Cơm trưa là tự tay A Nhan xuống bếp làm, A Manh ở một bên giúp đỡ, Ngu Nguyệt Trác chăm Bánh bao nhỏ, Diêm Ly Trần làm cản trở chứ không giúp được gì.
Đến khi A Nhan không thể nhịn được nữa, lấy đồ ăn ra uy hiếp vị thần tiên nào đó bay ra khỏi phòng bếp, thì Ngu Nguyệt Trác thật không phúc hậu mà cười rộ lên, Bánh bao nhỏ lại ngây ngô nghịch lung tung nên hai cha con cũng bị đuổi ra khỏi phòng bếp một cách không khách khí.
Diêm Ly Trần bình tĩnh vỗ vỗ rau xanh dính trên tay, đúng tình hợp lý nói: “A Nhan, ta luyện tập nhiều sẽ làm tốt thôi!”
A Nhan lãnh đạm nhìn hắn, trả lời: “Nếu tin huynh, ta sẽ làm rùa đen!”
"...... Kỳ thật nàng đã là rùa đen rồi!" Diêm Ly Trần suy tư, nói như thế.
Dung Nhan lại không để ý hắn.
A Manh ngồi trước bếp trông lửa, Bánh bao nhỏ cũng chen lấn đến ngồi chung, vì thế, hai mẹ con đều ngồi xổm trước bếp, dùng cời bếp nghịch nghịch lửa bên trong, đối với yêu cầu lửa lớn nhỏ khác nhau của A Nhan mà bị luống cuống chân tay.
Ngu Nguyệt Trác cùng Diêm Ly Trần đứng trước cửa, ánh mắt không rời khỏi mấy người trong bếp.
Diêm Ly Trần đột nhiên kiêu ngạo nói: “Người nhà ta trong bếp rất là giỏi, so với nương tử nhà ngươi tốt hơn nhiều, ngươi xem, mẹ con họ thật nghịch!”
Ngu Nguyệt Trác bật cười, đột nhiên phát hiện nam nhân này thật là ngây thơ, ngay cả phá bếp cùng phải có phong cách nha.
“A Trần, ngươi thật sự tìm thấy nàng rồi hả?”
“Ừ!” Diêm Ly Trần thần sắc lãnh đạm, ngay cả âm thanh nói ra cũng đều đều như nhau, giống như người không có tình cảm. Nhưng từ ánh mắt của hắn lại thấy được hắn mang theo chút áp lực điên cuồng.
“Nhiều năm như vậy, ta cùng ngươi đi khắp Nam Bắc, bị ngươi ép buộc đến mất thời gian cho hôn nhân. Thù lao của ta, ngươi không phải nên đem chút chuyện ra kể cho ta nghe chứ?” Ngu Nguyệt Trác thản nhiên cười nói.
Diêm Ly Trần trầm mặc một chút, nói: “A Nhan là muội muội của ta – nhìn cái gì, là em cách mấy đời đấy! Nhưng vì khi nàng sinh ra, được đem đến nhà ta nuôi dưỡng, mới nghĩ đó là em ta thôi. A Nhan cũng không biết việc này, cho nên nghĩ nàng cùng ta có quan hệ huyết thống. Đến khi nàng mười lăm tuổi, ta phải chịu kích thích mạnh mẽ từ dòng máu Trần thị, lại vì có tình cảm với nàng, sao đó liền xông vào phòng nàng làm chút chuyện không tốt…” (Ố ồ! O_O!)
Cầm thú! Ngu Nguyệt Trác mang vẻ mặt hâm mộ ghen ghét phỉ nhổ hắn, nghĩ đến khi hắn mười lăm tuổi, đã bị tên này ép vào giang hồ, thực là đáng giận! Bằng không khi đó hắn cũng có kế hoạch đem A Manh về nhà khi dễ rồi! (Ố ồ tập 2!)
“Ngươi cũng biết, dòng máu của Trần thị mạnh đến mức nghịch trời, cho nên bị trời phạt để lấy lại cân bằng thế giới. Mà A Nhan là ta cướp về, ta không có được nàng, thì cũng đừng ai có được nàng! A Nhan thì không nghĩ như vậy, nàng vẫn nghĩ nàng là em gái ta, hơn nữa, một nữ nhân chết tiệt nào đó trong dòng họ lại nói, cần phải gả nàng cho người khác. Lúc đó, ta sinh ra ma ý, đem người muốn tách chúng ta ra mà giết hết, trong đó là nữ nhân tên là Lưu Toa, là em cùng mẹ khác cha với A Nhan. A Nhan vốn không thừa nhận tình cảm anh em bỗng biến thành tình yêu nam nữ, càng không thể tha thứ cho người đã giết hết cả bộ tộc, cho nên quyết định rời khỏi ta… Lúc đó thân thể ta không tốt, lý trí không thể khống chế được bản thân, thường xuyên mất khống chế. A Nhan đã để cho ta mất hoàn toàn lý trí, để dòng máu kia thống trị, đến lúc đó ta sẽ tự tay giết nàng.”
Thanh âm của Diêm Ly Trần tuy trước sau như một đều lạnh nhạt như nhau, nhưng nội dung lại làm người nghe thấy ớn lạnh.
Đối với huyết mạch của Trần thị, Ngu Nguyệt Trác cùng vị Trần tiên sinh kia qua vài lần chạm mặt cũng mơ hồ hiểu một chút. Nghe rằng một ngàn năm trước, toàn bộ Trung Nguyên không giống như hiện tại, mà chia làm bốn quốc gia, xung quanh còn có các tiểu quốc nữa, lúc đó dân chúng hỗn loạn, thường xuyên có cảnh lầm than, máu chảy thành sông.
Đến khi người kế thừa trong truyền thuyết của Trần thị xuất hiện, mới cải biến được cục diễn hộn loạn này.
Người trong truyền thuyết xuất hiện mang đến cho thế giới sự phát triển, cứu vớt chúng sinh, trả lại thế giới sự hoà bình. Mà người đó lại là người của Trần thị, thần bí khó lường. Người đó xuất hiện, chọn ra trong nhân gian một vị minh quân, phụ tá minh quân đó chấm dứt đại chiến hỗn loạn, thành lập Hoàng triều. Lúc đó, người được phụ trợ thống nhất Hoàng triều là Đại Tấn. Đương nhiên, theo lịch sử ngàn năm phát triển, liên tục thay đổi triều đại, nhưng lần nào thay đổi chính quyền, cũng có người Trần thị can thiệp, tham gia.
Nhưng là, người mang dòng máu Trần thị lại rất ít, mà mỗi lần ra đời, sẽ được Hoàng triều tôn sùng mà đón vào cung làm quốc sư, quan sát vận mệnh quốc gia, thuận thế mà làm.
Trần gia xưa nay đều là đơn truyền, trong mắt Hoàng thất, đó là người duy nhất, sở hữu năng lượng mà người phàm không ai có, thần bí khiến các bậc đế vương sợ hãi lại cuồng nhiệt. Nhưng đến đời Diêm Ly Trần thì lại xuất hiện hai con trai, Diêm Ly Trần là em trai, tình huống này chưa bao giờ xuất hiện ở Trần thị, nên mọi người bàn tính giết chết một người. Sau đó, quốc sư tiền nhiệm tính ra cái gì đó, liền ngăn cản hành động này.
Mà Diêm Ly Trần, vốn là người bị giết đi, vì giữ lại hắn, nên đã mang nhiều tai hoạ không ngờ đến cho Trần thị. Tuy Diêm Ly Trần so với huynh trưởng thì có phần ảnh hưởng nhiều hơn, nhưng đến khi hắn mười lăm tuổi, dòng máu kia kích thích quá mãnh liệt, chỉ cần không cẩn thận sẽ bị khống chế mà mất đi lý trí.
Nhưng mà, không ai nghĩ đến, Diêm Ly Trần lại yêu thương em gái trên danh nghĩa của mình, lại vì liên tiếp xảy ra nhiều chuyện khiến hai người cao chạy xa bay, thậm chí còn xảy ra thảm kịch.
Ngu Nguyệt Trác im lặng nghe, chuyện này chỉ có Hoàng đế là biết thôi, ngay cả Hoàng tử cũng không thể nào biết được bí mật này. Mà Diêm Ly Trần lại nói ngay cả Hoàng gia cũng không biết hết mọi chuyện.
“Vậy… Dung cô nương lúc đó đã chết thật sao?”
“Ờ, đã chết!” Diêm Ly Trần chắp tay sau lưng, hai mắt vẫn như cũ nhìn chằm chằm A Nhan, “Lúc đó nàng chết trước, phát ra lời thề, đời đời kiếp kiếp không gặp lại ta! Cho nên, ta vĩnh viễn không tìm thấy nàng… Ta vì cứu nàng, hy sinh hai mắt. Đại ca ta sợ ta tiếp tục bị ma phong* (bị tâm ma khống chế mà điên loạn), sẽ làm hỏng số mệnh Hoàng triều, đem trí nhớ ta phong ấn lại, cho ta một chút trí nhớ giả, để ta cứ thế lưu lạc ròng rã mười năm tìm nàng.”
Ngu Nguyệt Trác hơi nhíu mày, cảm giác có chút không đúng, nghĩ nghĩ, cẩn thận nói: “Vậy, Dung cô nương của hiện tại không phải là Dung cô nương…”
Diêm Ly Trần liếc hắn một cái, gật đầu nói: “Đúng, “Dung Nhan” kia sinh bệnh mà chết, chỉ để lại cái xác, là linh hồn A Nhan bám lên người nàng.” Dừng một chút, lại nói thêm: “Nữ nhân của ngươi cũng là thế!”
Trong nháy mắt, Ngu Nguyệt Trác trống rỗng.
Hồi lâu sau, hắn chậm rãi nhìn về nữ tử cùng đứa nhỏ trong phòng bếp đang ngồi cùng nhau nghịch lửa, nhìn nàng tươi cười với đứa nhỏ, không thể nào tin nổi, theo bản năng mà nói: “Làm sao có thể? Ta biết nàng từ nhỏ, khi đó nàng đã có tính tình thế này, chưa từng một lần …” hắn đột nhiên im lặng, nhớ tới một lần thật lâu trước kia.
“Nữ nhân của ngươi là ở thế giới khác đầu thai đến, khác A Nhan ở chỗ, nàng là đầu thai sinh ra, trừ việc không mất trí nhớ kiếp trước, còn lại là người hoàn toàn mới.”
“… Cho nên, nàng vẫn là nàng?” Ngu Nguyệt Trác nói nhỏ.
Diêm Ly Trần thản nhiên nói: “Trong lòng ngươi không phải đã có câu trả lời sao?”
Ngu Nguyệt Trác cười: “Phải, ta đã sớm rõ. Trước kia không hiểu, từ giờ cũng không thấy có gì kỳ quái rồi. Bất kể qua bao nhiêu năm, bọn ta vẫn mang tính tình này. Nàng sẽ không thay đổi, tình cảm đối với ta, bất kể là bao nhiêu năm, vẫn như ban đầu thôi…” Khoé môi càng nhếch cao, hai mắt lại hiện rõ tâm tình kích động của chủ nhân.
“Ngươi thực tham!” Diêm Ly Trần bình luận.
“Cảm ơn khích lệ!” Ngu Nguyệt Trác không khách khí nhận lấy bình luận, bề ngoài hắn là nam tử cao nhã, kỳ thật bên trong lại bá đạo keo kiệt, nếu tình cảm đưa ra, hắn sẽ yêu cầu đối phương cũng phải chung thuỷ, nửa điểm do dự hắn cũng không cho phép.
********
Nấu cơm xong, hai nam nhân chưa làm việc gì bị sai mang đồ ăn từ phòng bếp ra bàn ăn.
Có năm món mặn, một món canh, đều là món ăn gia đình, hương vị so ra kém đầu bếp Hầu phủ làm, nhưng A Manh lại cực thích hương vị gia đình này, ăn nhiều hơn bình thường một bát cơm, khiến cho Ngu Nguyệt Trác mừng đến nỗi cân nhắc việc có nên mang A Manh mỗi ngày đều đến đây ăn ké không.
“Nghĩ cũng không cần nghĩ!” Diêm Ly Trần lạnh lùng cự tuyệt.
Ngu Nguyệt Trác nhún nhún vai, chỉ cần A Nhan đáp ứng, ý kiến của Diêm Ly Trần không cần xem xét.
Sau khi ăn xong, A Manh đem Bánh bao nhỏ quăng cho cha bé, kéo A Nhan vào phòng, đóng cửa nói chuyện.
Tuy rất muốn hiểu rõ chuyện xưa của A Nhan cùng Diêm Ly Trần, nhưng A Manh là kẻ thức thời, A Nhan bỏ qua không nói, nàng sẽ không hỏi, chỉ hỏi chuyện hai năm nay của nàng, chỉ cần nàng bình an vô sự là tốt rồi.
“Hiện các ngươi thành thân rồi hả?” A Manh vừa cắn khoai lang vừa hỏi.
A Nhan sợ nàng ăn khoai bị nghẹn, rót cho nàng chén nước rồi đáp: “Chưa. Nhưng ta cảm thấy như này rất tốt, chỉ là Nhị ca… Diêm Ly Trần lại không vui, nói muốn chờ Đại ca về làm chủ hôn cho chúng ta.”
Nghe xong, đột nhiên A Manh lại cảm thấy khoai lang kia thực không có ngọt lắm, thở dài nói: “Lúc trước, nhìn các ngươi như vậy, ta thật sự cảm thấy các ngươi không thích hợp. Nhưng ta không hiểu chuyện của các ngươi, cho nên không thể phát biểu ý kiến. Chỉ cần ngươi vui là được rồi, Thanh Thanh cũng sẽ cao hứng.”
A Nhan khẽ nhếch môi cười: “Cám ơn, khi nào rảnh, ta sẽ đến thăm Thanh Thanh.”
“Nga,” A Manh lại tiếp tục ăn khoai lang, không còn cách nào khác, phụ nữ có thai mà, ăn rất là nhiều. “Phải rồi, hắn đối với ngươi có tốt không? Sẽ không phải lại muốn ngươi nuôi chứ? Hắn ăn nhiều thế, hưởng thụ lại cao, đòi hỏi vô đối, nhiều tiền hơn nữa cũng không nuôi nổi hắn, thật sự không phải nam nhân tốt, kỳ thật ngươi có thể chọn…”
Đột nhiên, bên ngoài truyền đến một thanh âm kỳ quái, hình như là tiếng gì đó vỡ vụn? A Manh nghi hoặc nhìn qua cửa sổ, cái gì cũng không thấy liền thu hồi tầm mắt.
Ở một nơi hai nữ nhân kia không nhìn thấy, Ngu Nguyệt Trác đang phòng bị nhìn chằm chằm Diêm Ly Trần vừa bóp nát một góc bàn, phòng ngừa hắn làm gì đó bất lợi với A Manh.
“… Ách, kỳ thật, huynh ấy cải thiện nhiều rồi, bổng lộc trong cung đều đưa cho ta, việc trong hiệu thuốc huynh ấy cũng có thể giúp một tay, có đôi khi hiệu thuốc bị người buôn thuốc ép giá, huynh ấy có thể đi thương lượng với người ta.”
A Manh bình tĩnh nói: “Không phải hắn đi thương lượng là đứng yên một chỗ nhìn chằm chằm người ta đây chứ?”
A Nhan trầm mặc, gật đầu nói: “Đúng, đúng là hắn làm thế, còn nữa, người buôn thuốc kia lần sau hợp tác đã không dám bán thuốc cho ta nữa.”
A Manh đen mặt, quả nhiên là Diêm Ly Trần.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Chuyện xưa chỉ kể đến đây, về sau có bổ sung gì, sẽ tiếp tục ~~
Đến khi A Nhan không thể nhịn được nữa, lấy đồ ăn ra uy hiếp vị thần tiên nào đó bay ra khỏi phòng bếp, thì Ngu Nguyệt Trác thật không phúc hậu mà cười rộ lên, Bánh bao nhỏ lại ngây ngô nghịch lung tung nên hai cha con cũng bị đuổi ra khỏi phòng bếp một cách không khách khí.
Diêm Ly Trần bình tĩnh vỗ vỗ rau xanh dính trên tay, đúng tình hợp lý nói: “A Nhan, ta luyện tập nhiều sẽ làm tốt thôi!”
A Nhan lãnh đạm nhìn hắn, trả lời: “Nếu tin huynh, ta sẽ làm rùa đen!”
"...... Kỳ thật nàng đã là rùa đen rồi!" Diêm Ly Trần suy tư, nói như thế.
Dung Nhan lại không để ý hắn.
A Manh ngồi trước bếp trông lửa, Bánh bao nhỏ cũng chen lấn đến ngồi chung, vì thế, hai mẹ con đều ngồi xổm trước bếp, dùng cời bếp nghịch nghịch lửa bên trong, đối với yêu cầu lửa lớn nhỏ khác nhau của A Nhan mà bị luống cuống chân tay.
Ngu Nguyệt Trác cùng Diêm Ly Trần đứng trước cửa, ánh mắt không rời khỏi mấy người trong bếp.
Diêm Ly Trần đột nhiên kiêu ngạo nói: “Người nhà ta trong bếp rất là giỏi, so với nương tử nhà ngươi tốt hơn nhiều, ngươi xem, mẹ con họ thật nghịch!”
Ngu Nguyệt Trác bật cười, đột nhiên phát hiện nam nhân này thật là ngây thơ, ngay cả phá bếp cùng phải có phong cách nha.
“A Trần, ngươi thật sự tìm thấy nàng rồi hả?”
“Ừ!” Diêm Ly Trần thần sắc lãnh đạm, ngay cả âm thanh nói ra cũng đều đều như nhau, giống như người không có tình cảm. Nhưng từ ánh mắt của hắn lại thấy được hắn mang theo chút áp lực điên cuồng.
“Nhiều năm như vậy, ta cùng ngươi đi khắp Nam Bắc, bị ngươi ép buộc đến mất thời gian cho hôn nhân. Thù lao của ta, ngươi không phải nên đem chút chuyện ra kể cho ta nghe chứ?” Ngu Nguyệt Trác thản nhiên cười nói.
Diêm Ly Trần trầm mặc một chút, nói: “A Nhan là muội muội của ta – nhìn cái gì, là em cách mấy đời đấy! Nhưng vì khi nàng sinh ra, được đem đến nhà ta nuôi dưỡng, mới nghĩ đó là em ta thôi. A Nhan cũng không biết việc này, cho nên nghĩ nàng cùng ta có quan hệ huyết thống. Đến khi nàng mười lăm tuổi, ta phải chịu kích thích mạnh mẽ từ dòng máu Trần thị, lại vì có tình cảm với nàng, sao đó liền xông vào phòng nàng làm chút chuyện không tốt…” (Ố ồ! O_O!)
Cầm thú! Ngu Nguyệt Trác mang vẻ mặt hâm mộ ghen ghét phỉ nhổ hắn, nghĩ đến khi hắn mười lăm tuổi, đã bị tên này ép vào giang hồ, thực là đáng giận! Bằng không khi đó hắn cũng có kế hoạch đem A Manh về nhà khi dễ rồi! (Ố ồ tập 2!)
“Ngươi cũng biết, dòng máu của Trần thị mạnh đến mức nghịch trời, cho nên bị trời phạt để lấy lại cân bằng thế giới. Mà A Nhan là ta cướp về, ta không có được nàng, thì cũng đừng ai có được nàng! A Nhan thì không nghĩ như vậy, nàng vẫn nghĩ nàng là em gái ta, hơn nữa, một nữ nhân chết tiệt nào đó trong dòng họ lại nói, cần phải gả nàng cho người khác. Lúc đó, ta sinh ra ma ý, đem người muốn tách chúng ta ra mà giết hết, trong đó là nữ nhân tên là Lưu Toa, là em cùng mẹ khác cha với A Nhan. A Nhan vốn không thừa nhận tình cảm anh em bỗng biến thành tình yêu nam nữ, càng không thể tha thứ cho người đã giết hết cả bộ tộc, cho nên quyết định rời khỏi ta… Lúc đó thân thể ta không tốt, lý trí không thể khống chế được bản thân, thường xuyên mất khống chế. A Nhan đã để cho ta mất hoàn toàn lý trí, để dòng máu kia thống trị, đến lúc đó ta sẽ tự tay giết nàng.”
Thanh âm của Diêm Ly Trần tuy trước sau như một đều lạnh nhạt như nhau, nhưng nội dung lại làm người nghe thấy ớn lạnh.
Đối với huyết mạch của Trần thị, Ngu Nguyệt Trác cùng vị Trần tiên sinh kia qua vài lần chạm mặt cũng mơ hồ hiểu một chút. Nghe rằng một ngàn năm trước, toàn bộ Trung Nguyên không giống như hiện tại, mà chia làm bốn quốc gia, xung quanh còn có các tiểu quốc nữa, lúc đó dân chúng hỗn loạn, thường xuyên có cảnh lầm than, máu chảy thành sông.
Đến khi người kế thừa trong truyền thuyết của Trần thị xuất hiện, mới cải biến được cục diễn hộn loạn này.
Người trong truyền thuyết xuất hiện mang đến cho thế giới sự phát triển, cứu vớt chúng sinh, trả lại thế giới sự hoà bình. Mà người đó lại là người của Trần thị, thần bí khó lường. Người đó xuất hiện, chọn ra trong nhân gian một vị minh quân, phụ tá minh quân đó chấm dứt đại chiến hỗn loạn, thành lập Hoàng triều. Lúc đó, người được phụ trợ thống nhất Hoàng triều là Đại Tấn. Đương nhiên, theo lịch sử ngàn năm phát triển, liên tục thay đổi triều đại, nhưng lần nào thay đổi chính quyền, cũng có người Trần thị can thiệp, tham gia.
Nhưng là, người mang dòng máu Trần thị lại rất ít, mà mỗi lần ra đời, sẽ được Hoàng triều tôn sùng mà đón vào cung làm quốc sư, quan sát vận mệnh quốc gia, thuận thế mà làm.
Trần gia xưa nay đều là đơn truyền, trong mắt Hoàng thất, đó là người duy nhất, sở hữu năng lượng mà người phàm không ai có, thần bí khiến các bậc đế vương sợ hãi lại cuồng nhiệt. Nhưng đến đời Diêm Ly Trần thì lại xuất hiện hai con trai, Diêm Ly Trần là em trai, tình huống này chưa bao giờ xuất hiện ở Trần thị, nên mọi người bàn tính giết chết một người. Sau đó, quốc sư tiền nhiệm tính ra cái gì đó, liền ngăn cản hành động này.
Mà Diêm Ly Trần, vốn là người bị giết đi, vì giữ lại hắn, nên đã mang nhiều tai hoạ không ngờ đến cho Trần thị. Tuy Diêm Ly Trần so với huynh trưởng thì có phần ảnh hưởng nhiều hơn, nhưng đến khi hắn mười lăm tuổi, dòng máu kia kích thích quá mãnh liệt, chỉ cần không cẩn thận sẽ bị khống chế mà mất đi lý trí.
Nhưng mà, không ai nghĩ đến, Diêm Ly Trần lại yêu thương em gái trên danh nghĩa của mình, lại vì liên tiếp xảy ra nhiều chuyện khiến hai người cao chạy xa bay, thậm chí còn xảy ra thảm kịch.
Ngu Nguyệt Trác im lặng nghe, chuyện này chỉ có Hoàng đế là biết thôi, ngay cả Hoàng tử cũng không thể nào biết được bí mật này. Mà Diêm Ly Trần lại nói ngay cả Hoàng gia cũng không biết hết mọi chuyện.
“Vậy… Dung cô nương lúc đó đã chết thật sao?”
“Ờ, đã chết!” Diêm Ly Trần chắp tay sau lưng, hai mắt vẫn như cũ nhìn chằm chằm A Nhan, “Lúc đó nàng chết trước, phát ra lời thề, đời đời kiếp kiếp không gặp lại ta! Cho nên, ta vĩnh viễn không tìm thấy nàng… Ta vì cứu nàng, hy sinh hai mắt. Đại ca ta sợ ta tiếp tục bị ma phong* (bị tâm ma khống chế mà điên loạn), sẽ làm hỏng số mệnh Hoàng triều, đem trí nhớ ta phong ấn lại, cho ta một chút trí nhớ giả, để ta cứ thế lưu lạc ròng rã mười năm tìm nàng.”
Ngu Nguyệt Trác hơi nhíu mày, cảm giác có chút không đúng, nghĩ nghĩ, cẩn thận nói: “Vậy, Dung cô nương của hiện tại không phải là Dung cô nương…”
Diêm Ly Trần liếc hắn một cái, gật đầu nói: “Đúng, “Dung Nhan” kia sinh bệnh mà chết, chỉ để lại cái xác, là linh hồn A Nhan bám lên người nàng.” Dừng một chút, lại nói thêm: “Nữ nhân của ngươi cũng là thế!”
Trong nháy mắt, Ngu Nguyệt Trác trống rỗng.
Hồi lâu sau, hắn chậm rãi nhìn về nữ tử cùng đứa nhỏ trong phòng bếp đang ngồi cùng nhau nghịch lửa, nhìn nàng tươi cười với đứa nhỏ, không thể nào tin nổi, theo bản năng mà nói: “Làm sao có thể? Ta biết nàng từ nhỏ, khi đó nàng đã có tính tình thế này, chưa từng một lần …” hắn đột nhiên im lặng, nhớ tới một lần thật lâu trước kia.
“Nữ nhân của ngươi là ở thế giới khác đầu thai đến, khác A Nhan ở chỗ, nàng là đầu thai sinh ra, trừ việc không mất trí nhớ kiếp trước, còn lại là người hoàn toàn mới.”
“… Cho nên, nàng vẫn là nàng?” Ngu Nguyệt Trác nói nhỏ.
Diêm Ly Trần thản nhiên nói: “Trong lòng ngươi không phải đã có câu trả lời sao?”
Ngu Nguyệt Trác cười: “Phải, ta đã sớm rõ. Trước kia không hiểu, từ giờ cũng không thấy có gì kỳ quái rồi. Bất kể qua bao nhiêu năm, bọn ta vẫn mang tính tình này. Nàng sẽ không thay đổi, tình cảm đối với ta, bất kể là bao nhiêu năm, vẫn như ban đầu thôi…” Khoé môi càng nhếch cao, hai mắt lại hiện rõ tâm tình kích động của chủ nhân.
“Ngươi thực tham!” Diêm Ly Trần bình luận.
“Cảm ơn khích lệ!” Ngu Nguyệt Trác không khách khí nhận lấy bình luận, bề ngoài hắn là nam tử cao nhã, kỳ thật bên trong lại bá đạo keo kiệt, nếu tình cảm đưa ra, hắn sẽ yêu cầu đối phương cũng phải chung thuỷ, nửa điểm do dự hắn cũng không cho phép.
********
Nấu cơm xong, hai nam nhân chưa làm việc gì bị sai mang đồ ăn từ phòng bếp ra bàn ăn.
Có năm món mặn, một món canh, đều là món ăn gia đình, hương vị so ra kém đầu bếp Hầu phủ làm, nhưng A Manh lại cực thích hương vị gia đình này, ăn nhiều hơn bình thường một bát cơm, khiến cho Ngu Nguyệt Trác mừng đến nỗi cân nhắc việc có nên mang A Manh mỗi ngày đều đến đây ăn ké không.
“Nghĩ cũng không cần nghĩ!” Diêm Ly Trần lạnh lùng cự tuyệt.
Ngu Nguyệt Trác nhún nhún vai, chỉ cần A Nhan đáp ứng, ý kiến của Diêm Ly Trần không cần xem xét.
Sau khi ăn xong, A Manh đem Bánh bao nhỏ quăng cho cha bé, kéo A Nhan vào phòng, đóng cửa nói chuyện.
Tuy rất muốn hiểu rõ chuyện xưa của A Nhan cùng Diêm Ly Trần, nhưng A Manh là kẻ thức thời, A Nhan bỏ qua không nói, nàng sẽ không hỏi, chỉ hỏi chuyện hai năm nay của nàng, chỉ cần nàng bình an vô sự là tốt rồi.
“Hiện các ngươi thành thân rồi hả?” A Manh vừa cắn khoai lang vừa hỏi.
A Nhan sợ nàng ăn khoai bị nghẹn, rót cho nàng chén nước rồi đáp: “Chưa. Nhưng ta cảm thấy như này rất tốt, chỉ là Nhị ca… Diêm Ly Trần lại không vui, nói muốn chờ Đại ca về làm chủ hôn cho chúng ta.”
Nghe xong, đột nhiên A Manh lại cảm thấy khoai lang kia thực không có ngọt lắm, thở dài nói: “Lúc trước, nhìn các ngươi như vậy, ta thật sự cảm thấy các ngươi không thích hợp. Nhưng ta không hiểu chuyện của các ngươi, cho nên không thể phát biểu ý kiến. Chỉ cần ngươi vui là được rồi, Thanh Thanh cũng sẽ cao hứng.”
A Nhan khẽ nhếch môi cười: “Cám ơn, khi nào rảnh, ta sẽ đến thăm Thanh Thanh.”
“Nga,” A Manh lại tiếp tục ăn khoai lang, không còn cách nào khác, phụ nữ có thai mà, ăn rất là nhiều. “Phải rồi, hắn đối với ngươi có tốt không? Sẽ không phải lại muốn ngươi nuôi chứ? Hắn ăn nhiều thế, hưởng thụ lại cao, đòi hỏi vô đối, nhiều tiền hơn nữa cũng không nuôi nổi hắn, thật sự không phải nam nhân tốt, kỳ thật ngươi có thể chọn…”
Đột nhiên, bên ngoài truyền đến một thanh âm kỳ quái, hình như là tiếng gì đó vỡ vụn? A Manh nghi hoặc nhìn qua cửa sổ, cái gì cũng không thấy liền thu hồi tầm mắt.
Ở một nơi hai nữ nhân kia không nhìn thấy, Ngu Nguyệt Trác đang phòng bị nhìn chằm chằm Diêm Ly Trần vừa bóp nát một góc bàn, phòng ngừa hắn làm gì đó bất lợi với A Manh.
“… Ách, kỳ thật, huynh ấy cải thiện nhiều rồi, bổng lộc trong cung đều đưa cho ta, việc trong hiệu thuốc huynh ấy cũng có thể giúp một tay, có đôi khi hiệu thuốc bị người buôn thuốc ép giá, huynh ấy có thể đi thương lượng với người ta.”
A Manh bình tĩnh nói: “Không phải hắn đi thương lượng là đứng yên một chỗ nhìn chằm chằm người ta đây chứ?”
A Nhan trầm mặc, gật đầu nói: “Đúng, đúng là hắn làm thế, còn nữa, người buôn thuốc kia lần sau hợp tác đã không dám bán thuốc cho ta nữa.”
A Manh đen mặt, quả nhiên là Diêm Ly Trần.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Chuyện xưa chỉ kể đến đây, về sau có bổ sung gì, sẽ tiếp tục ~~
Danh sách chương