Có【Tiên Thiên Đan】cộng thêm【Tru Huyền Tán – Hiệp】làm át chủ bài, thủ đoạn đối địch của Từ Hiền nay lại càng thêm phong phú, trừ phi gặp phải một số thể loại quái thai, trên cơ bản là hắn có thể đi ngang ở giới Tiên Thiên.

Cẩn thận thu lọ độc phấn vào trong tay áo, đặt nó ra một ô đồ riêng biệt để tránh việc lấy nhầm trong lúc nguy cấp, Từ Hiền bắt đầu xem xét đến món kỳ vật duy nhất mà hắn quay trúng trong đêm nay.

__________________________________________________________________

Vật phẩm:【Chân Gà Thần Chỉ】

Loại hình: Kỳ trân

Phẩm chất: Tuyệt Phẩm

Món chân gà rang muối được chế biến từ chân của loài linh kê thượng cổ đã tuyệt chủng hơn chục vạn năm, đồn rằng ăn vào có thể cải tiến tư chất của một người, khiến kẻ đó càng thích hợp để tu tập võ học loại hình chỉ pháp.

【Chân Gà Thần Chỉ】có thể khiến độ tương hợp của người ăn với tất cả võ học loại hình chỉ pháp đạt tới mức Cao (70% – 79%)

*Chú: 【Chân Gà Thần Chỉ】phẩm chất Tuyệt Phẩm không giới hạn số lần sử dụng, nhưng không thể khiến tư chất một người đạt tới mức Cực Cao, muốn vượt qua giới hạn này cần【Chân Gà Thần Chỉ】phẩm chất Sử Thi.

__________________________________________________________________

Nhìn túi chân gà trong tay mình, ánh mắt của Từ Hiền toát ra sự hài lòng.

Nhớ lúc học【Phong Tẫn Thập Nhị Lưu】thì hắn đã biết tư chất của mình chỉ vừa suýt soát vượt qua Trung Bình, đạt tới Khá mà thôi.

Nay có món chân gà thần kỳ này trong tay, chỉ cần chịu khó gặm một chút là có thể đạt tới tầm cao mới, sao lại không vui mừng cho được.

‘Tuyệt chủng hơn mười vạn năm mà vẫn còn có thể đem ra rang muối, ăn vào sẽ không bị Tào A Man truy sát chứ?’ Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng vì có thể mạnh lên, Từ Hiền vẫn là quyết tâm lấy thân phạm hiểm.

Rốp!

‘Hừm, không tệ. Lượng muối cũng vừa đủ, trình độ này xem ra cũng có Đầu Bếp cấp năm giống ta.’

Nhai nuốt không chừa xương, Từ Hiền làm tạm một cái chân gà, sau đó đặt túi giấy sang một bên, ánh mắt chuyển đến món tân vật phẩm cuối cùng trong rương đồ, đồng thời cũng là loại hình vật phẩm hoàn toàn mới mà hắn quay được từ Đại Hiệp Thiên Luân: Trang Bị.

__________________________________________________________________

Vật phẩm:【Thiên Vân Bảo Y】

Loại hình: Y phục

Phẩm chất: Sử Thi

Tuyệt học thần binh còn dễ thấy, bảo y hiếm có trị liên thành.

【Thiên Vân Bảo Y】thế gian độc nhất, nguyên liệu dệt thành chủ yếu từ tơ của một loại linh tằm vương đã tuyệt tích trên đời, lại phối hợp cùng sợi của mười loại linh thụ và lông của mười loại linh thú quý hiếm, sau cùng trải qua bảy bảy bốn mươi chín ngày phù phép mà thành, công năng đa dạng khó lường, thiên hạ vô song.

(Thủy hỏa bất xâm, đao thương bất nhập, nhẹ tựa lông hồng, thanh khiết bất nhiễm, trừ ô tẩy uế, kiểu cách biến hóa, hồi chân phục khí, co giãn tùy ý, ngự không phi hành, thu liễm khí tức, cảnh giới bất minh, tàng thân ẩn hình, tự hành chữa trị, thần hành gia tốc)

*Chú: Đừng làm mất!

__________________________________________________________________

‘Sử thi…’ Từ Hiền không biết phải nói gì hơn, hắn chợt tự hỏi liệu có phải mình đã trách oan hệ thống rồi hay không, nó có vẻ không hề keo kiệt như là hắn nghĩ.

Cho gọi Đại Hiệp Thiên Luân ra, nhìn ba mươi sáu ô vật phẩm đang tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt như muốn mời mình quay số, Từ Hiền chợt lắc đầu một cái, vòng quay lập tức biến mất.

【Tru Huyền Tán – Hiệp】lại thêm【Thiên Vân Bảo Y】, hắn cho rằng mình đã xài hết vận khí tích tụ được trong mấy tháng nay rồi, giờ mà quay tiếp sợ rằng chỉ có từ lỗ tới lỗ nặng mà thôi.

Khóa kín cửa nẻo, Từ Hiền không kìm được sự háo hức của mình với bộ y phục mới nữa, lấy tốc độ âm thanh trút bỏ hắc y trên người, sau đó dùng tốc độ ánh sáng mặc vào【Thiên Vân Bảo Y】, đứng trước gương đồng soi mói một phen.

Mặc như không mặc, đây là cảm giác đầu tiên của【Thiên Vân Bảo Y】giành cho Từ Hiền, hắn hoàn toàn không cảm nhận được chút trọng lượng hay vướng víu nào, xem ra đây chính là cái công năng được gọi là “nhẹ tựa lông hồng” kia.

Thanh thiên bạch vân, sắc áo màu lam nhạt phối hợp cùng các họa tiết hình mây rải rác từ cao xuống thấp, hoa lệ mà không diêm dúa, sang quý mà không phô trương, nếu có thêm một cây quạt trong tay, tin rằng dù cho Từ Hiền không lộ ra gương mặt tuấn lãng của mình, ai nhìn thấy hắn cũng đều sẽ than một câu “công tử thế vô song”.

Y phục đẹp ai cũng đều thích, nhưng mặc đẹp đến thế này thì không hợp với tâm ý của Từ Hiền, bởi vì hắn chẳng hề muốn trở thành tiêu điểm cho người khác soi mói.

Ý niệm này vừa xẹt qua, một chuyện hết sức thần kỳ liền xảy ra ngay sau đó,【Thiên Vân Bảo Y】từ trời xanh mây trắng liền chuyển hóa thành đêm đen mây mờ, nhan sắc biến hóa chỉ trong ba nhịp thở.

‘Ảo diệu như vậy?’ Từ Hiền mở to mắt lộ vẻ ngạc nhiên, tính trẻ con nhiều năm không gặp nay bỗng dưng lại trỗi dậy trong lòng hắn.

Thế là mười sáu triệu tám trăm ngàn màu, xanh, đỏ, tím, vàng, cam, nâu, đen, trắng, v.v… đủ các loại nhan sắc biến hóa trên【Thiên Vân Bảo Y】, nếu bộ y phục này mà có thêm tính năng dạ quang thì trông Từ Hiền hiện giờ chẳng khác gì một cái đèn khiêu vũ ở quán rượu thời hiện đại.

Nhưng cuộc vui của Từ Hiền cũng kéo dài không được bao lâu, chưa tới nửa nén nhang thì hắn đã chuyển màu【Thiên Vân Bảo Y】trở lại như cũ.

【Thiên Vân Bảo Y】có thể thay đổi màu sắc, cũng có loại công năng như “thanh khiết bất nhiễm, trừ ô tẩy uế”, xem chừng nếu không có chuyện gì đặc biệt xảy ra, sợ là Từ Hiền có thể cho đống y phục của mình về hưu từ lúc này.

Có điều, khi nhìn các họa tiết hình mây đặc trưng trên bộ bảo y, Từ Hiền lo rằng nếu có người tâm tư tinh tế để ý đến, thì dù hắn có biến màu như tắc kè hoa cũng rất dễ bị kẻ khác nhận ra nếu dùng thân phận Thiên Hồ Hiệp.

Nhưng【Thiên Vân Bảo Y】không hổ là trang bị Sử Thi, ý nghĩ của Từ Hiền vừa mới thoáng qua, các đám mây trên áo lập tức biến mất, những chi tiết, kiểu dáng cầu kỳ nơi cổ áo, tay áo, vạt áo, v.v… đều trở nên đơn giản hóa, ngoại trừ phần chất liệu thượng hạng vẫn không giấu được ra, trông kiểu cách của【Thiên Vân Bảo Y】lúc này chẳng khác mấy những bộ y phục cũ của hắn.

‘Bảo bối!’ Hai con ngươi hiện đầy vẻ thích thú, Từ Hiền lấy tay mơn trớn lên vạt áo, cảm giác mát lạnh, trơn mượt truyền tới từ đầu ngón tay khiến hắn cảm thấy vô cùng thỏa mãn.

Nhưng vui chơi thế là đủ rồi,【Thiên Vân Bảo Y】công năng đa dạng, hắn tạm thời gác lại chuyện lấy thân phận Thiên Hồ Hiệp hiện thân trong quán rượu, tiếp tục ở trong phòng nghiên cứu những diệu dụng còn lại của bộ y phục mới này.

Bụp!

Một ý niệm xẹt qua trong đầu, thân ảnh của Từ Hiền đột ngột biến mất giữa hư không, hơn nữa dù có cao thủ Huyền Tàng ở đây cũng chưa chắc cảm nhận được khí tức của hắn, dù hắn không hề tiến vào trạng thái Tọa Vong.

“Thu liễm khí tức, tàng thân ẩn hình”, ai cũng có thể đoán được hắn vừa dùng đến hai công năng này của bộ bảo y.

Chỉ dựa vào công năng này thôi là có thể bù đắp được hai môn kỳ công【Liễm Tức Thuật】và【Ẩn Thân Quyết】, quả xứng danh bảo bối.

Giải trừ trạng thái ẩn thân, cứ thế trong hơn một khắc đồng hồ tiếp theo, Từ Hiền chỉ tập trung nghiên cứu những diệu dụng còn lại của【Thiên Vân Bảo Y】, tưởng tượng đến những tình huống, hoàn cảnh mà hắn có thể dùng đến các loại công năng này trong lúc sinh hoạt thường ngày, lúc đi đường, lúc chém giết, đấu võ, lúc truy sát cũng như khi bị truy sát, v.v…



Trăng treo trên đầu cành đại thụ, nhạn bay về tổ yên giấc nồng, chỉ còn chừng nửa canh thì đến giờ Hợi.

Gió thổi hiu hiu khiến lá cây xào xạc, dế ẩn bụi rậm kêu réc réc không ngơi, lượng khách nhân ngồi trong sảnh chính của Hồng Phúc Lâu chỉ còn lại một nửa trước đó, phú ông sau một trận no nê đã lên giường ngủ nghỉ, sĩ tử thì về phòng chong đèn tiếp tục dùi mài kinh sử, ôn luyện văn chương.

Người của Cố gia vẫn chưa về phòng nghỉ ngơi, ngoại trừ ba ông cháu nhà họ Cố cùng Vệ sư phụ Vệ Phục, mười tên hộ vệ dưới trướng cũng đều có mặt đủ cả, chia thành tốp năm ngồi ở hai bàn bên cạnh bốn người.

Một cơn gió lạnh chợt thổi vào trong quán rượu từ cửa chính, Cố gia tiểu thư Cố Ngọc Nhu bất giác run rẩy một cái. Này không phải vì nàng lạnh, bởi dù không có thân thể cường tráng thì nàng cũng mang cảnh giới võ đạo Hậu Thiên lục trọng cơ mà.

Chỉ có thể nói, sự run rẩy này là xuất phát từ một loại cảm giác, cảm giác của võ tu yếu hơn khi gặp phải cao thủ võ đạo xuất hiện.

Rốt cuộc là ai ngênh ngang như thế, đến cả khí thế trên người cũng không thèm thu liễm, thậm chí còn phô trương ra cho mọi người đều biết? Với ý nghĩ này trong đầu, chủ tớ nhà họ Cố cùng một số vị khách giang hồ cùng chuyển mắt nhìn ra ngoài cửa Hồng Phúc Lâu.

Chỉ thấy từ trong màn đêm, một thân ảnh cao gầy bận hắc y bất chợt xuất hiện, chân đạp lên bậc chặn cửa mà vào, như thể muốn nói cho người ta biết rằng anh hùng hào kiệt gì đó đều chỉ có thể nằm dưới chân hắn, nom bộ dạng có phần kiêu căng, ngạo mạn.

Sau lưng giắt một thanh trường đao cũng có màu đen, trên mặt đeo một chiếc mặt nạ có hình vẽ kỳ lạ, chỉ che từ mũi trở lên, kẻ này cầm trong tay một cái túi giấy, tay bốc chân gà trong túi bỏ vào miệng nhai rôm rốp, đến cả xương cũng không thèm nhả ra mà nuốt hết vào bụng.

Tạo hình và khí chất thế này, chẳng phải Thiên Hồ Hiệp thì còn ai vào đây?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện