Sau một loạt âm thanh, một cái nấm màu trắng từ bụi cây thò ra.
"A."
Hai người nhìn tiểu cẩu màu trắng thò đầu ra từ trong bụi cỏ, nho nhỏ đáng yêu, lông xù, thoạt nhìn giống như sủng vật của các quý tiểu thư nuôi dưỡng trong khuê phòng. Ôn Ngạn Bình nhìn một cái, lúc nãy nàng còn tưởng là động vật nguy hiểm gì mai phục ở chỗ đó, lại không nghỉ là một tiểu cẩu đáng yêu.
Tiểu bạch cẩu kia cũng không sợ người lạ, lúc nhìn thấy hai người, ngoắt đuôi chạy đến dưới chân hai người xoay vòng vòng, kêu gâu gâu.
"Cẩu hoang." Ôn Ngạn Bình ngạc nhiên kêu một tiếng, nâng mũi chân nhảy lên, tiểu bạch cẩu bay lên giữa không trung, bị nàng xách trong tay. Bị quăng lên không tiểu cẩu kêu gâu gâu hai tiếng, cái đuôi càng ngoắt vui sướng, tuy lông nó dính chút bùn nhưng vẫn rất sạch sẽ, trên cổ còn đeo một cái vòng nhỏ.
"Xem ra là có chủ nhân." Hạng Thanh Xuân thò tay kéo vòng cổ nói, phát hiện trên vòng cổ có một thẻ bài khắc chữ "Tây".
Ôn Ngạn Bình đồng ý lời này, chỉ là được một nữa, đột nhiên phát hiện tay người nào đó đặt trên vai nàng không biết từ lúc nào, cái tư thế này làm nàng cảm thấy quái dị, không khỏi quay sang nhìn hắn. Mà lúc này, trùng hợp Hạng Thanh Xuân cúi người xuống, thế là xảy ra sự tình cẩu huyết.
Hai mắt Ôn Ngạn Bình trừng lớn, nhìn cặp mắt gần trong gang tất kia, đồng tử đen như mực dường như không có trăng sao làm nền, một màu đen không thấy đáy, lông mi thật dài khẽ run lên, phớt qua mắt nàng, khiến lòng của nàng cũng run theo, trên môi truyền đến cảm giác mềm mại...
Thời gian dường như dừng lại, ai cũng không có động tác.
Mắt to trừng mắt nhỏ một lát, thanh niên tuấn mĩ làm như không có chuyện gì đứng lên, lấy tay áo thật dài che qua môi, không thấy rõ là xóa đi mùi vị trên môi hay là làm gì.
Mắt Ôn Ngạn Bình nháy nháy, sau đó liếm liếm môi dưới, vẻ mặt bừng tỉnh: Thì ra môi người lại mềm như thế! Sau đó ngắm nhìn bờ môi màu đỏ xinh đẹp như hoa đào của thanh niên bên cạnh, lơ đãng nhìn thấy hai đồng tử hắn âm trầm, giống như có vật gì đó lướt qua, mà tựa hồ có một chút không giống như lúc trước...
Lúc nàng còn chưa nhìn rõ, cái người kia đã ngoảnh mặt đi, thái độ chán ghét.
"Ai, nam tử hán đại trượng phu, không cần để chuyện ngoài ý muốn này trong lòng đâu!" Người nào đó hoàn toàn quên giới tính thật của mình đĩnh đạc nói, nếu là ngoài ý muốn, cơ bản không có gì phải rối rắm, coi như bị bọn A Tuyết hôn một cái.
Hạng Thanh Xuân vốn dĩ ngoảnh mặt đi để che giấu nỗi lòng sắp nhịn không nổi nghe nói như thế, không nhịn được quay đầu lại trừng nàng, trong lòng không hiểu sao nổi lên một ngọn lửa, lại nhìn dáng vẻ không chút để ý nào của nàng, ngược lại thấy mình ngu xuẩn muốn chết, vậy mà bởi vì cái tiếp xúc ngắn ngủi kia tim đập rộn lên, đầu choáng váng, hận không thể làm sâu cái hôn vừa rồi -- càng muốn dập tắt ngọn lửa không biết tại sao ngày càng lớn kia, sau đó âm thanh vải bị xé vang lên, mặt không đổi sắc cúi đầu nhìn qua, mới phát hiện dưới cơn nóng giận, móng tay được chăm sóc kỹ càng xiết chặt ống tay áo, xé rách rồi.
Ôn Ngạn Bình cũng giật mình, "Ài ài, huynh tức giận như thế làm gì? Là nam nhân nên rộng lượng một chút..., đệ còn không để ý, huynh so với đệ lớn tuổi hơn, còn đọc nhiều sách như thế, căn bản không cần để trong lòng."
"Gâu gâu ~~" Tiểu bạch cẩu cũng ngoắt ngoắt cái đuôi kêu một tiếng.
Thấy tiểu bạch cẩu cũng ủng hộ mình, Ôn Ngạn Bình nhịn không được cười rộ lên, đem nó tới trước mặt, tiểu bạch cẩu xác thực không sợ người lạ, thấy người ôm mình lên, gâu gâu kêu hai tiếng, trực tiếp dùng mũi cọ vào mũi nàng.
"Ha ha, thật đáng yêu ~~"
Ôn Ngạn Bình cười rộ lên, tiểu bạch cẩu thật sự rất đáng yêu, nàng có chút muốn mang về cho Quý Quý chơi, về phần chủ nhân của nó ở đâu? Coi như vô chủ là được rồi.
"Aha ha ha, đừng liếm..., ta mang ngươi trở về..."
"...."
Đột nhiên, tiểu bạch cẩu trong tay bị một bàn tay trắng như ngọc xách đi, Ôn Ngạn Bình sửng sốt, ngẩng đầu bình tĩnh nhìn thanh niên bên cạnh, đang muốn hỏi hắn muốn làm gì, hắn chợt cúi đầu, đôi môi mềm mại một lần nữa chạm vào.
"..." Lần nay giống như không phải ngoài ý muốn
Cảm giác trên môi bị đầu lưỡi mềm mại liếm liếm, trong lòng hoảng hốt, nhanh chóng lùi về phía sau, dưới chân bị vướng xém chút té ngã, cuối cùng mới vội vàng ổn định lại, sau đó trực tiếp nhảy lên cành cây, cảnh giác trừng mắt nhìn thanh niên tuấn mỹ như hồ ly phía dưới, chưa từng cảm giác rõ ràng thư thế, Hồ ly tinh không chỉ có một bụng ý nghĩ xấu, mà lớn lên còn là một nam nhân rất đẹp, làm cho nàng ghen ghét muốn chết.
Hạng Thanh Xuân ngửa đầu nhìn nàng, nhíu mày nói: "Xuống!"
Ôn Ngạn Bình chần chờ, cẩn thận nói: "Hồ ly tinh, không phải huynh là...long dương chi hảo (Long dương chi hảo: đoạn tụ, gay)?" Chẳng lẽ bởi vì không được nên mới chậm chạp không thành thân, tâm lý vặn vẹo, ngược lại thích nam nhân? Hoặc vốn dĩ bởi vì thích nam nhân nên mới chậm chạm không thành thân?
Trong nháy mắt, gân xanh vỡ tan, Hạng Thanh Xuân phẫn nộ trừng nàng, trong lòng gào thét: Long dương chi hảo muội muội ngươi!
"Xuống cho ta!"
Thấy sắc mặt hắn xanh mét, một bộ dáng tức điên, Ôn Ngạn Bình chỉ có thể ngoan ngoãn nhảy từ trên cây xuống, lúc rơi xuống trước mặt Hạng Thanh Xuân, lại nhịn không được nhìn cánh môi màu sắc như hoa đào, tim đập chậm một nhịp, trong lòng tự nhủ Hồ ly tinh quả là Hồ ly tinh, ngay cả miệng nhìn cũng đẹp mắt hơn cả nữ nhân.
"Ta không phải long dương chi hảo!" Hạng Thanh Xuân cường điệu, chẳng qua hắn bị tiểu tử xấu này hãm hại nên chẳng biết tại sao thích nàng mà thôi. Trừng mắt nhìn tiểu bạch cẩu, vẻ mặt chán ghét: "Không được tùy tiện thân mật với súc sinh, rất bẩn."
Huynh hôn ta cũng rất bẩn nha!
Xét thấy hắn lại nổi nóng, Ôn Ngạn Bình nuốt câu nói kia xuống rất thành thật mà đáp ứng, sau đó lại không sợ chết nói: "Nếu huynh không phải long dương chi hảo sao lại hôn đệ?" Đừng tưởng nàng không hiểu loại chuyện hôn nhẹ này, một nam nhân và một nữ nhân mới có thể làm, hai nam nhân mà làm thì tính là gì?
Hạng Thanh Xuân điềm nhiên như không có chuyện gì: "Nếu là nam nhân thì không cần để trong lòng!" Hắn dùng câu nói của nàng lúc nãy để chặn nàng.
"...A, thật vậy." Tiểu cô nương hoàn toàn không biết mình bị lừa sững sờ đáp lời, trả lời xong, mới thấy không đúng, vẻ mặt rối rắm.
Thế nhưng Hạng Thanh Xuân vốn không muốn giải thích hành vi xúc động của mình, xách tiểu cẩu kia lên, bình tĩnh nói: "Được rồi, chúng ta phải trở về."
Không thể không nói, Hạng Thanh Xuân rất hiểu Ôn Ngạn Bình, ngay cả một tâm tình rất nhỏ của nàng cũng lý giải thấu triệt, đã đạt tới một trình độ khủng bố. Chỉ tiếc tiểu cô nương hoàn toàn không có cảm giác này, dễ dàng bị dời đi lực chú ý, hơn nữa còn hiểu được đều là nam nhân, nam tử hán đại trượng phu không cần để những chuyện nhỏ nhặt trong lòng.
Thật là thế sao?
***
Chờ bọn họ trở về bên dòng suối nhỏ, ngoại trừ ba đứa nhỏ đang câu cá cùng Đàm Ký Khê và Mạc Tiềm, Chu Chửng Hú, Vệ Triêu Ấp đều phát hiện bầu không khí quỷ dị giữa hai người, ngạc nhiên nói: "Hai người làm sao thế?"
Hạng Thanh Xuân vượt lên đáp trước: "Không có gì, phát sinh một ít chuyện ngoài ý muốn thôi."
Thấy hai người nhìn qua, Ôn Ngạn Bình suy nghĩ một chút, cũng gật đầu tỏ vẻ chẳng qua là chuyện ngoài ý muốn. Nếu là ngoài ý muốn, hai người không cần nghĩ nhiều nữa, dù sao đối với tiểu gia hỏa Ôn Ngạn Bình này, chuyện ngoài ý muốn rất có khả năng phát triển, bọn họ không nghiên cứu sâu hơn là đúng, miễn cho bản thân mình chịu tội.
Bọn Mạc Tiềm bên kia thấy hai người về, vung vẩy tay gọi họ tới câu cá, Ôn Ngạn Bình giao con mồi trong tay cho thị vệ xử lý rồi chạy tới.
"Ồ, Hồ ly tinh, tiểu bạch cẩu này từ đâu tới?" Mạc Tiềm ngạc nhiên hỏi.
"Nhặt được trong rừng." Nói rồi, Hạng Thanh Xuân gọi thị vệ tới hỏi: "Xung quanh đây có ai tới đạp thanh không?"
Thị vệ đã tra xét địa hình, nắm tình hình các vùng phụ cận trong lòng bàn tay, đương nhiên biết cách đó không xa có vài đám người đang đạp thanh, nên nói: "Cách chỗ này không xa, quả thật có các công tử tiểu thư đang đạp thanh."
Nghe xong, Hạng Thanh Xuân gật đầu, không hỏi những người kia là người phương nào nữa.
Tiểu cẩu còn bị Hạng Thanh Xuân xách trong tay, treo giữa không trung, sủa gâu gâu với những người vây xem, rất đáng yêu, ba đứa nhỏ hoàn toàn bị thu phục. Hạng Thanh Xuân rất hào phóng đưa tiểu cẩu cho Quý Quý đang trông mong nhìn mình, ôn hòa nói: "Nó có chủ đấy, rất có thể một lát chủ của nó sẽ tìm tới."
Lúc nghe thấy tiểu cẩu có chủ nhân, ba đứa nhỏ hơi thất vọng, nhưng mà thừa dịp chủ nhân nó chưa tìm tới, bọn chúng có thể chơi với tiểu cẩu một lát.
Sau khi Hạng Thanh xuân đưa tiểu cẩu cho ba đứa nhỏm đảo mắt thấy thần sắc thất vọng của Ôn Ngạn Bình, trong lòng cười lạnh, nhìn nàng không có mặt mũi đoạt tiểu cẩu của đệ đệ muội muội chơi, hơn nữa còn là một tiểu cẩu không có khí tiết.
Quả nhiên. một khắc sau, liền có hai thị vệ và một nha hoàn ăn mặc xinh đẹp chạy tới, nhìn thấy ba đứa nhỏ đang chơi đùa với tiểu cẩu bên dòng suối, mắt sáng lên, lập tức gọi: "Bạch Vũ, mau tới đây với tỷ tỷ ~~"
Thấy chủ nhân tìm tới, ba đứa nhỏ cực kỳ không muốn. Nhưng so với bọn chúng, tiểu cẩu lại càng không muốn đi, vây quanh chân Quý Quý cọ qua cọ lại, một bộ dáng không muốn rời.
Đầu lông mày nha hoàn kia cau lại, thấy chủ sự ở đây đều là mấy công tử khí độ bất phàm, ăn mặc hoa lệ, liền biết rõ là các công tử thế gia trong kinh đến đây đạp thanh, tuy không biết họ có thân phận gì, nhưng dung mạo khí chất bày ra đó, khiến nàng không dám càn rỡ, nhanh chóng dẫn hai thị vệ tới chào hỏi.
Theo như lời tự giới thiệu của nha hoàn kia, bọn họ là người của Tây Quận Vương phủ, tiểu cẩu Bạch Vũ là sủng vật của tiểu thư nhà họ, lúc trước vô ý lạc mất, khiến tiểu thư rất lo lắng, phái mấy thị vệ đi tìm, liền tìm tới đây.
Đám người Hạng Thanh Xuân và Vệ Triêu Ấp liếc nhau, xem ra chủ nhân tiểu cẩu này lai lịch không nhỏ. Chỉ là, mấy tiểu thư Tây Quận Vương phủ ở đây, không biết mấy vị hoàng tử có ở cùng không?
"Đa tạ mấy vị công tử tìm thấy Bạch Vũ, nô tỳ thay mặt tiểu thư cảm ơn các vị." Nha hoàn kia lễ phép nói.
Mấy người tất nhiên chấp tay nói không khách khí, Hạng Thanh Xuân tự mình mang tiểu cẩu còn đang cọ cọ trong ngực Quý Quý đưa cho nha hoàn, tươi cười tỏ vẻ có lỗi với nàng, không ngoài ý muốn khiến cho nha hoàn xấu hổ đỏ mặt.
Sau khi nha hoàn mang theo tiểu cẩu và thị vệ rời đi, Vệ Triêu Ấp và Chu Chửng Hú như có điều suy nghĩ.
"Các huynh nói xem, chỗ đó có mấy vị hoàng tử?" Vệ Triêu Ấp cười hỏi.
"Đại hoàng tử sắp thành thân, đương nhiên sẽ không tới. Nhị hoàng tử, Tam hoàng tử, Tứ hoàng tử đoán chừng sẽ ở đó.” Hạng Thanh Xuân lạnh nhạt phân tích.
"Lão thái phi Tây Quận Vương phủ là cô ruột của hoàng thượng, Vương phi là Tam công chúa của tiên đế, các hoàng tử thân cận với Tây Quận Vương phủ cũng không có gì đáng trách." Chu Chửng Hú ôn hòa đáp lời, có thể nói, dựa vào hai vị công chúa gả vào Tây Quận Vương phủ, hiển hách vô cùng, thân càng thêm thân.
Mấy người nói xong liền không chú ý nữa.
Ôn Ngạn Bình thấy thần sắc muội muội thất vọng, thương tiếc sờ sờ dầu bé nói: "Quý Quý nghe lời, nhà chúng ta có Đại Bạch và Tiểu Bạch rồi, Đại Bạch và Tiểu Bạch chơi vui hơn tiểu cẩu kia, chúng ta về nhà chơi với chúng nhé."
Thế nhưng Đại Bạch và Tiểu Bạch chơi không vui bằng tiểu cẩu mà, hơn nữa hiện giờ chúng nó già rồi, không cách nào chơi cùng nữa, hiện tại là một bộ dáng lão nhân nằm trong phủ dưỡng lão. Rốt cuộc Tiểu Quý Quý cũng là một đứa nhỏ nhu thuận nghe lời, mất mát một chút liền buông.
Trong suối có rất nhiều cá, tôm cũng nhiều, Đàm Ký Khê và đám nhóc rất nhanh câu được nửa thùng, do không có lưỡi câu nên cá cũng không nhiều lắm, Ôn Ngạn Bình thấy bọn họ chậm rì rì, trực tiếp vung vạt áo, cầm đoản kiếm tùy thân đứng trên tảng đá lớn bên suối, bắt lất một con cá, liên tục đắc thủ, làm cho ba đứa nhỏ và Đàm Ký Khê liên tục hoan hô "Đại ca, Ngạn Bình ca thật lợi hại".
Cá thì xử lý đem nướng, tôm thì cất lại mang về phủ cho đầu bếp xử lý, chuẩn bị làm sủi cảo tôm và bánh khô tôm, đều rất mỹ vị.
"Hồ ly tinh, đệ muốn ăn cá nướng ~~" Ôn Ngạn Bình ngồi xổm xuống cạnh Hạng Thanh Xuân, trông mong nhìn hắn.
Hạng Thanh Xuân ngồi trên một tảng đá lớn dưới tàng cây, trong tay cầm một chén trà xanh, bộ dáng cao quý, bình tĩnh nói: "Quân tử không gần nhà bếp, tiểu sư đệ đừng làm khó ta."
"Nhưng mà lúc trước ở Thiên Hương lâu, không phải chính huynh động thủ nướng thịt sao? Huynh nói không ăn nổi thịt bọn họ nướng mà."
"Ừ, có sao? Không nhớ rõ."
"Thối lắm, chẳng lẽ huynh già cả lẩm cẩm rồi?"
"Không cho phép nói thô tục, dạy hư bọn A Tuyết.”
"..."
.....
Đám người Vệ Triêu Ấp nhìn trời, trong lòng tự nhủ Hồ ly tinh huynh đừng trêu tiểu sư đệ nữa, cẩn thận nàng nhấc chân đạp chết huynh nha. Có một sư đệ dùng giá trị vũ lực thay thế vẻ ngoài, những sư huynh văn nhược như họ cũng rất đau buồn ~~.
Ngay lúc Ôn Ngạn Bình mè nheo muốn ăn cá Hồ ly tinh nướng, thì có người đến.
Hơn nữa còn là người quen!
"Quý Quý!"
"Tứ ca ca ~~"
Khuôn mặt thiếu niên tuấn tú vốn dĩ hờ hững lộ ra nụ cười, lúc đang chuẩn bị đem tiểu cô nương đáng yêu kéo vào trong ngực, một tiểu chính thái đã sớm một bước đánh tới, ôm eo hắn nói: "Tứ điện hạ, A Tuyết rất nhớ huynh, so với muội muội càng nhớ huynh hơn ~~"
"..."
Mọi người nhìn trời, không đành lòng nhìn Tứ hoàng tử trong nháy mắt mặt tái mét, ngay cả Nhị hoàng tử và Tam hoàng tử cũng biểu lộ thê thảm, trong lòng tự nhủ, Tứ đệ, đệ bảo trọng nha.
Ôn Ngạn Bình cười híp mắt làm như không thấy, ý bảo Trường Trường đi dắt tiểu muội muội, không cho Tứ hoàng tử tiếp cận, sau đó mới tới hàn huyên.
Lúc này đến là ba nam nhân và hai nữ nhân, Nhị hoàng tử, Tam hoàng tử, Tứ hoàng tử và hai tiểu thư của Tây Quận Vương phủ, một là Tam tiểu thư đích xuất Đường Giai Lệ, một là Ngũ tiểu thư thứ xuất Đường Giai Âm. Bọn họ đi qua, một là bày tỏ lòng cảm tạ, hai là đến kết bằng hữu một phen.
Trong lòng tam tiểu thư Đường Giai Lệ của Tây Quận Vương phủ ôm tiểu cẩu Bạch Vũ, mỉm cười nhìn các công tử hào hoa phong nhã, những công tử xuất sắc trong kinh thành không ai qua được ba công tử Vệ phủ, Chu phủ, Hạng phủ, chỉ tiếc Vệ Triêu Ấp và Chu Chửng Hú đã thành thân, chỉ còn lại Hạng Thanh Xuân. Ánh mắt di chuyển, chuyển qua Ôn đại công tử đang nói chuyện với các vị hoàng tử, tuy tướng mạo bình thường, nhưng thần thái phấn chấn, cực ít người có thể bì kịp, thoạt nhìn rất sinh động sáng ngời. Mặc dù chỉ là nghĩa tử Ôn phủ, nhưng lấy thân phận Ôn Tử Tu, cũng coi như lương nhân, phối với tiểu thư thứ xuất của Tây Quận Vương phủ cũng thích hợp.
Nghĩ xong, tam tiểu thư Tây Quận Vương nghiêng đầu nhìn Ngũ muội, thấy đôi mắt đẹp của nàng đang lén nhìn Ôn ngạn Bình, không khỏi mím môi cười cười.
Tiểu thư Tây Quận Vương phủ lớn lên cực kỳ xinh đẹp, nhẹ nhàng cười cười, khuynh thành động lòng người, trong nháy mắt Ôn Ngạn Bình ngây người, khuôn mặt hơi đỏ lên.
Nhị hoàng tử đang nói chuyện với Hạng Thanh Xuân đột nhiên mắt trầm xuống, rất nhanh liền tươi cười như cũ, chỉ là đối mặt với hắn Nhị hoàng tử không được tự nhiên lắm, sao có cảm giác lạnh thế nhỉ?
~~
Lời tác giả: Tâm sinh lý của Hồ ly tinh đang trải qua rất gian nan, tuyệt đối bị ta chơi thành màu đen hóa biến thái, sờ sờ Hồ ly tinh đáng thương.
Chờ hắn hóa đen triệt để, Ôn Ngạn Bình liền xui xẻo, khẩu vị XXOO nặng không cần giải thích, các người hiểu mà, đúng không? ^O^ hắc hắc, nói đùa đấy!
"A."
Hai người nhìn tiểu cẩu màu trắng thò đầu ra từ trong bụi cỏ, nho nhỏ đáng yêu, lông xù, thoạt nhìn giống như sủng vật của các quý tiểu thư nuôi dưỡng trong khuê phòng. Ôn Ngạn Bình nhìn một cái, lúc nãy nàng còn tưởng là động vật nguy hiểm gì mai phục ở chỗ đó, lại không nghỉ là một tiểu cẩu đáng yêu.
Tiểu bạch cẩu kia cũng không sợ người lạ, lúc nhìn thấy hai người, ngoắt đuôi chạy đến dưới chân hai người xoay vòng vòng, kêu gâu gâu.
"Cẩu hoang." Ôn Ngạn Bình ngạc nhiên kêu một tiếng, nâng mũi chân nhảy lên, tiểu bạch cẩu bay lên giữa không trung, bị nàng xách trong tay. Bị quăng lên không tiểu cẩu kêu gâu gâu hai tiếng, cái đuôi càng ngoắt vui sướng, tuy lông nó dính chút bùn nhưng vẫn rất sạch sẽ, trên cổ còn đeo một cái vòng nhỏ.
"Xem ra là có chủ nhân." Hạng Thanh Xuân thò tay kéo vòng cổ nói, phát hiện trên vòng cổ có một thẻ bài khắc chữ "Tây".
Ôn Ngạn Bình đồng ý lời này, chỉ là được một nữa, đột nhiên phát hiện tay người nào đó đặt trên vai nàng không biết từ lúc nào, cái tư thế này làm nàng cảm thấy quái dị, không khỏi quay sang nhìn hắn. Mà lúc này, trùng hợp Hạng Thanh Xuân cúi người xuống, thế là xảy ra sự tình cẩu huyết.
Hai mắt Ôn Ngạn Bình trừng lớn, nhìn cặp mắt gần trong gang tất kia, đồng tử đen như mực dường như không có trăng sao làm nền, một màu đen không thấy đáy, lông mi thật dài khẽ run lên, phớt qua mắt nàng, khiến lòng của nàng cũng run theo, trên môi truyền đến cảm giác mềm mại...
Thời gian dường như dừng lại, ai cũng không có động tác.
Mắt to trừng mắt nhỏ một lát, thanh niên tuấn mĩ làm như không có chuyện gì đứng lên, lấy tay áo thật dài che qua môi, không thấy rõ là xóa đi mùi vị trên môi hay là làm gì.
Mắt Ôn Ngạn Bình nháy nháy, sau đó liếm liếm môi dưới, vẻ mặt bừng tỉnh: Thì ra môi người lại mềm như thế! Sau đó ngắm nhìn bờ môi màu đỏ xinh đẹp như hoa đào của thanh niên bên cạnh, lơ đãng nhìn thấy hai đồng tử hắn âm trầm, giống như có vật gì đó lướt qua, mà tựa hồ có một chút không giống như lúc trước...
Lúc nàng còn chưa nhìn rõ, cái người kia đã ngoảnh mặt đi, thái độ chán ghét.
"Ai, nam tử hán đại trượng phu, không cần để chuyện ngoài ý muốn này trong lòng đâu!" Người nào đó hoàn toàn quên giới tính thật của mình đĩnh đạc nói, nếu là ngoài ý muốn, cơ bản không có gì phải rối rắm, coi như bị bọn A Tuyết hôn một cái.
Hạng Thanh Xuân vốn dĩ ngoảnh mặt đi để che giấu nỗi lòng sắp nhịn không nổi nghe nói như thế, không nhịn được quay đầu lại trừng nàng, trong lòng không hiểu sao nổi lên một ngọn lửa, lại nhìn dáng vẻ không chút để ý nào của nàng, ngược lại thấy mình ngu xuẩn muốn chết, vậy mà bởi vì cái tiếp xúc ngắn ngủi kia tim đập rộn lên, đầu choáng váng, hận không thể làm sâu cái hôn vừa rồi -- càng muốn dập tắt ngọn lửa không biết tại sao ngày càng lớn kia, sau đó âm thanh vải bị xé vang lên, mặt không đổi sắc cúi đầu nhìn qua, mới phát hiện dưới cơn nóng giận, móng tay được chăm sóc kỹ càng xiết chặt ống tay áo, xé rách rồi.
Ôn Ngạn Bình cũng giật mình, "Ài ài, huynh tức giận như thế làm gì? Là nam nhân nên rộng lượng một chút..., đệ còn không để ý, huynh so với đệ lớn tuổi hơn, còn đọc nhiều sách như thế, căn bản không cần để trong lòng."
"Gâu gâu ~~" Tiểu bạch cẩu cũng ngoắt ngoắt cái đuôi kêu một tiếng.
Thấy tiểu bạch cẩu cũng ủng hộ mình, Ôn Ngạn Bình nhịn không được cười rộ lên, đem nó tới trước mặt, tiểu bạch cẩu xác thực không sợ người lạ, thấy người ôm mình lên, gâu gâu kêu hai tiếng, trực tiếp dùng mũi cọ vào mũi nàng.
"Ha ha, thật đáng yêu ~~"
Ôn Ngạn Bình cười rộ lên, tiểu bạch cẩu thật sự rất đáng yêu, nàng có chút muốn mang về cho Quý Quý chơi, về phần chủ nhân của nó ở đâu? Coi như vô chủ là được rồi.
"Aha ha ha, đừng liếm..., ta mang ngươi trở về..."
"...."
Đột nhiên, tiểu bạch cẩu trong tay bị một bàn tay trắng như ngọc xách đi, Ôn Ngạn Bình sửng sốt, ngẩng đầu bình tĩnh nhìn thanh niên bên cạnh, đang muốn hỏi hắn muốn làm gì, hắn chợt cúi đầu, đôi môi mềm mại một lần nữa chạm vào.
"..." Lần nay giống như không phải ngoài ý muốn
Cảm giác trên môi bị đầu lưỡi mềm mại liếm liếm, trong lòng hoảng hốt, nhanh chóng lùi về phía sau, dưới chân bị vướng xém chút té ngã, cuối cùng mới vội vàng ổn định lại, sau đó trực tiếp nhảy lên cành cây, cảnh giác trừng mắt nhìn thanh niên tuấn mỹ như hồ ly phía dưới, chưa từng cảm giác rõ ràng thư thế, Hồ ly tinh không chỉ có một bụng ý nghĩ xấu, mà lớn lên còn là một nam nhân rất đẹp, làm cho nàng ghen ghét muốn chết.
Hạng Thanh Xuân ngửa đầu nhìn nàng, nhíu mày nói: "Xuống!"
Ôn Ngạn Bình chần chờ, cẩn thận nói: "Hồ ly tinh, không phải huynh là...long dương chi hảo (Long dương chi hảo: đoạn tụ, gay)?" Chẳng lẽ bởi vì không được nên mới chậm chạp không thành thân, tâm lý vặn vẹo, ngược lại thích nam nhân? Hoặc vốn dĩ bởi vì thích nam nhân nên mới chậm chạm không thành thân?
Trong nháy mắt, gân xanh vỡ tan, Hạng Thanh Xuân phẫn nộ trừng nàng, trong lòng gào thét: Long dương chi hảo muội muội ngươi!
"Xuống cho ta!"
Thấy sắc mặt hắn xanh mét, một bộ dáng tức điên, Ôn Ngạn Bình chỉ có thể ngoan ngoãn nhảy từ trên cây xuống, lúc rơi xuống trước mặt Hạng Thanh Xuân, lại nhịn không được nhìn cánh môi màu sắc như hoa đào, tim đập chậm một nhịp, trong lòng tự nhủ Hồ ly tinh quả là Hồ ly tinh, ngay cả miệng nhìn cũng đẹp mắt hơn cả nữ nhân.
"Ta không phải long dương chi hảo!" Hạng Thanh Xuân cường điệu, chẳng qua hắn bị tiểu tử xấu này hãm hại nên chẳng biết tại sao thích nàng mà thôi. Trừng mắt nhìn tiểu bạch cẩu, vẻ mặt chán ghét: "Không được tùy tiện thân mật với súc sinh, rất bẩn."
Huynh hôn ta cũng rất bẩn nha!
Xét thấy hắn lại nổi nóng, Ôn Ngạn Bình nuốt câu nói kia xuống rất thành thật mà đáp ứng, sau đó lại không sợ chết nói: "Nếu huynh không phải long dương chi hảo sao lại hôn đệ?" Đừng tưởng nàng không hiểu loại chuyện hôn nhẹ này, một nam nhân và một nữ nhân mới có thể làm, hai nam nhân mà làm thì tính là gì?
Hạng Thanh Xuân điềm nhiên như không có chuyện gì: "Nếu là nam nhân thì không cần để trong lòng!" Hắn dùng câu nói của nàng lúc nãy để chặn nàng.
"...A, thật vậy." Tiểu cô nương hoàn toàn không biết mình bị lừa sững sờ đáp lời, trả lời xong, mới thấy không đúng, vẻ mặt rối rắm.
Thế nhưng Hạng Thanh Xuân vốn không muốn giải thích hành vi xúc động của mình, xách tiểu cẩu kia lên, bình tĩnh nói: "Được rồi, chúng ta phải trở về."
Không thể không nói, Hạng Thanh Xuân rất hiểu Ôn Ngạn Bình, ngay cả một tâm tình rất nhỏ của nàng cũng lý giải thấu triệt, đã đạt tới một trình độ khủng bố. Chỉ tiếc tiểu cô nương hoàn toàn không có cảm giác này, dễ dàng bị dời đi lực chú ý, hơn nữa còn hiểu được đều là nam nhân, nam tử hán đại trượng phu không cần để những chuyện nhỏ nhặt trong lòng.
Thật là thế sao?
***
Chờ bọn họ trở về bên dòng suối nhỏ, ngoại trừ ba đứa nhỏ đang câu cá cùng Đàm Ký Khê và Mạc Tiềm, Chu Chửng Hú, Vệ Triêu Ấp đều phát hiện bầu không khí quỷ dị giữa hai người, ngạc nhiên nói: "Hai người làm sao thế?"
Hạng Thanh Xuân vượt lên đáp trước: "Không có gì, phát sinh một ít chuyện ngoài ý muốn thôi."
Thấy hai người nhìn qua, Ôn Ngạn Bình suy nghĩ một chút, cũng gật đầu tỏ vẻ chẳng qua là chuyện ngoài ý muốn. Nếu là ngoài ý muốn, hai người không cần nghĩ nhiều nữa, dù sao đối với tiểu gia hỏa Ôn Ngạn Bình này, chuyện ngoài ý muốn rất có khả năng phát triển, bọn họ không nghiên cứu sâu hơn là đúng, miễn cho bản thân mình chịu tội.
Bọn Mạc Tiềm bên kia thấy hai người về, vung vẩy tay gọi họ tới câu cá, Ôn Ngạn Bình giao con mồi trong tay cho thị vệ xử lý rồi chạy tới.
"Ồ, Hồ ly tinh, tiểu bạch cẩu này từ đâu tới?" Mạc Tiềm ngạc nhiên hỏi.
"Nhặt được trong rừng." Nói rồi, Hạng Thanh Xuân gọi thị vệ tới hỏi: "Xung quanh đây có ai tới đạp thanh không?"
Thị vệ đã tra xét địa hình, nắm tình hình các vùng phụ cận trong lòng bàn tay, đương nhiên biết cách đó không xa có vài đám người đang đạp thanh, nên nói: "Cách chỗ này không xa, quả thật có các công tử tiểu thư đang đạp thanh."
Nghe xong, Hạng Thanh Xuân gật đầu, không hỏi những người kia là người phương nào nữa.
Tiểu cẩu còn bị Hạng Thanh Xuân xách trong tay, treo giữa không trung, sủa gâu gâu với những người vây xem, rất đáng yêu, ba đứa nhỏ hoàn toàn bị thu phục. Hạng Thanh Xuân rất hào phóng đưa tiểu cẩu cho Quý Quý đang trông mong nhìn mình, ôn hòa nói: "Nó có chủ đấy, rất có thể một lát chủ của nó sẽ tìm tới."
Lúc nghe thấy tiểu cẩu có chủ nhân, ba đứa nhỏ hơi thất vọng, nhưng mà thừa dịp chủ nhân nó chưa tìm tới, bọn chúng có thể chơi với tiểu cẩu một lát.
Sau khi Hạng Thanh xuân đưa tiểu cẩu cho ba đứa nhỏm đảo mắt thấy thần sắc thất vọng của Ôn Ngạn Bình, trong lòng cười lạnh, nhìn nàng không có mặt mũi đoạt tiểu cẩu của đệ đệ muội muội chơi, hơn nữa còn là một tiểu cẩu không có khí tiết.
Quả nhiên. một khắc sau, liền có hai thị vệ và một nha hoàn ăn mặc xinh đẹp chạy tới, nhìn thấy ba đứa nhỏ đang chơi đùa với tiểu cẩu bên dòng suối, mắt sáng lên, lập tức gọi: "Bạch Vũ, mau tới đây với tỷ tỷ ~~"
Thấy chủ nhân tìm tới, ba đứa nhỏ cực kỳ không muốn. Nhưng so với bọn chúng, tiểu cẩu lại càng không muốn đi, vây quanh chân Quý Quý cọ qua cọ lại, một bộ dáng không muốn rời.
Đầu lông mày nha hoàn kia cau lại, thấy chủ sự ở đây đều là mấy công tử khí độ bất phàm, ăn mặc hoa lệ, liền biết rõ là các công tử thế gia trong kinh đến đây đạp thanh, tuy không biết họ có thân phận gì, nhưng dung mạo khí chất bày ra đó, khiến nàng không dám càn rỡ, nhanh chóng dẫn hai thị vệ tới chào hỏi.
Theo như lời tự giới thiệu của nha hoàn kia, bọn họ là người của Tây Quận Vương phủ, tiểu cẩu Bạch Vũ là sủng vật của tiểu thư nhà họ, lúc trước vô ý lạc mất, khiến tiểu thư rất lo lắng, phái mấy thị vệ đi tìm, liền tìm tới đây.
Đám người Hạng Thanh Xuân và Vệ Triêu Ấp liếc nhau, xem ra chủ nhân tiểu cẩu này lai lịch không nhỏ. Chỉ là, mấy tiểu thư Tây Quận Vương phủ ở đây, không biết mấy vị hoàng tử có ở cùng không?
"Đa tạ mấy vị công tử tìm thấy Bạch Vũ, nô tỳ thay mặt tiểu thư cảm ơn các vị." Nha hoàn kia lễ phép nói.
Mấy người tất nhiên chấp tay nói không khách khí, Hạng Thanh Xuân tự mình mang tiểu cẩu còn đang cọ cọ trong ngực Quý Quý đưa cho nha hoàn, tươi cười tỏ vẻ có lỗi với nàng, không ngoài ý muốn khiến cho nha hoàn xấu hổ đỏ mặt.
Sau khi nha hoàn mang theo tiểu cẩu và thị vệ rời đi, Vệ Triêu Ấp và Chu Chửng Hú như có điều suy nghĩ.
"Các huynh nói xem, chỗ đó có mấy vị hoàng tử?" Vệ Triêu Ấp cười hỏi.
"Đại hoàng tử sắp thành thân, đương nhiên sẽ không tới. Nhị hoàng tử, Tam hoàng tử, Tứ hoàng tử đoán chừng sẽ ở đó.” Hạng Thanh Xuân lạnh nhạt phân tích.
"Lão thái phi Tây Quận Vương phủ là cô ruột của hoàng thượng, Vương phi là Tam công chúa của tiên đế, các hoàng tử thân cận với Tây Quận Vương phủ cũng không có gì đáng trách." Chu Chửng Hú ôn hòa đáp lời, có thể nói, dựa vào hai vị công chúa gả vào Tây Quận Vương phủ, hiển hách vô cùng, thân càng thêm thân.
Mấy người nói xong liền không chú ý nữa.
Ôn Ngạn Bình thấy thần sắc muội muội thất vọng, thương tiếc sờ sờ dầu bé nói: "Quý Quý nghe lời, nhà chúng ta có Đại Bạch và Tiểu Bạch rồi, Đại Bạch và Tiểu Bạch chơi vui hơn tiểu cẩu kia, chúng ta về nhà chơi với chúng nhé."
Thế nhưng Đại Bạch và Tiểu Bạch chơi không vui bằng tiểu cẩu mà, hơn nữa hiện giờ chúng nó già rồi, không cách nào chơi cùng nữa, hiện tại là một bộ dáng lão nhân nằm trong phủ dưỡng lão. Rốt cuộc Tiểu Quý Quý cũng là một đứa nhỏ nhu thuận nghe lời, mất mát một chút liền buông.
Trong suối có rất nhiều cá, tôm cũng nhiều, Đàm Ký Khê và đám nhóc rất nhanh câu được nửa thùng, do không có lưỡi câu nên cá cũng không nhiều lắm, Ôn Ngạn Bình thấy bọn họ chậm rì rì, trực tiếp vung vạt áo, cầm đoản kiếm tùy thân đứng trên tảng đá lớn bên suối, bắt lất một con cá, liên tục đắc thủ, làm cho ba đứa nhỏ và Đàm Ký Khê liên tục hoan hô "Đại ca, Ngạn Bình ca thật lợi hại".
Cá thì xử lý đem nướng, tôm thì cất lại mang về phủ cho đầu bếp xử lý, chuẩn bị làm sủi cảo tôm và bánh khô tôm, đều rất mỹ vị.
"Hồ ly tinh, đệ muốn ăn cá nướng ~~" Ôn Ngạn Bình ngồi xổm xuống cạnh Hạng Thanh Xuân, trông mong nhìn hắn.
Hạng Thanh Xuân ngồi trên một tảng đá lớn dưới tàng cây, trong tay cầm một chén trà xanh, bộ dáng cao quý, bình tĩnh nói: "Quân tử không gần nhà bếp, tiểu sư đệ đừng làm khó ta."
"Nhưng mà lúc trước ở Thiên Hương lâu, không phải chính huynh động thủ nướng thịt sao? Huynh nói không ăn nổi thịt bọn họ nướng mà."
"Ừ, có sao? Không nhớ rõ."
"Thối lắm, chẳng lẽ huynh già cả lẩm cẩm rồi?"
"Không cho phép nói thô tục, dạy hư bọn A Tuyết.”
"..."
.....
Đám người Vệ Triêu Ấp nhìn trời, trong lòng tự nhủ Hồ ly tinh huynh đừng trêu tiểu sư đệ nữa, cẩn thận nàng nhấc chân đạp chết huynh nha. Có một sư đệ dùng giá trị vũ lực thay thế vẻ ngoài, những sư huynh văn nhược như họ cũng rất đau buồn ~~.
Ngay lúc Ôn Ngạn Bình mè nheo muốn ăn cá Hồ ly tinh nướng, thì có người đến.
Hơn nữa còn là người quen!
"Quý Quý!"
"Tứ ca ca ~~"
Khuôn mặt thiếu niên tuấn tú vốn dĩ hờ hững lộ ra nụ cười, lúc đang chuẩn bị đem tiểu cô nương đáng yêu kéo vào trong ngực, một tiểu chính thái đã sớm một bước đánh tới, ôm eo hắn nói: "Tứ điện hạ, A Tuyết rất nhớ huynh, so với muội muội càng nhớ huynh hơn ~~"
"..."
Mọi người nhìn trời, không đành lòng nhìn Tứ hoàng tử trong nháy mắt mặt tái mét, ngay cả Nhị hoàng tử và Tam hoàng tử cũng biểu lộ thê thảm, trong lòng tự nhủ, Tứ đệ, đệ bảo trọng nha.
Ôn Ngạn Bình cười híp mắt làm như không thấy, ý bảo Trường Trường đi dắt tiểu muội muội, không cho Tứ hoàng tử tiếp cận, sau đó mới tới hàn huyên.
Lúc này đến là ba nam nhân và hai nữ nhân, Nhị hoàng tử, Tam hoàng tử, Tứ hoàng tử và hai tiểu thư của Tây Quận Vương phủ, một là Tam tiểu thư đích xuất Đường Giai Lệ, một là Ngũ tiểu thư thứ xuất Đường Giai Âm. Bọn họ đi qua, một là bày tỏ lòng cảm tạ, hai là đến kết bằng hữu một phen.
Trong lòng tam tiểu thư Đường Giai Lệ của Tây Quận Vương phủ ôm tiểu cẩu Bạch Vũ, mỉm cười nhìn các công tử hào hoa phong nhã, những công tử xuất sắc trong kinh thành không ai qua được ba công tử Vệ phủ, Chu phủ, Hạng phủ, chỉ tiếc Vệ Triêu Ấp và Chu Chửng Hú đã thành thân, chỉ còn lại Hạng Thanh Xuân. Ánh mắt di chuyển, chuyển qua Ôn đại công tử đang nói chuyện với các vị hoàng tử, tuy tướng mạo bình thường, nhưng thần thái phấn chấn, cực ít người có thể bì kịp, thoạt nhìn rất sinh động sáng ngời. Mặc dù chỉ là nghĩa tử Ôn phủ, nhưng lấy thân phận Ôn Tử Tu, cũng coi như lương nhân, phối với tiểu thư thứ xuất của Tây Quận Vương phủ cũng thích hợp.
Nghĩ xong, tam tiểu thư Tây Quận Vương nghiêng đầu nhìn Ngũ muội, thấy đôi mắt đẹp của nàng đang lén nhìn Ôn ngạn Bình, không khỏi mím môi cười cười.
Tiểu thư Tây Quận Vương phủ lớn lên cực kỳ xinh đẹp, nhẹ nhàng cười cười, khuynh thành động lòng người, trong nháy mắt Ôn Ngạn Bình ngây người, khuôn mặt hơi đỏ lên.
Nhị hoàng tử đang nói chuyện với Hạng Thanh Xuân đột nhiên mắt trầm xuống, rất nhanh liền tươi cười như cũ, chỉ là đối mặt với hắn Nhị hoàng tử không được tự nhiên lắm, sao có cảm giác lạnh thế nhỉ?
~~
Lời tác giả: Tâm sinh lý của Hồ ly tinh đang trải qua rất gian nan, tuyệt đối bị ta chơi thành màu đen hóa biến thái, sờ sờ Hồ ly tinh đáng thương.
Chờ hắn hóa đen triệt để, Ôn Ngạn Bình liền xui xẻo, khẩu vị XXOO nặng không cần giải thích, các người hiểu mà, đúng không? ^O^ hắc hắc, nói đùa đấy!
Danh sách chương