướm hoa, tục xưng thanh lâu, những cô nương kia thật ra là kỹ nữ. Đối với Ôn Ngạn Bình, hai người hiểu rõ, Ôn Lương bảo hộ nàng tốt vô cùng, sợ rằng không biết phố nhỏ Yên Chi Hồng kia là làm cái gì.
"Đệ cũng không muốn làm gì, chỉ là đi xem thôi cũng không được sao?" Ôn Ngạn Bình không vui nói.
Mạc Tiềm và Hạng Thanh Xuân đồng thanh: "Không được!"
"..."
Thấy nàng tức giận đến mức cầm một cái bánh trung thu quay lưng gặm, hai người liếc nhau, trong lòng bất đắc dĩ. Bất kể thế nào, tuyệt đối phải đánh gãy hứng thú của nàng đối với phố Yên Chi Hồng, bằng không nếu để Ôn đại nhân biết, nhất định sẽ lột một lớp da bọn họ.
Trừ lần đó ra, Hạng Thanh Xuân không hiểu cảm giác không thoải mái này là gì, cắn răng, nhanh chóng đánh bay loại suy nghĩ khó hiểu này, tuyệt đối không thể sinh ra loại ý tưởng kinh hãi thế tục này được.
Ngoại trừ ngày cuối cùng xảy ra vài cuyện không vui, Ôn Ngạn Bình cảm thấy mùa săn bắn năm nay trải qua rất may mắn. Chỉ là, sau khi mùa săn bắn vui sướng kết thúc, là tới thời gian học tập khổ bức.
Ôn Ngạn Bình bỏ ra thời gian mấy ngày cuối cùng thành công thêu ra một đóa hoa cúc dại xiêu xiêu vẹo vẹo thì đến Trung Thu.
Ôn Ngạn Bình ngồi bên khung cửa sổ, hai tay chống cầm nhìn hoa cúc nở rực rỡ ngoài cửa sổ, cánh nhỏ nhỏ chập chờn trong gió, mang đến một vẻ đẹp thanh lệ, hai tiểu hồ ly lăn qua lăn lại phơi nắng dưới gốc cây, đáng yêu giống như hai con chó nhỏ.
Không biết tại sao lại liên tưởng đến Hạng Thanh Xuân giống Hồ ly tinh. Gọi hắn là Hồ ly tinh cũng không ngoa, trừ thời điểm híp mắt, ánh mắt cực giống vẻ ngoài của hồ ly, ngoài ra dung nhan còn hơi yêu dị, không giống lúc mới gặp gỡ năm năm trước, thiếu niên mười ba tuổi nhẹ nhàng hào sảng, ai ngờ theo thời gian trôi qua, càng lớn dung mạo càng mê hoặc, gọi hắn là Hồ ly tính là tán thưởng đấy.
Hơn nữa, Hồ ly tinh còn có tính cách cố chấp, cộng thêm khuôn mặt mỹ mạo yêu dị, đoán chừng đời này khó tìm được thê tử hợp ý.
Nghĩ đến Hạng Thanh Xuân không cách nào tìm được thê tử hợp ý, không khỏi có chút hả hê.
Đột nhiên, ánh mắt Ôn Ngạn Bình ngưng tụ, cứng ngắc nhìn một lùm hoa cúc trước sân, tiểu cô nương bốn tuổi và một bé trai mười tuổi mỗi đứa ôm một tiểu hồ ly, sau đó còn tay nắm tay tương thân tương ái bước đi...
"Quý Quý!"
Nghe âm thanh kêu to, tiểu bánh bao ngừng lại, quay đầu, thấy trong sảnh ló ra một cái đầu, hé miệng cười cười, nhã nhặn, thanh thanh tú tú, mười phần tiểu thư khuê các, âm thanh mềm mại kêu lên: "Đại ca~~"
Ôn Ngạn Bình từ cửa sổ nhảy ra, hành lễ với Tứ hoàng tử xong nhíu mày nói: "Sao Tứ hoàng tử lại ở đây? Hôm nay là Trung Thu, không ở trong cung với hoàng hậu nương nương hả?"
"Đi ra ngoài làm chút chuyện, một lát sẽ trở về cung." Tứ hoàng tử rụt rè đáp, nắm chặt bàn tay nhỏ bé của tiểu cô nương bên cạnh.
Cái gì là ra ngoài làm việc, làm việc sao lại chạy tới nhà bọn họ? Cái này là tới dụ dỗ tiểu muội muội thì có. Nhìn hắn một bộ dáng đề phòng ác nhân một gậy đánh uyên ương, Ôn Ngạn Bình chép miệng một cái, sau đó quay người xoa đầu tiểu muội muội: "Sao Quý Quý lại tới chỗ đại ca chơi? Có muốn vào uống trà với Đại ca không?"
Tiểu bánh bao quan sát nàng, lại nhìn Tứ hoàng tử thần sắc bình tĩnh, nhưng mặt hơi kéo căng để lộ ra khẩn trương, lắc đầu nói: "Đại Bạch, Tiểu Bạch chạy vào đây, Quý Quý đến tìm chúng. Quý Quý cùng chơi với Tứ ca ca, ngày mai sẽ cùng Đại ca uống trà."
Tứ hoàng tử nhẹ nhàng thở ra, lại rụt rè chào Ôn Ngạn Bình một tiếng, nhanh chóng dẫn tiểu bánh bao đi ra.
Quan sát hai đứa, Ôn Ngạn Bình đột nhiên nhớ tới mình đã đồng ý với Hạng Thanh Xuân đi thăm hắn, đến bây giờ còn chưa đi nữa, liền đứng dậy, quyết định tìm Mạc Tiềm cùng đi Hạng phủ.
Ôn Ngạn Bình tới chủ viện tìm Như Thúy nói một tiếng. Biết nàng đi thăm bệnh, Như Thúy không ngăn cản, bèn sai người vào khố phòng tìm lễ vật thích hợp cho nàng mang theo.
Chuẩn bị xong mọi thứ, Ôn Ngạn Bình dẫn theo Tiểu Lộ Tử ra cửa, đi tới Mạc phủ.
Từ khi Tôn Tiếu Tiếu gả tới Mạc phủ, Ôn Ngạn Bình thường xuyên tới đây thăm nàng, thường xuyên qua lại, người gác cổng Mạc phủ nhận ra nàng, không cần thông báo liền mở cữa.
"Thiếu gia các người có nhà không?" Ôn Ngạn Bình vừa đi vừa hỏi.
"Đương nhiên là có ạ."
Trước tiên Ôn Ngạn Bình đi thỉnh an Mạc mẫu, lúc này Mạc mẫu đang bận rộn chuẩn bị Trung Thu nên không giữ nàng lại uống trà nói chuyện, trực tiếp để nàng đi tới viện của Mạc Tiềm.
Vừa tới nơi, liền nhìn thấy Tiểu Bàn và Tôn Tiếu Tiếu đang ngồi bên hồ nước cạnh lương đình cùng cho cá ăn, phu xướng phụ tùy, tình nồng mật ý đậm đà, thật sự khiến người bên ngoài cực kỳ ao ước.
"Tiếu Tiếu di, Béo ca ca."
Hai người nhìn thấy nàng đến, nhanh chóng sai người dâng trà, ngược lại Ôn Ngạn Bình thích rượu hoa cúc kia hơn, rượu hoa cúc này là đầu bếp Mạc phủ đặc chế, so với rượu hoa cúc nhà khác đặc biệt nhẹ nhàng khoan khoái hơn, Ôn Ngạn Bình rất thích uống. Cho nên hàng năm cứ đến Trung Thu, đều tới Mạc phủ xin vài hũ mang về.
Uống rượu hoa cúc xong Ôn Ngạn Bình nói: "Tiếu Tiếu di, cho con mượn Béo ca ca một canh giờ nhé, con và huynh ấy tới Hạng phủ thăm Hồ ly tinh.
Nghe thấy xưng hô chẳng ra làm sao của nàng, Tôn Tiếu Tiếu dùng ngón tay điểm điểm đầu nàng nói: "Phải gọi di phụ (dượng), coi chừng người ngoài nghe thấy xưng hô bừa bãi lộn xộn sẽ chê cười con."
"Tiểu Béo ca ca là ca ca thân thiết, gọi di phụ không quen." Vẻ mặt Ôn Ngạn Bình đau khổ, "Hơn nữa Tiểu Béo ca ca vẫn gọi con là tiểu sư đệ."
Mạc Tiềm gãi gãi đầu: "Gọi thành quen, không sửa được."
Tôn Tiếu Tiếu có chút buồn cười, nhưng trong lòng thở dài, tự nhủ sao chất nữ lại càng ngày càng giống nam nhân rồi? Biểu ca biểu tẩu sao có thể không quan tâm, chỉ hi vọng qua hai năm nữa tới tuổi cập kê sẽ ra dáng cô nương một chút.
Tôn Tiếu Tiếu tự mình đi khố phòng nhỏ tìm lễ vật cho Mạc Tiềm mang đi, tiễn hai người ra cửa.
Lần đầu Tiên Ôn Ngạn Bình tới Hạng phủ, tò mò quan sát, cảm thấy người trong Hạng phủ thật sự rất nhiều, hơn nữa chúng nha hoàn còn rất xinh đẹp. Gã sai vặt dẫn đường đưa bọn họ tới chính sảnh, Hạng phụ ra chiêu đãi, nghe nói bọn họ tới thăm con trai, cười ha ha hàn huyên vài câu, liền sai người dẫn họ tới viện của Hạng Thanh Xuân.
Hạng phụ là một nam nhân trung niên tuấn mỹ, mặc trường sam màu hồng cánh sen, thoạt nhìn giống như văn nhân phong lưu. Chỉ là Ôn Ngạn Bình hiểu, Hạng phụ tuyệt đối không giống Hạng Thanh Xuân, hơn nữa dáng người yếu ớt, thân thể hư nhược, xem ra có rất nhiều nữ nhân, có ngày thân thể sẽ kiệt quệ.
Hạng phụ không biết suy nghĩ của người nào đó, ngược lại có chút nịnh bợ với nghĩa tử của Ôn Lương danh chấn thiên hạ, dáng vẻ nhiệt tình tươi cười phá hủy một phần vẻ tuấn nhã, ngược lại lộ ra vài phần bình thường. Nghĩ đến con trai là đệ tử Ôn Lương, trong lòng không khỏi đắc ý một hồi, đối với Ôn Ngạn Bình càng niềm nở.
Ôn Ngạn Bình thấy ông cười đến sợ hãi trong lòng, rất muốn trực tiếp đánh một quyền qua, chỉ là nghĩ đến đây là phụ thân Hạng Thanh Xuân, nên cho ông một chút mặt mũi.
Mạc Tiềm đã tới Hạng phủ mấy lần, lúc đến viện của Hạng Thanh Xuân thì trực tiếp đi vào.
Lúc này Hạng Thanh Xuân đang vừa đọc sách vừa thưởng cúc dưới tán cây nho, ánh nắng tươi sáng, hoa cúc nở vừa vặn, trên bàn bày mấy đĩa bánh trung thu cắt thành khối và trà xanh, bên cạnh có vài cuốn sách, hai nha hoàn đứng xa xa hầu hạ.
"Hồ ly tinh, chúng ta tới thăm huynh."
Xa xa, âm thanh thanh thúy truyền đến.
Hạng Thanh Xuân mạnh mẽ ngẩng đầu, thấy tiểu thiếu niên từ hành lang tiền viện đi tới, khuôn mặt tươi cười sáng lạn hơn cả ánh mặt trời.
Ngơ ngẩn nhìn khuôn mặt đặc biệt xinh đẹp xuyên qua ánh sáng của hoa cúc đi tới của thiếu niên, đột niên Hạng Thanh xuân cảm thấy năm nay hoa cúc mùa thu nở đặc biệt đẹp, ánh mặt trời thật ấm áp, khiến tâm tình hắn tự nhiên bay bổng.
Nhìn thấy hai người, lông mày Hạng Thanh Xuân hơi mềm mại, sau khi hai người ngồi xuống, tự mình rót cho họ chén trà xanh, cười nói: "Hôm nay sao rảnh rỗi tới đây?"
Mạc Tiềm chỉ vào Ôn Ngạn Bình: "Là tiểu sư đệ muốn tới đấy."
Ôn Ngạn Bình thoải mái nói tiếp: "Không phải đệ nói mang lễ vật tới thăm huynh sao? Đệ rất uy tín nha." Sau đó cười mập mờ: "Đúng rồi, đệ phát hiện dung mạo nha hoàn trong phủ của huynh so với mấy phủ khác tốt hơn rất nhiều, đi một lát đã thấy rất nhiều người xinh đẹp. Nhanh bảo nha hoàn xinh đẹp trong phòng huynh ra cho chúng ta nhìn một cái, đệ nghe nói toàn là mỹ nhân không thôi.” Một bộ dáng hưng phấn vô cùng.
Sắc mặt Hạng Thanh Xuân lập tức đen, thầm cắn răng nghĩ: Đệ là đứa nhỏ chưa đủ lông đủ cánh, còn dám học đám nam nhân kia bắt đầu phong lưu, thật sự là muốn đánh đòn...
Mạc Tiềm nghe xong, cười nói: "Tiểu sư đệ hưng phấn thế làm gì? Các nàng xinh đẹp cũng là người của Hồ ly tinh, không có liên quan tới đệ."
"Lòng thích cái đẹp, mọi người đều có!" Ôn Ngạn Bình gặm một khối bánh trung thu hạt vừng rung đùi đắc ý, "Sau này đệ phải lấy thê tử xinh đẹp về hiếu thuận cha nương, bây giờ nhìn các tỷ tỷ xinh đẹp nhiều một chút mới có thể so sánh, mới biết ai xinh đẹp nhất nha."
Lời này nghe sao giống những nữ nhân quần là áo lượt phức tạp kia?
Hạng Thanh Xuân và Mạc Tiềm có loại dự cảm bất hảo, thời gian chớp mắt, loại dự cảm kia liền thành sự thật.
"Đệ nghe rất nhiều người nói, trong Yên Chi Hồng có rất nhiều cô nương xinh đẹp, nghe nói rất giỏi hầu hạ người, không biết có bao nhiêu người muốn tới đó, đệ cũng muốn đi xem thử, nếu tốt như thế, cũng mua một người về hầu hạ đệ." Vẻ mặt tiểu cô nương rạng rỡ.
Quả thật là sấm sét giữa trời quang!
Hạng Thanh Xuân đen mặt trừng mắt, nghẹn một hơi: "Con nít không được học hư, chờ đệ lớn lên rồi hãy nói." Sau đó cảnh cáo: "Đệ thành thật một chút, nếu để ta biết đệ lộn xộn ở địa phương đó, ta sẽ bẩm báo chi tiết cho sư phụ nghe.
"Lộn xộn địa phương nào? Huynh nói Yên Chi Hồng sao? Sao lại là địa phương lộn xộn, rất nhiều nam nhân đều đi mà, sao đệ lại không được?" Ôn Ngạn Bình không hiểu.
Hai người kìm nén bực mình nhìn nàng, bọn hắn cũng không thể nói cho nàng biết, một dãy phố nhỏ chỗ đó đều là bướm hoa, tục xưng thanh lâu, những cô nương kia thật ra là kỹ nữ. Đối với Ôn Ngạn Bình, hai người hiểu rõ, Ôn Lương bảo hộ nàng tốt vô cùng, sợ rằng không biết phố nhỏ Yên Chi Hồng kia là làm cái gì.
"Đệ cũng không muốn làm gì, chỉ là đi xem thôi cũng không được sao?" Ôn Ngạn Bình không vui nói.
Mạc Tiềm và Hạng Thanh Xuân đồng thanh: "Không được!"
"..."
Thấy nàng tức giận đến mức cầm một cái bánh trung thu quay lưng gặm, hai người liếc nhau, trong lòng bất đắc dĩ. Bất kể thế nào, tuyệt đối phải đánh gãy hứng thú của nàng đối với phố Yên Chi Hồng, bằng không nếu để Ôn đại nhân biết, nhất định sẽ lột một lớp da bọn họ.
Trừ lần đó ra, Hạng Thanh Xuân không hiểu cảm giác không thoải mái này là gì, cắn răng, nhanh chóng đánh bay loại suy nghĩ khó hiểu này, tuyệt đối không thể sinh ra loại ý tưởng kinh hãi thế tục này được.
Danh sách chương