Hạ tay áo xuống, Từ Hiền chợt nhíu mày nói: “Đây là gia huy của Binh Châu Long thị?”
Đoạn hắn lại lật ra mặt sau của mẩu giấy, tiếp tục múa bút vẽ một hình ảnh khác, đưa lên hỏi: “Công Tôn tiên sinh, ta tưởng đây mới là gia huy của Long thị?”
Chỉ thấy thứ hắn vừa vẽ cũng có hình dạng tương tự trước đó, một con rồng cuộn thành hình tròn.
Nhưng lần này thay vì hai cây phương thiên họa kích bắt chéo nhau thì chỉ có một thanh kiếm treo ở giữa, hai phần ba thân kiếm nằm trong vòng tròn, một phần thân kiếm và chuôi lồi hẳn lên trên. Nhìn vào bức họa, có một số ít người sẽ tưởng rằng thanh kiếm kia sắp rơi xuống cắt đứt cổ con rồng vậy.
Hình vẽ này, Từ Hiền từng thấy trong một quyển sử ký ngày xưa, chỗ chú thích đề là gia huy của Long thị.
Công Tôn tiên sinh ngó qua, y trầm giọng giải đáp: “Đây cũng là gia huy của Long thị, có điều là hoàng tộc Long thị, cũng là biểu trưng của Thiên Tử Huyền Kiếm Phủ.”
‘Binh Châu Long thị, hoàng tộc Long thị, Thiên Tử Huyền Kiếm Phủ… Vũng nước đục này… rất sâu.’
Nhìn ánh mắt có phần ý nhị sâu xa của Từ Hiền, Công Tôn Thư đoán chừng hắn cũng ngộ ra được vài điều, y thở dài nói tiếp:
“Nếu Binh Châu Long thị được xem là Tông gia thì hoàng tộc Long thị chỉ có thể coi là Phân gia, từng có lời đồn rằng hoàng đế Đại Xương đến gặp Long thị gia chủ cũng phải hành lễ quỳ, đến nay vẫn chưa biết có phải thật hay không.”
‘Nhất quốc chi quân…’
Ánh mắt Từ Hiền chợt xẹt qua một tia sắc bén, hắn cúi xuống nhìn hình vẽ biểu trưng của hoàng tộc Long thị trong tay mình, trong đầu xuất hiện rất nhiều ý nghĩ.
Công Tôn Thư cắt ngang ý nghĩ của hắn, y nói: “Từ tiên sinh, ngươi dựa vào đâu mà xác định hắc thủ sau màn là Long thị?”
Từ Hiền lẽ nào trực tiếp lộ ra hệ thống,【Hiệp Đạo Thiên Thư】nọ kia? Nhưng hắn lại không muốn lừa dối người khác làm gì, nên chỉ đáp: “Ta có một món bảo vật, là nó giúp ta xác nhận chuyện này.”
Công Tôn tiên sinh thông qua【Cảm Tâm Quyết】mà biết hắn nói thật, cũng nhận ra Từ Hiền không muốn nhắc đến món bảo vật kia, y ngầm hiểu nên không hỏi rõ.
Vả lại, chuyện quan trọng bây giờ không phải tò mò xem bảo vật của Từ Hiền ra sao, mà là nên đối ứng thế nào trước thông tin hắn vừa đưa ra.
Nếu là Binh Châu Long thị đứng sau tấm màn đen này, vậy có là Long Đằng Bao thị cũng phải hết sức dè chừng. Cùng là võ lâm đại thế gia, nhưng Bao thị so với Long thị vẫn là kém hơn vài phần.
Không nói đến những thứ khác, chỉ riêng việc hoàng tộc Long thị - kẻ thống trị một phần ba sơn hà Trung Nguyên – chỉ có thể xem là Phân gia cũng đủ để thể hiện sự kinh khủng của gia tộc này.
Bao Ngạo Thiên nãy giờ im lặng không nói, y vẫn muốn mượn sức gia tộc tiêu diệt hắc thủ sau màn, nhưng cũng biết khi chuyện này đã dính dáng tới Long thị thì bản thân muốn ra sức cũng không được, bởi Bao thị gia chủ còn phải nghĩ cho cả gia tộc.
Siết chặt nắm tay, Bao công tử biết nói gì cũng đều là thừa, chỉ có quyết tâm trước đó lại càng thêm kiên định. ‘Gia tộc không được, vậy chỉ có thể mượn sức chính ta.’
Thượng Quan Cải Mệnh thì không có chút gì là nhùn chân khi nghe đến Binh Châu Long thị, y vẫn giữ thái độ trời sập xuống cũng không biến sắc của mình, cũng không hề trào phúng Bao Ngạo Thiên, chỉ lớn tiếng nói rằng:
“Bao tứ công tứ, Thượng Quan mỗ không hi vọng nhìn thấy tên của Từ tiên sinh xuất hiện trên Giang Hồ Nhật Báo, những người khác cũng vậy. Chuyện này tốt nhất chỉ có Thượng Quan Cải Mệnh là đủ rồi.”
Nghe giọng điệu có phần đanh thép của y, Bao Ngạo Thiên không có phản ứng gì quá khích, trái lại chỉ gật đầu: “Thượng Quan đại hiệp chớ lo, bổn công tử biết phải làm gì.”
Từ Hiền nghe hai người trao đổi, hắn chợt nhíu mày đặt nghi vấn: “Bao huynh muốn cho chuyện này lên báo? La Sinh và lũ môn đồ đều đã chầu Diêm vương, chuyện nơi đây chỉ có chúng ta biết, tại sao không giấu kín, như vậy hắc thủ muốn tra ra cũng khó.”
Bao Ngạo Thiên lại lắc đầu trả lời: “Chỉ giấu được nhất thời, chờ qua vài ngày chắc chắn Phong Vân Nguyệt San và Võ Lâm Thời Đại sẽ biết chuyện, còn không bằng để Giang Hồ Nhật Báo đăng tin phủ đầu, tránh bị chúng bới lông tìm vết, đào sâu chân tướng, thế thì rách việc.”
Từ Hiền vốn định hỏi hai tờ báo kia biết tin bằng cách nào, nhưng còn chưa hỏi ra thì đã tự có câu trả lời.
Thế gian này vốn cũng không chỉ có võ học là thủ đoạn siêu phàm duy nhất.
Nghe Thượng Quan Cải Mệnh nói muốn giấu đi danh tính của của hắn, để y một mình gánh vác chuyện này, lý trí nói cho Từ Hiền biết rằng đó là quyết định hợp lý nhất, hắn bây giờ còn quá yếu để lộ diện trước mặt con quái vật khổng lồ như Binh Châu Long thị.
Nhưng Từ Hiền không chỉ có lý tính mà còn có cả cảm tính, cho nên hắn tỏ vẻ thản nhiên mà nói với Bao Ngạo Thiên rằng: “Nếu đã thế, Bao huynh cũng không cần giúp ta giấu giếm làm gì. Sát Thần môn đồ, Từ Hiền này đã giết rất nhiều, không nhất thiết phải giấu đầu lòi đuôi.”
Co đầu rụt cổ như thằng chết nhát để bảo đảm mạng sống, mặc cho Thượng Quan tiền bối – người đã chỉ điểm đao pháp và cứu Từ Hiền một mạng - hứng mũi chịu sào thay mình, hắn làm không được.
Hơn nữa bị một con quái vật như Long thị để mắt tới vừa là nguy cơ nhưng cũng vừa là cơ hội tôi luyện của Từ Hiền.
Những gì mà hắn đạt được sau cuộc chiến lần này không phải là ít, chỉ cần kẻ địch không trực tiếp phái cao thủ Thần Mạch tới bóp chết mình, hắn tin rằng…
Hình như có một thanh đao chợt cắt đứt dòng suy nghĩ của Từ Hiền, mà cũng không phải hình như nữa khi nó là sự thật, Thượng Quan Cải Mệnh đang gác Thiên Phạt lên cổ hắn, nhướng mày nói từng từ:
“Từ tiên sinh, nếu ngươi có thực lực như ta, Thượng Quan mỗ cũng mặc xác ngươi, nhưng ngươi không có. Ngươi đã tự xưng vãn bối, vậy thì nên nghe theo lời của kẻ tiền bối như ta. Muốn sính anh hùng, chờ ngươi đủ lông đủ cánh, không cần địch nhân điều tra ta cũng trực tiếp báo cho chúng biết ngươi là kẻ chúng cần giết.”
Cảm giác tê dại truyền tới từ bả vai khiến Từ Hiền lạnh cả vai gáy, nhưng hắn không hề tỏ vẻ sợ hãi mà chỉ cười khổ: “Thượng Quan tiền bối, ngươi vì muốn bảo vệ vãn bối nên lấy mạng sống của ta ra uy hiếp ta? Tiền bối không thấy có gì đó sai sai sao?”
Thượng Quan Cải Mệnh khịt mũi cười, khí khái hào hùng mà đáp rằng: “Không có gì sai. Thay vì để ngươi chết một cách nhục nhã vì sự ngu xuẩn của mình, ta sẽ cho ngươi một cái chết đầy vinh quang, khi mà thanh đao giết ngươi là Thiên Phạt, kẻ lấy mạng ngươi là Thượng Quan Cải Mệnh.”
“…”
Từ Hiền không biết phải nói gì hơn, hắn bị sự tự tin của Thượng Quan Cải Mệnh chiết phục.
Nói năng hùng hồn bá đạo mà lại khiến hắn cảm thấy đó là sự thực chứ không phải tự cao tự đại, e rằng chỉ có bậc tuyệt thế đao khách như y mới làm được.
Cũng vì bị y chiết phục mà Từ Hiền mới ngẫm lại ý nghĩ trước đó của mình, hắn chọn để lộ danh tính thực sự là quyết định đúng đắn sao? Từ Hiền lúc này bỗng nhớ tới thế giới mà hắn đang sống không phải tiểu thuyết, nó là hiện thực.
Và hiện thực thì tàn khốc.
Rất có thể kẻ thù của Từ Hiền sẽ không cử từng tên từng tên có tu vi tăng dần lên đến đối phó hắn như trong tiểu thuyết, rất có thể hắn sẽ phải trực tiếp đối mặt với Thần Mạch và bị bóp chết như một con kiến cũng chưa biết chừng.
Có lẽ Ngô Tam Âm sẽ bảo vệ được hắn, nhưng Từ Hiền chịu ru rú mãi ở nơi tiểu trấn sao? Kẻ thù của hắn vẫn còn đang ung dung sung sướng ở cố thổ xa xôi, nếu hắn không nhanh chóng mạnh lên, sợ là chưa kịp trả thù thì cừu nhân đã qua đời, để lại tiếc nuối như đại tông sư Hoàng Thường.
Nhìn Thượng Quan Cải Mệnh bằng ánh mắt nghiêm túc, Từ Hiền khom người chắp tay nói rằng: “Là vãn bối suy nghĩ nông cạn, cô phụ hảo tâm của tiền bối. Thượng Quan tiền bối, quyết định trước đó của ngươi, ta xin thuận theo vậy.”
Cạch!
Thượng Quan Cải Mệnh thấy hắn thành khẩn, bèn thu đao lại, lắc đầu than thở: “Thanh niên bao đời, lúc nào cũng vậy. Nói năng nhỏ nhẹ chẳng bao giờ nghe, phải lấy đao kiếm hầu hạ mới chịu vào khuôn khổ.”
Từ Hiền: “…”
Bao công tử nghe vậy chợt thấy sởn cả da gà, y bỗng nhớ tới vừa rồi mình còn đôi co một trận với vị Nghịch Thiên Đao này.
Một lời không hợp liền gác đao hâm dọa, quả thật là đối tượng y không thể trêu vào, không thể trêu vào, không thể trêu vào.
“Hmm… hmm…”
Không giống với y, lúc này hai vai Lý Tự Thành run run, vẻ mặt đỏ bừng, bộ dạng như vậy chứng tỏ rằng gã đang nín cười rất là khổ sở.
Không vậy không được, tên to xác này nhìn cảnh tượng Từ Hiền bị Thượng Quan Cải Mệnh lấy đao răn dạy, chợt nhớ tới việc tiên sinh cũng rất thích lấy【Trọng Đạo Xích】ra uy hiếp gã, sự trùng hợp này sao lại không khiến gã cảm thấy buồn cười, cảm thấy hả dạ cho được.
Tiên sinh từng dạy gã từ “quả báo”, Lý Tự Thành cảm thấy có lẽ đây chính là một ví dụ sống sờ sờ.
Ở đây không có ai hiểu được tại sao gã lại thấy buồn cười, ngoại trừ Từ Hiền. Lòng thầm ghim lại vụ này, Từ Hiền phất tay: “Muốn cười thì cười, chẳng ai cản ngươi.”
Hắn vừa nói như vậy, Lý Tự Thành lại không cười được, gã “hự” một tiếng rồi lập tức trở lại vẻ chất phác, ngu ngơ thường ngày.
Thượng Quan Cải Mệnh thấy bộ dáng của gã có vẻ khùng khùng điên điên, lại lắc đầu thở dài: “Thanh thiếu niên ngày nay… àiii…”
Y chợt cảm thấy an ủi phần nào vì chuyện thu hụt đồ đệ năm xưa.
Hoài niệm tới nhanh đi cũng nhanh, Thượng Quan Cải Mệnh nghiêm mặt lại, nhìn Từ Hiền mà nói: “Nói lời phải giữ lấy lời, Từ tiên sinh.”
Sau đó liền buông đao, đưa tay trái lên ôm quyền với hắn và những người khác, lớn giọng mà rằng: “Giang hồ hội ngộ, quý ở từng đồng cam cộng khổ, không phải do tuế nguyệt ngắn dài. Chư vị, non xanh còn đó, nước biếc chảy dài, Thượng Quan mỗ đi trước.”
Xong cũng không đợi người khác đáp lễ, tay nhanh như chớp rút lấy thanh Thiên Phạt, ném nó bay thẳng về Bắc phương, Thượng Quan Cải Mệnh búng đi như một mũi tên, trong nháy mắt đã không còn thân ảnh.
Nhìn theo hướng y rời đi, Công Tôn tiên sinh xuýt xoa than thở: “Thiên hạ hào kiệt nhiều vô kể, vô song độc nhất Nghịch Thiên Đao.”
Ai cũng tán đồng, kể cả Bao Ngạo Thiên cũng khẽ gật đầu, cho rằng là phải.
Đoạn hắn lại lật ra mặt sau của mẩu giấy, tiếp tục múa bút vẽ một hình ảnh khác, đưa lên hỏi: “Công Tôn tiên sinh, ta tưởng đây mới là gia huy của Long thị?”
Chỉ thấy thứ hắn vừa vẽ cũng có hình dạng tương tự trước đó, một con rồng cuộn thành hình tròn.
Nhưng lần này thay vì hai cây phương thiên họa kích bắt chéo nhau thì chỉ có một thanh kiếm treo ở giữa, hai phần ba thân kiếm nằm trong vòng tròn, một phần thân kiếm và chuôi lồi hẳn lên trên. Nhìn vào bức họa, có một số ít người sẽ tưởng rằng thanh kiếm kia sắp rơi xuống cắt đứt cổ con rồng vậy.
Hình vẽ này, Từ Hiền từng thấy trong một quyển sử ký ngày xưa, chỗ chú thích đề là gia huy của Long thị.
Công Tôn tiên sinh ngó qua, y trầm giọng giải đáp: “Đây cũng là gia huy của Long thị, có điều là hoàng tộc Long thị, cũng là biểu trưng của Thiên Tử Huyền Kiếm Phủ.”
‘Binh Châu Long thị, hoàng tộc Long thị, Thiên Tử Huyền Kiếm Phủ… Vũng nước đục này… rất sâu.’
Nhìn ánh mắt có phần ý nhị sâu xa của Từ Hiền, Công Tôn Thư đoán chừng hắn cũng ngộ ra được vài điều, y thở dài nói tiếp:
“Nếu Binh Châu Long thị được xem là Tông gia thì hoàng tộc Long thị chỉ có thể coi là Phân gia, từng có lời đồn rằng hoàng đế Đại Xương đến gặp Long thị gia chủ cũng phải hành lễ quỳ, đến nay vẫn chưa biết có phải thật hay không.”
‘Nhất quốc chi quân…’
Ánh mắt Từ Hiền chợt xẹt qua một tia sắc bén, hắn cúi xuống nhìn hình vẽ biểu trưng của hoàng tộc Long thị trong tay mình, trong đầu xuất hiện rất nhiều ý nghĩ.
Công Tôn Thư cắt ngang ý nghĩ của hắn, y nói: “Từ tiên sinh, ngươi dựa vào đâu mà xác định hắc thủ sau màn là Long thị?”
Từ Hiền lẽ nào trực tiếp lộ ra hệ thống,【Hiệp Đạo Thiên Thư】nọ kia? Nhưng hắn lại không muốn lừa dối người khác làm gì, nên chỉ đáp: “Ta có một món bảo vật, là nó giúp ta xác nhận chuyện này.”
Công Tôn tiên sinh thông qua【Cảm Tâm Quyết】mà biết hắn nói thật, cũng nhận ra Từ Hiền không muốn nhắc đến món bảo vật kia, y ngầm hiểu nên không hỏi rõ.
Vả lại, chuyện quan trọng bây giờ không phải tò mò xem bảo vật của Từ Hiền ra sao, mà là nên đối ứng thế nào trước thông tin hắn vừa đưa ra.
Nếu là Binh Châu Long thị đứng sau tấm màn đen này, vậy có là Long Đằng Bao thị cũng phải hết sức dè chừng. Cùng là võ lâm đại thế gia, nhưng Bao thị so với Long thị vẫn là kém hơn vài phần.
Không nói đến những thứ khác, chỉ riêng việc hoàng tộc Long thị - kẻ thống trị một phần ba sơn hà Trung Nguyên – chỉ có thể xem là Phân gia cũng đủ để thể hiện sự kinh khủng của gia tộc này.
Bao Ngạo Thiên nãy giờ im lặng không nói, y vẫn muốn mượn sức gia tộc tiêu diệt hắc thủ sau màn, nhưng cũng biết khi chuyện này đã dính dáng tới Long thị thì bản thân muốn ra sức cũng không được, bởi Bao thị gia chủ còn phải nghĩ cho cả gia tộc.
Siết chặt nắm tay, Bao công tử biết nói gì cũng đều là thừa, chỉ có quyết tâm trước đó lại càng thêm kiên định. ‘Gia tộc không được, vậy chỉ có thể mượn sức chính ta.’
Thượng Quan Cải Mệnh thì không có chút gì là nhùn chân khi nghe đến Binh Châu Long thị, y vẫn giữ thái độ trời sập xuống cũng không biến sắc của mình, cũng không hề trào phúng Bao Ngạo Thiên, chỉ lớn tiếng nói rằng:
“Bao tứ công tứ, Thượng Quan mỗ không hi vọng nhìn thấy tên của Từ tiên sinh xuất hiện trên Giang Hồ Nhật Báo, những người khác cũng vậy. Chuyện này tốt nhất chỉ có Thượng Quan Cải Mệnh là đủ rồi.”
Nghe giọng điệu có phần đanh thép của y, Bao Ngạo Thiên không có phản ứng gì quá khích, trái lại chỉ gật đầu: “Thượng Quan đại hiệp chớ lo, bổn công tử biết phải làm gì.”
Từ Hiền nghe hai người trao đổi, hắn chợt nhíu mày đặt nghi vấn: “Bao huynh muốn cho chuyện này lên báo? La Sinh và lũ môn đồ đều đã chầu Diêm vương, chuyện nơi đây chỉ có chúng ta biết, tại sao không giấu kín, như vậy hắc thủ muốn tra ra cũng khó.”
Bao Ngạo Thiên lại lắc đầu trả lời: “Chỉ giấu được nhất thời, chờ qua vài ngày chắc chắn Phong Vân Nguyệt San và Võ Lâm Thời Đại sẽ biết chuyện, còn không bằng để Giang Hồ Nhật Báo đăng tin phủ đầu, tránh bị chúng bới lông tìm vết, đào sâu chân tướng, thế thì rách việc.”
Từ Hiền vốn định hỏi hai tờ báo kia biết tin bằng cách nào, nhưng còn chưa hỏi ra thì đã tự có câu trả lời.
Thế gian này vốn cũng không chỉ có võ học là thủ đoạn siêu phàm duy nhất.
Nghe Thượng Quan Cải Mệnh nói muốn giấu đi danh tính của của hắn, để y một mình gánh vác chuyện này, lý trí nói cho Từ Hiền biết rằng đó là quyết định hợp lý nhất, hắn bây giờ còn quá yếu để lộ diện trước mặt con quái vật khổng lồ như Binh Châu Long thị.
Nhưng Từ Hiền không chỉ có lý tính mà còn có cả cảm tính, cho nên hắn tỏ vẻ thản nhiên mà nói với Bao Ngạo Thiên rằng: “Nếu đã thế, Bao huynh cũng không cần giúp ta giấu giếm làm gì. Sát Thần môn đồ, Từ Hiền này đã giết rất nhiều, không nhất thiết phải giấu đầu lòi đuôi.”
Co đầu rụt cổ như thằng chết nhát để bảo đảm mạng sống, mặc cho Thượng Quan tiền bối – người đã chỉ điểm đao pháp và cứu Từ Hiền một mạng - hứng mũi chịu sào thay mình, hắn làm không được.
Hơn nữa bị một con quái vật như Long thị để mắt tới vừa là nguy cơ nhưng cũng vừa là cơ hội tôi luyện của Từ Hiền.
Những gì mà hắn đạt được sau cuộc chiến lần này không phải là ít, chỉ cần kẻ địch không trực tiếp phái cao thủ Thần Mạch tới bóp chết mình, hắn tin rằng…
Hình như có một thanh đao chợt cắt đứt dòng suy nghĩ của Từ Hiền, mà cũng không phải hình như nữa khi nó là sự thật, Thượng Quan Cải Mệnh đang gác Thiên Phạt lên cổ hắn, nhướng mày nói từng từ:
“Từ tiên sinh, nếu ngươi có thực lực như ta, Thượng Quan mỗ cũng mặc xác ngươi, nhưng ngươi không có. Ngươi đã tự xưng vãn bối, vậy thì nên nghe theo lời của kẻ tiền bối như ta. Muốn sính anh hùng, chờ ngươi đủ lông đủ cánh, không cần địch nhân điều tra ta cũng trực tiếp báo cho chúng biết ngươi là kẻ chúng cần giết.”
Cảm giác tê dại truyền tới từ bả vai khiến Từ Hiền lạnh cả vai gáy, nhưng hắn không hề tỏ vẻ sợ hãi mà chỉ cười khổ: “Thượng Quan tiền bối, ngươi vì muốn bảo vệ vãn bối nên lấy mạng sống của ta ra uy hiếp ta? Tiền bối không thấy có gì đó sai sai sao?”
Thượng Quan Cải Mệnh khịt mũi cười, khí khái hào hùng mà đáp rằng: “Không có gì sai. Thay vì để ngươi chết một cách nhục nhã vì sự ngu xuẩn của mình, ta sẽ cho ngươi một cái chết đầy vinh quang, khi mà thanh đao giết ngươi là Thiên Phạt, kẻ lấy mạng ngươi là Thượng Quan Cải Mệnh.”
“…”
Từ Hiền không biết phải nói gì hơn, hắn bị sự tự tin của Thượng Quan Cải Mệnh chiết phục.
Nói năng hùng hồn bá đạo mà lại khiến hắn cảm thấy đó là sự thực chứ không phải tự cao tự đại, e rằng chỉ có bậc tuyệt thế đao khách như y mới làm được.
Cũng vì bị y chiết phục mà Từ Hiền mới ngẫm lại ý nghĩ trước đó của mình, hắn chọn để lộ danh tính thực sự là quyết định đúng đắn sao? Từ Hiền lúc này bỗng nhớ tới thế giới mà hắn đang sống không phải tiểu thuyết, nó là hiện thực.
Và hiện thực thì tàn khốc.
Rất có thể kẻ thù của Từ Hiền sẽ không cử từng tên từng tên có tu vi tăng dần lên đến đối phó hắn như trong tiểu thuyết, rất có thể hắn sẽ phải trực tiếp đối mặt với Thần Mạch và bị bóp chết như một con kiến cũng chưa biết chừng.
Có lẽ Ngô Tam Âm sẽ bảo vệ được hắn, nhưng Từ Hiền chịu ru rú mãi ở nơi tiểu trấn sao? Kẻ thù của hắn vẫn còn đang ung dung sung sướng ở cố thổ xa xôi, nếu hắn không nhanh chóng mạnh lên, sợ là chưa kịp trả thù thì cừu nhân đã qua đời, để lại tiếc nuối như đại tông sư Hoàng Thường.
Nhìn Thượng Quan Cải Mệnh bằng ánh mắt nghiêm túc, Từ Hiền khom người chắp tay nói rằng: “Là vãn bối suy nghĩ nông cạn, cô phụ hảo tâm của tiền bối. Thượng Quan tiền bối, quyết định trước đó của ngươi, ta xin thuận theo vậy.”
Cạch!
Thượng Quan Cải Mệnh thấy hắn thành khẩn, bèn thu đao lại, lắc đầu than thở: “Thanh niên bao đời, lúc nào cũng vậy. Nói năng nhỏ nhẹ chẳng bao giờ nghe, phải lấy đao kiếm hầu hạ mới chịu vào khuôn khổ.”
Từ Hiền: “…”
Bao công tử nghe vậy chợt thấy sởn cả da gà, y bỗng nhớ tới vừa rồi mình còn đôi co một trận với vị Nghịch Thiên Đao này.
Một lời không hợp liền gác đao hâm dọa, quả thật là đối tượng y không thể trêu vào, không thể trêu vào, không thể trêu vào.
“Hmm… hmm…”
Không giống với y, lúc này hai vai Lý Tự Thành run run, vẻ mặt đỏ bừng, bộ dạng như vậy chứng tỏ rằng gã đang nín cười rất là khổ sở.
Không vậy không được, tên to xác này nhìn cảnh tượng Từ Hiền bị Thượng Quan Cải Mệnh lấy đao răn dạy, chợt nhớ tới việc tiên sinh cũng rất thích lấy【Trọng Đạo Xích】ra uy hiếp gã, sự trùng hợp này sao lại không khiến gã cảm thấy buồn cười, cảm thấy hả dạ cho được.
Tiên sinh từng dạy gã từ “quả báo”, Lý Tự Thành cảm thấy có lẽ đây chính là một ví dụ sống sờ sờ.
Ở đây không có ai hiểu được tại sao gã lại thấy buồn cười, ngoại trừ Từ Hiền. Lòng thầm ghim lại vụ này, Từ Hiền phất tay: “Muốn cười thì cười, chẳng ai cản ngươi.”
Hắn vừa nói như vậy, Lý Tự Thành lại không cười được, gã “hự” một tiếng rồi lập tức trở lại vẻ chất phác, ngu ngơ thường ngày.
Thượng Quan Cải Mệnh thấy bộ dáng của gã có vẻ khùng khùng điên điên, lại lắc đầu thở dài: “Thanh thiếu niên ngày nay… àiii…”
Y chợt cảm thấy an ủi phần nào vì chuyện thu hụt đồ đệ năm xưa.
Hoài niệm tới nhanh đi cũng nhanh, Thượng Quan Cải Mệnh nghiêm mặt lại, nhìn Từ Hiền mà nói: “Nói lời phải giữ lấy lời, Từ tiên sinh.”
Sau đó liền buông đao, đưa tay trái lên ôm quyền với hắn và những người khác, lớn giọng mà rằng: “Giang hồ hội ngộ, quý ở từng đồng cam cộng khổ, không phải do tuế nguyệt ngắn dài. Chư vị, non xanh còn đó, nước biếc chảy dài, Thượng Quan mỗ đi trước.”
Xong cũng không đợi người khác đáp lễ, tay nhanh như chớp rút lấy thanh Thiên Phạt, ném nó bay thẳng về Bắc phương, Thượng Quan Cải Mệnh búng đi như một mũi tên, trong nháy mắt đã không còn thân ảnh.
Nhìn theo hướng y rời đi, Công Tôn tiên sinh xuýt xoa than thở: “Thiên hạ hào kiệt nhiều vô kể, vô song độc nhất Nghịch Thiên Đao.”
Ai cũng tán đồng, kể cả Bao Ngạo Thiên cũng khẽ gật đầu, cho rằng là phải.
Danh sách chương