Buổi tiệc kết thúc, khách khứa cũng đồng loạt ra về.

Bởi vì Ngu Nguyệt Quyên còn đang nghỉ trong phòng khách của vương phủ, nên A Manh vẫn chưa về theo mọi người, cùng Diêu đại phu nhân chào mọi người xong, A Manh đang muốn đến phòng nghỉ, một nha hoàn ở cửa ngăn nàng lại.

“Tướng quân phu nhân, vương phi bảo nô tỳ đến nói với ngài một tiếng, tướng quân đại nhân cùng Vương gia đang nghị sự, tạm thời chưa thể về, Vương phi mời ngài đến đại sảnh uống trà chờ một chút!”

A Manh nghe xong, gật gật đầu, nhưng không có đi đến đại sảnh, mà cho nha hoàn chuyển lời đến Vương phi, nàng đến phòng khách xem sức khỏe của em chồng, xong sẽ qua.

Đợi nha hoàn đi, A Manh đi đến phòng khách, nhưng lại không thấy Ngu Nguyệt Quyên đâu cả.

A Manh thầm nhíu mày, trong phòng khách không có ai, bên người Ngu Nguyệt Quyên còn có nha hoàn, khiến trong lòng nàng có dự cảm không tốt. A Manh nhìn nhìn, thấy ngoài sân có một vú già, hỏi: “Xin hỏi, cô nương trong phòng khách đâu rồi?”

Vú già hiển nhiên biết thân phận A Manh, cung kính nói: “Bẩm tướng quân phu nhân, Ngu tiểu thư mới vừa đi ra ngoài rồi ạ!”

“Nàng có nói đi đâu không?”

“Nô tỳ không biết, Ngu tiểu thư không nói.”

Bà chỉ là vú già của viện, khách không nói bà cũng không dám hỏi, miễn cho làm phật ý khách quý. Mà viện này cũng có nha hoàn hầu hạ, Ngu Nguyệt Quyên lại rời đi lúc nha hoàn không có mặt, nên không có ai lưu ý đến hành tung của nàng.

Đáp án này có cũng như không, A Manh hơi khó chịu, mang theo Tri Hạ rời đi, chuẩn bị đi tìm người. Bất quá, A Manh không nghĩ ra nơi nào để tìm, huống hồ lại đang ở phủ người khác, nàng cũng không dám đi loạn, liền tìm một nha hoàn, uyển chuyển tỏ vẻ muốn nhờ hỗ trợ tìm người, A Manh quyết định đến đại sảnh ngồi chờ.

Mới vừa đi đến một hành lang, nhìn có hai người ở phía trước, A Manh vội dừng bước, là Ngu Nguyệt Quyên. Hơn nữa, ngoài nàng ra, còn có một nam nhân mặc trường bào, chính là Thái Sư đương triều Ôn Lương.

A Manh lắp bắp kinh hãi, theo bản năng nhìn bốn phía, phát hiện xung quanh trừ bỏ Ôn Lương, Ngu Nguyệt Quyên cùng nha hoàn của nàng, không có người bên ngoài mới nhẹ nhàng thở ra, chỉ là nhìn rõ ràng động tác của hai người kia, mặt A Manh càng nhíu càng chặt.

Từ xa nhìn lại, hai người thật sự đứng gần nhau, mà khi nhìn kỹ, phát hiện ra biểu tình bất đắc dĩ của nam nhân kia, mà người làm cho hắn có biểu tình đó là cô gái có biểu tình cố chấp, một bàn tay của nàng đang nắm ống tay áo của hắn, không cho hắn rời đi.

A Manh có thể nhìn được biểu tình quật cường trên mặt Ngu Nguyệt Quyên, nắm chặt tay áo Ôn Lương, các đốt ngón tay đã có chút trắng bệch, có thể thấy được nội tâm nàng không giống như biểu tình của nàng.

"Ôn đại nhân, ta, ta thích..."

“Ngu cô nương, mời nói cẩn thận.” Ôn Lương nghiêm túc nói: “Sắc mặt ngươi không tốt lắm, chắc là thân thể không khỏe, ta sẽ tìm Ngu phu nhân đến mang người về phủ tướng quân nghỉ ngơi.” Nói xong, không cố kị thêm nữa, tay áo giương lên, khiến cô nương kia phải buông tay ra.

Lúc đầu là nể mặt mũi Ngu Nguyệt Trác, hắn nhẫn nại, sợ sẽ làm nàng bị thương. Nhưng hiện tại, biểu tình của nàng như thế nào hắn còn không rõ? Cho nên, không cố kỵ thêm nữa, miễn cho tiếp tục, sự tình sẽ không thể cứu vãn, hoặc sẽ truyền ra tin đồn không tốt, ảnh hưởng đến thanh danh của cả hai người.

Ngu Nguyệt Quyên bất đắc dĩ lui về sau vài bước, lại muốn kéo tay áo của hắn, nhưng đối phương đã rất nhanh lùi bước, một bộ cách xa, khiến cho sắc mặt vốn tái nhợt của nàng càng trắng, cánh môi khẽ run, thần sắc khổ sở lại tuyệt vọng. Nhưng nhìn nam tử gần ngay trước mặt, tuấn tú như thần, nếu không nói cho hắn biết tâm ý của mình, nếu không nắm bắt cơ hội này, nàng biết cả đời sau sẽ hối hận.

"Không, không phải... Ôn đại nhân, ta thật sự thích ngươi!"

Ngu Nguyệt Quyên nói ra câu này xong, đại khái cảm thấy hổ thẹn vì hành vi của mình, nước mắt lại rơi xuống, cắn môi cố chấp nhìn hắn, trong mắt có sự chờ mong.

Mất vài giây trầm mặc, rốt cuộc, thanh âm dễ nghe của nam tử vang lên, “Đa tạ tấm lòng của Ngu tiểu thư, chỉ là Ôn mỗ đã có hôn thê, chỉ có thể cô phụ tâm ý của Ngu tiểu thư.” Nói xong, khẽ khụ một tiếng, nói: “Ngu tiểu hẳn là thân thể không khỏe, cần nghỉ ngơi, tại hạ sẽ tìm người đưa Ngu tiểu thư trở về.”

Dứt lời, không nhìn vẻ mặt bi thương của cô gái, xoay người rời đi, trường bào trong không trung lướt qua một hình cung duyên dáng.

Nhìn nam nhân không chút lưu tình rời đi, Ngu Nguyệt Quyên rốt cuộc không nhịn được che mặt khóc òa lên.

********

A Manh biết Ôn Lương đã phát hiện ra mình, cho nên mới lưu loát dứt khoát rõ ràng như vậy, thậm chí tránh chỗ nàng đứng, rời đi một phương hướng kín đáo khác. Này được coi như đã để lại thanh danh cho Ngu Nguyệt Quyên, cũng để lại mặt mũi cho phủ tướng quân.

A Manh nhếch khóe môi, nàng thực sự không hiểu hành động của Ngu Nguyệt Quyên, biết Ôn Lương đã có vị hôn thê, nàng còn nói ra thì thế nào? Chẳng lẽ muội muội của Tĩnh Viễn tướng quân lại muốn làm thiếp của Ôn Lương? Chớ nói Ngu Nguyệt Trác không đồng ý, với sự cao ngạo của nàng, nàng sẽ can tâm làm tiểu thiếp ư? Mà chính thất lại là kẻ đã từng làm nha hoàn, nàng cam tâm sao? Căn bản là không có khả năng, cho nên nàng không cách nào lý giải được hành động của Ngu Nguyệt Quyên.

Mà Ôn Lương, hắn một lòng để ývị hôn thê kia, phỏng chừng hiện tại sẽ không muốn nạp thiếp, về sau có lẽ có thể, nhưng hiện tại thì tuyệt đối không.

Đợi một lát sau, A Manh làm bộ như vô tình đi ngang qua, thậm chí phát ra tiếng bước chân nặng nề.

Nghe có tiếng bước chân, Ngu Nguyệt Quyên không dám khóc nữa, ngẩng đầu lên trừng người đi tới, phát hiện là A Manh, ánh mắt có chút hung ác.

A Manh thản nhiên nhìn nàng, căn bản không đem ánh mắt của nàng để vào trong mắt, nói: “Thân thể muội không khỏe, đi linh tinh làm gì? Nên đi nghỉ đi!”

Ngu Nguyệt Quyên cẩn thận nhìn nàng, thấy nàng không có biểu tìnhgì đặc biệt, trong lòng an tâm, rầu rĩ nói: “Ta không sao…”

A Manh đi tới, đỡ lấy thân thể còn chút run rẩy của nàng, phát hiện quần áo trên người nàng có chút ẩm ướt, tay chân lạnh như băng, nhịn không được nói: “Làm gì…” Làm gì mà phải vì một nam nhân không phải của mình đi tổn thương chính mình? “Cái gì?” Ngu Nguyệt Quyên mẫn cảm ngẩng đầu trừng nàng, vẻ mặt tựa như chỉ cần nàng nói ra cái gì, lập tức nổi xung.

“Khụ, không có gì.” A Manh không muốn làm chuyện lấy lòng, nếu đổi là người khác, loại thời điểm này, nàng hẳn sẽ ôn nhu đem cô gái này ôm lấy, sau đó khuyên giải an ủi nàng một hồi, cần gì đơn phương yêu mến người sẽ không thuộc về mình. Nhưng Ngu Nguyệt Quyên rất kiêu ngạo, nàng tình nguyện để ngươi giả vờ cái gì cũng không biết, cũng không muốn thấy vẻ mặt đồng tình an ủi của ngươi, điều này khiến nàng cảm giác như ngươi đang sỉ nhục nàng.

Có lẽ Ngu Nguyệt Quyên cũng biết A Manh biết sự thật, nhưng nàng vừa thất tình bị nam nhân mình thích cự tuyệt phũ phàng, làm sao mà không thương tâm? Trong lòng đau lòng muốn chết, không có tâm tư nhằm vào A Manh, mà thái độ của A Manh khiến nàng cảm thấy an tâm, cảm thấy A Manh cũng không có đáng ghét cho lắm.

“Đại ca muội đang cùng Túc vương nghị sự, bảo chúng ta đợi hắn một lát.” A Manh giải thích, sau đó hỏi: “Thân thể muội sao rồi? Hay là chúng ta về trước?”

“Không, ta muốn chờ đại ca.” Ngu Nguyệt Quyên mím môi cự tuyệt, sau đó cự tuyệt A Manh đưa nàng về phòng khách nghỉ ngơi, trực tiếp ngồi trên lan can cầu, ôm bụng nhìn hoa cỏ nơi xa.

A Manh bĩu môi, cảm thấy cô nương quật cường này thật không đáng yêu, chỉ biết hành hạ thân thể mình. Bất quá nàng cũng không muốn làm người ác, đành phải ngồi cùng với nàng ấy, nhàn nhã thưởng thức kỳ hoa dị thảo phủ Túc vương, ngửi mùi hoa trong làn gió, thản nhiên tự đắc.

Tri Hạ cùng một nha hoàn đứng cách đó không xa nhìn chủ tử nhà mình, nhìn tiểu thư nhà mình vô tâm vô phế, lại nhìn tiểu thư đang có tâm sự kia, Tri Hạ cảm thấy tính tình tiểu thư nhà mình đúng là được người yêu thích, bằng không, dưới sự bắt nạt của tướng quân, đã đủ để người khác bức khổ đến hỏng mất.

**********

Bên kia, Ôn Lương nhìn tiểu cô nương xa xa đang ôm mặt khóc, sờ sờ mũi, khó hiểu, bản thân mình bình thường đã an phận thủ thường, làm sao có thể dính dáng đến muội muội của Ngu Nguyệt Trác? Thậm chí hắn chỉ mới gặp Ngu Nguyệt Quyên tính cả lần này là hai lần, làm sao có thể nói “thích”? Hay là hắn đã già, không hiểu được tâm lý của tiểu cô nương? Nhưng mà, hắn năm nay mới hai mươi tư – cũng không được coi là già phải không?

Được rồi, được rồi, ở tuổi này với đại đa số nam nhân mà nói, phần lớn cũng đã có vài đứa nhỏ, thật sự thì hắn cũng có phần già rồi.

Nam nhân chỉ biết rối rắm, xoay người rời đi, đột nhiên phát hiện ở chỗ rẽ có người đứng ở nơi đó, nhìn hắn cười, một nha đầu thập phần đáng yêu.

Ôn Lương hoảng sợ, có chút chột dạ hỏi: “Nha đầu, sao lại ở đây?”

Đối với sự chột dạ của hắn, Như Thúy thoải mái nói: “Ta ở đây lâu rồi, là Ôn đại nhân không chú ý, nên không phát hiện ra.” Nói xong, lại nhìn nhìn một chút cô nương đang khóc ở hành lang, không khỏi đánh giá người nào đó từ trên xuống dưới, sau đó gật đầu nói: “Xem ra, mị lực của Ôn đại nhân ngay cả một tiểu cô nương cũng không cưỡng lại được, liệu về sau ta sẽ có thêm tỷ muội trong nhà chăng?”

Ôn Lương nhíu mày, gõ lên đầu nàng một cái, trách yêu: “Đừng nói bậy, bản đại nhân chỉ thú một mình nàng thôi.”

Nghe vậy, Như Thúy kỳ quái nhìn hắn một cái, sau đó nghĩ nghĩ, cười nói: “Ôn đại nhân đừng miễn cưỡng chính mình, cho dù về sau có thêm vài tỷ muội ta cũng không sợ ~~”

Ôn Lương cảnh giác nhìn nàng, có lẽ tiếp theo sẽ không có gì hay.

Quả nhiên, nha hoàn nào đó nhìn hắn cười đến thực đáng yêu, gương mặt dưới ánh mặt trời có chút tỏa sáng, “Chỉ cần các nàng không sợ độc ta không ngại các nàng tiến thân. Đương nhiên, Ôn đại nhân cũng không thể giúp các nàng.”

Trầm mặc chốc lạt, Ôn Lương đột nhiên thất bại nói: “… Ta đương nhiên giúp nàng! Bất quá, nàng thực sự không ngại?”

“Ai nói không ngại?” Như Thúy liếc hắn một cái, sau đó lại nhìn tiểu cô nương kia vì sự xuất hiện của tướng quân phu nhân mà ngừng khóc, buồn bực nói: “Ôn đại nhân bộ dạng rất tốt, thật khiến nữ nhân thương tâm, tổn thương tinh thần, ta sợ về sau thực không bình tĩnh. Tiểu thư nhà ta nói, Ôn đại nhân chính là nam nhân họa thủy, không cẩn thận một cái, thiên hạ sẽ chịu tai ương.” Nói xong, cẩn thận nhìn khuôn mặt tuấn tú của hắn, thực khẳng định gật gật đầu.

Ôn Lương còn chưa kịp vì câu trước của nàng mà cao hứng, nghe được câu sau của nàng, nhất thời nghẹn họng. Nha đầu kia không thể nhường hắn một chút sao?

“Đừng nghe vương phi nói linh tinh!” Ôn Lương cảm thấy nha đầu này cùng vương phu tối ngày qua lại với nhau, sớm muộn cũng biến thành vương phi thứ hai, đến lúc đó chỉ mìn hắn chịu khổ. Nghĩ nghĩ, lại sờ đầu nha hoàn, trong lòng tiếc nuối mấy tháng nữa mình mới được cưới nàng vào cửa, thật sự là chán quá đi!

“Tiểu thư nói đương nhiên là đúng!” Như Thúy biểu hiện sự trung thành và tận tâm.

"..."

Nội thương, Ôn đại nhân hận, không muốn nhìn nàng đối với nữ nhân khác một bộ trung thành và tận tâm như vậy!

********

A Manh cùng Ngu Nguyệt Quyên đợi không lâu lắm, Ngu Nguyệt Trác cũng đi đến.

Đi cùng Ngu Nguyệt Trác, còn có vợ chồng Túc vương và quản gia, mấy người nhìn đến hai người ở hành lang, vẻ mặt khác nhau.

A manh phát hiện bọn họ đến đầu tiên, vội đứng lên, thu váy, khóe môi mỉm cười, một bộ dáng hiền lương thục đức, ra dáng tướng quân phu nhân. Ngu Nguyệt Quyên vì thân thể không thoải mái, phản ứng có chút chậm chạp, thấy bọn họ, thần sắc sợ hãi, có chút bất an, hiển nhiên lo sợ chuyện mình vừa làm không hợp với hình tượng thục nữ, lo sợ mất mặt ca ca, khiến tâm tình nàng rất tệ.

Cho nên biểu tình hai người cực đối lập, A Manh quá mức thản nhiên khiến người khác càng chú ý.

Vợ chồng Túc vương liếc mắt nhìn A Manh một cái, sau đó thu hồi tầm mắt.

Ngu Nguyệt Trác đến bên người A Manh, mỉm cười ôm mặt nàng, nói: “Chờ lâu chưa? Chúng ta về thôi!”

Nhìn hắn làm ra cử chỉ trẻ con trước mặt người khác, A Manh mở to hai mắt, khóe mắt phát hiện biểu hiện kinh ngạc của Túc vương phi cùng quản gia, chỉ có Túc vương vẫn nghiêm túc như cũ, nhìn không ra biểu cảm.

Nhưng, rất nhanh A Manh phát hiện ra hắn khác thường bởi vì nam nhân này – uống rượu.

Da đầu A Manh nhất thời run lên, gần như muốn chạy trốn.

Vợ chồng Túc vương tự mình tiễn họ đến cửa, trước khi rời đi, Túc vương nghiêm túc nói: “Tướng quân phu nhân, Ngu tướng quân lúc trước có cùng Tử Tu uống chút rượu.”

A Manh liếc Túc vương một cái, trong lòng thập phần khổ sở, nhưng trên mặt vẫn cung kính tỏ vẻ mình đã biết. Mà Túc vương nói câu này cũng là nhắc nhở nàng, để nàng biết Túc vương đương nhiên biết tửu lượng của vị tướng quân này.

Chỉ có Ngu Nguyệt Quyên khó hiểu nhìn bọn họ, không hiểu đại ca nhà mình uống rượu thì làm sao. Nhưng lại nghĩ đến Ôn Lương còn ở phủ Túc vương, tức thì thần sắc có chút ảm đạm.

Rất nhanh bọn họ ra khỏi cửa. Vẫn như cũ, A Manh cùng em chồng ngồi chung xe ngựa, hai người đều có chút ủ rũ, Ngu Nguyệt Quyên thân thể không thoải mái, lại vừa thất tình, thần sắc không thể nào tốt được. Mà A Manh nhớ đến tửu lượng của vị tướng quân nào đó, tuy rằng thần sắc cùng hành động của hắn đều bình thường, nhưng khi say rượu liền biến thành nam nhân biến thái, trong lòng cực lo lắng không biết hắn có làm chuyện gì thất thố không, lại lo lắng đến hành vi biến thái của vị tướng quân kia, sẽ không phải lại ép buộc nàng quá đáng chứ?

Trong khi A Manh còn đang bất an, xe ngựa đã về đến phủ tướng quân.

Ngu Nguyệt Trác xoay người xuống ngựa, sau đó giúp thê tử cùng muội muội xuống xe, sau đó nữa không nhìn A Manh, nghiêm mặt nói với muội muội đang thất hồn lạc phách: “Nguyệt Quyên, về phòng tu chỉnh lại!”

Tựa như quân lệnh khiến sắc mặt Ngu Nguyệt Quyên càng thêm sầu thảm, nhìn thật đáng thương, hoàn toàn không còn vẻ thanh cao, ngược lại có chút sợ hãi cúi đầu, thấp giọng lên tiếng: “Dạ!”

A Manh có chút không đành lòng, nếu không phải có nha hoàn đỡ, tin tưởng Ngu Nguyệt Quyên đã bị dọa đến té ngã trên mặt đất, có thể thấy được khí thể của Ngu Nguyệt Trác khi ra quân lệnh cho cấp dưới, là dọa người như thế nào, chẳng trách có thể nhanh chóng chỉnh đốn tân binh ở doanh trại Tây Sơn.

Bất quá, rất nhanh, A Manh phát hiện ra chính mình càng đồng tình với Ngu Nguyệt Quyên.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện