Ăn trưa xong, bọn họ liền xuống núi.
Thời điểm xuống núi, A Manh thế nhưng không có làm cho người ta phải lo lắng, tuy rằng thềm đá có chút trơn, từ đỉnh núi nhìn ra phía xa, từ nơi này phóng tầm mắt chỉ toàn thấy núi và núi, cũng làm cho vài người nhát gan sẽ lo lắng có thể bị rớt xuống vách núi bất cứ lúc nào, đến khi đó liền gặp họa lớn.
Cho nên A Manh cẩn thận từng ly từng tý một, lo lắng rằng thể chất không hay ho của nàng có khi nào một trận gió thổi tới liền làm nàng ngã sấp xuống không, đi đến thập phần thong thả, thư thái trong lúc đó thuận tiện thưởng thức một chút phong cảnh ven đường, vô cùng thích ý. Chính là ánh mặt trời chói chang, làm cho người ta không có cách nào chịu được.
Một cánh thon dài tay cầm khăn lau mồ hôi trên mặt nàng, A Manh ngẩng đầu lên nhìn, sau đó để yên cho vị đại lão gia sắt đá nhà nàng tiếp tục động tác nhu tình, xem ở trong mắt người khác, là một màn cực vì tương thân tương ái, đã có một chút ánh mắt hâm mộ của các khách nhân cũng đi lên núi, đặc biệt một ít nữ nhân, nhìn vị mỗ tướng quân tuấn tú tiêu sái, lộ ra ánh mắt hâm mộ mà thở dài, sau đó đối A Manh chính là các loại hâm mộ ghen tị phẫn hận.
Tri Xuân vẻ mặt kiêu ngạo, mặc kệ cô gia xuất sắc như thế nào, đều là của tiểu thư nhà nàng.
Phù Cửu trầm mặc đứng ở một bên nhìn trời, không phát biểu ý kiến.
"Không cần cẩn thận như thế, có ta ở đây." NguNguyệt Trác đem khăn lau thu hồi lại, sau đó nắm tay nàng chậm rãi đi tới.
"Ta theo thói quen." A Manh thản nhiên nói, có lẽ do vị đại sư miệng quạ đen lúc xưa nói nàng vận mệnh rủi ro, hơi không cẩn thận liền sẽ phát sinh chuyện ngoài ý muốn, khiến cho nàng từ nhỏ đến lớn ba ngày hai bữa lại bị thương, dưỡng thành thói quen làm việc đều chậm chạp cẩn thận.
Ngu Nguyệt Trác hiển nhiên cũng nhớ lại ngày bé thê thảm của nàng, không khỏi hé miệng cười, nắm chặt tay nàng, nói: "Có ta đây bên người, nàng không cần cẩn thận như thế, bất cứ lúc nào, ta cũng sẽ che chở nàng."
A Manh nhìn hắn một cái, có chút ý tứ hàm xúc không rõ, nhưng không có sát phong cảnh đi phản bác lại.
Tục ngữ nói xuống núi dễ dàng lên núi khó, quả nhiên thời gian xuống núi ít hơn thời gian lên núi tới hơn nửa canh giờ. Đến chân núi, tạp âm rất nhiều, chân núi có rất nhiều du khách.
Đi qua thác nước, A Manh nhìn trong lòng suối đá vũ hoa sáng lấp lánh, đột nhiên kéo áoNgu Nguyệt Trác, khi hắn nhìn qua hỏi thăm, có chút ngượng ngùng nói: "Ta muốn nhặt vài viên đá vũ hoa làm kỷ niệm." Nàng có thói quen cùng hắn đối nghịch, đột nhiên trong lúc đó dùng loại ngữ khí làm nũng cùng hắn trao đổi, thật sự là có chút không được tự nhiên.
Ngu Nguyệt Trác tâm tình vô cùng tốt, nhéo nhéo mặt của nàng, sau đó trong lúc nàng đang kinh ngạc, thân thể đột nhiên bay lên, dáng người nhẹ nhàng dừng ở giữa dòng suối, mũi chân điểm một cái trên mặt nước, sau đó rất nhanh lại vội vàng quay lại bên người nàng. Một loạt động tác này, bất quá chỉ diễn ra trong vào giây, thậm chí người còn chưa thấy rõ ràng đã xong.
Một bàn tay xòe ra trước mặt nàng, trong lòng bàn tay có chút nước, còn có ba viên đá vũ hoa nhỏ xinh, thập phần xinh đẹp, A Manh liếc mắt một cái liền thích.
"Có đủ hay không?" NguNguyệt Trác cười khanh khách hỏi.
"Đủ đủ!" A Manh vui sướng tiếp nhận, không nhìn quanh mình ánh mắt ngạc nhiên cùng bội phục của mọi người khi thấy phản ứng của nàng, tinh tế vuốt ve ba viên đá vũ hoa kia, có thể là vớt từ trong nước ra, viên đá khi vào tay cảm giác thực mát mẻ, ngay cả nhiệt độ gay gắt cũng giảm đi vài phần.
Nơi này là phong cảnh du ngoạn nổi danh của Đại Sở hoàng triều, tới đây du ngoạn không chỉ có hoàng công quý tộc cùng dân chúng tầm thường, còn có một số ít là nhân sĩ giang hồ,nhìn đến hành động lúc nãy của Ngu Nguyệt Trác, chính là cảm thấy ngạc nhiên cùng tán thưởng thân thủ nhanh nhẹn của hắn.
A Manh thưởng thức một lúc, sau đó ngẩng đầu lên nhìn nam nhân nói: "Ngu Nguyệt Trác, đây là lần đầu tiên chàng đưa ta này nọ nha. Ân, tuy rằng chỉ là vài viên đá vớt lên từ trong nước, nhưng rất xinh đẹp." Nói xong, xòe bàn tay có viên đá ra, hướng tới mỗ vị tướng quân cười, khuôn mặt thập phần ngây thơ đáng yêu.
"..."
Nam nhân sắc mặt cứng ngắc, khuôn mặt tuấn nhã trưng ra một loại biểu tình kì quái.
Phù Cửu cùng Tri Xuân đồng thời cúi đầu, trong lòng yên lặng phun trào: tiểu thư (phu nhân) không đả kích tướng quân liền không thoải mái sao? Chờ lên xe ngựa sau, A Manh còn đang xem ba viên đá, đột nhiên bị ai đó ôm, cả người ngồi xuống trong lòng hắn, nam nhân cúi đầu đối mặt với nàng, bốn mắt nhìn nhau, có thể xem rõ ràng vẻ mặt của nhau.
"Về nhà, ta đem khế ước điền sản của phủ tướng quân cùng chìa khóa khố phòng đưa hết cho nàng." Ngu Nguyệt Trác nghĩ nghĩ, lại nói, "Ta chính mình cũng tặng cho nàng."
Muốn đưa sẽ đưa thứ lớn nhất trước tiên, đây là ý tưởng của Ngu Nguyệt Trác. Hắn ngay cả bản thân đều đưa cho nàng, cũng coi như bù lại trước kia sơ sẩy không đối tốt với nàng. Nghĩ xong, nam nhân trong lòng tiếp tục đắc ý, cho rằng chính mình có thể nghĩ ra đem bản thân đưa cho nàng, xem nàng còn có cái gì soi mói nữa không.
A Manh hạ ánh mắt, sau đó khóe miệng run rẩy.
Cho nên nói, đây là vị mỗ tướng quân mất bò mới lo làm chuồng, gắn liền với thời gian không muộn? Hay là bị đả kích tinh thần nên không bình thường?
"Không cần, trong phủ còn có nương cùng Nguyệt Quyên, các nàng biết chàng đem đồ cưới của Nguyệt Quyên đi tặng, không tìm chàng liều mạng mới là lạ." A Manh thực lý trí cự tuyệt, cảm động là có, nhưng sau khi cảm động nàng nhận rõ được sự tình, cũng không dám lấy liền thoái thác."Còn có, chàng vốn là người của ta, đưa hay không đưa cũng không có gì khác nhau." Kết hôn, chính là nam nhân của mình, A Manh đã muốn đem hắn thành của mình, cho nên có chút đương nhiên.
"Ôi chao." NguNguyệt Trác hiển nhiên không nghĩ tới nàng sẽ nói như thế, nhất thời hai mắt tỏa sáng, nhịn không được cúi đầu cắn khuôn mặt của nàng một chút, cười nói: "Thì ra ta đã muốn là của nàng sao? Tại sao ta không biết?"
A Manh lại cúi đầu, làm tự chơi mấy viên đá, để cho hắn tự tưởng tượng đi —— tuy rằng nàng thật sự không biết có cái gì tốt, ngược lại có chút mặt đỏ.
"Ân, xem ra của nàng liền là của ta, của ta chính là của nàng, ta cũng không cần đưa cái gì, dù sao của ta đều là của nàng." Ngu Nguyệt Trác nói xong, dùng một loại nhu tình đem nàng ôm vào trong lòng, "Tự nhiên, nàng cũng là của ta."
"..."
A Manh giãy dụa sau một lúc lâu, không có cách nào giãy ra khỏi vòng ôm ấp của hắn, rốt cục buông tha, hắn muốn làm gì thì làm.
Qua một lát, Ngu Nguyệt Trác tiếp tục nói: "Đồ cưới của Nguyệt Quyên tất nhiên là đã chuẩn bị, tướng quân phủ không bạc đãi muội ấy về chút đồ cưới này. Hồi kinh, tướng quân phủ liền giao cho nàng, nàng muốn làm gì cũng được."
Hứa là việc bản thân cam đoan với người khác, hắn đảm bảo phải thực hiện được, khiến cho hắn hết sức hào phóng. Từng ở trong giang hồ hỗn loạn, đối với danh lợi phú quý hắn hiển nhiên không hề quan tâm như con cháu nhà thế gia khác, chúng nó tồn tại chính là cho hắn một loại hưởng thụ rất cao cấp mà thôi.
A Manh nghe xong, tổng cảm thấy lời này dường như có cái gì không đúng, mà nhìn thần sắc hắn có chút hờ hững, lại một lần nữa khẳng định hắn cũng không như bên ngoài đồn đại hắn đối với muội muội muốn cái gì cũng đáp ứng, thậm chí quá mức lãnh đạm.
A Manh không muốn tiếp tục suy nghĩ đến chuyện của em chồng Ngu Nguyệt Quyên, liền cúi đầu giả bộ đang chơi đá vũ hoa. Bất quá NguNguyệt Trác cũng không cho nàng trốn tránh, nâng mặt nàng lên rồi cười nói: "nàng đã yêu ta đã muốn yêu đến không được, tất cả của ta cũng là của nàng. Ta cho nàng nhiều thứ tốt như vậy, nàng có điều gì muốn nói hay không?"
"..."
A Manh thiếu chút nữa quỳ cuống lạy vị tướng quân này, có chút thống khổ muốn bảo hắn đừng nói câu "Nàng yêu ta yêu đến không được" nữa, thực làm cho nàng cảm thấy châm chọc không thôi. Lời này bắt đầu từ tối hôm qua, hắn đã muốn nói đến vài chục lần, mỗi khi cùng nàng thân thiết, đều nói một câu như vậy, sau đó là các loại ép buộc, mỹ danh là: "Nàng đã yêu ta yêu đến không được, ta tự nhiên phải đáp ứng cảm tình của nàng, ngoan, chúng ta lại đổi cái tư thế ~~ "
Xem vị kia rõ ràng tính cách ác liệt không chịu được, lúc này lại đang chờ đợi nhìn nàng ý bảo nàng mau mau đáp lại hắn, A Manh đột nhiên hiểu ra, nam nhân nàycho dù thoạt nhìn rất cường đại, tính cách rất ác liệt, nhưng ở phương diện tình cảm, cũng chỉ là một tiểu hài tử, hơn nữa là một tiểu hài tử thích nghe nàng nói lời ngon tiếng ngọt, luôn có khả năng buộc nàng đối hắn nói một ít lời thổ lộ, sau đó chờ nàng nói xong, chính là đối với nàng làm ra các loại ép buộc, nàng là não ngắn mới có thể cùng hắn nói loại chuyện này!
A Manh do dự, sau đó nhào tới, hàm trụ môi của hắn, xem như đáp lại việc hắn đưa mình vật đáp lễ, trong lòng rối rắm không thôi.
****
Chờ khi A Manh và vị tướng quân tiền đồ sáng lạn đến được Ngu Châu thành cũng đã gần chạng vạng.
Đi vào Ngu Châu thành, cũng không có trực tiếp hồi Ngu gia tổ trạch, mà là kêu xe ngựa đi đến một quán ăn nổi danh ở Ngu Châu thành dùng bữa tối.
Dùng một bữa tối quá phong phú, A Manh bị bội thực không muốn ngồi xe ngựa, muốn đi bộ một chút tiêu thực. Ngu Nguyệt Trác thấy nàng vẻ mặt khó chịu ôm bụng, có chút thương tiếc xoa xoa bụng của nàng, sau đó đuổi xa phu về Ngu phủ trước, hắn mang theo A Manh cùng hai hạ nhân đi bộ trở về.
"Đều tại chàng, luôn bảo ta ăn! Cho dù chàng muốn dưỡng ta thành trư, nhưng là phải hiểu được đạo lý tiến hành theo chất lượng chứ..." A Manh căm giận thầm oán vị mỗ tướng quân nào đó.
Ngu Nguyệt Trác tâm tình đang vô cùng tốt đẹp nghe của nàng thầm oán, ôn nhu nói: "Đã biết, lần tới ta sẽ chú ý." Tuy rằng làm cho nàng khó chịu hắn có điểm chột dạ, nhưng khi nàng ăn, bộ dáng thật đáng yêu, giống như chú chó nhỏ, làm cho hắn muốn cho nàng ăn nhiều một ít, bất tri bất giác, khiến cho nàng ăn đến bội thực.
Ngu Nguyệt Trác sờ sờ cái mũi, vẻ mặt ý cười tao nhã, làm cho người ta nhìn không ra trong lòng hắn đang chột dạ, chỉ cảm thấy tính tình hắn vô cùng tốt, đối với nữ tử bên cạnh hết sức sủng ái, thoạt nhìn chính là một đôi vợ chồng ân ái, làm cho người ta hâm mộ. A Manh phát hiện điểm này, tự nhiên hắc tuyến không thôi, quay lại xem bạn nam nào đó, dường như đang cực kì hưởng thụ ánh mắt hâm mộ của người bên ngoài, càng ham thích đối với nàng biểu đạt sủng ái linh tinh của hắn.
A Manh: =__=! Hắn so với một người xuyên qua còn phóng khoáng hơn, tính cái gì a...
Đi qua một cái ngã tư đường náo nhiệt cùng xa hoa không giống xung quanh làm cho A Manh dừng lại cước bộ tò mò nhìn, bên đường phần lớn là những lầu các được trang trí tinh xảo xa hoa, mỗi tòa lâu phía trước đều treo đèn lồng màu đỏ, trước cửa hoặc trên lầu đều có nữ tử trang điểm kiều diễm vẫy khăn cười duyên, chờ khi có nam nhân đi ngang qua, lập tức chạy đến bám trụ cánh tay hắn cùng hắn đi vào trong...
Không giống tiểu nha đầu Tri Xuân ngây thơ cái gì cũng không hiểu, ba người còn lại liếc mắt một cái liền hiểu được nơi này là chỗ nào. Chỉ hơi liếc mắt một cái, tươi cười NguNguyệt Trác trên mặt liền lãnh đạm, trong mắt hiện lên chán ghét, lôi kéo A Manh rời khỏi, miễn cho dạy hư tiểu A Manh của hắn. Phù Cửu cũng nhanh chóng dắt tiểu nha hoàn ngây thơ đang tò mò nhìn xung quanh rời đi, hai nam nhân trong lòng đồng thời hắc tuyến không thôi, không biết làm sao có thể đi đến nơi này.
"Đừng che, ta cũng chỉ là liếc mắt xem một cái."
A Manh chưa bao giờ gặp qua những nữ tử chốn thanh lâu, nàng cũng không có lá gan đi đến nơi “nữ nhân xuyên qua tất đến” cho nên muốn nhiều một chút, xem đến nghiện, nhưng nam nhân bên cạnh nàng hiển nhiên cực kỳ chán ghét, không muốn ở chỗ này lâu, đặc biệt khi nhìn thấy nàng đang tò mò nhìn xung quanh, nhất thời ác liệt lấy tay che mắt nàng lại.
"Cửu đệ, Cửu đệ muội, thực khéo a, các ngươi vừa trở về sao?"
Đang lúc A Manh cố gắng đem bàn tay to che mắt mình gỡ xuống, phía sau vang lên một đạo thanh âm.
Mấy người quay lại nhìn, đã thấy Ngu Nguyệt Sí đang mặc một thân hoa phục tơ lụa, một bên phe phẩy chiếc quạt có vẽ bức tranh thủy mặc tinh xảo, thoạt nhìn rất có phong độ. Bên cạnh còn có vài vị cẩm y thiếu gia, nhìn thấy bọn họ, mặc dù có chút ngạc nhiên, nhưng đối với Ngu Nguyệt Trác đều là một bộ biểu tình ái muội, lại dùng một loại ánh mắt dâm tà quét về phía A Manh, vẻ mặt "Ta biết ngươi biết" bộ dáng.
Bất quá, chờ khi bọn họ nghe được Ngu Nguyệt Sí giới thiệu thân phận của Ngu Nguyệt Trác, các vị thiếu gia đều lộ ra ánh mắt nóng bỏng, nhưng biểu tình lại cung kính rất nhiều, không dám lại dùng cái loại ánh mắt trắng trợn này đánh giá vị tướng quân phu nhân này nữa.
Đương triều Tĩnh Viễn Đại Tương Quân a, hiện nay Đại Sở hoàng triều nổi bật nhất chính là người này, ngay cả hoàng tử và bách quan thấy hắn cũng phải né đi, là người được hoàng đế sủng ái. Hắn nói một câu, liền khiến cho bọn họ phải dốc hết sức mà làm, hiện tại ai không nịnh bợ hắn? Tuy rằng nghe nói hắn mang theo thê tử mới cưới về Ngu Châu thành thăm viếng, nhưng bọn hắn chỉ là tiểu bối trong gia tộc, không có kia tư cách đi bái kiến đại tướng quân. Hiện tại lại ngoài ý muốn được gặp hắn ở đây, như thế nào không làm cho hắn vui vẻ, nói không chừng cho hắn cái ấn tượng tốt, chờ sau khi hắn hồi kinh ở trước mặt hoàng đế nói tốt vài câu, so với chờ gia tộc an bài còn hiệu quả hơn.
Ngu Nguyệt Trác tươi cười trên mặt không thay đổi, chính là tùy ý đứng ở nơi đó, tự tại giữa đất trời, làm cho mọi thứ xung quanh hắn đều bị lu mờ, trong thiên địa chỉ còn một mình hắn, tuy chỉ tùy ý lộ ra khí chất thanh nhã lơ đãng cũng làm mọi người cho kính nể, so sánh với con cháu thế gia ở Ngu Châu thành này càng giống với con cháu của một dòng dõi thư hương lâu đời hơn, người không quen biết tuyệt đối khẳng định nam nhân như vậy không thể nào là đại tướng quân lừng lẫy được.
Ngu Nguyệt Trác cùng đám người kia thoáng gật đầu chào hỏi, rồi nhìn về phía Ngu Nguyệt Sí, tươi cười càng phát ra thanh nhã: "Ngũ ca hôm nay thế nhưng lại có tâm tình vui vẻ như vậy”.
Ngu Nguyệt Sí liếc mắt một cái xem đến A Manh đang đứng ở bên cạnh Ngu Nguyệt Trác, không biết nghĩ tới cái gì, mặt ửng hồng lên, lại có chút xấu hổ nói: "Chính là đi ngang qua, đi ngang qua."
Thấy thế, ở bên này một đám công tử lêu lổng đang dự định bao trọn thanh lâu đêm nay để phóng túng một phen mặt cũng đột nhiên đỏ. Đặc biệt nhìn thấy tướng quân cao cao tại thượng, lại xem xét đức hạnh của mình, đột nhiên cảm thấy tự ti vì hành động xấu xa của bản thân, chạy nhanh đến phụ họa Ngu Nguyệt Sí, chính là đi ngang qua thôi.
Vì cho thấy chính mình chính là đi ngang qua, Ngu Nguyệt Sí lập tức chuyển hướng từ phía thanh lâu thành đi đến một ngã tư đường chuyên bán tạp hóa, nhóm người theo đuôi cũng muốn đi theo hắn. Đang chuẩn bị đi xa, đột nhiên xảy ra chuyện ngoài ý muốn, vài tên hắc y nhân từ bên đường nhảy ra bao vây, không nói hai lời liền vung đao chém tới.
Ngu Nguyệt Trác phản ứng cực nhanh, khi cả đám người vẫn còn đang bị dọa ngốc vì hành động đột ngột, một tay nắm A Manh nhanh nhẹn tránh thoát, sau đó đem mấy hắc y nhân đánh lén đá bay, hướng đến đám công tử thế gia nhàn nhã kia mà đá, làm cho mấy tên công tử kia ngã đau kêu oai oái. Tuy rằng hắc y nhân số lượng nhiều, nhưng Ngu Nguyệt Trác vẫn chưa đả thương người, chính là mỗi một cái đều giống nhau "Không cẩn thận" đá đến chỗ các công tử làm bọn hắn không kịp né, đụng vào bọn họ đau đến kêu cha gọi mẹ, chật vật không chịu nổi, thậm chí có hai người bị đụng trúng đến nỗi thổ huyết, bất tỉnh nhân sự.
Phù Cửu rất nhanh tiến lên điểm huyệt đạo của hắc y nhân, sau đó lột áo ngoài của bọn họ xuống làm thành dây trói, chủ tớ một người đá một người trói, hợp tác khăng khít, chỉ chốc lát đã dọn dẹp sạch sẽ bọn hắc y nhân.
Lúc này trên đường đã muốn không còn ai, dân chúng ở đây trước khi sự việc xảy ra, đã sớm trốn đi.
"Cửu đệ, Cửu đệ muội, các ngươi không có việc gì đi?" Ngu Nguyệt Sí đã chạy tới, vẻ mặt quan tâm hỏi.
A Manh liếc mắt nhìn hắn, so sánh với bằng hữu của hắn, Ngu Nguyệt Sí mặt không đỏ khí không suyễn, còn có thể nhàn tâm lại đây tỏ ra ân cần, xem ra cũng có phong phạm của thành chủ, nhưng thật ra chút hành động sáng hôm đó của hắn đã phá hư ấn tượng.
NguNguyệt Trác cười nhẹ, "Ngũ ca, thành Ngu Châu ngươi rành hơn ta, kế tiếp liền giao cho ngươi."
"Yên tâm, vi huynh sẽ xử lý." NguNguyệt Sí miệng thì nói, mắt thì nhìn những tên gọi là “bằng hữu” đang nằm kia kêu oai oái, ánh mắt chợt lóe, thấp giọng nói: "Xem hành động của những người này, dường như đều là nhằm vào cho ngươi. Cửu đệ, hai ngày nay tổ trạch của chúng ta thường bị thích khách viếng thăm, qua điều tra, có hơn phân nửa là nhân sĩ giang hồ. Cứ nghe việc này nguyên nhân là do ngươi, các vị chú bác thúc bá đều có chút tức giận."
Ngu Nguyệt Trác nghe xong, khóe môi hơi nhếch lên không rõ ý cười, "Ta đã biết, đa tạ Ngũ ca chỉ điểm."
Nói xong, hai người không hề nghĩ nhiều, Ngu Nguyệt Trác mang theo A Manh rời đi, rất nhanh, sau đó liền vang lên âm thanh kêu la thảm thiết.
Ngu Nguyệt Sí nhìn theo hướng hai người rời đi, lại nhìn đám bằng hữu đang bị thương không nhẹ nằm ở đằng kia, đột nhiên cảm thấy may mắn vì sáng hôm đó hắn tự nhiên bị té, khiến cho hắn đùa giỡn không thành vị Cửu đệ muội nọ, bằng không có lẽ hắn cũng sẽ bị vị cửu đệ ngoài mặt vô hại mà trong lòng gian xảo kia đánh cho phải nằm liệt giường dưỡng thương.
Ngu Nguyệt Sí thấy những người này lúc trước chẳng qua đem cửu đệ muội thành nữ tử phong trần mà nhìn nhiều thêm vài lần, kết quả đã bị NguNguyệt Trác đánh cho tàn phế, người này máu ghen thật đúng là rất lớn a.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: cảm tạ Cát Cát đáng yêu quăng lôi, cám ơn, sao một cái ~~
Thời điểm xuống núi, A Manh thế nhưng không có làm cho người ta phải lo lắng, tuy rằng thềm đá có chút trơn, từ đỉnh núi nhìn ra phía xa, từ nơi này phóng tầm mắt chỉ toàn thấy núi và núi, cũng làm cho vài người nhát gan sẽ lo lắng có thể bị rớt xuống vách núi bất cứ lúc nào, đến khi đó liền gặp họa lớn.
Cho nên A Manh cẩn thận từng ly từng tý một, lo lắng rằng thể chất không hay ho của nàng có khi nào một trận gió thổi tới liền làm nàng ngã sấp xuống không, đi đến thập phần thong thả, thư thái trong lúc đó thuận tiện thưởng thức một chút phong cảnh ven đường, vô cùng thích ý. Chính là ánh mặt trời chói chang, làm cho người ta không có cách nào chịu được.
Một cánh thon dài tay cầm khăn lau mồ hôi trên mặt nàng, A Manh ngẩng đầu lên nhìn, sau đó để yên cho vị đại lão gia sắt đá nhà nàng tiếp tục động tác nhu tình, xem ở trong mắt người khác, là một màn cực vì tương thân tương ái, đã có một chút ánh mắt hâm mộ của các khách nhân cũng đi lên núi, đặc biệt một ít nữ nhân, nhìn vị mỗ tướng quân tuấn tú tiêu sái, lộ ra ánh mắt hâm mộ mà thở dài, sau đó đối A Manh chính là các loại hâm mộ ghen tị phẫn hận.
Tri Xuân vẻ mặt kiêu ngạo, mặc kệ cô gia xuất sắc như thế nào, đều là của tiểu thư nhà nàng.
Phù Cửu trầm mặc đứng ở một bên nhìn trời, không phát biểu ý kiến.
"Không cần cẩn thận như thế, có ta ở đây." NguNguyệt Trác đem khăn lau thu hồi lại, sau đó nắm tay nàng chậm rãi đi tới.
"Ta theo thói quen." A Manh thản nhiên nói, có lẽ do vị đại sư miệng quạ đen lúc xưa nói nàng vận mệnh rủi ro, hơi không cẩn thận liền sẽ phát sinh chuyện ngoài ý muốn, khiến cho nàng từ nhỏ đến lớn ba ngày hai bữa lại bị thương, dưỡng thành thói quen làm việc đều chậm chạp cẩn thận.
Ngu Nguyệt Trác hiển nhiên cũng nhớ lại ngày bé thê thảm của nàng, không khỏi hé miệng cười, nắm chặt tay nàng, nói: "Có ta đây bên người, nàng không cần cẩn thận như thế, bất cứ lúc nào, ta cũng sẽ che chở nàng."
A Manh nhìn hắn một cái, có chút ý tứ hàm xúc không rõ, nhưng không có sát phong cảnh đi phản bác lại.
Tục ngữ nói xuống núi dễ dàng lên núi khó, quả nhiên thời gian xuống núi ít hơn thời gian lên núi tới hơn nửa canh giờ. Đến chân núi, tạp âm rất nhiều, chân núi có rất nhiều du khách.
Đi qua thác nước, A Manh nhìn trong lòng suối đá vũ hoa sáng lấp lánh, đột nhiên kéo áoNgu Nguyệt Trác, khi hắn nhìn qua hỏi thăm, có chút ngượng ngùng nói: "Ta muốn nhặt vài viên đá vũ hoa làm kỷ niệm." Nàng có thói quen cùng hắn đối nghịch, đột nhiên trong lúc đó dùng loại ngữ khí làm nũng cùng hắn trao đổi, thật sự là có chút không được tự nhiên.
Ngu Nguyệt Trác tâm tình vô cùng tốt, nhéo nhéo mặt của nàng, sau đó trong lúc nàng đang kinh ngạc, thân thể đột nhiên bay lên, dáng người nhẹ nhàng dừng ở giữa dòng suối, mũi chân điểm một cái trên mặt nước, sau đó rất nhanh lại vội vàng quay lại bên người nàng. Một loạt động tác này, bất quá chỉ diễn ra trong vào giây, thậm chí người còn chưa thấy rõ ràng đã xong.
Một bàn tay xòe ra trước mặt nàng, trong lòng bàn tay có chút nước, còn có ba viên đá vũ hoa nhỏ xinh, thập phần xinh đẹp, A Manh liếc mắt một cái liền thích.
"Có đủ hay không?" NguNguyệt Trác cười khanh khách hỏi.
"Đủ đủ!" A Manh vui sướng tiếp nhận, không nhìn quanh mình ánh mắt ngạc nhiên cùng bội phục của mọi người khi thấy phản ứng của nàng, tinh tế vuốt ve ba viên đá vũ hoa kia, có thể là vớt từ trong nước ra, viên đá khi vào tay cảm giác thực mát mẻ, ngay cả nhiệt độ gay gắt cũng giảm đi vài phần.
Nơi này là phong cảnh du ngoạn nổi danh của Đại Sở hoàng triều, tới đây du ngoạn không chỉ có hoàng công quý tộc cùng dân chúng tầm thường, còn có một số ít là nhân sĩ giang hồ,nhìn đến hành động lúc nãy của Ngu Nguyệt Trác, chính là cảm thấy ngạc nhiên cùng tán thưởng thân thủ nhanh nhẹn của hắn.
A Manh thưởng thức một lúc, sau đó ngẩng đầu lên nhìn nam nhân nói: "Ngu Nguyệt Trác, đây là lần đầu tiên chàng đưa ta này nọ nha. Ân, tuy rằng chỉ là vài viên đá vớt lên từ trong nước, nhưng rất xinh đẹp." Nói xong, xòe bàn tay có viên đá ra, hướng tới mỗ vị tướng quân cười, khuôn mặt thập phần ngây thơ đáng yêu.
"..."
Nam nhân sắc mặt cứng ngắc, khuôn mặt tuấn nhã trưng ra một loại biểu tình kì quái.
Phù Cửu cùng Tri Xuân đồng thời cúi đầu, trong lòng yên lặng phun trào: tiểu thư (phu nhân) không đả kích tướng quân liền không thoải mái sao? Chờ lên xe ngựa sau, A Manh còn đang xem ba viên đá, đột nhiên bị ai đó ôm, cả người ngồi xuống trong lòng hắn, nam nhân cúi đầu đối mặt với nàng, bốn mắt nhìn nhau, có thể xem rõ ràng vẻ mặt của nhau.
"Về nhà, ta đem khế ước điền sản của phủ tướng quân cùng chìa khóa khố phòng đưa hết cho nàng." Ngu Nguyệt Trác nghĩ nghĩ, lại nói, "Ta chính mình cũng tặng cho nàng."
Muốn đưa sẽ đưa thứ lớn nhất trước tiên, đây là ý tưởng của Ngu Nguyệt Trác. Hắn ngay cả bản thân đều đưa cho nàng, cũng coi như bù lại trước kia sơ sẩy không đối tốt với nàng. Nghĩ xong, nam nhân trong lòng tiếp tục đắc ý, cho rằng chính mình có thể nghĩ ra đem bản thân đưa cho nàng, xem nàng còn có cái gì soi mói nữa không.
A Manh hạ ánh mắt, sau đó khóe miệng run rẩy.
Cho nên nói, đây là vị mỗ tướng quân mất bò mới lo làm chuồng, gắn liền với thời gian không muộn? Hay là bị đả kích tinh thần nên không bình thường?
"Không cần, trong phủ còn có nương cùng Nguyệt Quyên, các nàng biết chàng đem đồ cưới của Nguyệt Quyên đi tặng, không tìm chàng liều mạng mới là lạ." A Manh thực lý trí cự tuyệt, cảm động là có, nhưng sau khi cảm động nàng nhận rõ được sự tình, cũng không dám lấy liền thoái thác."Còn có, chàng vốn là người của ta, đưa hay không đưa cũng không có gì khác nhau." Kết hôn, chính là nam nhân của mình, A Manh đã muốn đem hắn thành của mình, cho nên có chút đương nhiên.
"Ôi chao." NguNguyệt Trác hiển nhiên không nghĩ tới nàng sẽ nói như thế, nhất thời hai mắt tỏa sáng, nhịn không được cúi đầu cắn khuôn mặt của nàng một chút, cười nói: "Thì ra ta đã muốn là của nàng sao? Tại sao ta không biết?"
A Manh lại cúi đầu, làm tự chơi mấy viên đá, để cho hắn tự tưởng tượng đi —— tuy rằng nàng thật sự không biết có cái gì tốt, ngược lại có chút mặt đỏ.
"Ân, xem ra của nàng liền là của ta, của ta chính là của nàng, ta cũng không cần đưa cái gì, dù sao của ta đều là của nàng." Ngu Nguyệt Trác nói xong, dùng một loại nhu tình đem nàng ôm vào trong lòng, "Tự nhiên, nàng cũng là của ta."
"..."
A Manh giãy dụa sau một lúc lâu, không có cách nào giãy ra khỏi vòng ôm ấp của hắn, rốt cục buông tha, hắn muốn làm gì thì làm.
Qua một lát, Ngu Nguyệt Trác tiếp tục nói: "Đồ cưới của Nguyệt Quyên tất nhiên là đã chuẩn bị, tướng quân phủ không bạc đãi muội ấy về chút đồ cưới này. Hồi kinh, tướng quân phủ liền giao cho nàng, nàng muốn làm gì cũng được."
Hứa là việc bản thân cam đoan với người khác, hắn đảm bảo phải thực hiện được, khiến cho hắn hết sức hào phóng. Từng ở trong giang hồ hỗn loạn, đối với danh lợi phú quý hắn hiển nhiên không hề quan tâm như con cháu nhà thế gia khác, chúng nó tồn tại chính là cho hắn một loại hưởng thụ rất cao cấp mà thôi.
A Manh nghe xong, tổng cảm thấy lời này dường như có cái gì không đúng, mà nhìn thần sắc hắn có chút hờ hững, lại một lần nữa khẳng định hắn cũng không như bên ngoài đồn đại hắn đối với muội muội muốn cái gì cũng đáp ứng, thậm chí quá mức lãnh đạm.
A Manh không muốn tiếp tục suy nghĩ đến chuyện của em chồng Ngu Nguyệt Quyên, liền cúi đầu giả bộ đang chơi đá vũ hoa. Bất quá NguNguyệt Trác cũng không cho nàng trốn tránh, nâng mặt nàng lên rồi cười nói: "nàng đã yêu ta đã muốn yêu đến không được, tất cả của ta cũng là của nàng. Ta cho nàng nhiều thứ tốt như vậy, nàng có điều gì muốn nói hay không?"
"..."
A Manh thiếu chút nữa quỳ cuống lạy vị tướng quân này, có chút thống khổ muốn bảo hắn đừng nói câu "Nàng yêu ta yêu đến không được" nữa, thực làm cho nàng cảm thấy châm chọc không thôi. Lời này bắt đầu từ tối hôm qua, hắn đã muốn nói đến vài chục lần, mỗi khi cùng nàng thân thiết, đều nói một câu như vậy, sau đó là các loại ép buộc, mỹ danh là: "Nàng đã yêu ta yêu đến không được, ta tự nhiên phải đáp ứng cảm tình của nàng, ngoan, chúng ta lại đổi cái tư thế ~~ "
Xem vị kia rõ ràng tính cách ác liệt không chịu được, lúc này lại đang chờ đợi nhìn nàng ý bảo nàng mau mau đáp lại hắn, A Manh đột nhiên hiểu ra, nam nhân nàycho dù thoạt nhìn rất cường đại, tính cách rất ác liệt, nhưng ở phương diện tình cảm, cũng chỉ là một tiểu hài tử, hơn nữa là một tiểu hài tử thích nghe nàng nói lời ngon tiếng ngọt, luôn có khả năng buộc nàng đối hắn nói một ít lời thổ lộ, sau đó chờ nàng nói xong, chính là đối với nàng làm ra các loại ép buộc, nàng là não ngắn mới có thể cùng hắn nói loại chuyện này!
A Manh do dự, sau đó nhào tới, hàm trụ môi của hắn, xem như đáp lại việc hắn đưa mình vật đáp lễ, trong lòng rối rắm không thôi.
****
Chờ khi A Manh và vị tướng quân tiền đồ sáng lạn đến được Ngu Châu thành cũng đã gần chạng vạng.
Đi vào Ngu Châu thành, cũng không có trực tiếp hồi Ngu gia tổ trạch, mà là kêu xe ngựa đi đến một quán ăn nổi danh ở Ngu Châu thành dùng bữa tối.
Dùng một bữa tối quá phong phú, A Manh bị bội thực không muốn ngồi xe ngựa, muốn đi bộ một chút tiêu thực. Ngu Nguyệt Trác thấy nàng vẻ mặt khó chịu ôm bụng, có chút thương tiếc xoa xoa bụng của nàng, sau đó đuổi xa phu về Ngu phủ trước, hắn mang theo A Manh cùng hai hạ nhân đi bộ trở về.
"Đều tại chàng, luôn bảo ta ăn! Cho dù chàng muốn dưỡng ta thành trư, nhưng là phải hiểu được đạo lý tiến hành theo chất lượng chứ..." A Manh căm giận thầm oán vị mỗ tướng quân nào đó.
Ngu Nguyệt Trác tâm tình đang vô cùng tốt đẹp nghe của nàng thầm oán, ôn nhu nói: "Đã biết, lần tới ta sẽ chú ý." Tuy rằng làm cho nàng khó chịu hắn có điểm chột dạ, nhưng khi nàng ăn, bộ dáng thật đáng yêu, giống như chú chó nhỏ, làm cho hắn muốn cho nàng ăn nhiều một ít, bất tri bất giác, khiến cho nàng ăn đến bội thực.
Ngu Nguyệt Trác sờ sờ cái mũi, vẻ mặt ý cười tao nhã, làm cho người ta nhìn không ra trong lòng hắn đang chột dạ, chỉ cảm thấy tính tình hắn vô cùng tốt, đối với nữ tử bên cạnh hết sức sủng ái, thoạt nhìn chính là một đôi vợ chồng ân ái, làm cho người ta hâm mộ. A Manh phát hiện điểm này, tự nhiên hắc tuyến không thôi, quay lại xem bạn nam nào đó, dường như đang cực kì hưởng thụ ánh mắt hâm mộ của người bên ngoài, càng ham thích đối với nàng biểu đạt sủng ái linh tinh của hắn.
A Manh: =__=! Hắn so với một người xuyên qua còn phóng khoáng hơn, tính cái gì a...
Đi qua một cái ngã tư đường náo nhiệt cùng xa hoa không giống xung quanh làm cho A Manh dừng lại cước bộ tò mò nhìn, bên đường phần lớn là những lầu các được trang trí tinh xảo xa hoa, mỗi tòa lâu phía trước đều treo đèn lồng màu đỏ, trước cửa hoặc trên lầu đều có nữ tử trang điểm kiều diễm vẫy khăn cười duyên, chờ khi có nam nhân đi ngang qua, lập tức chạy đến bám trụ cánh tay hắn cùng hắn đi vào trong...
Không giống tiểu nha đầu Tri Xuân ngây thơ cái gì cũng không hiểu, ba người còn lại liếc mắt một cái liền hiểu được nơi này là chỗ nào. Chỉ hơi liếc mắt một cái, tươi cười NguNguyệt Trác trên mặt liền lãnh đạm, trong mắt hiện lên chán ghét, lôi kéo A Manh rời khỏi, miễn cho dạy hư tiểu A Manh của hắn. Phù Cửu cũng nhanh chóng dắt tiểu nha hoàn ngây thơ đang tò mò nhìn xung quanh rời đi, hai nam nhân trong lòng đồng thời hắc tuyến không thôi, không biết làm sao có thể đi đến nơi này.
"Đừng che, ta cũng chỉ là liếc mắt xem một cái."
A Manh chưa bao giờ gặp qua những nữ tử chốn thanh lâu, nàng cũng không có lá gan đi đến nơi “nữ nhân xuyên qua tất đến” cho nên muốn nhiều một chút, xem đến nghiện, nhưng nam nhân bên cạnh nàng hiển nhiên cực kỳ chán ghét, không muốn ở chỗ này lâu, đặc biệt khi nhìn thấy nàng đang tò mò nhìn xung quanh, nhất thời ác liệt lấy tay che mắt nàng lại.
"Cửu đệ, Cửu đệ muội, thực khéo a, các ngươi vừa trở về sao?"
Đang lúc A Manh cố gắng đem bàn tay to che mắt mình gỡ xuống, phía sau vang lên một đạo thanh âm.
Mấy người quay lại nhìn, đã thấy Ngu Nguyệt Sí đang mặc một thân hoa phục tơ lụa, một bên phe phẩy chiếc quạt có vẽ bức tranh thủy mặc tinh xảo, thoạt nhìn rất có phong độ. Bên cạnh còn có vài vị cẩm y thiếu gia, nhìn thấy bọn họ, mặc dù có chút ngạc nhiên, nhưng đối với Ngu Nguyệt Trác đều là một bộ biểu tình ái muội, lại dùng một loại ánh mắt dâm tà quét về phía A Manh, vẻ mặt "Ta biết ngươi biết" bộ dáng.
Bất quá, chờ khi bọn họ nghe được Ngu Nguyệt Sí giới thiệu thân phận của Ngu Nguyệt Trác, các vị thiếu gia đều lộ ra ánh mắt nóng bỏng, nhưng biểu tình lại cung kính rất nhiều, không dám lại dùng cái loại ánh mắt trắng trợn này đánh giá vị tướng quân phu nhân này nữa.
Đương triều Tĩnh Viễn Đại Tương Quân a, hiện nay Đại Sở hoàng triều nổi bật nhất chính là người này, ngay cả hoàng tử và bách quan thấy hắn cũng phải né đi, là người được hoàng đế sủng ái. Hắn nói một câu, liền khiến cho bọn họ phải dốc hết sức mà làm, hiện tại ai không nịnh bợ hắn? Tuy rằng nghe nói hắn mang theo thê tử mới cưới về Ngu Châu thành thăm viếng, nhưng bọn hắn chỉ là tiểu bối trong gia tộc, không có kia tư cách đi bái kiến đại tướng quân. Hiện tại lại ngoài ý muốn được gặp hắn ở đây, như thế nào không làm cho hắn vui vẻ, nói không chừng cho hắn cái ấn tượng tốt, chờ sau khi hắn hồi kinh ở trước mặt hoàng đế nói tốt vài câu, so với chờ gia tộc an bài còn hiệu quả hơn.
Ngu Nguyệt Trác tươi cười trên mặt không thay đổi, chính là tùy ý đứng ở nơi đó, tự tại giữa đất trời, làm cho mọi thứ xung quanh hắn đều bị lu mờ, trong thiên địa chỉ còn một mình hắn, tuy chỉ tùy ý lộ ra khí chất thanh nhã lơ đãng cũng làm mọi người cho kính nể, so sánh với con cháu thế gia ở Ngu Châu thành này càng giống với con cháu của một dòng dõi thư hương lâu đời hơn, người không quen biết tuyệt đối khẳng định nam nhân như vậy không thể nào là đại tướng quân lừng lẫy được.
Ngu Nguyệt Trác cùng đám người kia thoáng gật đầu chào hỏi, rồi nhìn về phía Ngu Nguyệt Sí, tươi cười càng phát ra thanh nhã: "Ngũ ca hôm nay thế nhưng lại có tâm tình vui vẻ như vậy”.
Ngu Nguyệt Sí liếc mắt một cái xem đến A Manh đang đứng ở bên cạnh Ngu Nguyệt Trác, không biết nghĩ tới cái gì, mặt ửng hồng lên, lại có chút xấu hổ nói: "Chính là đi ngang qua, đi ngang qua."
Thấy thế, ở bên này một đám công tử lêu lổng đang dự định bao trọn thanh lâu đêm nay để phóng túng một phen mặt cũng đột nhiên đỏ. Đặc biệt nhìn thấy tướng quân cao cao tại thượng, lại xem xét đức hạnh của mình, đột nhiên cảm thấy tự ti vì hành động xấu xa của bản thân, chạy nhanh đến phụ họa Ngu Nguyệt Sí, chính là đi ngang qua thôi.
Vì cho thấy chính mình chính là đi ngang qua, Ngu Nguyệt Sí lập tức chuyển hướng từ phía thanh lâu thành đi đến một ngã tư đường chuyên bán tạp hóa, nhóm người theo đuôi cũng muốn đi theo hắn. Đang chuẩn bị đi xa, đột nhiên xảy ra chuyện ngoài ý muốn, vài tên hắc y nhân từ bên đường nhảy ra bao vây, không nói hai lời liền vung đao chém tới.
Ngu Nguyệt Trác phản ứng cực nhanh, khi cả đám người vẫn còn đang bị dọa ngốc vì hành động đột ngột, một tay nắm A Manh nhanh nhẹn tránh thoát, sau đó đem mấy hắc y nhân đánh lén đá bay, hướng đến đám công tử thế gia nhàn nhã kia mà đá, làm cho mấy tên công tử kia ngã đau kêu oai oái. Tuy rằng hắc y nhân số lượng nhiều, nhưng Ngu Nguyệt Trác vẫn chưa đả thương người, chính là mỗi một cái đều giống nhau "Không cẩn thận" đá đến chỗ các công tử làm bọn hắn không kịp né, đụng vào bọn họ đau đến kêu cha gọi mẹ, chật vật không chịu nổi, thậm chí có hai người bị đụng trúng đến nỗi thổ huyết, bất tỉnh nhân sự.
Phù Cửu rất nhanh tiến lên điểm huyệt đạo của hắc y nhân, sau đó lột áo ngoài của bọn họ xuống làm thành dây trói, chủ tớ một người đá một người trói, hợp tác khăng khít, chỉ chốc lát đã dọn dẹp sạch sẽ bọn hắc y nhân.
Lúc này trên đường đã muốn không còn ai, dân chúng ở đây trước khi sự việc xảy ra, đã sớm trốn đi.
"Cửu đệ, Cửu đệ muội, các ngươi không có việc gì đi?" Ngu Nguyệt Sí đã chạy tới, vẻ mặt quan tâm hỏi.
A Manh liếc mắt nhìn hắn, so sánh với bằng hữu của hắn, Ngu Nguyệt Sí mặt không đỏ khí không suyễn, còn có thể nhàn tâm lại đây tỏ ra ân cần, xem ra cũng có phong phạm của thành chủ, nhưng thật ra chút hành động sáng hôm đó của hắn đã phá hư ấn tượng.
NguNguyệt Trác cười nhẹ, "Ngũ ca, thành Ngu Châu ngươi rành hơn ta, kế tiếp liền giao cho ngươi."
"Yên tâm, vi huynh sẽ xử lý." NguNguyệt Sí miệng thì nói, mắt thì nhìn những tên gọi là “bằng hữu” đang nằm kia kêu oai oái, ánh mắt chợt lóe, thấp giọng nói: "Xem hành động của những người này, dường như đều là nhằm vào cho ngươi. Cửu đệ, hai ngày nay tổ trạch của chúng ta thường bị thích khách viếng thăm, qua điều tra, có hơn phân nửa là nhân sĩ giang hồ. Cứ nghe việc này nguyên nhân là do ngươi, các vị chú bác thúc bá đều có chút tức giận."
Ngu Nguyệt Trác nghe xong, khóe môi hơi nhếch lên không rõ ý cười, "Ta đã biết, đa tạ Ngũ ca chỉ điểm."
Nói xong, hai người không hề nghĩ nhiều, Ngu Nguyệt Trác mang theo A Manh rời đi, rất nhanh, sau đó liền vang lên âm thanh kêu la thảm thiết.
Ngu Nguyệt Sí nhìn theo hướng hai người rời đi, lại nhìn đám bằng hữu đang bị thương không nhẹ nằm ở đằng kia, đột nhiên cảm thấy may mắn vì sáng hôm đó hắn tự nhiên bị té, khiến cho hắn đùa giỡn không thành vị Cửu đệ muội nọ, bằng không có lẽ hắn cũng sẽ bị vị cửu đệ ngoài mặt vô hại mà trong lòng gian xảo kia đánh cho phải nằm liệt giường dưỡng thương.
Ngu Nguyệt Sí thấy những người này lúc trước chẳng qua đem cửu đệ muội thành nữ tử phong trần mà nhìn nhiều thêm vài lần, kết quả đã bị NguNguyệt Trác đánh cho tàn phế, người này máu ghen thật đúng là rất lớn a.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: cảm tạ Cát Cát đáng yêu quăng lôi, cám ơn, sao một cái ~~
Danh sách chương