Đường chủ nghe tên thủ hạ kể lại nữ nhân kia làm sao đột nhập, lại xem hắn quơ tay múa chân diễn lại chiêu thức mình nhìn thấy được.

Hắn im lặng một hồi, sau đó chợt cười, nụ cười càng lúc càng lớn, càng không kiêng nể gì, như phát hiện trò cười gì lớn lắm vậy, vang vọng cả sơn động.

“Bạch Long Tinh Kim Thích, vì che giấu môn công phu này nên ả mới hủy thi diệt tích. Ha ha ha, ha ha ha!”

“Thì ra là ả… Chuyện của Thần Long Giáo vốn chẳng liên quan gì đến ta, nhưng nếu ngươi đã không biết điều, ta cũng không ngại bán một tin tức cho lão trùng đầu kia.”

Đường chủ nhìn vào một cái khe hẹp nhỏ trên vách tường, khẩu khí độc địa.

Tên thủ hạ nghe lời của hắn, chợt nhớ đến một vài tin đồn mười năm trước, hắn giống như cũng nhận ra nữ nhân kia là ai rồi.

Ý nghĩ trong lòng xoay chuyển, hắn định nhân cơ hội này xin đi báo tin cho Thần Long Giáo, tiện thể rời xa Bạch Long Trấn, dù sao nơi đây còn có một cao thủ Tiên Thiên vừa giết rất nhiều đồng bọn của mình, thật nguy hiểm quá thay.

Nhưng hắn còn chưa kịp mở lời, đã cảm thấy có một bàn tay đặt lên đầu mình. Tâm trí của hắn lập tức trở nên khủng hoảng tột độ, sự sợ hãi bao trùm trong ánh mắt.

“Đường chủ, xin tha cho ta, xin tha cho ta, đường chủ!”

Hắn hoảng loạn van xin, nhưng kết cục là năm ngón tay của đường chủ bóp chặt vào, rạch phá da đầu, xuyên thủng xương sọ của hắn.

Tên thủ hạ chết không nhắm mắt, gương mặt đầy vẻ khủng bố.

Đường chủ vung tay ném cái xác ra xa mấy trượng, giũ giũ bàn tay cho máu và dịch não văng đi. Hắn tìm cơ quan để đóng mật thất lại, sau đó chậm rãi rời khỏi sơn động.

‘Ta cần thủ hạ, nhưng không cần phế vật.’

Nếu làm việc tốt, hắn tất nhiên sẽ có trọng thưởng, nhưng nếu là hạng tham sống sợ chết thì không cần thiết tồn tại trên đời.



Thái dương xuống núi, trăng treo giữa trời.

Đến hết giờ Dậu Lý Tự Thành mới về đến nhà, lò rèn cũng đã tắt lửa.

Sau khi đóng xong hàng rào, gã còn nghe theo lời căn dặn của tiên sinh, đến tận nhà mỗi đồng học để thông báo rằng ngày mai không cần đến lớp, vì vậy mới trở về trễ như thế.

Cũng may gã sống ở chỗ này từ nhỏ đến lớn nên biết nhà ai ở đâu để tìm, hơn nữa Bạch Long Trấn chẳng rộng lớn là bao, nên không mất quá nhiều thời gian.

Chạy từ phố Đông sang phố Tây, từ phố Nam sang phố Bắc, gõ cửa từng nhà, không kịp nghỉ chân, nhưng trông Lý Tự Thành chẳng có vẻ gì là mệt mỏi.

Ăn lấy ăn để phần cơm mà cha chuẩn bị trước cho mình, gã vệ sinh cá nhân rồi trở về giường ngủ.

Nằm trên giường, Lý Tự Thành suy nghĩ đến những lời sáng nay Từ Hiền nói với Vương lão trưởng trấn. Gã là người thành thật, cũng có hơi ngốc, nhưng không có nghĩa là thiểu năng, cái gì cũng không hiểu.

Tiểu Minh là bị người khác bắt cóc, tiên sinh khi ấy nói rằng hắn có manh mối của bọn chúng.

Tiên sinh để mình thông báo đồng học không cần tới lớp, Lý Tự Thành đoán rằng hắn ngày mai muốn tự mình đối phó bọn họ.

Nghĩ đến hai chân của Từ Hiền, gã đột nhiên cảm thấy lo lắng. Nhưng nhớ tới tiên sinh nhà mình là người có thần thông Tụ Lý Càn Khôn, Lý Tự Thành cũng cảm thấy yên lòng ít nhiều.

Chỉ là vẫn trằn trọc khó ngủ.

“…không vì vinh hoa phú quý, cũng không đủ sức vì thiên hạ thương sinh…”

“…Chẳng vì hai tiếng nhân nghĩa, chỉ vì không thẹn với lòng…”

Lý Tự Thành lẩm bà lẩm bẩm, thần sắc trên mặt lúc thì mờ mịt, lúc thì bừng sáng.

Gã xưa nay luôn mất thời gian rất lâu để học thuộc lòng thứ gì đó, hơn nữa còn rất dễ quên. Nhưng có những lời lẽ Từ Hiền chỉ nói qua một lần mà gã đã lập tức ghi khắc trong đầu, nhớ mãi không quên.

‘Có lẽ ta có thể hỏi tiên sinh xem bản thân có thể học thêm thứ khác không…’

Thần sắc của gã bỗng trở nên nghiêm túc lạ thường, ánh mắt đầy kiên nghị lóe lên giữa màn đêm giống như đã quyết định điều gì.

Cơn mộng mị kéo tới, gã dần dần chìm vào giấc ngủ.



Đêm đã khuya.

Từ Hiền không biết mấy lời tự tô vàng nạm ngọc của mình lại bị Lý Tự Thành nhớ kỹ, có biết cũng chỉ lắc đầu cười tự giễu.

‘Tự Thành a, tiên sinh chẳng qua là mua danh chuộc tiếng mà thôi.’

Gian nhà tranh đơn sơ đã được hắn thu dọn gọn ghẽ trước đó.

【Hóa Thi Phấn – Hiệp】từ lâu đã khô lại, bị hắn bóp vụn thành bột rồi cho vào lọ chứa. Đồng xu mà hắn đoạt được trên người Lý Phú Sinh cũng bị cất vào tủ đồ.

【Rương Tam Tài】chỉ có chín ô chứa đồ, hắn phải loại bỏ một số thứ lặt vặt ra để chứa hai mươi viên bi sắt mua từ chỗ thợ rèn họ Lý.

May mà đống bi này có thể chồng chất số lượng chung một ô đồ.

Đêm nay e rằng lại là một đêm khó ngủ.

Để thuận tiện cho việc mai phục kẻ ẩn nấp ở gần học đường sáng nay, hắn đã quyết định tối nay thừa dịp buổi khuya vắng người, quay trở lại học đường.

Nếu kẻ đó thật cùng một bọn với lũ hung đồ, vậy Từ Hiền tin rằng ngày mai y sẽ lần nữa xuất hiện ở hẻm Hướng Dương.

【Hóa Thi Phấn – Hiệp】,【Nhược Linh Tán – Hiệp】, dùng bi sắt thi triển【Đạn Chỉ Thần Thông】trình độ Giá Khinh Tựu Thục, lại thêm【Giá Y Thần Công】cảnh giới Tiểu Thành.

Dựa vào những gì đang có, Từ Hiền có thể tự tin đối đầu với phần lớn cao thủ Hậu Thiên. Tất nhiên, nếu kẻ địch còn kinh khủng hơn hắn, trên người mang Cửu Âm, Cửu Dương gì đó thì Từ Hiền cũng tâm phục khẩu phục chịu chết.

Mang hệ thống còn không so được với người ta, sống tiếp cũng chỉ mất mặt giới trùng sinh.

Chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng, Từ Hiền rời khỏi nhà tranh, quay trở lại Bạch Long Trấn trong đêm.

Thế giới này không có đèn điện, chỉ có ánh trăng soi đường cho hắn. Cũng may thị lực của Từ Hiền bây giờ rất tốt, năng lực nhìn đêm không quá tệ.

Chờ đột phá đến Tiên Thiên, lục giác được cường hóa thì đêm tối cũng như ban ngày.

Trời khuya, dương suy mà âm thịnh, gió thổi qua hết sức lạnh lẽo, nhưng Từ Hiền vẫn cảm thấy ấm áp, thân mang thần công thì không còn sợ nóng lạnh thông thường.

Tiếng gió thổi u u truyền vào tai, bóng liễu in trên mặt đất thi thoảng lay động khiến khung cảnh có vẻ rợn người, lại thêm trên đường mòn có một người ngồi xe lăn chậm rãi tiến tới, nếu có kẻ bất ngờ nhìn thấy e rằng phải bị dọa tè ra quần.

‘Thế gian liệu có luân hồi, liệu có quỷ thần?’

Một mình “tản bộ” giữa khuya khiến người ta không nhịn được nghĩ vẩn vơ, Từ tiên sinh cũng không là ngoại lệ.

Thức tỉnh ký ức kiếp trước, lại còn sở hữu hệ thống, bản thân hắn đã tự có câu trả lời.

‘Có lời đồn rằng đạo sĩ có thể dùng bùa chú, phép thuật, ở Bắc địa ngoài cửu châu còn có yêu quái tồn tại, cũng không biết là thật hay giả.’

Từ Hiện tự hỏi nếu yêu quái tồn tại thì liệu mấy thứ độc dược của mình có tác dụng với nó không. Bởi đâu thể lấy chuẩn mực thiện ác của nhân loại mà gán cho chúng được, trừ khi hệ thống cưỡng ép lấy đạo đức con người để bình phán vạn vật.

var _avlVar=_avlVar||[];_avlVar.push(["6f8adab64618480bb109e5dcefadecf7","[yo_page_url]","[width]","[height]"]);

Thế thì lại giống như đám tiểu thuyết gia, viết tiên Phật thần linh, viết yêu ma quỷ quái nhưng kiểu gì cũng mang một phần nhân tính.

Từ Hiền cứ vậy tiến về Bạch Long Trấn, trong đầu nghĩ chuyện thần tiên yêu quái.

Nhưng mà yêu quái không có, đạo sĩ thì có một tên.

Bặc!

Xe lăn chợt dừng lại, hoặc nói đúng hơn là bị giữ lại.

Trên trán Từ Hiền chảy xuống một giọt mồ hôi lạnh. Có thể bị tiếp cận mà không hề hay biết, đồng nghĩa với việc tính mệnh của hắn cũng nằm trong tay người ta.

“Vô Lượng Thiên Tôn! Thí chủ, ngươi có thấy oan hồn nào đi ngang qua đây?”

Một giọng nói bình thản vang lên sau lưng hắn, nghe không ra vui giận.

Từ Hiền dù kiếm đảm cầm tâm nhưng khi nghe hỏi vậy, tim hắn cũng dừng lại một nhịp.

Lẽ nào đây chính là đi đêm có ngày gặp ma? Từ Hiền ngồi yên bất động, bắt đầu suy tính xem nên làm thế nào, nhưng chưa đợi hắn có đối sách thì người sau lưng đã tự trả lời:

“A, thì ra nó ở kia.”

“Thí chủ bảo trọng, đêm khuya chớ nên ra đường, bần đạo đi trước, Vô Lượng Thiên Tôn!”

Vụt!

Sau đó Từ Hiền chỉ thấy một vệt thanh quang xẹt qua trước mặt mình trong chớp mắt, bàn tay kìm giữ xe lăn của hắn đã không còn.

‘Xem ra chỉ là cao thủ võ lâm đi ngang qua.’

Hắn thầm thở phào, dù người kia khuyên chớ ra đường nhưng hắn vẫn muốn thực hiện ý nghĩ ban đầu của mình, nửa đêm vào Bạch Long Trấn.

Nhưng vừa đặt tay lên bánh xe định lăn đi, Từ Hiền một lần nữa cảm nhận được xe lăn của mình bị giữ chặt, không thể nhúc nhích một li.

‘Lại tới?’

Giọt mồ hôi lạnh thứ hai chảy xuống, lần này hắn nghe có một giọng nói ấm áp sau lưng mình, âm thanh có phần trẻ trung, vừa vui vừa buồn:

“A Di Đà Phật! Thí chủ, ngươi có thấy một vị đạo sĩ ngang qua đây không?”

Từ lúc ta mặc cái áo mới này, chưa thấy con đạo sĩ này đi ngang qua đây cả.

Từ Hiền cũng không dám nói như vậy, hắn chỉ tay về chỗ mà vệt thanh quang xẹt qua trước mắt mình khi nãy, giọng không cảm xúc:

“Hướng đó.”

“Đa tạ thí chủ, bần tăng xin cáo từ, A Di Đà Phật.”

Lần này đến một dấu hiệu cũng không gặp, hắn đã có lại quyền điều khiển xe lăn, nhưng Từ Hiền vẫn ở yên tại chỗ.

‘Chẳng lẽ ta nên trở về?’

~o0o~
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện