‘Chỉ kình mạnh như vậy…’
Gã đàn ông có râu quai nón chống đao đứng dậy, tay cầm đao đến giờ vẫn còn không kìm được run rẩy, hổ khẩu nhức nhối vô cùng.
Thấy Cao Đoản Cung còn muốn vung thương công kích Từ Hiền, hắn vội vàng chạy tới ngăn cản, há mồm hô lớn: “Dừng tay đi Cao Đoản Cung, vị thiếu hiệp này đã nói là hiểu lầm, ta cũng không chịu phải vết thương nào, ngươi còn muốn nổi điên cái gì!?”
Cán thương bị râu quai nón nắm chặt lấy, Cao Đoản Cung muốn đâm về phía Từ Hiền cũng không được, chỉ có thể giận dữ quát lên: “Kẻ nào chỉ kiếm vào người bằng hữu của ta, vậy cũng là đang chỉ kiếm vào ta vậy. Triệu Văn Trường, ngươi nói Cao mỗ có nên nổi điên hay không hả!?”
Gã đàn ông râu quai nón – Triệu Văn Trường – nghe vậy, trên mặt lập tức ra vẻ cảm động, giọng điệu cũng hòa hoãn trở lại, nhẹ giọng khuyên ngăn:
“Được, được! Lão Triệu ta đây biết Cao Đoản Cung ngươi nghĩa khí vô song, trọng tình huynh đệ. Nhưng vị thiếu hiệp này chẳng phải giải thích rồi sao, hắn cũng là có ý tốt, chỉ là hiểu nhầm ta có ác ý với ngươi nên mới ra tay sai chỗ, kể ra ngươi còn nên cảm tạ hắn mới phải.”
Cao Đoản Cung nghe xong chỉ khịt mũi hừ một tiếng tỏ vẻ khinh thường, híp mắt lại nói rằng: “Giang hồ hiểm ác, giả nhân giả nghĩa lại biết bao kẻ? Triệu Văn Trường ngươi dễ tin người như vậy, cẩn thận sau này bị người ta lừa bán.”
Từ Hiền: “…”
‘Cao đại hiệp, tại hạ không có nhu cầu lừa ngươi, hơn nữa cũng chẳng nghĩ ra phải bán ngươi đi đâu. Thanh lâu ư?’
Triệu Văn Trường không biết ý nghĩ này của Từ Hiền, thấy Cao Đoản Cung giở giọng âm dương quái khí, vị đao khách râu quai nón này chỉ còn biết lắc đầu bảo rằng: “Thôi, thôi. Giang hồ đương nhiên hiểm ác, nhưng nào kinh khủng đến mức như ngươi nói, đi đâu cũng gặp gian nhân? Vị thiếu hiệp này thân thủ siêu quần, nếu muốn hãm hại ta ngươi thì đã ra tay từ lâu, cần chi dùng hoa ngôn xảo ngữ cho thêm phiền toái.”
Đoạn hắn lại kéo con ngựa của mình tới, vỗ vai Cao Đoản Cung một cái rồi nói: “Chuyện nên qua thì cũng đã qua. Nay ngươi hẹn ta đến đây không phải để uống rượu sao, mừng Lang Nha Thương Pháp của ngươi đạt tới Dung Hội Quán Thông. Nào nào, mau dẫn Triệu lão ca nhà ngươi tới chuồng ngựa, bảo bối nhà ta khổ nhọc suốt mấy trăm dặm đường, nó đang thèm cỏ khô, thèm nước ngọt lắm đây.”
Vừa nói dứt lời, Triệu Văn Trường nở nụ cười hào sảng nhìn Từ Hiền, không nói gì mà chỉ gật đầu một cái coi như đánh tiếng chào, sau đó liền choàng vai bá cổ của Cao Đoản Cung, một tay kéo y một tay dắt ngựa đi ra sau lưng Hồng Phúc Lâu.
Hiển nhiên, tuy nói là muốn họ Cao dẫn mình tới chuồng ngựa, nhưng trông điệu bộ này của hắn thì Triệu Văn Trường rõ ràng không phải lần đầu tới Hồng Phúc Lâu.
Từ Hiền thu hồi hai cánh tay đang trong tư thế vái chào của mình, Đậu Phụ sau khi bị thu vào không gian linh thú lúc vừa ra cửa nay đã xuất hiện lại ở trên đùi của hắn.
Rút thanh trường kiếm đang cắm trên đất ra, hắn phất nhẹ một cái liền khiến nó trượt vào trong tay áo, một động tác mà đám trẻ con nếu nhìn thấy đều sẽ không kìm được thốt lên “thật ngầu!”.
Trông theo bước chân của hai người một ngựa ở phía xa, ánh mắt của Từ Hiền đầu tiên rơi vào bóng lưng của Cao Đoản Cung, sau đó chuyển đến con tuấn mã, cuối cùng lại nhìn tới Triệu Văn Trường.
Thần quang xẹt qua trong mắt, Từ Hiền im lặng không nói gì, chờ bọn họ đi đến chỗ ngoặt, hắn cũng để Thiên Cơ Xa lăn bánh trở vào Hồng Phúc Lâu.
Phô diễn vài đường kiếm, nói mấy câu gỡ gạc mặt mũi, này cũng coi như Từ Hiền đã thành công trong việc làm nóng tay chân, miệng lưỡi của mình, có được sự chuẩn bị hoàn hảo nhất để… ăn tối.
Cũng vừa hay, lúc hắn trở lại bàn thì tiểu nhị của quán rượu cũng đã lục tục bưng thức ăn tới, ba món một canh, thịt rau đều có, món nào món nấy đều nóng hôi hổi, khói bốc nghi ngút.
Lý Tự Thành tự giác đảm nhiệm công việc của kẻ bề dưới, xới cho Từ Hiền một chén cơm xong rồi mới đến phiên mình.
Từ Hiền ôm Đậu Phụ lên cho nó ngửi qua các món trên bàn, thấy không có vấn đề gì, nhìn gương mặt thành thật nhưng không giấu được phần háo hức của gã đệ tử khai môn, hắn cũng chẳng làm chuyện rườm rà gì thêm mà trực tiếp cầm đũa lên.
Đúng lúc này, Cao Đoản Cung và Triệu Văn Trường sau khi gửi ngựa xong cũng đi vào quán rượu, thấy Từ Hiền bày vẻ mặt hiền hòa ra chào mình, người trước chỉ hừ một tiếng liền không thèm ngó đến, người sau thì đáp lại Từ Hiền bằng một cái gật đầu.
“Tiên sinh?” Lý Tự Thành chép miệng một cái, tay nâng đũa giữa không trung nhưng không dám gắp, gã phải chờ Từ Hiền động đũa trước rồi mới có thể lấy thức ăn.
“Ăn đi.” Thu hồi ánh mắt có phần ý nhị, Từ Hiền gắp lấy một miếng măng xào bỏ vào trong miệng mình, chậm rãi nhai đôi ba lần, chẳng gật đầu cũng chẳng lắc đầu.
Hắn cũng biết không phải ai cũng có trình độ đại sư nấu nướng như A Nhị, càng không có một vị lão đại Trù Thần giống vị bếp trưởng béo ú này, vậy nên không hề tỏ ra thất vọng với tay nghề của đầu bếp Hồng Phúc Lâu, mặc dù vị đầu bếp này so ra còn kém hắn một bậc.
‘Trình độ này ước chừng có cấp ba, cấp bốn, để hành nghề ở đây coi như thừa sức.’ Ăn một miếng cơm trắng, lại gắp một miếng thịt kho bỏ vào miệng, Từ Hiền chớp mắt một cái liền tiến vào trạng thái Tọa Vong, bắt đầu tĩnh tâm ngưng thần lắng nghe tiếng trò chuyện xung quanh.
Tựa như hoàn toàn không biết chuyện vừa mới có hai người chết ngoài cửa Hồng Phúc Lâu, phần lớn khách nhân trong quán sau một thoáng sửng sốt lại tiếp tục trò chuyện như thường.
Có phú thương than khóc tháng rồi mình làm lỡ một món hàng, lỗ biết bao nhiêu là bạc, có thợ săn khoe khoang rằng hôm trước vừa săn được một con hổ, ngâm được một bình rượu tráng dương thần lực, cũng có sĩ tử lo lắng không biết năm nay vào kinh ứng thí liệu có thể đề danh bảng vàng, rạng rỡ tổ tông hay không.
Giờ mới cuối tháng ba mà khoa cử thường đến giữa tháng sáu mới bắt đầu, nhưng Từ Hiền không hề lấy làm lạ vì sao sĩ tử lại xuất hành sớm như vậy.
Một là bởi vì cần làm quen trước với không khí nơi kinh thành, tránh cho việc không hợp thủy thổ lại ảnh hưởng đến trình độ phát huy.
Hai là vì đường đến Trường An thật sự quá dài, nếu không đi sớm mấy tháng thì sợ rằng trễ mất.
Này cũng dễ hiểu, bởi nếu Từ Hiền có món pháp bảo gọi Lượng Thiên Xích trong tay, vậy hắn chắc chắn sẽ biết được một điều rằng: Khoảng cách từ cực trên của Trung Nguyên cửu châu nơi Bắc Vọng Quan, cho đến cực dưới nơi tiếp giáp Thập Vạn Đại Sơn còn dài hơn lộ trình thỉnh kinh của Đường Tam Tạng.
Nhập kinh ứng thí, bốn chữ này gợi lên một vài ký ức không vui của Từ Hiền, vậy nên hắn rất nhanh bỏ qua mấy lời than vãn của bọn sĩ tử, đôi thuận phong nhĩ chuyển đến cuộc trò chuyện của nhóm người ngồi cách hắn ba bàn.
“Lang Nha Thương Cao Đoản Cung, quả thật xứng với một chữ cao, trong khoảnh khắc thế mà giết liền hai tên hảo thủ.”
Một giọng nữ vang lên, Từ Hiền lập tức nhận ra người nói lời này chính là một cô gái chừng mười sáu, mười bảy tuổi, võ công cũng không tệ, có tu vi Hậu Thiên tầng sáu.
Dựa vào phục sức trên người nàng, hắn có thể dễ dàng nhận thấy cô gái này chính là một vị thiên kim nhà giàu, người đàn ông trung niên tu vi Hậu Thiên thập trọng có bộ dáng như hộ vệ ngồi gần nàng càng hiển lộ rõ điều đó.
‘Nói đến giết chóc mà giọng không ngập ngừng, mặt không lo sợ. Vị cô nương này xem ra luyện võ chẳng phải để chơi, không phải hoa trong nhà kính.’ Từ Hiền vừa bình phẩm vừa húp một thìa canh bí đỏ, sau đó lại nghe vị cô nương kia nói tiếp:
“Vệ sư phụ, nếu đấu với Cao Đoản Cung, không biết ngài có mấy phần nắm chắc bắt lại hắn?”
Lời này của nàng là nói với vị hộ vệ Hậu Thiên thập trọng kia, theo cách mà nàng gọi, xem ra họ Vệ này cũng không phải hộ vệ đơn thuần, rất có thể là môn khách mà gia tộc của cô nương này nâng đỡ, địa vị hẳn không thấp.
Nghe nàng hỏi, Vệ sư phụ trầm giọng đáp lại: “Bẩm tiểu thư, nếu để ta đấu với Cao Đoản Cung, xem chừng chỉ có thể chia năm năm. Nếu mà đối chiến lâu dài, e rằng ta mới là người bị hắn giết chết. Lang Nha Thương Pháp, quả thật không thể khinh thường.”
Cô gái kia kinh ngạc thốt lên: “Thật sự ghê gớm đến thế sao? Đến cả Vệ sư phụ cũng phải nhận thua.”
Họ Vệ chỉ cười buồn: “Đúng vậy. Chỉ có thể nói Cao Đoản Cung tốt số, năm ngoái ai mà ngờ rằng hắn lại được cao thủ Tiên Thiên như Lang Nha Lão Tổ thu làm đồ đệ, còn được truyền cho môn thương pháp Trung Thừa Thiên cấp như Lang Nha Thương.”
“Thiên cấp? Ta cũng nghe qua Lang Nha Thương Pháp là võ học Trung Thừa, tưởng rằng chỉ là Nhân cấp như võ học trấn phái của nhà ta, không ngờ lại là bí cấp cao thâm tới mức độ này. Quả như Vệ sư phụ nói, Cao Đoản Cung thật may mắn quá chừng!” Cô gái kia nghe xong liền than thở một tràng.
‘Trấn phái? Cao thâm?’ Nét mặt Từ Hiền chợt có phần quái dị, nửa như muốn cười nửa lại không.
‘Đứng trong cái vòng tròn lớn hơn, ta cũng bắt đầu coi những thứ ở vòng nhỏ là thấp bé.’ Từ Hiền gạt ý niệm khinh thường ra khỏi lòng mình, tiếp tục lắng nghe bọn họ nói chuyện, mặc cho việc thức ăn trên bàn đã bị Lý Tự Thành bào mất bảy thành.
Ngoài cô gái và Vệ sư phụ, lúc này lại có giọng nói của người thứ ba vang lên. Đó là một âm thanh vừa nghe vào đã thấy già cõi, lạnh nhạt.
“Nhu nhi, Vệ đầu lĩnh, so với Cao Đoản Cung, lão già họm hẹm này thấy vị bạch y công tử kia mới thật sự là cao.”
Hậu Thiên tầng bốn, tuổi khoảng sáu, bảy mươi, ăn mặc như phú gia đại hộ, người vừa mới nói xem chừng rất có thể là ông nội, ông ngoại gì đó của cô gái được gọi Nhu nhi kia.
Lời tiếp theo của nàng cũng chứng thực suy đoán này của Từ Hiền, chỉ nghe nàng nói: “Gia gia, người muốn nói đến gã công tử chân có tật đấy ư? Ngoại trừ chiếc xe lăn sặc sỡ cùng với nuôi một con nai làm sủng vật ra, Nhu nhi không thấy hắn có gì đặc biệt cả.”
Trong lòng nàng còn thêm “diện mạo tuấn tú” vào sau hai chữ “ngoại trừ”.
‘Này là muốn chuyển chủ đề sang ta rồi?’ Từ Hiền nhếch môi cười nhạt, tranh thủ gắp vài miếng đồ ăn vào chén trước khi bị gã đệ tử nhà mình dọn hết.
Gã đàn ông có râu quai nón chống đao đứng dậy, tay cầm đao đến giờ vẫn còn không kìm được run rẩy, hổ khẩu nhức nhối vô cùng.
Thấy Cao Đoản Cung còn muốn vung thương công kích Từ Hiền, hắn vội vàng chạy tới ngăn cản, há mồm hô lớn: “Dừng tay đi Cao Đoản Cung, vị thiếu hiệp này đã nói là hiểu lầm, ta cũng không chịu phải vết thương nào, ngươi còn muốn nổi điên cái gì!?”
Cán thương bị râu quai nón nắm chặt lấy, Cao Đoản Cung muốn đâm về phía Từ Hiền cũng không được, chỉ có thể giận dữ quát lên: “Kẻ nào chỉ kiếm vào người bằng hữu của ta, vậy cũng là đang chỉ kiếm vào ta vậy. Triệu Văn Trường, ngươi nói Cao mỗ có nên nổi điên hay không hả!?”
Gã đàn ông râu quai nón – Triệu Văn Trường – nghe vậy, trên mặt lập tức ra vẻ cảm động, giọng điệu cũng hòa hoãn trở lại, nhẹ giọng khuyên ngăn:
“Được, được! Lão Triệu ta đây biết Cao Đoản Cung ngươi nghĩa khí vô song, trọng tình huynh đệ. Nhưng vị thiếu hiệp này chẳng phải giải thích rồi sao, hắn cũng là có ý tốt, chỉ là hiểu nhầm ta có ác ý với ngươi nên mới ra tay sai chỗ, kể ra ngươi còn nên cảm tạ hắn mới phải.”
Cao Đoản Cung nghe xong chỉ khịt mũi hừ một tiếng tỏ vẻ khinh thường, híp mắt lại nói rằng: “Giang hồ hiểm ác, giả nhân giả nghĩa lại biết bao kẻ? Triệu Văn Trường ngươi dễ tin người như vậy, cẩn thận sau này bị người ta lừa bán.”
Từ Hiền: “…”
‘Cao đại hiệp, tại hạ không có nhu cầu lừa ngươi, hơn nữa cũng chẳng nghĩ ra phải bán ngươi đi đâu. Thanh lâu ư?’
Triệu Văn Trường không biết ý nghĩ này của Từ Hiền, thấy Cao Đoản Cung giở giọng âm dương quái khí, vị đao khách râu quai nón này chỉ còn biết lắc đầu bảo rằng: “Thôi, thôi. Giang hồ đương nhiên hiểm ác, nhưng nào kinh khủng đến mức như ngươi nói, đi đâu cũng gặp gian nhân? Vị thiếu hiệp này thân thủ siêu quần, nếu muốn hãm hại ta ngươi thì đã ra tay từ lâu, cần chi dùng hoa ngôn xảo ngữ cho thêm phiền toái.”
Đoạn hắn lại kéo con ngựa của mình tới, vỗ vai Cao Đoản Cung một cái rồi nói: “Chuyện nên qua thì cũng đã qua. Nay ngươi hẹn ta đến đây không phải để uống rượu sao, mừng Lang Nha Thương Pháp của ngươi đạt tới Dung Hội Quán Thông. Nào nào, mau dẫn Triệu lão ca nhà ngươi tới chuồng ngựa, bảo bối nhà ta khổ nhọc suốt mấy trăm dặm đường, nó đang thèm cỏ khô, thèm nước ngọt lắm đây.”
Vừa nói dứt lời, Triệu Văn Trường nở nụ cười hào sảng nhìn Từ Hiền, không nói gì mà chỉ gật đầu một cái coi như đánh tiếng chào, sau đó liền choàng vai bá cổ của Cao Đoản Cung, một tay kéo y một tay dắt ngựa đi ra sau lưng Hồng Phúc Lâu.
Hiển nhiên, tuy nói là muốn họ Cao dẫn mình tới chuồng ngựa, nhưng trông điệu bộ này của hắn thì Triệu Văn Trường rõ ràng không phải lần đầu tới Hồng Phúc Lâu.
Từ Hiền thu hồi hai cánh tay đang trong tư thế vái chào của mình, Đậu Phụ sau khi bị thu vào không gian linh thú lúc vừa ra cửa nay đã xuất hiện lại ở trên đùi của hắn.
Rút thanh trường kiếm đang cắm trên đất ra, hắn phất nhẹ một cái liền khiến nó trượt vào trong tay áo, một động tác mà đám trẻ con nếu nhìn thấy đều sẽ không kìm được thốt lên “thật ngầu!”.
Trông theo bước chân của hai người một ngựa ở phía xa, ánh mắt của Từ Hiền đầu tiên rơi vào bóng lưng của Cao Đoản Cung, sau đó chuyển đến con tuấn mã, cuối cùng lại nhìn tới Triệu Văn Trường.
Thần quang xẹt qua trong mắt, Từ Hiền im lặng không nói gì, chờ bọn họ đi đến chỗ ngoặt, hắn cũng để Thiên Cơ Xa lăn bánh trở vào Hồng Phúc Lâu.
Phô diễn vài đường kiếm, nói mấy câu gỡ gạc mặt mũi, này cũng coi như Từ Hiền đã thành công trong việc làm nóng tay chân, miệng lưỡi của mình, có được sự chuẩn bị hoàn hảo nhất để… ăn tối.
Cũng vừa hay, lúc hắn trở lại bàn thì tiểu nhị của quán rượu cũng đã lục tục bưng thức ăn tới, ba món một canh, thịt rau đều có, món nào món nấy đều nóng hôi hổi, khói bốc nghi ngút.
Lý Tự Thành tự giác đảm nhiệm công việc của kẻ bề dưới, xới cho Từ Hiền một chén cơm xong rồi mới đến phiên mình.
Từ Hiền ôm Đậu Phụ lên cho nó ngửi qua các món trên bàn, thấy không có vấn đề gì, nhìn gương mặt thành thật nhưng không giấu được phần háo hức của gã đệ tử khai môn, hắn cũng chẳng làm chuyện rườm rà gì thêm mà trực tiếp cầm đũa lên.
Đúng lúc này, Cao Đoản Cung và Triệu Văn Trường sau khi gửi ngựa xong cũng đi vào quán rượu, thấy Từ Hiền bày vẻ mặt hiền hòa ra chào mình, người trước chỉ hừ một tiếng liền không thèm ngó đến, người sau thì đáp lại Từ Hiền bằng một cái gật đầu.
“Tiên sinh?” Lý Tự Thành chép miệng một cái, tay nâng đũa giữa không trung nhưng không dám gắp, gã phải chờ Từ Hiền động đũa trước rồi mới có thể lấy thức ăn.
“Ăn đi.” Thu hồi ánh mắt có phần ý nhị, Từ Hiền gắp lấy một miếng măng xào bỏ vào trong miệng mình, chậm rãi nhai đôi ba lần, chẳng gật đầu cũng chẳng lắc đầu.
Hắn cũng biết không phải ai cũng có trình độ đại sư nấu nướng như A Nhị, càng không có một vị lão đại Trù Thần giống vị bếp trưởng béo ú này, vậy nên không hề tỏ ra thất vọng với tay nghề của đầu bếp Hồng Phúc Lâu, mặc dù vị đầu bếp này so ra còn kém hắn một bậc.
‘Trình độ này ước chừng có cấp ba, cấp bốn, để hành nghề ở đây coi như thừa sức.’ Ăn một miếng cơm trắng, lại gắp một miếng thịt kho bỏ vào miệng, Từ Hiền chớp mắt một cái liền tiến vào trạng thái Tọa Vong, bắt đầu tĩnh tâm ngưng thần lắng nghe tiếng trò chuyện xung quanh.
Tựa như hoàn toàn không biết chuyện vừa mới có hai người chết ngoài cửa Hồng Phúc Lâu, phần lớn khách nhân trong quán sau một thoáng sửng sốt lại tiếp tục trò chuyện như thường.
Có phú thương than khóc tháng rồi mình làm lỡ một món hàng, lỗ biết bao nhiêu là bạc, có thợ săn khoe khoang rằng hôm trước vừa săn được một con hổ, ngâm được một bình rượu tráng dương thần lực, cũng có sĩ tử lo lắng không biết năm nay vào kinh ứng thí liệu có thể đề danh bảng vàng, rạng rỡ tổ tông hay không.
Giờ mới cuối tháng ba mà khoa cử thường đến giữa tháng sáu mới bắt đầu, nhưng Từ Hiền không hề lấy làm lạ vì sao sĩ tử lại xuất hành sớm như vậy.
Một là bởi vì cần làm quen trước với không khí nơi kinh thành, tránh cho việc không hợp thủy thổ lại ảnh hưởng đến trình độ phát huy.
Hai là vì đường đến Trường An thật sự quá dài, nếu không đi sớm mấy tháng thì sợ rằng trễ mất.
Này cũng dễ hiểu, bởi nếu Từ Hiền có món pháp bảo gọi Lượng Thiên Xích trong tay, vậy hắn chắc chắn sẽ biết được một điều rằng: Khoảng cách từ cực trên của Trung Nguyên cửu châu nơi Bắc Vọng Quan, cho đến cực dưới nơi tiếp giáp Thập Vạn Đại Sơn còn dài hơn lộ trình thỉnh kinh của Đường Tam Tạng.
Nhập kinh ứng thí, bốn chữ này gợi lên một vài ký ức không vui của Từ Hiền, vậy nên hắn rất nhanh bỏ qua mấy lời than vãn của bọn sĩ tử, đôi thuận phong nhĩ chuyển đến cuộc trò chuyện của nhóm người ngồi cách hắn ba bàn.
“Lang Nha Thương Cao Đoản Cung, quả thật xứng với một chữ cao, trong khoảnh khắc thế mà giết liền hai tên hảo thủ.”
Một giọng nữ vang lên, Từ Hiền lập tức nhận ra người nói lời này chính là một cô gái chừng mười sáu, mười bảy tuổi, võ công cũng không tệ, có tu vi Hậu Thiên tầng sáu.
Dựa vào phục sức trên người nàng, hắn có thể dễ dàng nhận thấy cô gái này chính là một vị thiên kim nhà giàu, người đàn ông trung niên tu vi Hậu Thiên thập trọng có bộ dáng như hộ vệ ngồi gần nàng càng hiển lộ rõ điều đó.
‘Nói đến giết chóc mà giọng không ngập ngừng, mặt không lo sợ. Vị cô nương này xem ra luyện võ chẳng phải để chơi, không phải hoa trong nhà kính.’ Từ Hiền vừa bình phẩm vừa húp một thìa canh bí đỏ, sau đó lại nghe vị cô nương kia nói tiếp:
“Vệ sư phụ, nếu đấu với Cao Đoản Cung, không biết ngài có mấy phần nắm chắc bắt lại hắn?”
Lời này của nàng là nói với vị hộ vệ Hậu Thiên thập trọng kia, theo cách mà nàng gọi, xem ra họ Vệ này cũng không phải hộ vệ đơn thuần, rất có thể là môn khách mà gia tộc của cô nương này nâng đỡ, địa vị hẳn không thấp.
Nghe nàng hỏi, Vệ sư phụ trầm giọng đáp lại: “Bẩm tiểu thư, nếu để ta đấu với Cao Đoản Cung, xem chừng chỉ có thể chia năm năm. Nếu mà đối chiến lâu dài, e rằng ta mới là người bị hắn giết chết. Lang Nha Thương Pháp, quả thật không thể khinh thường.”
Cô gái kia kinh ngạc thốt lên: “Thật sự ghê gớm đến thế sao? Đến cả Vệ sư phụ cũng phải nhận thua.”
Họ Vệ chỉ cười buồn: “Đúng vậy. Chỉ có thể nói Cao Đoản Cung tốt số, năm ngoái ai mà ngờ rằng hắn lại được cao thủ Tiên Thiên như Lang Nha Lão Tổ thu làm đồ đệ, còn được truyền cho môn thương pháp Trung Thừa Thiên cấp như Lang Nha Thương.”
“Thiên cấp? Ta cũng nghe qua Lang Nha Thương Pháp là võ học Trung Thừa, tưởng rằng chỉ là Nhân cấp như võ học trấn phái của nhà ta, không ngờ lại là bí cấp cao thâm tới mức độ này. Quả như Vệ sư phụ nói, Cao Đoản Cung thật may mắn quá chừng!” Cô gái kia nghe xong liền than thở một tràng.
‘Trấn phái? Cao thâm?’ Nét mặt Từ Hiền chợt có phần quái dị, nửa như muốn cười nửa lại không.
‘Đứng trong cái vòng tròn lớn hơn, ta cũng bắt đầu coi những thứ ở vòng nhỏ là thấp bé.’ Từ Hiền gạt ý niệm khinh thường ra khỏi lòng mình, tiếp tục lắng nghe bọn họ nói chuyện, mặc cho việc thức ăn trên bàn đã bị Lý Tự Thành bào mất bảy thành.
Ngoài cô gái và Vệ sư phụ, lúc này lại có giọng nói của người thứ ba vang lên. Đó là một âm thanh vừa nghe vào đã thấy già cõi, lạnh nhạt.
“Nhu nhi, Vệ đầu lĩnh, so với Cao Đoản Cung, lão già họm hẹm này thấy vị bạch y công tử kia mới thật sự là cao.”
Hậu Thiên tầng bốn, tuổi khoảng sáu, bảy mươi, ăn mặc như phú gia đại hộ, người vừa mới nói xem chừng rất có thể là ông nội, ông ngoại gì đó của cô gái được gọi Nhu nhi kia.
Lời tiếp theo của nàng cũng chứng thực suy đoán này của Từ Hiền, chỉ nghe nàng nói: “Gia gia, người muốn nói đến gã công tử chân có tật đấy ư? Ngoại trừ chiếc xe lăn sặc sỡ cùng với nuôi một con nai làm sủng vật ra, Nhu nhi không thấy hắn có gì đặc biệt cả.”
Trong lòng nàng còn thêm “diện mạo tuấn tú” vào sau hai chữ “ngoại trừ”.
‘Này là muốn chuyển chủ đề sang ta rồi?’ Từ Hiền nhếch môi cười nhạt, tranh thủ gắp vài miếng đồ ăn vào chén trước khi bị gã đệ tử nhà mình dọn hết.
Danh sách chương