Lý Tự Thành gặp vị thi nhân cùng họ với mình đang nói năng lung tung lại đột ngột rút kiếm đâm người, gã khá giật mình, nhưng nhớ lời tiên sinh vừa dặn phải ăn cho hết, hơn nữa từ nhỏ cũng nghe cha dạy không được bỏ mứa thức ăn, thế là trực tiếp nhấc cái bàn chạy đến góc hành lang ăn tiếp, tránh xa cuộc ẩu đả.
Mặc dù Lý Tự Thành nhận ra thái độ của tiên sinh nhà mình đối với Lý Bất Mặc rất hảo hữu, đối với đám người kia thì lạnh nhạt, xa lánh, nhưng không có sự ra hiệu của Từ Hiền, gã sẽ không tùy tiện can thiệp vào chuyện này.
Ít nhất thì lúc này vị Lý tiền bối kia trông có vẻ như không cần người khác giúp đỡ.
Vút!
Mũi kiếm đâm tới nhanh như tia chớp, kiếm khí sắc bén cắt rơi một nhúm tóc nhỏ, Trác Thủy Phân lại không hề có chút nao núng nào, nghiêng người sang trái nửa thân vị tránh khỏi.
Gặp kiếm chiêu của Lý Bất Mặc biến đổi thần tốc, lưỡi kém xoay ngang chém tới yết hầu mình, lão chỉ cười nhạt một tiếng, thần sắc bình thản như đã dự đoán được từ trước, nâng mộc trượng lên đỡ lấy một kiếm này.
Nói là mộc trượng, nhưng có vẻ như thứ nguyên liệu làm nên cây gậy này của Trác Thủy Phân không phải hàng thông thường, sợ rằng cũng là loại trân bảo như Tụ Linh Mộc của Từ Hiền, thậm chí còn quý giá hơn cũng chưa biết chừng.
Vậy nên lưỡi kiếm sắc bén của Thi Quân chém vào chẳng hề khiến mộc trượng suy suyễn chút nào, lúc y thu kiếm lại, chỗ lưỡi kiếm chạm vào gần như không để lại được hậu quả gì, chỉ có một vết ngấn màu trắng nhạt tồn tại được vài hơi thở rồi cũng hoàn toàn biến mất.
Lý Bất Mặc đoạt trước tiên cơ nhưng lại không chiếm được thượng phong, có điều Trác Thủy Phân tựa như cũng không muốn thừa thế xông lên.
Ngược lại, lão nhân lúc y thu kiếm mà nhún người nhảy về phía sau, để cho bốn tên cao thủ Tiên Thiên: Đoạn Nhạc Kiếm, Truy Phong Đao, Vô Hại Tri Chu và Băng Hỏa Song Đầu Xà cùng tiến lên vây đánh Lý Bất Mặc.
Nếu phải tự mình đối quyết với Thi Quân, vậy Lão Thuyết Thư còn mời bốn người bọn chúng đến trợ giúp làm gì.
Phải, bốn tên cao thủ Tiên Thiên này là do Trác Thủy Phân cố ý mời đến. Để thỉnh bọn chúng đến trợ giúp mình cướp đoạt hai mươi tư cái Tàng Vân Lệnh, có lẽ cái giá mà lão hứa trả cho những kẻ này không được nhẹ nhàng gì cho cam.
Nhưng đắt rẻ thế nào là chuyện chỉ người trong cuộc biết, cũng là chuyện của quá khứ. Còn ở hiện tại, sau khi lão Trác lui ra, Đoạn Nhạc Kiếm – Hách Tiểu Thông đã rút thanh đại kiếm của mình ra khỏi vỏ, giơ cao bổ tới, trở thành tiên phong của nhóm bốn người.
Cái danh hiệu mà Hách Tiểu Thông tự xưng cũng chính là tên của bộ kiếm pháp mà đang sử dụng.
Kiếm pháp Trung Thừa Thiên cấp, cảnh giới Dung Hội Quán Thông:【Đoạn Nhạc Kiếm Pháp】
Có người nói “nhất tấc trường, nhất tấc cường”, thanh kiếm trong tay Lý Bất Mặc tuy đã dài hơn trường kiếm bình thường, nhưng so với đại kiếm của họ Hách thì vẫn kém hơn nửa thước, so về bề rộng lại càng chỉ bằng một phần ba, liệu y có vì thế mà gặp bất lợi? Câu trả lời là: Không thể nào.
Chênh lệch đến năm tiểu cảnh giới, Hách Tiểu Thông có dài… đại kiếm của Hách Tiểu Thông có dài thêm ba mươi thước cũng không đủ để bù đắp lại được.
Huống chi, cả về trình độ kiếm thuật thì Đoạn Nhạc Kiếm hoàn toàn không đủ tư cách xách giày cho Thiên Nhai Dị Khách.
Choenggg!
Kiếm quang lấp lóe, đối thủ hoàn toàn chẳng thể nhìn thấy Lý Bất Mặc đã ra chiêu thế nào, chỉ thấy lúc này y đã dùng mũi kiếm chống thẳng vào phần che tay của thanh đại kiếm, ép cho nó không cách nào tiến thêm được dù chỉ một tấc.
Keng!
Dễ dàng gạt thanh đại kiếm sang phải giúp bản thân chắn lại lưỡi đao của Truy Phong Đao – Điền Minh, Lý Bất Mặc đột nhiên chồm người tới trước, trường kiếm trong tay đâm thẳng đến giữa mi tâm Hách Tiểu Thông.
Kiếm pháp Thượng Thừa Thiên cấp, cảnh giới Siêu Phàm Nhập Thánh:【Phong Nhã Kiếm Pháp】
Nói Hác Tiểu Thông không đủ xách giày cho Lý Bất Mặc là còn đề cao hắn, bởi lẽ không những tu luyện kiếm pháp có phẩm giai tốt hơn, tu tập tới trình độ cao hơn,【Phong Nhã Kiếm Pháp】còn là bộ võ học do chính Lý Bất Mặc tự sáng tạo ra.
Đúng vậy, y tự sáng tạo ra nó, hơn nữa không phải mới gần đây mà là hơn tám năm trước.
Tám năm trước, hai mươi hai tuổi, ngoại trừ cái danh Thi Quân mà thiên hạ đều hay, Lý Bất Mặc còn sở hữu một danh xưng khác mà chỉ có chính y biết được.
Võ đạo tông sư.
Năm đó【Phong Nhã Kiếm Pháp】chỉ có phẩm chất Hạ Thừa Địa cấp, trải qua tám năm mài dũa, nó đã đạt tới Thượng Thừa Thiên cấp, hơn nữa cách Thánh cấp cũng chẳng còn bao xa.
Kinh khủng hơn nữa là nó không phải môn võ học duy nhất mà Lý Bất Mặc sáng tạo ra được.
Hách Tiểu Thông không qua nổi hai chiêu trước y, gặp trường kiếm đâm tới, hắn đã không còn kịp phản ứng, giống như chỉ có thể chờ chết.
Nhưng họ Hách không quá sợ hãi, bởi hắn không phải đang chiến đấu một mình.
Kangg!
Sài Thoái giơ hai cây đoản kích của mình thành hình chữ thập, ra tay như điện, rất là chuẩn xác kẹp lại mũi kiếm của Lý Bất Mặc, không cho nó tiến thêm một li một tấc nào.
Đã có hắn đứng ra kiềm chế đối phương, kẻ duy nhất còn chưa ra tay trong bốn tên cao thủ Tiên Thiên tất nhiên không thể bỏ lỡ cơ hội này.
Vô Hại Tri Chu – Ân Hợp không biết từ lúc nào đã vòng đến sau lưng Lý Bất Mặc, một tay của hắn chắp ra đằng sau, tay còn lại để ở bên hông, cổ tay vẫy nhẹ một cái liền thôi.
Mặc dù vô thanh vô tức, nhưng thiên địa có thể làm chứng cho Ân Hợp là hắn đã xuất thủ rồi.
Hơn nữa không cần đến thiên địa, phản ứng tiếp theo của Lý Bất Mặc sau cú vẫy tay của họ Ân cũng đủ để chứng minh điều đó.
Vận kình vào tay cầm kiếm, Lý Bất Mặc xoay mạnh chuôi kiếm, khiến ba thước thanh phong trong tay không ngừng xoay tròn, kiếm khí xoắn tít cả vào nhau, gạt mở song kích của Sài Thoái, thoát đi một cách dễ dàng.
Nhưng không hề ham chiến, vừa thu hồi được binh khí, y nấc một hơi đầy men, bước chân loạng choạng như đã say bí tỉ, xiêu bên trái, vẹo bên phải, lúc thì ngã ngửa ra sau, lúc thì chúi đầu tới trước, cước bộ hoàn toàn chẳng có chút chương pháp gì, thế mà lại nhẹ nhàng tránh khỏi đòn kiếm chém, cú đao chặt của Hách Tiểu Thông và Điền Minh.
Hơn nữa thân là người ra đòn hiểm nhất, Ân Hợp biết y vừa mới không chỉ né được hai đòn mà chính xác phải là ba. Cú vẫy tay nhẹ nhàng mới nãy của hắn thật ra là thủ pháp thi triển của một loại ám khí độc môn, xưng là【Thổ Ti Tuyệt Mệnh Châm】, có phẩm giai đạt đến Thượng Thừa Hạ cấp, tán nhân giang hồ thường cũng chỉ dám mơ đến võ học cấp độ này mà thôi.
Nhưng so với thứ bộ pháp say xỉn của Lý Bất Mặc, loại châm pháp này lại hoàn toàn không đủ sánh vai.
Thân pháp Tuyệt Học Nhân cấp, cảnh giới Đăng Phong Tạo Cực:【Túy Tiên Bộ Pháp】
Đây chính môn võ học còn lại mà Lý Bất Mặc đã sáng tạo, nói ra có vẻ khó tin, nhưng cách mà y lĩnh ngộ ra được môn khinh công Tuyệt Học này thật sự chẳng có gì diệu kỳ, chỉ đơn giản là sau nhiều lần say rượu đi lại lung tung bỗng ngộ ra mà thôi.
Loạng chà loạng choạng, không hổ là thân pháp Tuyệt Học, tốc độ của Lý Bất Mặc nhoáng cả đã tăng lên chóng cả mặt, trong lầu khắp nơi đều có tàn ảnh của y, cái thì ngã lăn ra sàn, cái thì chổng mông lên trời, chẳng có một cái nào có bộ dạng ra hồn.
Nếu không nói ra, sợ rằng chẳng ai có thể tin được đây lại là biểu hiện lúc thi triển của một bộ võ học cao thâm.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, giá trị cốt lõi của võ học đến cùng vẫn nằm ở chỗ nó có hiệu quả thực chiến thế nào, không phải hoa lệ ra sao.
Hiển nhiên, với việc bốn tên cao thủ Tiên Thiên bị【Túy Tiên Bộ Pháp】làm cho hoa mắt chóng mặt, đây quả thật là một môn thân pháp nhất đẳng.
“Ngã túy quân phục lạc, đào nhiên cộng vong cơ.”
Ta ngươi kẻ xỉn người say, lâng lâng hớn hở mặc thây chuyện đời.
Lý Bất Mặc cao giọng ngâm thơ, kiếm thế của y bất chợt bùng lên, bao phủ không gian lầu hai, làm cho tất cả những người đang có ở đây bỗng cảm thấy đầu óc choáng váng, phản xạ trở nên trì độn, tinh thần không còn được minh mẫn như lúc bình thường.
Thừa cơ mà nhập, Lý Bất Mặc tận dụng ưu thế lúc này, một chiêu Trường Hà Băng Tắc Xuyên đâm về phía Hách Tiểu Thông, mũi kiếm lạnh lẽo nhắm thẳng vào Đan Điền của hắn.
Những người còn lại, không ai có thể giải cứu cho họ Hách lúc này, ngoại trừ một người.
Lão Thuyết Thư – Trác Thủy Phân.
Lắc đầu một cái để giải tỏa cảm giác chếnh choáng, lão hừ lạnh một tiếng, đồng thời ném mạnh cây mộc trượng trong tay về phía Lý Bất Mặc, ý đồ vây Ngụy cứu Triệu.
Kình phong mạnh mẽ ập tới, lão Trác quả thật đã được như nguyện, Lý Bất Mặc kiếm ra nửa đường đã phải thu về chắn lại đòn ném gậy của lão.
Kanggg!
Trượng và kiếm va chạm, mặc dù không có chủ nhân tiếp thêm sức lực nhưng cây mộc trượng vẫn đủ sức đẩy lùi đối thủ.
Thân hình của Lý Bất Mặc trượt về phía sau, nhưng trông y không có chút gì là nao núng, ngược lại ngửa đầu cười ha hả, thuận theo đường lui mà giơ kiếm chém về phía Điền Minh.
Kiếm quang bao phủ đỉnh đầu người sau, y cao giọng mà ngâm rằng: “Cao sơn tuyết ám thiên!”
Cây mộc trượng của Trác Thủy Phân sau khi đẩy lùi Lý Bất Mặc liền theo quỹ tích cũ bay trở lại bên cạnh lão, nhưng đồng thời điểm đó thì chiêu Cao Sơn Tuyết Ám Thiên cũng đã tới đòi mạng Điền Minh, họ Trác muốn một lần nữa cứu nguy cho đồng bọn cũng không kịp rồi.
Liệu Truy Phong Đao có phải là kẻ đầu tiên ngã xuống dưới kiếm của Thi Quân trong trận chiến nơi Đoạn Nghĩa Lâu, xin chờ hạ hồi phân giải.
Mặc dù Lý Tự Thành nhận ra thái độ của tiên sinh nhà mình đối với Lý Bất Mặc rất hảo hữu, đối với đám người kia thì lạnh nhạt, xa lánh, nhưng không có sự ra hiệu của Từ Hiền, gã sẽ không tùy tiện can thiệp vào chuyện này.
Ít nhất thì lúc này vị Lý tiền bối kia trông có vẻ như không cần người khác giúp đỡ.
Vút!
Mũi kiếm đâm tới nhanh như tia chớp, kiếm khí sắc bén cắt rơi một nhúm tóc nhỏ, Trác Thủy Phân lại không hề có chút nao núng nào, nghiêng người sang trái nửa thân vị tránh khỏi.
Gặp kiếm chiêu của Lý Bất Mặc biến đổi thần tốc, lưỡi kém xoay ngang chém tới yết hầu mình, lão chỉ cười nhạt một tiếng, thần sắc bình thản như đã dự đoán được từ trước, nâng mộc trượng lên đỡ lấy một kiếm này.
Nói là mộc trượng, nhưng có vẻ như thứ nguyên liệu làm nên cây gậy này của Trác Thủy Phân không phải hàng thông thường, sợ rằng cũng là loại trân bảo như Tụ Linh Mộc của Từ Hiền, thậm chí còn quý giá hơn cũng chưa biết chừng.
Vậy nên lưỡi kiếm sắc bén của Thi Quân chém vào chẳng hề khiến mộc trượng suy suyễn chút nào, lúc y thu kiếm lại, chỗ lưỡi kiếm chạm vào gần như không để lại được hậu quả gì, chỉ có một vết ngấn màu trắng nhạt tồn tại được vài hơi thở rồi cũng hoàn toàn biến mất.
Lý Bất Mặc đoạt trước tiên cơ nhưng lại không chiếm được thượng phong, có điều Trác Thủy Phân tựa như cũng không muốn thừa thế xông lên.
Ngược lại, lão nhân lúc y thu kiếm mà nhún người nhảy về phía sau, để cho bốn tên cao thủ Tiên Thiên: Đoạn Nhạc Kiếm, Truy Phong Đao, Vô Hại Tri Chu và Băng Hỏa Song Đầu Xà cùng tiến lên vây đánh Lý Bất Mặc.
Nếu phải tự mình đối quyết với Thi Quân, vậy Lão Thuyết Thư còn mời bốn người bọn chúng đến trợ giúp làm gì.
Phải, bốn tên cao thủ Tiên Thiên này là do Trác Thủy Phân cố ý mời đến. Để thỉnh bọn chúng đến trợ giúp mình cướp đoạt hai mươi tư cái Tàng Vân Lệnh, có lẽ cái giá mà lão hứa trả cho những kẻ này không được nhẹ nhàng gì cho cam.
Nhưng đắt rẻ thế nào là chuyện chỉ người trong cuộc biết, cũng là chuyện của quá khứ. Còn ở hiện tại, sau khi lão Trác lui ra, Đoạn Nhạc Kiếm – Hách Tiểu Thông đã rút thanh đại kiếm của mình ra khỏi vỏ, giơ cao bổ tới, trở thành tiên phong của nhóm bốn người.
Cái danh hiệu mà Hách Tiểu Thông tự xưng cũng chính là tên của bộ kiếm pháp mà đang sử dụng.
Kiếm pháp Trung Thừa Thiên cấp, cảnh giới Dung Hội Quán Thông:【Đoạn Nhạc Kiếm Pháp】
Có người nói “nhất tấc trường, nhất tấc cường”, thanh kiếm trong tay Lý Bất Mặc tuy đã dài hơn trường kiếm bình thường, nhưng so với đại kiếm của họ Hách thì vẫn kém hơn nửa thước, so về bề rộng lại càng chỉ bằng một phần ba, liệu y có vì thế mà gặp bất lợi? Câu trả lời là: Không thể nào.
Chênh lệch đến năm tiểu cảnh giới, Hách Tiểu Thông có dài… đại kiếm của Hách Tiểu Thông có dài thêm ba mươi thước cũng không đủ để bù đắp lại được.
Huống chi, cả về trình độ kiếm thuật thì Đoạn Nhạc Kiếm hoàn toàn không đủ tư cách xách giày cho Thiên Nhai Dị Khách.
Choenggg!
Kiếm quang lấp lóe, đối thủ hoàn toàn chẳng thể nhìn thấy Lý Bất Mặc đã ra chiêu thế nào, chỉ thấy lúc này y đã dùng mũi kiếm chống thẳng vào phần che tay của thanh đại kiếm, ép cho nó không cách nào tiến thêm được dù chỉ một tấc.
Keng!
Dễ dàng gạt thanh đại kiếm sang phải giúp bản thân chắn lại lưỡi đao của Truy Phong Đao – Điền Minh, Lý Bất Mặc đột nhiên chồm người tới trước, trường kiếm trong tay đâm thẳng đến giữa mi tâm Hách Tiểu Thông.
Kiếm pháp Thượng Thừa Thiên cấp, cảnh giới Siêu Phàm Nhập Thánh:【Phong Nhã Kiếm Pháp】
Nói Hác Tiểu Thông không đủ xách giày cho Lý Bất Mặc là còn đề cao hắn, bởi lẽ không những tu luyện kiếm pháp có phẩm giai tốt hơn, tu tập tới trình độ cao hơn,【Phong Nhã Kiếm Pháp】còn là bộ võ học do chính Lý Bất Mặc tự sáng tạo ra.
Đúng vậy, y tự sáng tạo ra nó, hơn nữa không phải mới gần đây mà là hơn tám năm trước.
Tám năm trước, hai mươi hai tuổi, ngoại trừ cái danh Thi Quân mà thiên hạ đều hay, Lý Bất Mặc còn sở hữu một danh xưng khác mà chỉ có chính y biết được.
Võ đạo tông sư.
Năm đó【Phong Nhã Kiếm Pháp】chỉ có phẩm chất Hạ Thừa Địa cấp, trải qua tám năm mài dũa, nó đã đạt tới Thượng Thừa Thiên cấp, hơn nữa cách Thánh cấp cũng chẳng còn bao xa.
Kinh khủng hơn nữa là nó không phải môn võ học duy nhất mà Lý Bất Mặc sáng tạo ra được.
Hách Tiểu Thông không qua nổi hai chiêu trước y, gặp trường kiếm đâm tới, hắn đã không còn kịp phản ứng, giống như chỉ có thể chờ chết.
Nhưng họ Hách không quá sợ hãi, bởi hắn không phải đang chiến đấu một mình.
Kangg!
Sài Thoái giơ hai cây đoản kích của mình thành hình chữ thập, ra tay như điện, rất là chuẩn xác kẹp lại mũi kiếm của Lý Bất Mặc, không cho nó tiến thêm một li một tấc nào.
Đã có hắn đứng ra kiềm chế đối phương, kẻ duy nhất còn chưa ra tay trong bốn tên cao thủ Tiên Thiên tất nhiên không thể bỏ lỡ cơ hội này.
Vô Hại Tri Chu – Ân Hợp không biết từ lúc nào đã vòng đến sau lưng Lý Bất Mặc, một tay của hắn chắp ra đằng sau, tay còn lại để ở bên hông, cổ tay vẫy nhẹ một cái liền thôi.
Mặc dù vô thanh vô tức, nhưng thiên địa có thể làm chứng cho Ân Hợp là hắn đã xuất thủ rồi.
Hơn nữa không cần đến thiên địa, phản ứng tiếp theo của Lý Bất Mặc sau cú vẫy tay của họ Ân cũng đủ để chứng minh điều đó.
Vận kình vào tay cầm kiếm, Lý Bất Mặc xoay mạnh chuôi kiếm, khiến ba thước thanh phong trong tay không ngừng xoay tròn, kiếm khí xoắn tít cả vào nhau, gạt mở song kích của Sài Thoái, thoát đi một cách dễ dàng.
Nhưng không hề ham chiến, vừa thu hồi được binh khí, y nấc một hơi đầy men, bước chân loạng choạng như đã say bí tỉ, xiêu bên trái, vẹo bên phải, lúc thì ngã ngửa ra sau, lúc thì chúi đầu tới trước, cước bộ hoàn toàn chẳng có chút chương pháp gì, thế mà lại nhẹ nhàng tránh khỏi đòn kiếm chém, cú đao chặt của Hách Tiểu Thông và Điền Minh.
Hơn nữa thân là người ra đòn hiểm nhất, Ân Hợp biết y vừa mới không chỉ né được hai đòn mà chính xác phải là ba. Cú vẫy tay nhẹ nhàng mới nãy của hắn thật ra là thủ pháp thi triển của một loại ám khí độc môn, xưng là【Thổ Ti Tuyệt Mệnh Châm】, có phẩm giai đạt đến Thượng Thừa Hạ cấp, tán nhân giang hồ thường cũng chỉ dám mơ đến võ học cấp độ này mà thôi.
Nhưng so với thứ bộ pháp say xỉn của Lý Bất Mặc, loại châm pháp này lại hoàn toàn không đủ sánh vai.
Thân pháp Tuyệt Học Nhân cấp, cảnh giới Đăng Phong Tạo Cực:【Túy Tiên Bộ Pháp】
Đây chính môn võ học còn lại mà Lý Bất Mặc đã sáng tạo, nói ra có vẻ khó tin, nhưng cách mà y lĩnh ngộ ra được môn khinh công Tuyệt Học này thật sự chẳng có gì diệu kỳ, chỉ đơn giản là sau nhiều lần say rượu đi lại lung tung bỗng ngộ ra mà thôi.
Loạng chà loạng choạng, không hổ là thân pháp Tuyệt Học, tốc độ của Lý Bất Mặc nhoáng cả đã tăng lên chóng cả mặt, trong lầu khắp nơi đều có tàn ảnh của y, cái thì ngã lăn ra sàn, cái thì chổng mông lên trời, chẳng có một cái nào có bộ dạng ra hồn.
Nếu không nói ra, sợ rằng chẳng ai có thể tin được đây lại là biểu hiện lúc thi triển của một bộ võ học cao thâm.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, giá trị cốt lõi của võ học đến cùng vẫn nằm ở chỗ nó có hiệu quả thực chiến thế nào, không phải hoa lệ ra sao.
Hiển nhiên, với việc bốn tên cao thủ Tiên Thiên bị【Túy Tiên Bộ Pháp】làm cho hoa mắt chóng mặt, đây quả thật là một môn thân pháp nhất đẳng.
“Ngã túy quân phục lạc, đào nhiên cộng vong cơ.”
Ta ngươi kẻ xỉn người say, lâng lâng hớn hở mặc thây chuyện đời.
Lý Bất Mặc cao giọng ngâm thơ, kiếm thế của y bất chợt bùng lên, bao phủ không gian lầu hai, làm cho tất cả những người đang có ở đây bỗng cảm thấy đầu óc choáng váng, phản xạ trở nên trì độn, tinh thần không còn được minh mẫn như lúc bình thường.
Thừa cơ mà nhập, Lý Bất Mặc tận dụng ưu thế lúc này, một chiêu Trường Hà Băng Tắc Xuyên đâm về phía Hách Tiểu Thông, mũi kiếm lạnh lẽo nhắm thẳng vào Đan Điền của hắn.
Những người còn lại, không ai có thể giải cứu cho họ Hách lúc này, ngoại trừ một người.
Lão Thuyết Thư – Trác Thủy Phân.
Lắc đầu một cái để giải tỏa cảm giác chếnh choáng, lão hừ lạnh một tiếng, đồng thời ném mạnh cây mộc trượng trong tay về phía Lý Bất Mặc, ý đồ vây Ngụy cứu Triệu.
Kình phong mạnh mẽ ập tới, lão Trác quả thật đã được như nguyện, Lý Bất Mặc kiếm ra nửa đường đã phải thu về chắn lại đòn ném gậy của lão.
Kanggg!
Trượng và kiếm va chạm, mặc dù không có chủ nhân tiếp thêm sức lực nhưng cây mộc trượng vẫn đủ sức đẩy lùi đối thủ.
Thân hình của Lý Bất Mặc trượt về phía sau, nhưng trông y không có chút gì là nao núng, ngược lại ngửa đầu cười ha hả, thuận theo đường lui mà giơ kiếm chém về phía Điền Minh.
Kiếm quang bao phủ đỉnh đầu người sau, y cao giọng mà ngâm rằng: “Cao sơn tuyết ám thiên!”
Cây mộc trượng của Trác Thủy Phân sau khi đẩy lùi Lý Bất Mặc liền theo quỹ tích cũ bay trở lại bên cạnh lão, nhưng đồng thời điểm đó thì chiêu Cao Sơn Tuyết Ám Thiên cũng đã tới đòi mạng Điền Minh, họ Trác muốn một lần nữa cứu nguy cho đồng bọn cũng không kịp rồi.
Liệu Truy Phong Đao có phải là kẻ đầu tiên ngã xuống dưới kiếm của Thi Quân trong trận chiến nơi Đoạn Nghĩa Lâu, xin chờ hạ hồi phân giải.
Danh sách chương