“Từ tiên sinh…” Công Tôn Thư há hốc mồm nhìn Từ Hiền biểu diễn, nhất tâm nhị dụng lại thêm tốc độ tay nhanh đến mức để lại tàn ảnh, thế mà kết cấu của bức họa hoàn toàn không bị rối loạn, vẫn đâu vào đó tựa như đã có sẵn thành phẩm trong đầu, chỉ cần sao y bản chính là xong.

Thân là một người cũng am hiểu cầm kỳ thư họa, Công Tôn tiên sinh tất nhiên cũng có năng lực thẩm định.

Theo y thấy, bức tranh mà Từ Hiền đang vẽ mặc dù không thể xưng là tuyệt tác, còn chưa sánh được với các bậc danh gia họa đạo, nhưng bàn về tốc độ thì Công Tôn Thư chưa thấy ai có thể vẽ nhanh như vậy, dù là mấy ông đồ có thâm niên vẽ tranh dạo vài chục năm cũng không so được.

Nhưng chẳng lâu sau, y lại chợt lắc đầu tự giễu: ‘Công Tôn Thư a Công Tôn Thư, Từ tiên sinh nào phải phàm tục? Cái gọi là danh gia, cùng lắm chỉ đến như thế, mấy người có thể truyền thần?’

Công Tôn Thư nhớ lại cảm thụ lúc trông thấy tranh minh họa trên bìa Bạch Xà Truyện, lại nghĩ đến cảm thụ diệu kỳ lúc này khi nhìn bức họa còn đang dang dở kia, cảm thấy bản thân thật nông cạn.

Càng nhìn càng mê mẩn, càng xem càng rung động, Công Tôn tiên sinh và những người xung quanh đều bị hành động lúc này của Từ Hiền hấp dẫn, Hứa phu nhân, Lý Nhất Nguyên, và kể cả Vong Đức cũng không ngoại lệ.

Tại sao Từ Hiền lại đột nhiên muốn vẽ tranh? Tại sao hắn không cần chất màu vẫn có thể vẽ? Tại sao tờ giấy vẽ của hắn lại có thể cứng như vậy, tại sao nó không bị nước mưa thấm lên, v.v… Ngoại trừ Vong Đức, Nhất Nguyên Tử và Hứa phu nhân rất nhanh xóa bỏ được sự tò mò khỏi lòng mình, những người còn lại có không ít nghi vấn.

Nhưng trông thấy Từ Hiền chú tâm quá độ, họ chỉ có thể giữ im lặng quan sát.

So với bọn họ, mối quan tâm của một vị công tử thế gia lại hoàn toàn khác biệt.

‘Cha chả, cha chả! Múa bút nhanh như vậy, còn dùng được hai tay, thế mà đến giờ vẫn chưa chịu hoàn thành Tam Quốc, rõ là lười biếng đây mà.’ Bao Ngạo Thiên thò đầu qua cửa sổ nhìn Từ Hiền vẽ vời, lòng thầm tức tối.

Nhưng trông thấy sắc mặt tái nhợt của Từ Hiền sau màn mưa, Bao công tử lại cảm thấy bản thân đã hiểu lầm hắn, có lẽ để đạt tốc độ như vậy cũng phải trả giá không nhỏ, y cho rằng như thế.

“Bao huynh, ngươi hiểu lầm tại hạ quá sâu.” Từ Hiền hẳn sẽ nói thế nếu biết ý nghĩ của Bao công tử, nhưng hắn không biết.

Giờ phút này, Từ Hiện mặc kệ mọi ánh nhìn kinh ngạc và thán phục của những người xung quanh, trong mắt của hắn lúc này đây chỉ có bức tranh trước mặt mình, trong đầu chỉ có một ý niệm là phải hoàn thành nó nhanh nhất có thể.

Rầầmm! Ầmm!

Đì đùng! Đì đùng!

Sét đánh liên hồi, lôi quang chiếu sáng một góc trời, Thiên Lôi Kiếp sắp đạt tới đỉnh điểm.

Nếu như lôi điện trên bầu trời biết đếm, e rằng bây giờ nó đang đếm ngược từng tiếng trước khi lao mình xuống tẩn cho hai kẻ vô pháp vô thiên dưới kia một trận.

Cách!

Một cán bút rơi xuống, Từ Hiền không thèm nhặt lên, hắn lúc này đang tập trung toàn bộ tinh thần vào việc đề chữ cho bức họa của mình.

Đúng vậy, tranh thì đã thành, nhưng tác phẩm vẫn chưa hoàn tất.

Thần quang xẹt qua trong mắt, khói trắng bay lên từ huyệt Bách Hội, nắm chặt cán bút trong tay, Từ Hiền dốc hết toàn bộ tinh thần của mình vào một chữ này, sắc mặt của hắn kém đi trông thấy, mỗi lần hạ một nét thì sắc mặt lại nhợt nhạt thêm một phần.

Sắc diện thì nhợt nhạt mà màu mực lại càng đậm, hương mực lại càng nồng. Lúc hoàn thành nét bút cuối cùng, tinh lực của Từ Hiền gần như cạn kiệt, đầu đau như búa bổ, tay không giữ nổi bút, lảo đảo hai bước rồi ngã lăn ra đất.

“Từ tiên sinh…”

“Tiên sinh…”

Khoát tay tỏ vẻ không sao, Từ hiền cố gắng bình ổn hô hấp của mình, thều thào nói với Lý Tự Thành rằng: “Tự Thành… đưa tranh cho… Vong Đức đại sư.”

Đoạn lại nhìn về phía Vong Đức, giọng đầy hư nhược: “Đại sư, ngươi có thể… chứ?”

Từ Hiền không nói là có thể cái gì, nhưng tất cả những người ở đây ngoại trừ Lý Tự Thành đều biết hắn muốn Vong Đức làm gì.

Bởi vì tất cả bọn họ đều nhìn qua bức họa, cũng xem qua thư pháp đề trên nó.

“A Di Đà Phật, như ý nguyện của thí chủ.”

Vong Đức nhận lấy cuộn tranh từ Lý Tự Thành, tay trái khẽ nâng lên, một luồng gió thổi qua mang theo cuộn tranh bay về phía bầu trời, vượt qua cuồng phong bạo vũ, hết sức xảo diệu lơ lửng trước mặt Thượng Quan Cải Mệnh, hơn nữa còn tự động mở ra, phơi bày trước mặt y.

“Thượng quan thí chủ, Từ thí chủ có lễ, xin hãy nhận lấy.”

Thượng Quan Cải Mệnh vốn đang nhắm mắt dưỡng thần để chuẩn bị độ kiếp, nhưng nghe được giọng nói bi hỉ không lộ của Vong Đức ngang tai mình, y lại mở mắt ra.

Y buông lỏng nắm tay, Thiên Phạt lập tức bay lên cao, khiến bức họa của Từ Hiền đập vào trong tầm mắt.

‘Đây…’ Tròng mắt co rụt, tinh thần Thượng Quan Cải Mệnh như gặp phải một cơn chấn động to lớn không gì sánh được, thân ảnh của Chân Vũ Đại Đế sau lưng y bất chợt lung lay không ngừng.

Rốt cuộc Từ Hiền đã vẽ gì, đã viết chi mà Thượng Quan Cải Mệnh lại có phản ứng lớn đến vậy? Theo hướng nhìn của y, chỉ thấy trên mặt giấy kia là hình ảnh một bóng người nhỏ bé đang đứng trên đỉnh cao sơn, trên đầu người đó lại có một luồng thần lôi thô to gấp chục lần hình thể của hắn đánh xuống.

Lên trên nữa là bầu trời, kiếp vân một màu đen kịt, nếu đếm kỹ có thể thấy còn tới ba mươi lăm luồng thần lôi ẩn ẩn hiện hiện trong mây, chờ tới lượt mình xuống hỏi tội kẻ phàm nhân dưới kia, trừng trị hắn vì dám khinh nhờn Thiên Đạo.

Nội dung bức tranh chỉ có vậy, rất đơn giản nhưng…

Xẹt! Xẹt!

Đùnggg… đùngggg…

Thượng Quan Cải Mệnh nghe thấy tiếng sấm, nhưng đó không phải là tiếng sấm từ dị tượng Thiên Lôi Kiếp do y bày ra, mà nó truyền đến từ trong bức họa.

Tranh của Từ Hiền, có thể phát ra âm thanh. Không những phát ra âm thanh, sự vật trong tranh còn có thể chuyển động.

Lôi vân nhộn nhạo, Thượng Quan Cải Mệnh nhìn thấy thân ảnh nhỏ nhoi, đơn độc trên đỉnh núi kia ngẩng mặt lên nhìn trời, không chút sợ hãi hò hét:

“Thiên kiếp mà thôi, sao đủ thành đạo? Thắng thì lên trời xuống biển, vô sở bất năng. Thua thì hồn phi phách tán, thân tử đạo tiêu. Chỉ đến như thế, lấy gì khiến ta e ngại?”

Vừa dứt lời liền chủ động phóng lên đón lấy luồng lôi kiếp đầu tiên, sau đó vọt thẳng tới thương khung, lao vào trong biển mây vật lộn với ba mươi lăm luồng lôi kiếp còn lại, khí thế bá đạo vô song, chấn thiên động địa.

Thay vì ngồi yên chờ lôi kiếp tới, sao không chủ động tiến lên, thậm chí đảo khách thành chủ, nghịch phạt lôi kiếp?

Ý cảnh mà Từ Hiền truyền vào bức “Tu Sĩ Trúc Cơ Và Tứ Cửu Thiên Kiếp” này khiến Thượng Quan Cải Mệnh cảm thấy rúng động.

Y tuy không dám nhận cái danh Nghịch Thiên Đao, cũng coi nghịch thiên là đại nghịch bất đạo, nhưng cái ý chí bất khuất không sợ trời, không sợ đất của tu sĩ trong tranh thật sự khiến y cảm phục, bất tri bất giác dung nhập vào trong đao thế của mình.

Thân hình sừng sững như núi, Chân Vũ Đại Đế ngửa mặt nhìn trời, ánh mắt không khinh miệt cũng không kính cẩn, chỉ như đang nhìn một kẻ đồng đẳng với mình, không hơn không kém.

Từ Hiền vốn không có ý chí bất khuất nghịch thiên đến vậy, nhưng lúc nạp tâm ý làm mực cho【Truyền Đạo Bút】, hắn đã hồi tưởng lại khoảng thời gian hóa thân Khoa Phụ, nên cuối cùng mới có cơ sự như thế.

Trong tranh có chữ, nếu đã xem xong tranh tất nhiên phải nhìn đến chữ.

THIÊN

Đó là chữ duy nhất mà Từ Hiền viết cho Thượng Quan Cải Mệnh, cũng là thứ tiêu hao phần lớn tinh lực của hắn để viết ra.

Nguyên nhân là vì…

‘Nếu đã không muốn nghịch thiên, chi bằng hóa thân Thiên Đạo?’ Nhìn vào chữ THIÊN này, Thượng Quan Cải Mệnh giống như nghe được có người nói với mình như thế.

Trên người y bỗng nhiên xuất hiện một loại cảm giác huyền diệu khó tả, linh hồn như đã siêu thoát khỏi giới hạn của thiên địa này, đạt tới một độ cao hoàn toàn mới, sánh tầm Tạo Hóa mà nhìn xuống tam giới, xem vạn vật sinh sinh diệt diệt.

Giống như trường hợp của tranh vẽ, Từ Hiền vốn cũng không có loại ý chí huyền diệu đến vậy, lại còn đòi hóa thân làm Thiên Đạo.

Hắn chỉ là hồi tưởng lại lúc tham ngộ【Tọa Vong Kinh】, khi ấy linh hồn và thể xác của hắn được hòa cùng vạn vật, muốn đi đến vũ trụ tinh không cũng chỉ trong một ý niệm, không cần mượn nhờ bất cứ thứ gì, chẳng khác nào đã sánh tầm Thiên Đạo?

‘Ý cảnh như vậy… sao ta không sớm nghĩ ra? Nếu bản thân là kiếp, ta cần chi phải độ?’

Thiên Nhân Tâm Kiếp chưa thấy đầu mối, nhưng dựa vào một chữ THIÊN này của Từ Hiền, Thượng Quan Cải Mệnh đã có lĩnh ngộ mới về Thiên Lôi Kiếp, chắc chắn không bao lâu sau là có thể sáng chế tân biến hóa, tạo ra đao chiêu đạt tới mức độ Tuyệt Học Thánh cấp.

‘Đáng tiếc, thời gian không đủ. Nhưng với ý cảnh lúc này cũng đủ khiến uy lực Thiên Lôi Kiếp gia tăng gấp bội, coi như Thượng Quan mỗ sơ nghiệm tân chiêu.’

Tâm niệm vừa dứt, trên mặt y bỗng hiện lên một nụ cười đầy tự tin và cao ngạo.

Kình phong thổi qua, cuộn tranh của Từ Hiền theo gió bay về chốn cũ, thanh Thiên Phạt một lần nữa rơi vào trong tay Thượng Quan Cải Mệnh.

Y giơ nó lên, chỉ thẳng về phía Sát Lục Huyền Đồng.

Rầầmm… ầầmmm…

Sét đánh vang trời, nhưng người độ kiếp lúc này chỉ còn lại một mình Huyền Đồng.

Bởi vì Thượng Quan Cải Mệnh lúc này đã trở thành kẻ thao túng lôi kiếp.

Uỳnhh! Uỳnhhh!

Chân Vũ Đại Đế phóng thẳng lên trời cao, bầy lôi long bay đến chỗ ngài, hóa thành một thanh lôi kiếm mặc cho ngài điều khiển.

“Từ tiên sinh, đa tạ chỉ điểm. Một đao này tuy chưa kịp hoàn thiện, nhưng ta tin chắc sẽ không khiến ngươi thất vọng.”

Khí thế bễ nghễ thiên hạ, âm thanh hào hùng vạn trượng truyền khắp Tây lâm, thân ảnh của Thượng Quan Cải Mệnh chợt biến mất, chỉ có ánh đao là chiếu thẳng chín tầng trời, lấn át cả lôi quang.

Sát Lục Huyền Đồng… liệu có vượt qua được một đao này?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện