Trở lại Tu Hoa viện nơi bọn họ ở, ba đứa nhỏ được đặt song song trên giường ấm, đã ngủ rồi, bà vú và nha hoàn chăm sóc bọn chúng đang nhỏ giọng trò chuyện với nhau, thấy bọn họ về, nhanh chóng đứng lên thỉnh an.

Như Thúy cởi áo choàng, ngồi xuống cạnh Ôn Lương, sau khi nha hoàn ma ma đem bánh ngọt trà nóng lên xong mới phất tay cho các nàng lui xuống.

Lúc nãy tiểu cô nương còn rất hung tàn mà bây giờ tinh thần bất an đứng trước mặt bọn họ, mũi chân di di trên đất, nhìn nhìn Ôn Lương, sau đó lại cúi đầu.

"Sao thế này? Không phải vừa rồi con rất can đảm sao?" Như Thúy cười nói, kéo bé đến trước mặt, vuốt tóc trên trán bé xem xét miệng vết thương, trong lòng hơi bận tâm tiểu cô nương sẽ bị phá tướng.

Ôn Ngạn Bình nịnh nọt cười cười, sau đó nhìn Ôn Lương. Chuyện dạy dỗ con cái, đều là Ôn Lương làm, cho nên khiến cho Ôn Ngạn Bình rất thân mật ỷ lại Như Thúy, đối với Ôn Lương là kính trọng sùng bái, không dám khinh suất. Lần này bé khiêu khích Ôn Uyển, tuy Trấn quốc công vì ba đứa nhỏ mà thiên vị trừng phạt Ôn Uyển, nhưng cũng không cách nào xem nhẹ lỗi của bé.

"Cha..."

Ôn Lương nhấp một ngụm trà nóng, chỉ tay vào ghế bảo bé ngồi xuống, thấy tiểu cô nương ngồi ngay ngắn, lưng thằng tắp, hai tay để trước bụng, trong lòng buồn cười nhưng trên mặt không biểu lộ nhiều, lúc bé mong mỏi nhìn mình, rốt cuộc mở miệng nói: "Biết sai rồi sao?"

"Dạ." Ôn Ngạn Bình không phải người điêu ngoa không nói đạo lý, nhiều khi bé hiểu chuyện không tưởng, nhưng loại tính cách không chịu thua thiệt nhìn qua rất hùng hổ dọa người. "Con không nên khiêu khích tứ cô cô trước mặt nhiều người như thế, khiến người ta bắt được nhược điểm, sau này con nhất định sẽ chú ý. Nhưng mà thật sự tứ cô cô rất xấu xa, miệng độc hơn cả hồ ly tinh, nói con là đứa nhỏ hoang, coi thường nương." Nói xong vẻ mặt rất tức giận bất bình.

Ôn Lương đỡ trán, không biết nói sao mới phải, cảm thấy chuyện dạy dỗ đứa nhỏ thật sự giống ngựa phi đường xa.

"Sau này không được bất cẩn như thế, đem thân thể mình ra đánh cuộc là hành vi ngu xuẩn, nếu bị phá tướng thì biết làm sao?" Ôn Lương nói xong, gọi bé đến trước mặt, xem kỹ dưới trán của bé. Phát hiện mình đến gần, tiểu nha đầu vô thức vẫn cứng ngắc mấy phần, trong lòng thở dài, lại nói: "Trăm thiện hiếu thuận đứng đầu, thế gian có rất nhiều quy tắc, mặc dù chúng ta biết nhưng không thể nói lý, ngoài mặt vẫn phải tuân thủ. Con nên biết, Uyển Uyển là trưởng bối của con, mặc kệ nàng ta như thế nào, nhất định con không được chống đối nàng ta trước mặt người khác, để người ta bắt được nhược điểm quả thật không khôn ngoan."

Ôn Ngạn Bình nghe ra ngụ ý của hắn, mím môi cười cười, vui vẻ nói: "Cha, con đã biết, sau này sẽ chú ý."

Ôn Lương gật đầu, lại nói: "Có điều chương trình học của con nên tăng thêm rồi." Thấy tiểu cô nương tò mò nhìn mình, Ôn Lương cười vô cùng ấm áp nhưng nội dung không ấm áp chút nào "Đợi sang năm mới, ta sẽ mời hai ma ma giáo dưỡng dạy con quy củ." Nói như thế, cũng vì hôn sự tương lai của bé chuẩn bị thêm một chút, tốt xấu gì cũng được ma ma trong cung dạy bảo, ai còn dám nói nha đầu nhà hắn là đứa nhỏ hoang?

"..."

Việc này không khác gì sét đánh ngang tai, trong nháy mắt tiểu cô nương ù tai chóng mặt, lúc phục hồi tinh thần, bèn muốn cự tuyệt nhưng mắt Ôn Lương quét qua một cái, lập tức uể oải, bổ nhào vào lòng Như Thúy tìm kiếm an ủi.

Như Thúy cô nương an ủi rất đơn giản trực tiếp, đưa tới một hà bao chứa một thỏi bạc, coi như cho bé tiền mừng tuổi, tức khắc mặt mày tiểu cô nương hớn hở. Ôn Lương thu hết vào mắt, thở dài, cái tính tham tiền này thật hết thuốc chữa, cảm thấy tìm ma ma dạy bảo cho tiểu cô nương là vô cùng chính xác, bé gái mười tuổi đã được xem là đại cô nương, tuy cô nương này hung tàn một chút, đến chết cũng không thừa nhận mình là con gái, nhưng Ôn Lương muốn gả bé vào nhà tốt, cho nhiều đồ cưới một chút cũng không sao.

***

Ngày đầu tiên của năm mới, hiếm khi Ôn Lương thiện tâm cho ma ma bế ba đứa nhỏ ra khỏi Tu Hoa viện đi chúc tết Trấn quốc công, khiến Trấn quốc công mừng đến nổi cười không khép miệng, phát lì xì xong ôm cháu trai lớn không buông.

Ôn Lương bĩu môi, bản thân ôm con gái nhỏ, trong lòng tự nhủ sẽ không có lão đầu xấu này ôm con gái băng thanh ngọc khiết bảo bối của hắn, miễn cho tương lai con gái không gả đi được.

Ba đứa nhỏ đi ra chào hỏi một vòng, không ngoài ý muốn nhận được rất nhiều tiền mừng tuổi. Như Thúy thu lại tiền mừng tuổi của ba đứa, sau này thêm bạc vào đồ cưới cho con gái, về phần tiền thành thân của con trai, để tự bọn chúng kiếm đi...Sính lễ Ôn đại nhân cho nàng cũng là tự hắn kiếm, cha thế nào thì con thế ấy, để bọn chúng bày tỏ tâm ý với thê tử mình thì tự mình kiếm mới tốt.

Bọn họ ở phủ Trấn quốc công ngốc đến tết nguyên tiêu mới quay về phủ thái sư.

Đương nhiên Ôn Lương không muốn ở lại lâu như thế, mà là Trấn quốc công mặt dày không cho đi, bằng không sẽ giấu khấu áp (giấy khai sinh, hộ khẩu) của ba đứa nhỏ. Khẩu khí này Ôn Lương nhịn!

Ôn Ngạn Bình cũng không phải người an phận, thường chơi với Ôn Sách trong hoa viên, cưỡi ngựa, bắn tên, luyện quyền đều không thiếu, phát sinh chính là hai đứa bé hợp tính, khiến cho người bạn nhỏ Ôn Sách vốn dĩ ban đầu chỉ biết đọc sách thánh hiền bắt đầu yêu thích võ đạo, mặt Trấn quốc công đầy vạch đen, đứa cháu gái này sau này làm sau gả ra ngoài đây, còn lôi kéo con trai nhỏ của ông nữa chứ, hừ chỉ cần cháu gái ruột gả ra ngoài là được rồi.

Trừ lần đó ra, trong phủ không khỏi gặp gỡ Ôn Uyển, nhưng mà cũng bình an vô sự, không có phát sinh xung đột nào nữa. Tuy lúc đó Trấn quốc công giận dữ phạt cấm túc con gái, nhưng rốt cuộc cũng là đích nữ duy nhất, sau đó Trấn quốc công giải thích rõ mọi chuyện, chỉ đem hình phạt hoãn lại, chờ qua năm sau mới phạt. Chỉ là Ôn Uyển vừa thua thiệt một lần, cộng thêm Trấn quốc công phu nhân chỉ điểm nên không ngu xuẩn chống lại Ôn Ngạn Bình trước mặt mọi người, thái độ ôn hòa hơn rất nhiều, mỗi lần gặp mặt chỉ làm mặt nghiêm bày ra vẻ trưởng bối, chỉ như thế mới ngăn được sự chán ghét đối với tiểu cô nương.

Ôn Uyển tự cho mình thông minh, không chống đối tiểu cô nương hung tàn, lúc rảnh rỗi liền kéo Tần Ngưng Vân tới Tu Hoa viện, lấy mỹ danh là tới thăm cháu nhỏ, đến mấy lần nhưng không lần nào gặp Ôn Lương, trong lòng hai tiểu cô nương tiếc hùi hụi, tuy rằng tiểu bánh bao đáng yêu, nhưng mục đích của các nàng không phải tiểu đậu đinh, không khỏi có chút buồn tẻ vô vị, bèn không tới nữa, ngược lại bắt đầu đứng chờ trong sân nhỏ bên ngoài viện.

Đương nhiên, hành vi của hai thiếu nữ không thể qua mắt được Ôn Ngạn Bình, mũi tiểu cô nương thính như chó sói, đã sớm đánh hơi được mùi lạ, lúc Ôn Lương trở về thì canh giữ trước cửa viện, lấy mỹ danh là đón phụ thân hồi phủ, một mảnh hiếu tâm cực kỳ cảm động, cho nên không có cơ hội gặp mấy thiếu nữ.

Tiểu cô nương tiếp tục hung tàn không giải thích!

Sau tết nguyên tiêu, cuối cùng bọn họ cũng hồi phủ thái sư.

Qua nguyên tiêu, bầu không khí tết đã tản bớt, mọi người vùi đầu vào sinh hoạt thường ngày, mọi thứ trong Ôn phủ đi vào quỹ đạo. Mà lúc này, Ôn Lương quyết định thu Vệ Triêu Ấp, Hạng Thanh Xuân, Chu Chửng Hú làm đệ tử., hành động này dẫn tới một trận oanh tạc, một ít đệ tử thế gia dồn dập đưa thiếp mời bái kiến Ôn Lương, hi vọng Ôn Lương có thể thu bọn họ làm đệ tử.

Mặc dù Ôn Lương được hoàng đế xem trọng phong làm sư phó hoàng tử, nhưng rất ít khi giảng bài cho hoàng tử, hắn là quân sư ngự dụng cuả hoàng đế, phần lớn thời gian là làm việc bên cạnh hoàng đế và Túc vương, thỉnh thoảng rảnh rỗi mới đi giảng bài cho hoàng tử. Bởi vì thời gian thật sự quá ít, cho nên bây giờ các hoàng tử chỉ có tiếng chứ không có miếng, cũng không chính thức làm lễ bái sư, mà ba người Vệ Triêu Ấp lại được làm lễ bái sư, là đệ tử chân truyền của Ôn Lương, ý nghĩa phi phàm.

Hành động này của Ôn Lương khiến cho một số người hi vọng có cơ hội, ồn ào tới cửa bái kiến, đều bị Ôn Lương uyển chuyển nói lời từ chối. Không thể thuyết phục được Ôn Lương bên này, có người bèn nhờ phu nhân đi ngoại giao thuyết khách, bắt đầu đưa thiếp mời dồn dập cho Như Thúy cô nương, lúc đầu Như Thúy cảm thấy có chút mạc minh kỳ diệu, không hiểu tại sao mấy phu nhân thường ngày không có giao hảo gì đều lần lượt đưa thiếp mời, mời nàng đi thưởng mai, xem hí khúc, đi một hai lần liền hiểu, không có kiên nhẫn tiếp nữa trực tiếp cáo bệnh không đi, nếu như không thể từ chối, không sao, giả ngu là được rồi.

Lúc này Ôn Lương rất có uy tín, lại thâm sâu được thánh thượng coi trọng, cho nên không ai dám đắc tội hắn, cũng không cách nào ỷ vào thân phận cưỡng ép hắn nhận con trai nhà mình làm đệ tử. Vốn định chuyển hướng sang Như Thúy cô nương nhờ nàng thổi chút gió bên gối, cũng không biết nàng thật khờ hay giả ngốc, coi như nghe không hiểu, nếu nói rõ một chút, cô nương kia thập phần vô tội nói, nàng không thể làm chủ thay phu quân, nhưng mà có thể chuyển lời.

Về phần ba người được Ôn Lương thu làm đệ tử, lúc này vẫn còn choáng váng, mãi đến lúc làm lễ bái sư đều thẫn thờ, không có cảm giác chân thật. Cuối cùng vẫn là Ôn Ngạn Bình hung tàn và Tiểu Bàn Mạc Tiềm làm cho họ chấp nhận hiện trạng, vui mừng không cần phải nói.

Bốn thiếu niên thường bái kiến Ôn Lương, cuối cùng chỉ nhận có ba người, mặc dù nói Tiểu Bàn không phải người đọc sách, tư chất cũng không tốt, nhưng ít nhiều có lẽ cũng cảm thấy không thoải mái. Ít nhất Vệ Triêu Ấp và Chu Chửng Hú lo lắng Tiểu Bàn nghĩ không thông, xa lánh bọn họ, Hạng Thanh Xuân hừ hừ hai tiếng, tận mắt nhìn chằm chằm Tiểu Bàn cười vui vẻ với Ôn Ngạn Bình, cảm thấy thật chói mắt mà quay chỗ khác, lười để ý đến Tiểu Bàn có nhạy cảm tủi thân hay không. Ai ngờ căn bản người ta không để trong lòng, còn cảm thấy rất kỳ diệu, Tiểu Bàn cho rằng sau này hắn sẽ lấy Tôn Tiếu Tiếu, Ôn Lương chính là biểu ca của hắn, có thể chèn ép ba người kia một bậc, đây mới là vương đạo nha ~~.

Tại mùa xuân tháng ba tươi đẹp, Ôn Lương để ba người chính thức bái sư, từ nay về sau ba người này chính là môn sinh của hắn.

Sau khi hoàn tất mọi việc, Tiểu Bàn nhào tới chỗ Ôn Lương, ho một tiếng nói: "Ôn tiên sinh, đệ gọi huynh là biểu ca nhé!"

"Phốc --"

Mọi người đang uống trà lập tức phun ra.

Căn bản là Tiểu Bàn mặc kệ ánh mắt của mọi người, mặt dày mày dạn nói: "Đệ thích Tiếu Tiếu cô nương, muốn lấy nàng làm thê, huynh là biểu ca của Tiếu Tiếu cô nương, đến lúc đó huynh chính là biểu ca của đệ. May mắn tư chất đệ không tốt huynh không nhìn trúng đệ, bằng không thì đệ là đệ tử của huynh, bối phận của đệ sẽ thấp hơn Tiếu Tiếu cô nương một bậc, như thế không tốt. Biểu ca ~~, đệ đối với Tiếu Tiếu cô nương là thật lòng thật dạ, đệ sẽ noi gương huynh yêu thương Tiếu Tiếu cô nương như huynh yêu thương biểu tẩu vậy, huynh, huynh, huynh... giúp đệ giữ Tiếu Tiếu cô nương lại đi mà." Nói xong lời này, Tiểu Bàn cũng xấu hổ.

"..."

Ôn Lương lau khô nước trà trên khóe môi, đuổi Ôn Ngạn Bình tò mò về hậu viện, cho ba thiếu niên về trước, sau đó dẫn Tiểu Bàn đến thư phòng bắt đầu giày vò.

Tiểu tử thối dám mơ ước tiểu biểu muội của hắn, trước tiên phải vượt qua thử thách của hắn mới được, bằng không Hồ gia gia không mắng chết hắn mới lạ.

Ôn Ngạn Bình bị đuổi về phòng vò đầu bứt tai, trong lòng rất hiếu kỳ Ôn Lương sẽ giải quyết thế nào, vốn muốn đi thư phòng nghe lén, nhưng bị Thượng Khê canh chừng nghiêm ngặt, trực tiếp đưa bé tới chỗ Như Thúy cô nương.

Trong phòng phủ thảm lông ấm áp, ba đứa nhỏ mặc áo hoa nằm trên mặt thảm, hai đứa lười biếng ngủ, một đứa đang nỗ lực lật người, bộ dáng lăn qua lăn lại giống hệt hai tiểu hồ ly, khiến người ta yêu thích không thôi.

"Nương, rốt cuộc Béo ca ca cũng ra tay!" Ôn Ngạn Bình chạy đến trong phòng, báo cáo chuyện đã xảy ra với Như Thúy đang đứa ba đứa nhỏ.

"A, Tiểu Bàn quyết định đi xin Ôn đại nhân?" Như Thúy rất ngạc nhiên, xách A Tuyết lăn đến bìa thảm như côn trùng trở về, "Ôn đại nhân nói thế nào?"

"Cha không nói gì, dẫn Béo ca ca đến thư phòng rồi." Ôn Ngạn Bình ngồi xếp bằng trên thảm, ôm tiểu muội muội tới chọc ghẹo bàn chân non nớt của bé, gãi gãi lòng bàn chân, tiểu bánh bao liền nhếch miệng cười rộ lên. "Nương, nương nói cha có đồng ý không? Kỳ thật con biết nếu Tiểu Tiếu di được gả ở kinh thành thì rất tốt, ít nhất rất gần với Hồ gia gia bọn họ, Hồ nãi nãi muốn gặp cháu gái, đi vài bước đã tới, nếu trở về Giang Nam, sau này muốn gặp mặt sẽ rất khó khăn."

"Cái này phải xem Tiểu Bàn làm thế nào." Như Thúy nói, nhìn tiểu cô nương, cười cười: "Ôn đại nhân chàng nha, tuy bình thương hơi mơ màng, nhưng nếu để chàng ra tay tính kế, khuyết điểm của Tiểu Bàn cũng sẽ trở thành ưu điểm, mọi chuyện đều không thành vấn đề. Ừ, thật ra Tiểu Bàn rất thông minh, chỉ tiếc không thích đọc sách." Suy nghĩ một chút mới nghiêm túc nói với tiểu cô nương: "Năm đó lúc ta gả cho chàng, cũng là bị lừa gạt cả đấy."

Thấy tiểu cô nương ngạc nhiên trợn tròn mắt, Như Thúy cười híp mắt.

Quả nhiên, một tháng sau, Đại Lý Tự công bố Mạc Tiềm và cháu gái ngoại của Hồ thái y xác định hôn sự, đầu xuân năm sau sẽ thành thân.

Mạc Tiềm cảm thấy mỹ mãn, trịnh trọng chuẩn bị lễ vật tự mình đưa tới Ôn phủ, sau đó ngay trước mặt đám người Hạng Thanh Xuân vang dội gọi Ôn Lương một tiếng "Biểu ca", khiến ba thiếu niên nhịn xuống sắc mặt sắp biến thành màu đen, âm thầm nắm lại nắm đấm, hận không thể đánh Tiểu Bàn một trận.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện