A Manh năm đầu tiên gả đến Ngu gia, trải qua một cách nhẹ nhàng, hết sức đơn giản.

Không phải là nàng muốn đơn giản, mà là bụng nàng càng lúc càng lớn, ngay cả đi lại cũng vất vả, khiến cho người phủ tướng quân đều nhất trí, không cho nàng chạm vào việc gì cả, không cần nàng nghĩ ngợi gì, chỉ cần bảo vệ tốt cho cái bụng của nàng. Do vậy năm mới trải qua cũng tương đối nhẹ nhàng, người thân đến thăm cũng hiểu tình trạng của nàng, nên khi đến chơi, đều là Diêu thị ra tiếp đón, còn nàng chỉ cần ngồi trong viện ngây ngốc là được rồi.

Được sống thoải mái, A Manh đương nhiên sẽ không tìm khó làm gì, an tâm làm một phụ nữ có thai. Chỉ có một điều duy nhất không thoải mái là phản ứng của Ngu Nguyệt Trác, càng gần ngày sinh, Ngu Nguyệt Trác càng lo lắng, tính tình cũng luôn thấp thỏm, rất ít người ngoài có thể nhận ra vẻ mặt thực của hắn sau gương mặt tươi cười tao nhã tuấn tú kia, nhưng nàng là vợ hắn, làm sao có thể không nhận ra được. Có đôi khi nửa đêm nàng bị bàng quang nghẹn mà thức dậy, sẽ phát hiện người bên cạnh vẫn đang mở to mắt nhìn nàng, đôi mắt vô cùng sáng, rõ ràng chưa hề ngủ. Từ ngày bụng càng ngày càng lớn, buổi tối đôi khi chân bị chuột rút, nên ngủ nàng hay bị giật mình, lập tức phát hiện chân được một bàn tay to nhẹ nhành xoa bóp, mặc kệ là hắn đang ngủ hay vẫn tỉnh, giờ đã thành bản năng phản ứng của Ngu Nguyệt Trác.

Nữ nhân mang thai mười tháng thực vất vả, nhưng nếu nam nhân nào cũng làm được như Ngu Nguyệt Trác, A Manh cảm thấy cũng đáng – tuy rằng nói thực thì phản ứng của hắn có phần hơi quá.

Qua Nguyên tiêu, Ngu Nguyệt Trác lại đi đến quân trại, nghe nói trong doanh trại có người làm loạn, khiến hắn không thể không xa rời thê tử đang mang thai, điều này làm cho tâm tình hắn rất tệ. Nhìn sắc mặt của Ngu Nguyệt Trác, A Manh cảm thấy với kẻ dám làm loạn này, không bị tước một lớp da thì cũng sẽ bị trừng phạt cực nặng.

Buổi sáng Ngu Nguyệt Trác rời đi, liền phân phó muội muội Ngu Nguyệt Quyên đến chăm A Manh. Ngu Nguyệt Trác vẫn không yên tâm để A Manh ở một mình, nhỡ vào thời điểm nàng ngơ ngác lại sinh ra chuyện gì ngoài ý muốn, biết muội muội mình thân với A Manh, nên khi hắn không ở nhà, liền gọi muội muội đến bên A Manh, như vậy, khi nào A Manh nhàm chán, có thể bắt nạt muội muội làm thú vui. (Ngu Nguyệt Quyên: =_=!!!)

Ngu Nguyệt Quyên nghe theo phân phó của anh trai, trong lòng âm thầm tính toán, hay là nghe theo anh trai đến Viện Tỏa Lan, vừa là chăm sóc, vừa là thay đổi tâm tính của A Manh từ sau khi mang thai.

Khi Ngu Nguyệt Quyên đến Viện Tỏa Lan, A Manh đang ở đại sảnh uống canh dinh dưỡng, thấy em chồng đến, nhất thời mừng rỡ, vội tiếp đón nàng, mời nàng dùng canh.

Đang là khí trời se lạnh mùa xuân, khi Ngu Nguyệt Quyên đến, cả người đang lạnh buốt, dùng một chút canh nóng sẽ rất tốt.

Ngu Nguyệt Quyên nghiêm mặt nói: “Đây là đầu bếp làm riêng cho tẩu, ta cũng không phải phụ nữ có thai, tẩu mời ta uống làm gì?”

“Ai bảo chỉ phụ nữ có thai mới có thể uống? Đây là canh dưỡng nhan, ai cũng có thể uống.” A Manh hợp tình nói, vội cho nha hoàn mang canh lên. Kỳ thật, trọng điểm là nàng đã thực sự chán ngấy, không muốn uống nữa, cho nên chia sẻ ra cho mọi người.

Thấy nàng tích cực như thế, Ngu Nguyệt Quyên không khỏi hoài nghi, “Sẽ không phải tẩu thấy chán ngấy, lại không thể không uống, cho nên dùng ta làm thế thân chứ?”

"... Ha ha, làm sao có thể?" A Manh cười gượng.

Ngu Nguyệt Quyên nhận định, trong lòng khinh bỉ hành động của A Manh, càng ngày càng ngốc hơn, chớ trách bị anh trai nàng đùa giỡn, thật sự không có tiền đồ. Có điều tuy là khinh bỉ A Manh không có tiền đồ, cuối cùng Ngu Nguyệt Quyên vẫn tiếp nhận bát canh từ nha hoàn, nàng tuyệt đối không thừa nhận là mình đang mềm lòng cho A Manh!

Có thể nói, từ sau khi mang thai, A Manh càng ngày càng ngốc, chỉ hy vọng, sau khi sinh đứa nhỏ, có thể khôi phục lại bình thường, bằng không sẽ bị tướng quân bắt nạt đến chết mất.

Ngu Nguyệt Quyên vụng trộm nhìn gương mặt A Manh, bởi vì mang thai mà không chỉ có mặt mập ra, thân hình vốn mảnh khảnh cũng mập lên không ít, hơn nữa kết hợp với bụng to, nhìn như một quả cầu. Mà quả cầu này còn đặc biệt ngốc, thật sự là khiến cho người ta muốn bắt nạt, làm chân tay nàng cũng ngứa ngáy, muốn lại gần nhéo gương mặt kia một trận.

Có điều, nàng cũng hiểu, nếu mình thực sự làm thế, kẻ ngốc kia sẽ nói điều gì đó khiến nàng tức hộc máu đến không phản kích được, mà anh trai cũng sẽ cho nàng một trận trừng phạt nặng, rất không đáng giá, hay là thôi đi vậy.

Trong khi hai người đang dùng canh, nha hoàn vén rèm, tiến vào, bẩm báo, Tam thiếu phu nhân Tĩnh vương phủ đến.

Nghe Diêu Thanh Thanh đến, A Manh đương nhiên cao hứng cho người mời vào. Ngược lại Ngu Nguyệt Quyên lại hậm hực, đặt bát canh đang cầm trên tay xuống bàn, có chút lãnh đạm với nữ tử mới vào, hừ một tiếng, có điều đều bị kẻ ngốc đang mang thai cùng Diêu Thanh Thanh gạt qua một bên.

Diêu Thanh Thanh há mồm trợn mắt nhìn bụng A Manh, giật mình nói: “Trời ơi, ta mới không gặp ngươi nửa tháng, làm sao lại lớn nhanh như vậy?” Nói xong, vươn bàn tay nhỏ bé ra sờ sờ bụng A Manh, trong lòng có chút lo lắng.

Kỳ thật, bụng A Manh cũng không phải lớn lắm, nhìn giống như mọi phụ nữ có thai khác. Nhưng dáng người A Manh khung xương nhỏ, nhìn rất nhỏ bé, cho nên so với bụng người thường có vẻ lớn hơn khiến cho người ngoài nhìn vào mà lo lắng, sợ nàng không cẩn thận té một cái, nên cũng không nên trách Ngu Nguyệt Trác lo lắng như thế.

A Manh không nghĩ thế, cảm thấy mình vẫn rất tốt, cho nên, mỗi khi nhìn thấy người khác có bộ dáng lo lắng nhìn mình đều mở to mắt chớp chớp nhìn, người ngoài nhìn vào lại càng thấy ngốc, khiến người ta sinh ra cảm giác “Bản thân thật ngốc, lại đi lo lắng cho nàng.” Diêu Thanh Thanh cũng không ngoại lệ, âm thầm chỉnh nét mặt, hít một hơi sâu mới quay lại nhìn.

Ngu Nguyệt Quyên thờ ơ, trong lòng cười lạnh, đoán chừng có thể không bị ảnh hưởng bởi sự ngốc nghếch của A Manh, chính là có khí chất của anh trai. Vì thế, trong lòng Ngu Nguyệt Quyên cũng thầm kiêu ngạo, cảm thấy anh trai đúng thực là anh hùng Đại Sở, xem tố chất này, đúng là người thường không thể sánh bằng.

“Ngươi đến làm gì?” Ngu Nguyệt Quyên không khách khí hỏi, “Đã lập gia đình, không an phận ở nhà, lại chạy đến nhà người khác, cẩn thận bị người ngoài dèm pha.”

Diêu Thanh Thanh đoan trang mỉm cười, “Ta đến đương nhiên là để thăm A Manh cùng cháu họ tương lai. Về phần lo lắng của ngươi, yên tâm đi, tướng công ta không nói gì, ngươi là người ngoài muốn nói gì, quản cái gì, thật là không biết e lệ.”

Nhìn gương mặt tươi cười hạnh phúc của Diêu Thanh Thanh khi nói đến tướng công, Ngu Nguyệt Quyên cảm thấy chói mắt. Hiện tại nàng không hạnh phúc, cho nên nhìn thấy người hạnh phúc – đặc biệt là người vẫn làm cho nàng hâm mộ và ghen tỵ, nàng thật không muốn nghĩ nữa.

A Manh thấy hai người bắt đầu chiến tranh, bình tĩnh không nhìn, dù sao đã thành thói quen, các nàng chỉ là đấu khẩu, không có khả năng đánh nhau. Diêu Thanh Thanh không bao giờ chịu thiệt, mà Ngu Nguyệt Quyên cũng là kẻ tâm cao khí ngạo, cho nên hai người nhất định đấu đến nghiện, không có gì đáng ngại.

Cuối cùng trận này Diêu Thanh Thanh thắng lợi, vênh váo tự đắc đến bên A Manh, sờ sờ bụng nàng, “Thái y có nói bao giờ thì sinh không?”

“Chắc tầm cuối tháng này.” A Manh cười nói, trong lòng đã có cảm giác sau mười tháng ngồi tù, sẽ được phóng thích vô tội. Rất nhanh, A Manh bị ý tưởng này dọa, vội đem ý tưởng này ném ra khỏi đầu.

Diêu Thanh Thanh nghe xong, hâm mộ, âm thầm sờ sờ bụng mình, nàng gả cho Sở Quân Huyền nửa năm, bụng vẫn chưa có tin tức, không chỉ nàng lo lắng, mà người bên nàng cũng lo lắng, khiến cho nàng có chút phiền chán. May mắn là Sở Quân Huyền không nghĩ nhiều, đối xử với nàng không thay đổi, nên nàng mới bớt khó chịu.

Diêu Thanh Thanh ở phủ tướng quân đến chiều, sau giữa trưa liền cáo từ.

A Manh đứng lên tiễn nàng, khiến Diêu Thanh Thanh sợ đến mức nhảy dựng lên, vội ngăn cản: “Ngươi làm gì, ngồi xuống nghỉ, ta không cần ngươi tiễn!”

Phụ nữ có thai chỉ cần ngồi ngốc chờ sinh đứa nhỏ, đây là ý tưởng của đại đa số người ở đây, nên mỗi lần Diêu Thanh Thanh nhìn thấy A Manh xuống giường, đều bị dọa sợ hết hồn.

Tri Hạ đỡ người A Manh, cười nói: “Không sao, thái y nói, để dễ sinh, mỗi ngày đi lại, vận động một chút.”

Diêu Thanh Thanh cái hiểu cái không gật đầu, sau đó lại nhìn Ngu Nguyệt Quyên, thấy nàng không nói gì, liền biết là phải, nhất thời có chút ngượng ngùng cười cười, vội đến đỡ tay A Manh.

Mấy người chậm rãi di chuyển, vừa ra khỏi Viện Tỏa Lan, chợt nghe phía trước có một tiếng hét to, thanh âm càng ngày càng gần, liền nhìn thất mấy thị vệ truy đuổi một hắc y nhân, vừa nhìn thấy đã nhận ra là thích khách trong truyền thuyết. Nhóm nữ quyến sợ đến mức thất sắc, không nghĩ đến phủ tướng quân đề phòng nghiêm ngặt mà cũng xuất hiện thích khách. Mà thích khách này cũng thật can đảm, dám đến phủ giữa ban ngày thế này.

Thích khách nhìn đến đám nữ quyến, trong đó có một phụ nữ có thai là bắt mắt nhất, không cần nói, cũng có thể hiểu thân phận của người này, vì thế, thích khách đẩy nhanh tốc độ chạy đến, khàn khàn hô một tiếng người nghe không hiểu, giơ một thanh trường đao chém lại đây.

Tất cả nữ quyến thét chói tai, vài nha hoàn trung tâm đã chuẩn bị tốt hy sinh vì chủ tử, Nhất Dạ bỗng như thiên thần từ trên trời rơi xuống, dễ dàng đánh bay tên thích khách kia, bay cao lên, thật mạnh rơi xuống, tiếng xương cốt gãy vang lên, thật hung tàn, khiến cho đám nữ nhân chưa bao giờ gặp qua cảnh hung tàn như vậy bị dọa sợ, chỉ có duy nhất vị phụ nữ có thai vẻ mặt vẫn ngây ngốc nhìn.

Sau khi thích khách bị Nhất Dạ đá bay, thị vệ vội tiến lên chế trụ, đem lột mặt nạ, từ từ hé ra… gương mặt đã bị hủy nghiêm trọng.

Diêu Thanh Thanh nhìn thích khách bị đá đến hỏng gương mặt, không còn giống người bình thường, nhìn thật ghê tởm, nàng cảm thấy về sau khi ăn thịt sẽ có áp lực trong lòng. May mà Diêu Thanh Thanh coi như cẩn thận, nơi này còn có một phụ nữ có thai, lo lắng bị dọa, vội quay đầu nhìn, kêu lên: “A Manh, ngươi không sao chứ?”

Nghe thanh âm của Diêu Thanh Thanh, lúc này mọi người mới nhớ đến phụ nữ có thai kia, nhất thời tâm can đều lo lắng, nếu nàng bị dọa sợ sẽ sinh non thì không tốt.

A Manh thực bình tĩnh, thấy ánh mắt sáng quắc của mọi người nhìn chằm chằm mình, có điều ngây ngốc cúi mắt, trong lòng mọi người đang gấp đến độ chết khiếp, mới chậm rãi nói: “Ta không sao, có thể có chuyện gì? Đây là chuyện gì?”

Nghe vậy, mọi người nhẹ nhàng thở ra.

Mọi người vừa thở phảo, lại có hai hắc y nhân từ góc nhảy ra, hành động khiến người khác không hiểu, đánh về phía A Manh, ánh mắt bọn họ dữ tợn, dường như A Manh cùng bọn họ có thù không đội trời chung, chiêu thức hiểm độc, hiển nhiên là muốn đối phương chết chắc.

Nhất Dạ bay thân lên, tiếp chiêu thức của hai người, đánh lui bọn họ xa mười trượng.

Hai hắc y nhân này võ công rõ ràng cao hơn người trước, giây lát, ba người đã so hơn trăm chiêu, người nhìn xem mà hoa mắt, nóng lòng, nhưng khi cao thủ so chiêu, người bên ngoài không thể nhúng tay, nếu mạo muội xen vào, đến lúc đó chết như thế nào cũng không biết. Trong khi mọi người đang lo lắng, một thân ảnh đỏ rực bỗng xuất hiện ở nóc nhà, ánh mắt lạnh như băng nhìn xuống ba người kia, sau đó phất tay áo một cái, kình lực đánh ra, hai hắc y nhân thảm thiết kêu một tiếng, ngã xuống, thân thể vặn vẹo dưới đất, vừa nhìn đã biết là bị phế.

Mọi người kinh hãi nhìn thiếu niên cao cao tại thượng trên nóc nhà, tim đập liên hồi, mắt hơi co lại, run rẩy không thể nói thành lời.

Diêm Ly Trần nhìn thoáng qua, đột nhiên a một tiếng, từ nóc nhà nhảy xuống, đứng trước hai hắc y nhân, nở nụ cười, lại vẫn là nụ cười lạnh như băng, cười đến lạnh buốt, “Thì ra là người Bắc Việt a…”

Nghe vậy, mọi người đương nhiên nhớ đến lời nói lúc trước của mấy người kia, thì ra là tiếng Bắc Việt, bảo sao bọn họ nghe không hiểu. Tuy Bắc Việt đã không còn đe dọa Đại Sở một năm nay, nhưng người hai nước mấy trăm năm đều nuôi hận, trong lúc nhất thời không thể kết bạn được, bình thường nếu người Đại Sở nhìn thấy người Bắc Việt vẫn đối địch không thôi, càng không cần nói đến việc cho người đi học tiếng Bắc Việt, đương nhiên là nghe không hiểu.

Diêm Ly Trần một câu nói toạc ra lai lịch của bọn họ, đương nhiên khiến cho thích khách kinh hãi không thôi, không biết đây là người phương nào, lại có thể dùng một chiêu đánh lại hết bọn họ, không giống như tin tình báo của bọn họ.

Diêm Ly Trần nghe thanh âm khó nghe của bọn họ, một cước đá lên, chỉ nghe tiếng xương cốt gãy răng rắc, hai kẻ kia chỉ kêu được một tiếng liền sủi bọt mép mà hôn mê. Cảnh này đương nhiên làm cho người xem kinh hãi không thôi, da đầu run lên, nhìn thiếu niên khí chất thần tiên hung ác tàn bạo, thật sự khiến cho người ta mở mắt to mà nhìn.

Mà thiếu niên kia rất nhanh bỏ đi bộ dáng hung ác, quay lại, nhìn A Manh đứng giữa đám người.

"Đệ muội không sao chứ?"

A Manh nhìn hai thân hình đang vặn vẹo kia, lại nhìn đến thiếu niên kia, hạ ánh mắt nói: “Trần công tử đã về rồi sao? A Nhan không sao chứ? À, ta không sao.”

Diêm Ly Trần nhìn nàng một cái, sau đó nhìn sang chỗ khác, đang định rời đi, đột nhiên nghe một người kinh hô một tiếng “Phu nhân”, lại quay lại nhìn, liền thấy người vốn còn đang ngây ngốc nói mình không sao, đột nhiên gương mặt vặn vẹo, mọi người đều lo lắng, vẫn là chậm quá khiến người khác tức chết, chậm rãi nói: “Cái kia… giống như sắp sinh.”

Lời vừa nói, mọi người đều sợ đến da đầu run lên.

"Sắp, sắp sinh " Ngu Nguyệt Quyên vẻ mặt choáng váng.

"Làm sao có thể? Không phải còn nửa tháng sao?" Diêu Thanh Thanh cũng kinh hách hỏi.

Diêm Ly Trần đi tới, đánh giá A Manh một chút, gật đầu nói: “Thật là sắp sinh, tiểu tử thối không kiên nhẫn nữa rồi.” Nói xong dường như còn âm thầm oán đứa nhỏ không chọn lúc mà chui ra.

"..."

Mọi người: = khẩu =! Vị đại ca, ở thời điểm này, nhẫn cái gì a? Hiện trường còn duy nhất một người không kinh hoảng như vậy – Tri Hạ rốt cuộc tỉnh táo sớm nhất, hít sâu một hơi, phân phó: “Tiểu Đoạn, nhanh đi tìm Tần ma ma, nói cho nàng, phu nhân sắp sinh. Tiểu Tú, đi mời thái y cùng Dung cô nương đến, Tri Xuân, cùng ta đỡ phu nhân vào phòng sinh.”

Sau khi Tri Hạ an bài, mọi người trong phủ đều gấp gáp gấp gáp hành động.

Phu nhân tướng quân đột nhiên sắp sinh, thật là đại sự a, đến lúc này, phủ tướng quân đều bận rộn lo lắng tình hình.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện