Nhị bá mẫu đến chơi, phủ tướng quân vẫn như bình thường, không có gì thay đổi vì hai vị khách này cả.

Ngu Nguyệt Trác biết tin Nhị bá mẫu đến, chỉ phân phó hạ nhân chú ý, không có phản ứng gì khác, trừ bỏ buổi tối, phòng bếp sẽ chuẩn bị chút rượu ngon cùng thức ăn để cho bọn họ đón gió tẩy trần, còn lại rất nhanh gạt các nàng sang một bên, không để A Manh quan tâm.

Ý đồ của Ngu Nguyệt Trác là để cho A Manh đang mang thai sẽ không phải lo lắng gì, chỉ cần dưỡng thai mà thôi, có chuyện gì đã có hạ nhân lo, nhưng chuyện này vào tai người khác, thật không mấy thích thú.

Nhị bá mẫu nghe Ngu Nguyệt Trác xử lý như thế, cười đến suýt không dừng lại.

Khi ở tổ trạch, bà chỉ biết Ngu Nguyệt Trác phục tùng thê tử, thậm chí không ngại thể hiện trước mặt người khác, làm cho những nữ nhân không được trượng phu đối xử như thế sinh lòng đố kỵ ghen ghét. Nhưng bà cũng không quan tâm, dù sao cũng là nam nhân, không có khả năng sẽ chỉ có một nữ nhân cả đời. Nhưng nhìn hiện tại, xem ra là Ngu Nguyệt Trác quá sủng ái thê tử hắn rồi, là quá mức luôn. Bà thân là trưởng bối, vậy mà con cháu nói cái gì mà, không cho chủ mẫu phủ tướng quân chiêu đãi các nàng, còn nói các nàng muốn là gì thì làm, nhưng không được động vào người phụ nữ đang mang thai…

Ngu Nguyệt Trác đương nhiên sẽ không nói thẳng ra, nhưng hành động lại thực đả thương người a. Cho dù là phụ nữ có thai, cũng không cần phải bảo hộ như vậy chứ? Nhị bá mẫu thật cảm thấy phản ứng của Ngu Nguyệt Trác hơi thái quá, trong lòng thầm tức tối.

Bất đắc dĩ, Nhị bá mẫu đành phải đi tìm kiếm đồng tình từ nơi Diêu thị, trong lòng nghĩ rằng Diêu thị thân làm mẹ đẻ sẽ không muốn con trai mình sủng ái con dâu như vậy, thật là khiêu chiến uy nghiêm người mẹ chồng a. Từ xưa đến nay, mẹ chồng nàng dâu chính là vấn đề lớn, chưa bao giờ được cân bằng cả, thậm chí chỉ cần người bên ngoài nói một chút, lập tức sẽ có đại chiến a.

Chỉ là nhìn phản ứng của Diêu thị, thiếu chút nữa Nhị bá mẫu tức phun máu, cảm thấy Diêu thị đặc biệt kỳ lạ.

Bởi vì theo quan điểm của Diêu thị, đây là chuyện bình thương, con dâu đang mang thai đứa nhỏ của Ngu gia, bà không muốn gì hơn là cháu nội được bình an sinh ra, cho dù con dâu muốn thế nào cũng được, bà không ngại gì cả…

Nhị bá mẫu đột nhiên cảm thấy Diêu thị có ngày hôm nay thật là xứng đáng, chẳng trách sau khi trượng phu qua đời, thì không thể ở lại tổ trạch nữa, chỉ có thể mang theo đứa con gái bé nhỏ về nhà mẹ đẻ ăn nhờ ở đậu. Chẳng thể trách Ngu Nguyệt Trác không lấy tiểu thiếp, này không phải là khiến người khác cười thê tử hắn nhỏ nhen sao? Hơn nữa, hiện tại, vợ mang thai mà hai vợ chồng vẫn ngủ chung phòng…..

Nhị bá mẫu càng nghĩ, càng cảm thấy bà càng nên đả thông tư tưởng cho Diêu thị, tránh cho tư tưởng càng ngày càng lệch lạc.

Nhị bá mẫu đến Bích Tâm viện cùng Diêu thị ôn chuyện cũ, nói đến việc ở Ngu gia, lại nói thêm ít việc nhà, cuối cùng, rốt cuộc cũng nói đến việc chính a.

“Ai nha, con thứ hai của ta năm trước thành thân, con dâu Lưu thị cũng đang mang thai tám tháng, cũng sắp sinh, còn chưa biết là nam hay nữ, trong lòng con ta cũng rất lo lắng, đây chính là đứa nhỏ đầu tiên của nó, tin tưởng sau này Cửu ca nhi cũng sẽ như thế… Sau khi Lưu thị mang thai, nàng không thể nào hầu hạ chồng, nên nhờ ta đưa cho hai nha hoàn nhu thuận tri kỉ đi hầu hạ chồng, còn chưa đến hai tháng, một trong hai nha hoàn đã có thai, nghe như thế, con trai ta cũng thật cao hứng…”

Diệu thị cười vui vẻ nhìn Nhị bá mẫu, một hồi, cũng mím môi nói: “Nhị tẩu vốn có phúc khí, con dâu lại hiếu thuận, mà cháu trai cũng có tiền đồ, hiện tại đã con cháu đầy đàn.”

Nhị bá mẫu uống ngụm trà tiếp tục nói: “Ha ha, sống đến từng này tuổi, con cái đã lớn, đều mong như vậy. Nữ nhân hiền lành sẽ hiểu rõ, hiếu thuận cha mẹ chồng, hầu hạ trượng phu, nuôi nấng con cái. Nam nhân vì nữ nhân mà xây dựng một mảng trời, chúng ta trừ bỏ để ý bản thân mình, còn phải hầu hạ tốt cho họ. Chỉ là đôi khi nữ nhân chúng ta, dù không muốn nhưng cũng phải để cho nữ nhân khác hầu hạ thay, đây cùng là tốt cho gia đình…”

Diêu thị lắng nghe, chờ Nhị bá mẫu nói xong, bà cũng hiểu được ý tử Nhị bá mẫu. Diêu thị cũng là nữ nhân truyền thống, trong lòng cũng đồng ý với lời của bà ấy, chỉ là con trai bà rất có chủ kiến, lại không thích người khác nhúng tay vào chuyện của nó, nên sau khi con dâu mang thai, bà cũng không nghĩ ban thưởng mấy nha hoàn đến Viện Tỏa Lan hầu hạ.

Nhưng là, có lẽ bà nên hỏi ý tứ con dâu, an bài vài nha hoàn qua giúp đỡ một chút? Dù sao nữ nhân có thai quả thật không thể hầu hạ trượng phu, cũng không thể để con mình vất vả nhịn được!

*********

Bên này, hai trưởng bối đang tính toán việc nhà, Ngu Nguyệt Quyên cả ngày nhàn nhã, không có việc gì, vì không muốn bản thân lại buồn rầu vì chuyện thất tình, quyết định lại đi tìm A Manh kiếm chuyện chơi.

Ngu Nguyệt Quyên cảm thấy, từ sau khi A Manh mang thai, dường như đặc biệt ngốc. Có điều, nàng coi trọng đứa nhỏ trong bụng A Manh, nên không thể trách móc nặng nề. Nàng không phải quan tâm A Manh, chỉ là vì đứa nhỏ, nên mới đến thăm A Manh, huống hồ, hiện tại trong nhà còn có hai người dư thừa, tuy không sợ các nàng làm gì, nhưng vẫn nên đề phòng một chút thì tốt hơn.

Ngu Nguyệt Quyên mới đi đến Đông viện, liền nhìn thấy ở cửa Tây viện, một người đang đứng ngây ngốc, nhìn bộ dáng kia lộ ra một vẻ đẹp cổ điển, khiến người nhìn có cảm giác mộng ảo.

Là Ngu Nguyệt Thiền.

Trong mắt Ngu Nguyệt Quyên lộ ra vài phần chán ghét, nàng không thích Ngu Nguyệt Thiền, so với việc ghét Diêu Thanh Thanh còn có phần hơn. Nàng ghét Diêu Thanh Thanh vì thân phận trưởng nữ cao cao tại thượng của Diêu Thanh Thanh khiến nàng hâm mộ và ghen tỵ, còn với Ngu Nguyệt Thiền, hành động của Ngu Nguyệt Thiền làm nàng cảm thấy ghê tởm từ trong lòng.

Ngu Nguyệt Thiền là tiêu biểu của kẻ hai mặt, nhìn bề ngoài thì là một người hòa ái lại lương thiện, bên trong lại ngầm hãm hại người không cần lý do. Ngu Nguyệt Quyên bị nàng ta hãm hại vài lần, chịu khổ vài lần, rốt cuộc nhìn rõ phẩm chất của Ngu Nguyệt Thiền. Mà mỗi lần nhìn Ngu Nguyệt Thiền ở trước mặt trưởng bối ra vẻ tỷ muội tốt, nàng đều cảm thấy ghê tởm.

"Ngươi ở trong này làm cái gì?"

Ngu Nguyệt Quyên đi qua, không khách khí hỏi.

Ngu Nguyệt Thiền không để ý đến nàng, vẫn là si ngốc nhìn về phía Tây viện, ánh mắt si mê.

Ngu Nguyệt Quyên nhíu mi, trong lòng tò mò lý do gì khiến nàng ta thất thố, đến khi nàng nhìn rõ được thiếu niên đang đứng trên nóc nha cách đó không xa, trong lòng có vài phần rung động, cũng hiểu rõ được phản ứng của Ngu Nguyệt Thiền. (cái anh này thích đứng trên nóc nhà nhỉ ~o~)

Thiếu niên kia đúng là tựa như thần tiên xuất thần thoát tục, không ai có thể bỏ qua. Ngu Nguyệt Quyên cũng là lần đầu được nhìn thấy một thiếu niên đẹp như vậy ở trong nhà mình đang chắp tay sau lưng ngắm hoa, trong lòng thầm đoán, đây hẳn là người mà tất cả nha hoàn trong nội phủ đều tôn sùng – Diêm Ly Trần? Thật là không có ngôn từ nào tả nổi sự hoàn mỹ của người này, đến hơi thở cũng không giống người bình thường, mặc dù chỉ ngắm nhìn từ xa, cũng làm cho người ta sinh ra cảm giác xấu hổ.

Nếu không phải trong lòng mình đã có người mến mộ, nàng tin rằng bản thân khi nhìn thấy người kia, cũng sẽ có bộ dáng thất thố như Ngu Nguyệt Thiền hiện tại.

“Uy, đừng nhìn nữa!” Thanh âm lạnh lùng của Ngu Nguyệt Quyên vang lên: “Một cô nương lại thất thố nhìn chằm chằm nam nhân còn ra thể thống gì nữa!”

Nghe lời nàng, Ngu Nguyệt Thiền đỏ mặt, ngượng ngùng cúi đầu, hai tay nắm vạt áo mình, nhẹ nói: “Nguyệt Quyên, ta không phải thế…”

Ngu Nguyệt Quyên trề môi, cũng không muốn buông tha cơ hội đả kích kẻ thù, tao nhã cười nói: “Ta biết, có điều, người này là khách, cũng đã phân phó, không cho người khác tùy tiện quấy rầy. Hơn nữa nam nữ khác biệt, ta hy vọng ngươi đừng làm tổn hại danh dự Ngu gia!”

Ngu Nguyệt Thiền trừng mắt, khuôn mặt vẫn mang theo đỏ ửng ngượng ngùng, khiến khuôn mặt vốn là tú mỹ lại nhìn thấy có nét giống bé con nhà bên.

“Nguyệt Quyên, không thể nói như vậy! Ta sẽ không… Nếu là khách của Cửu ca, không biết hắn là…”

Ngu Nguyệt Quyên không để ý đến, ngươi càng muốn biết, ta càng không nói cho ngươi.

Đang muốn rời đi, đã thấy cách đó không xa, một vài nha hoàn đang đi tới, Ngu Nguyệt Quyên nhíu mày nhìn, lại nhìn qua Ngu Nguyệt Thiền đang ngượng ngùng, không nói gì cả.

“Nguyệt Quyên, Nguyệt Thiền, bọn muội ở đây làm gì?” A Manh đi đến, cười hỏi, gương mặt nhìn thật đáng yêu, được Ngu Nguyệt Trác nuôi đã bắt đầu có da có thịt.

“Ta đang muốn tìm tẩu để nói chút chuyện.” Ngu Nguyệt Quyên đáp.

“Ta chỉ tùy tiện đi một chút, đến đây…” Ngu Nguyệt Thiền ngập ngừng nói.

A Manh nhìn hai cô gái, một người thản nhiên tự tại, một người đang ngượng ngùng, đều là hai cô gái xinh đẹp, thật là mở rộng tầm mắt, khiến cho tâm tình nàng thập phần tốt. Quản nhiên người ta nói không sai, phụ nữ có thai, nhìn nhiều vật tốt đẹp mới có thể bảo trì tâm tình tốt, nàng quyết định về sau sẽ nhìn nhiều cô nương xinh đẹp hơn ~~

“Đại tẩu, tẩu đến đây làm gì?” Ngu Nguyệt Quyên hỏi, thầm nghĩ chẳng lẽ nàng đến Tây viện tìm người? A Manh cười cười, “Thái y nói, phụ nữ có thai mỗi ngày cần vận động một chút, hiện tại ta đang tản bộ vận động. Phải rồi, nếu không bận gì, hay đến Viện Tỏa Lan một chút!” A Manh khách khí mời mọc.

Ngu Nguyệt Thiền hướng A Manh cười cười, đang muốn nói gì đó, đột nhiên một làn gió phất qua, thổi bay vài sợi tóc của nàng lên, đến khi nàng kịp phản ứng, tầm mắt đã bị một người che khuất.

"Đệ muội, ta đói bụng."

Thanh âm nhẹ nhàng của nam nhân vang lên, trong trẻo lại lạnh lùng.

Tất cả mọi người trầm mặc nhìn thiếu niên đột nhiên xuất hiện, mặt không chút thay đổi nói ra một câu khiến người ta đổ máu.

Khóe miệng A Manh run rẩy, nghiêm mặt nói: “Nếu Trần công tử đói bụng, nói cho hạ nhân chuẩn bị đồ ăn…” Diêm Ly Trần này quả thực là tính đế vương, lại rất soi mói, đòi hỏi chất lượng tinh xảo, lại còn muốn nhiều, như vậy mới có thể thỏa mãn cái bụng của yêu nghiệt này.

“Không!” Diêm Ly Trần cắt lời A Manh, ngữ khí bình thản đem nói ra những đồ mình muốn ăn: “Ta muốn uống rượu của “Túy Vân Lâu”, giò trắng của “Phượng Vũ Lâu”, canh vịt hầm, bánh trẻo 3 nhân của lão Ly, cua hấp….”

"..."

Gân xanh trên thái dương A Manh giật giật mấy cái: “Ăn đá ấy! Hơn nữa, hiện tại mới tháng bảy, làm gì có cua mà hấp!!!!

Ngu Nguyệt Quyên cùng Ngu Nguyệt Thiền ngây mặt ra, mộng ảo liền tan biến hết!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện