Biển Bắc có cá, tên gọi là Côn, nó lớn không biết mấy ngàn dặm. Côn hóa thành chim, tên gọi là Bằng, lưng chim Bằng cũng lớn không biết mấy ngàn dặm. Bằng vỗ cánh mà bay, cánh nó sè ra như mây, che rợp một phương trời. Lúc biển động, chim Bằng bèn bay sang biển Nam, chỗ ấy xưng là Thiên Trì.

__________________________________________________________________

Vật phẩm:【Côn Bằng Độ Hư Thuật】

Loại hình: Kỳ công dị thuật

Phẩm chất: Tuyệt Phẩm

Côn đại kỷ thiên lý, dương kỳ khí nhật tăng. Nhất thời nga hóa vũ, vạn cổ ký vi Bằng.

Lân tộc trù năng bỉ, Long Môn bất túc đăng. Thiên Trì tương chuyển tỷ, vân dực khoái phi đằng.

Quái hĩ Tề Hài Chí, tráng tai Trang tẩu xưng. Diên phi dữ ngư dược, tằng bất sự khoa căng.

(Côn lớn mấy nghìn dặm, khoe vây dưới mặt trời. Khoảnh khắc thay lông vũ, vạn cổ xưng là Bằng.

Lân tộc nào so được, Long Môn chẳng cần đăng. Chuyển di đến Thiên Trì, chỉ cần vui vỗ cánh.

Tề Hài ghi chuyện lạ, Trang Chu bảo kinh ghê. Chim bay, cá nhảy vọt, có gì để khen chê?)

Bổn kỳ công do Hậu Thiên thập nhị trọng Từ Tiên Hiệp tham ngộ, người học được có thể trong sát na vượt qua một khoảng cách dài. (Hậu Thiên cảnh tối đa mười dặm, Tiên Thiên trăm dặm, Huyền Tàng ngàn dặm, Thần Mạch vạn dặm)

Số lần được phép sử dụng trong ngày: 3 (Làm mới vào đầu giờ Tý mỗi ngày)

*Chú: Nếu người học【Côn Bằng Độ Hư Thuật】sở hữu vảy cá Côn hoặc lông vũ chim Bằng trên người thì không còn bị giới hạn số lần sử dụng.

【Côn Bằng Độ Hư Thuật】có tiềm năng đạt đến Sử Thi.

__________________________________________________________________

Đại điểu giương cánh, Từ Hiền đột ngột xuất hiện đằng trước đầu xe,【Đạn Chỉ Thần Thông】một lần nữa hiển uy, tên hung đồ đã hồn lìa khỏi xác.

Như tiên nhân giáng trần, Từ Hiền từ trên mười trượng cao chậm rãi đáp xuống mặt đất, vận kình vào hai tay chặn lấy chiếc【Bão Nguyên Cực Tốc Xa】vừa mất đi người lái.

Mặc dù có【Giá Y Thần Công】và【Long Tượng Bát Nhã Công】tiếp thêm đảm lực, nhưng hắn dám làm như vậy cũng là nhờ cỗ chiến xa đã mất đi kẻ điều khiển, tốc độ giảm dần đi.

Bằng không, trong lúc nó đang phóng với mã lực cao nhất, sợ là chỉ có thần lực trời sinh như Lý Tự Thành mới đủ gan dạ mà nhảy ra chặn đầu xe.

Phànhhh!! Hai tay của Từ Hiền và phần đầu chiếc【Bão Nguyên Cực Tốc Xa】chạm nhau, cỗ chiến xa theo quán tính ủi thẳng về phía hắn với lực đẩy khổng lồ, khiến chân của Từ Hiền để lại hai đường rãnh dài đến mấy mươi thước trên mặt đất.

Trượt đi chừng hơn chục trượng, cỗ chiến xa cuối cùng cũng chịu ngừng lại trước mặt Từ Hiền, trở thành chiến lợi phẩm của hắn và Lý Tự Thành.

Nhìn gã đệ tử nhà mình đang hì hục chạy tới từ xa, Từ Hiền lắc đầu cười nhạt, trực tiếp thu xác của tên hung đồ vào trong tay áo, sau đó bắt đầu nghiên cứu cách điều khiển【Bão Nguyên Cực Tốc Xa】.

Ngồi trong thùng xe, nhìn gần mười cái chốt cơ quan trước mặt mình, Từ Hiền cảm thấy không nên ấn lung tung chính là quyết định sáng suốt nhất.

Hắn đoán rằng trên người bọn hung đồ kiểu gì cũng có hướng dẫn sử dụng, nếu mà soát không thấy nữa thì hẵng “tìm tòi khám phá” cũng không muộn.

Xe này chẳng mất tiền mua, có hư có hại chẳng thua lỗ gì.

Lý Tự Thành lúc này cũng đuổi kịp theo hắn, vẻ mặt có phần bất cam vì dù hạ thủ trước nhưng vẫn bị tiên sinh nhà mình hớt tay trên. Có điều Lý Tự Thành cũng không hề oán giận, trước bản lĩnh xuyên qua hư không của tiên sinh nhà mình, gã thua tâm phục khẩu phục.

Lý Tự Thành chưa từng chất vấn, thậm chí là chưa từng nghĩ đến việc tại sao Từ Hiền lại không dạy thứ bản lĩnh đó cho mình, đấy chính là điểm đáng quý của gã.

“Tự Thành, ngươi ở đây trông xe, ta trở lại chỗ cũ nhặt xác hai tên kia.” Từ Hiền nhảy khỏi thùng xe, dặn dò Lý Tự Thành.

Ầm!

Người sau dậm mạnh côn sắt trong tay xuống đất, dõng dạc đáp lại: “Tuân mệnh, tiên sinh! Xe còn người còn, xe mất người mất!”

Từ Hiền bật cười: “Nói bậy cái gì.”

Sau đó liền đạp【Trục Nhật Thần Bộ】trở lại chiến trường ban đầu, thu xác hai tên hung đồ đã chết trước đó vào không gian trữ vật.

【Côn Bằng Độ Hư Thuật】một ngày chỉ được phép sử dụng ba lần, nếu không gặp tình huống cần kíp thì Từ Hiền cũng không dám thi triển phung phí.

Chẳng mất bao lâu thì hắn đã quay lại chỗ【Bão Nguyên Cực Tốc Xa】, giũ từ trong tay áo ra thi thể vẫn còn nóng hôi hổi của ba tên hung đồ.

Từ Hiền không nói gì, chỉ cho Lý Tự Thành một ánh, người sau lập tức hiểu ý, xắn áo chạy đến, bắt đầu giúp hắn soát thi.

Hai tháng trời theo tiên sinh lăn lộn, gã đối với mấy việc như này cũng không còn xa lạ gì, thậm chí thủ pháp còn rất là thông thạo.

Loạt xoạt! Loạt xoạt!

Xe nhẹ đường quen, Từ Hiền chẳng mất bao lâu đã tìm tới quyển sách hướng dẫn sử dụng của【Bão Nguyên Cực Tốc Xa】trên người tên hung đồ Hậu Thiên cảnh duy nhất.

Cũng phải, trong ba tên hung đồ thì cảnh giới của kẻ này là thấp nhất, vậy nên nhiệm vụ lái xe hẳn là thuộc về hắn, ôm sách hướng dẫn sử dụng cũng là điều dễ hiểu.

Chẳng mấy chốc đã lột sạch vật có giá trị trên người ba tên hung đồ, Từ Hiền lại cho xác chúng vào trong không gian trữ vật, mấy món chiến lợi phẩm thì để Lý Tự Thành mang lên để trong thùng xe.

Xong xuôi, hắn bắt đầu chuyển sự quan tâm đến quyển sách nhỏ trong tay mình.

Trong ký ức tiền kiếp của Từ Hiền, thường thì sách hướng dẫn sử dụng là thứ rất hay bị vứt đi, nhưng cả võ lâm Trung Nguyên hiếm ai mua Đạo Khí của Bão Nguyên Thành mà dám vứt sách hướng dẫn sử dụng.

Bởi vì nó còn kiêm luôn cả phiếu bảo hành cho Đạo Khí đã mua, một khi mất đi mà Đạo Khí có hỏng hóc gì thì đừng mơ Đạo Thành bảo dưỡng cho.

Từ Hiền mở sách ra, đập vào mắt hắn đầu tiên không phải là phần hướng dẫn lái【Bão Nguyên Cực Tốc Xa】mà là hàng tá trang giới thiệu về các loại Đạo Khí đang kinh doanh của Bão Nguyên Thành, mô tả công năng, giá tiền, thời gian bảo hành đều đủ cả.

Mặc dù thứ này có phần không hợp với bối cảnh thế giới nhưng Từ Hiền nhìn đã quen rồi, nên chẳng thấy có gì quái dị cả.

Soạt… soạt…

Xem giới thiệu đến hoa mắt ù tai, Từ Hiền thế mà cũng chọn được vài món Đạo Khí mình muốn, chờ đến phân hội Đạo Thành gần nhất, hắn nhất định sẽ ghé vào xem xét một hai.

Thân là một đại tác gia có hai bộ sách bán chạy bậc nhất, tiền đối với Từ Hiền không phải là vấn đề.

Hơn nữa tiền dùng mua Đạo Khí cốt chỉ để hắn có thể hành hiệp giúp người dễ dàng hơn mà thôi, vẫn được xem là đem tiền trả lại cho đời, không tính là trái với hứa nguyện ban đầu.

Có lẽ vậy, ai biết được, khụ khụ.

Soạt!

‘Đây rồi.’

Lật đến gần cuối, Từ Hiền mới tìm thấy được phần hướng dẫn lái【Bão Nguyên Cực Tốc Xa】, nó chỉ chiếm vỏn vẹn nửa trang, so với phần giới thiệu sản phẩm thì chẳng đáng là gì.

Hai mắt lia qua, Từ Hiền đọc nhanh như điện, chẳng mấy chốc đã tiếp thu toàn bộ nội dung của phần hướng dẫn.

‘Phanh, gia tốc… ừm, rẽ trái, ngoặt phải, đi lùi… Cũng không có gì phức tạp.’ Từ Hiền đang ngâm cứu cách điều khiển【Bão Nguyên Cực Tốc Xa】thì bỗng nghe Lý Tự Thành la lên một tiếng “oái”.

Hắn ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy tên đệ tử to xác nhà mình đang dùng một tay giữ lấy thành xe, ngăn không cho nó trôi đi.

Lắc đầu cười nhạt, Từ Hiền khép quyển sách trong tay lại, sau đó liền tung người nhảy tới, đáp gọn vào trong thùng xe.

Tìm đến thanh sắt có màu đen nằm giữa hai ghế trước, hắn liền nắm nó kéo ra phía sau một đoạn ngắn, lập tức nghe được tiếng bánh răng va chạm vang lên dưới gầm xe.

Quay đầu lại nhìn Lý Tự Thành, hắn nhẹ giọng bảo gã: “Được rồi, buông ra đi.”

Lý Tự Thành buông tay,【Bão Nguyên Cực Tốc Xa】thế mà không bị trượt đi.

Cảm thấy khó hiểu, gã chợt đưa tay lên gãi đầu, vẻ mặt thành thật hỏi Từ Hiền: “Tiên sinh, người làm hư nó rồi ư?”

“Không phải, cái này gọi là phanh.” Từ Hiền từ tốn đáp lại, sau đó đẩy tay phanh ra đằng trước, đoạn mới nói tiếp: “Ngươi đẩy thử một cái sẽ biết.”

Sau đó giống như nhớ tới điều gì, vội bổ sung thêm: “Nhẹ thôi.”

“Vâng, tiên sinh.” Lý Tự Thành đẩy “nhẹ” một cái, quả nhiên【Bão Nguyên Cực Tốc Xa】lập tức trôi đi.

Từ Hiền lần này không kéo tay phanh, hắn đưa chân đạp xuống một cơ quan ngay dưới chỗ ngồi của mình, cỗ chiến xa liền thắng lại tại chỗ.

Lý Tự Thành nhìn cảnh này, vẻ mặt giống như nhận ra gì đó, gã lớn giọng hỏi: “Tiên sinh, thứ này cũng giống với Thiên Cơ Xa của người đấy ư?”

“Không giống.” Từ Hiền khẽ khàng lắc đầu, sau đó tiếp tục nói: “Nếu chiếc Bão Nguyên Cực Tốc Xa này là một con hổ thì Thiên Cơ Xa của ta chẳng khác nào một con mèo bệnh, không thể so sánh được.”

Từ Hiền đặt tên cho chiếc xe lăn của mình là Thiên Cơ Xa, nhưng tính năng của nó thì còn lâu lắm mới xứng được với cái tên đó, tối thiểu cũng phải chờ nghề【Thợ Mộc】tăng thêm vài cấp mới miễn cưỡng dùng được hai chữ Thiên Cơ.

Ngày mà chiếc xe của Từ Hiền xứng với cái tên mà hắn đặt cho nó kiểu gì cũng sẽ tới, nhưng không phải bây giờ.

Bây giờ là lúc Từ Hiền lái thử con “bảo mã” mới tới tay mình.

Từ Hiền lấy từ trong không gian trữ vật ra một tấm bản đồ, lại đối chiếu với tin tức hiển thị trên【Tầm Hung Kính】, hắn chợt phát hiện thửa lúa kế tiếp đã nằm ngoài Vị Uyên Quân của Giả Châu, muốn tới gặt phải tiến vào Kinh Thạc Phủ thuộc địa hạt Tiền Châu.

Thu lại bản đồ, Từ Hiền triệu hồi Đậu Phụ ra, tên tiểu tử này vẫn đang ngủ ngon lành, nhấm nháp Tụ Linh Mộc, không màng thế sự.

Đặt nó xuống ghế cạnh bên, hắn quay đầu lại nói với Lý Tự Thành: “Tự Thành, lên xe, tiên sinh mang ngươi đi hóng gió.”

Sau đó trong một buổi chiều nắng không quá nhẹ, bụi đất mịt mù, hai người một hươu cưỡi trên một con quái thú được làm từ sắt và gỗ, phóng như bay về địa bàn Kinh Thạc Phủ.

Nơi đấy… có lẽ sẽ là khởi đầu cho một câu chuyện khác?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện