“Phục Quang thành ngoại, Đoạn Nghĩa Lâu. Tọa Vong Dị Khách tặng Thiên Nhai.”

Viết mười bốn chữ này ở mặt sau, Từ Hiền lại lật về mặt trước của bức thư họa, cảm thấy có phần hài lòng với tân tác của mình.

Lý Bất Mặc sau một hồi thi hứng tràn lan, uống rượu ngâm thơ thì cũng đã tỉnh táo trở lại, nghề【Thư Pháp Gia】của Từ Hiền chỉ mới cấp độ sáu… giờ là cấp bảy mà thôi, chưa đạt tới trình độ có thể viết một chữ khiến y say nửa đời.

Gặp Từ Hiền tự tay treo bức họa lên tường, che lại phần gỗ khác màu, Lý Bất Mặc nghiêng đầu nhìn sang, trước tiên đọc được hai câu thơ của mình, sau đó lại quan sát nội dung của bức tranh.

Tiêu dao tự tại, ý cảnh trong bức Thiên Nhai Dị Khách Du Hải Đồ này chỉ có bốn chữ ấy, đơn giản mà bình phàm.

Bức họa này chẳng những có tranh minh họa, số lượng tự cũng là nhiều nhất, nhưng thứ ý chí nó ẩn chứa lại là nhạt nhất, như có như không. So với những bức đơn điệu đến nỗi chỉ có mỗi một chữ như TÂM, BÌNH, KHÍ, HÒA, năng lực ảnh hưởng đến tâm trí người khác của nó còn thấp hơn, loại cảm giác trái ngược này quả thật có phần thú vị.

Nhưng Lý Bất Mặc cảm thấy như vậy mới đúng, bởi tiêu dao tự tại phải là do mỗi người tự tìm thấy, nếu bị ngoại vật ảnh hưởng đến, tâm trí bị thay đổi mới được như vậy, thế còn là tiêu dao tự tại đúng nghĩa sao? Nhìn thấy bóng lưng của mình ở trong tranh, Lý Bất Mặc khẽ thán: “Ngự kiếm phi hành, môn kỳ công này nghe đâu thất truyền đã lâu, cũng không biết có thật sự tồn tại trên đời hay chăng!”

Lắc đầu một cái bày tỏ tiếc nuối, y lại quay sang chắp tay nói tạ với Từ Hiền: “Có thể trở thành nguồn cảm hứng cho Từ tiên sinh trổ tài đan thanh, tạo nên diệu tác bực này, Lý mỗ vinh hạnh rồi!”

Từ Hiền thấy vậy bèn đáp lễ lại, sau đó lắc đầu cười nhạt, bảo rằng không dám nhận.

Lý Bất Mặc cười bảo: “Khiêm tốn quá mức chính là kiêu ngạo.”

Sau đó lại trỏ lên bức tranh, nói ra nghi vấn trong lòng y lúc này: “Từ tiên sinh, tranh này của ngươi đã rất tốt, Lý mỗ nhìn đâu cũng không thấy khuyết điểm, nhưng trong lòng vẫn luôn có cảm giác thiếu thiếu gì đó. Đây chỉ là chút cảm thụ nông cạn của Lý mỗ, hẳn Từ tiên sinh ngươi cũng không nhỏ mọn đến mức vì vậy mà ghét bỏ ta chứ?”

Nghe giọng điệu nửa đùa nửa thật của y, Từ Hiền chỉ biết lắc đầu khoát tay, nở nụ cười tỏ vẻ bản thân sẽ không vì đó bận lòng.

Đồng thời cũng thầm cảm khái trước thứ trực giác kỳ diệu của Lý Bất Mặc, bởi vì hắn biết cảm thụ của y là đúng.

Bức Thiên Nhai Dị Khách Du Hải Đồ xác thực có thiếu thốn, bởi lẽ nó vốn dĩ có thể chuyển động, nhưng vì Từ Hiền không dùng giấy Thông Linh mà lại dùng giấy thường để vẽ cho nên mất đi loại kỳ hiệu ấy.

Có điều hắn làm vậy là chính xác, bởi Từ Hiền muốn để bức vẽ này ở lại Đoạn Nghĩa Lâu, nếu mà hắn dám làm cho tranh trên giấy có thể chuyển động…

Sợ là chưa quá ba ngày, hắn sẽ bị truy lùng trên khắp cửu châu mất.

Từ Hiền từ lâu đã có quyết định, trừ khi bản thân có thực lực chí ít là Huyền Tàng, bằng không thì đối với những thứ thần dị như tranh vẽ có thể chuyển động, tiểu thuyết thần lâm kỳ cảnh, hắn chỉ có thể giấu nhẹm đi, ngoại trừ một số ít người được xem là hảo hữu ra thì không ai được phép biết tới.

“Chắc là Lý huynh nói thứ này.” Cười nhạt một tiếng, Từ Hiền lấy từ trong ống tay áo ra một cái ấn nhỏ làm bằng ngọc thạch, ngoại hình vuông vức, mặt trên có tạc một con long quy đang nằm yên giấc, lưng cõng một viên ngọc châu.

__________________________________________________________________

Vật phẩm:【Truyền Linh Ấn】

Loại hình: Kỳ vật

Phẩm chất: Phổ thông

Kỳ thư và diệu sách, mấy ai được đọc qua?

Tiểu ấn tàng thần linh, truyền pháp đến mọi nhà.

*Chú: Thăng cấp nghề văn hóa【Tiểu Thuyết Gia】giúp tăng cao phẩm chất của【Truyền Linh Ấn】

__________________________________________________________________

Ấn này diệu dụng vô cùng, nhưng bây giờ Từ Hiền hoàn toàn không dám dùng đến cái diệu đó, chỉ có thể sử dụng như một con dấu thông thường.

Tâm ý hóa thành chu sa, Từ Hiền đóng nhẹ【Truyền Linh Ấn】lên góc dưới của bức tranh, ấn chương in ra có nét chữ trắng trên nền đỏ, nếu ai thông hiểu được văn tự trước cả thời Đại Diễn hai ngàn năm ắt sẽ đọc ra được hai chữ Tiên Hiệp.

Một bức thư họa mà thôi, Từ Hiền trực tiếp dùng tên thật của mình in lên, nếu mà thù nhân có thể tìm đến Đoạn Nghĩa Lâu và trông thấy dấu ấn này, lại dựa vào đó liên tưởng và tìm tới hắn, hắn cũng chỉ có thể hiểu là ông trời muốn tuyệt đường sống của mình.

Ấn chương đã đóng lên, trông bức Thiên Nhai Dị Khách Du Hải Đồ càng thêm hoàn chỉnh, chỉ là Lý Bất Mặc vẫn cảm thấy thiếu thiếu gì đó, nhưng y không tiếp tục nói ra.

Có một số việc điểm tới là thôi, đào sâu thêm chỉ làm mất hòa khí.

Gặp Thi Quân chỉ im lặng thưởng thức rượu ngon, Từ Hiền cũng không hỏi xem cảm thụ của y lúc này thế nào, hắn biết một con dấu không thể nào mà qua mặt được bậc kỳ nhân như vậy.

Đảo mắt nhìn thành quả sau hơn hai canh giờ lao động của mình, Từ Hiền cảm thấy khá là hài lòng.

Tất cả những chỗ hư hại trên sàn, trên tường đều được hắn sửa lại như mới, hơn nữa còn hoàn hảo hơn trước, đến cả mấy bộ bàn ghế đã hỏng cũng được làm lại toàn bộ, từ mặt bàn đến chân ghế đều do Tụ Linh Mộc cấu thành, màu sắc sặc sỡ, khiến độ sang quý của chúng được tăng lên mấy cấp bậc khi so với những vật xung quanh.

Đương nhiên, cái gọi là Tụ Linh Mộc này chỉ có công dụng hội tụ linh khí khi Từ Hiền, Đậu Phụ hoặc Lý Tự Thành sử dụng nó. Còn nếu là người khác, nó chỉ có thể xem như thứ phàm mộc mang vẻ ngoài của linh mộc mà thôi.

Thu【Truyền Đạo Bút】,【Thông Linh Chỉ Tập】và các loại công cụ hành nghề vào trong tay áo, Từ Hiền chưa kịp đánh tiếng chào hỏi Lý Bất Mặc để trở về phòng nghỉ ngơi thì đã thấy A Nhị, A Tứ và ba tên tiểu nhị A Ngũ, A Lục, A Thất thò đầu vào từ ngoài hành lang, đôi mắt láo liên nhìn khắp nơi.

Bộp!

A Tứ nhảy vào trước tiên, gặp những mảng có màu sắc sặc sỡ trên sàn nhà, lại trông thấy không ít bàn ghế có cùng tông màu đó, hắn chỉ còn biết ngoác mồm ra, cười đến không khép miệng lại được.

Bọn A Nhị và A Ngũ, A Lục, A Thất lúc này cũng phóng vào, vén mấy bức thư pháp, thư họa lên, thấp giọng kinh hô:

“Đây còn có nè!”

“Ở đây cũng có!”

“Chu choa mạ ơi!”

“Biết bao nhiêu tiền a…”

“Ta có nên gỡ đem đi bán?”

“…”

Chẳng lâu sau đó họ cũng bị mớ tân tác của Từ Hiền ảnh hưởng đến, lại là một phen xuýt xoa thần kỳ.

A Tứ mặt đầy cảm kích, âm thanh mừng rỡ như điên, giữ lấy tay áo của Từ Hiền mà rằng: “Từ công tử, lần sau ngươi có muốn trả thù ai, hoặc là bị ai truy sát, nhớ phải chạy đến Đoạn Nghĩa Lâu đấy! Tệ lâu nhất định sẽ không thu phí sân bãi của ngươi, ngươi có đánh nát cả tòa nhà cũng không sao, chỉ cần nhớ tu sửa là được, khặc… khặc khặc!”

A Tứ nở nụ cười đầy nham nhở, trong đầu đã tưởng tượng đến viễn cảnh từ cửa đến nóc của Đoạn Nghĩa Lâu đều được làm bằng Tụ Linh Mộc, đến lúc đấy chắc phải đổi tên gọi là Tụ Linh Lâu… nếu mà lão đại đồng ý.

Tên này phởn quá rồi, hắn cũng không nghĩ thử việc một người sở hữu số lượng Tụ Linh Mộc khổng lồ đến vậy là khả thi sao?

Tất nhiên, đối với Từ Hiền thì điều đó hoàn toàn khả thi, dựa vào【Vạn Mộc Nguyên Hạp】hắn muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.

Chỉ là nghe được đề nghị của A Tứ, Từ Hiền liền dở khóc dở cười, hỏi rằng: “Nhỡ chẳng may tại hạ bị đánh chết rồi thì làm sao tu sửa bây giờ?”

A Tứ thu hồi nụ cười, nhìn trái nhìn phải rồi vỗ ngực đảm bảo: “Đoạn Nghĩa Lâu mặc dù không can dự vào ân oán của người khác, nhưng nếu gặp lúc cần thiết… cũng có thể châm chước một hai mà! Khà khà, khà khà…”

Gặp tên chưởng quỹ này hạ giọng xuống cười đầy khả ố, Từ Hiền một lần nữa mắng thầm ‘hắc điếm’, sau đó gật đầu đáp: “A Tứ chưởng quỹ đã có lòng đến thế, tại hạ cũng xin nghe theo. Nếu gặp phải chuyện như vậy, Từ Hiền này nhất định sẽ tìm tới Đoạn Nghĩa Lâu.”

A Tứ cười đầy mãn ý: “Vậy mới phải chứ, khặc khặc!”

Trong khi đó, tên hảo hữu oan gia của A Tứ là A Nhị lại có phần bất mãn, không phải với Từ Hiền mà là với Lý Bất Mặc:

“Thi Quân nha Thi Quân, bổn bếp trưởng biết ngươi tài hoa xuất chúng rồi, nhưng có cần phải như vậy không chứ!”

Lỗ mũi “phì” một tiếng rõ to, A Nhị chỉ đến bốn bức thư pháp TÂM, BÌNH, KHÍ, HÒA, trợn mắt chất vấn Lý Bất Mặc:

“Ngươi viết mấy thứ này là có ý gì, khuyên nhủ người ta không nên tranh đấu, chém giết? Bổn chưởng quỹ không biết từ khi nào con sâu rượu nhà ngươi lại trở nên thiện lương như vậy, muốn học làm thánh nhân chăng?”

Trước đó nói chuyện với Từ Hiền còn rất khách khí, nhưng khi nói chuyện cùng Lý Bất Mặc, A Nhị lại không thèm nể mặt dù người sau đã tiêu phí cực nhiều cho Đoạn Nghĩa Lâu.

Một là hai người có thù hằn, hai là quan hệ không cạn.

Từ nét mặt của A Nhị, Từ Hiền cảm thấy có thể là trường hợp sau.

Gặp A Nhị hiểu lầm Lý Bất Mặc là chủ nhân của mấy bức chữ này, Từ Hiền định lên tiếng đính chính để giải vây cho y, nhưng còn chưa kịp mở miệng thì đã bị y cắt lời trước.

“Lý mỗ chính là thích viết như vậy đấy, mỡ heo ngươi lại làm gì được Lý mỗ? Ôi, một mảnh hảo tâm lại bị heo gặm mất!”

Nghe Lý Bất Mặc tự nhận là người viết nên mấy bức chữ, Từ Hiền chợt nhíu mày, lòng thầm suy đoán vì sao y lại nói như vậy.

Chưa được vài hơi, chân mày hắn liền giãn ra, thầm nhủ một tiếng ‘lỗ mãng’, sau đó dùng ánh mắt cảm kích nhìn Lý Bất Mặc.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện