“Hỏa Nhãn Kim Tinh? Nghe danh xưng này, là Kỳ Công Dị Thuật có thể hỗ trợ điều tra phá án sao?”

“Thiên Hồ đại hiệp này có lẽ nào là danh bộ của Cửu Châu Bộ Khoái Hội không?”

“Nghe ngươi nói vậy, ta thấy cũng có thể lắm.”

“Có lẽ không phải đâu. Nếu là người của Cửu Châu Bộ Khoái Hội, sao trên người hắn lại không đeo lệnh bài phân cấp. Thường chỉ có Thần Bộ là không cần dựa vào lệnh bài chứng minh thân phận, nhưng các ngươi đã từng nghe qua Thiên Hồ Thần Bộ sao?”

“Có thể người ta không thích đeo thì sao? Ai biết được.”

“Ai chà! Nghe các ngươi nói nãy giờ, ta chợt nhớ lại chút tin tức về Thiên Hồ Hiệp này, hắn đã có một lần xuất hiện trên Võ Lâm Thời Đại rồi đấy!”

“Ngươi nhắc ta mới nhớ, hình như chính là kẻ đã cùng Thi Quân đánh lui sáu cao thủ Tiên Thiên, trong số đó còn có bậc danh túc như Lão Thuyết Thư, Bách Độc Lão Ma?”

“Nào chỉ như thế, nghe nói hai tên cao thủ Tiên Thiên là Đoạn Nhạc Kiếm và Truy Phong Đao đều bị người này đánh chết, đồ đệ của Bách Độc Lão Ma là Vô Hại Tri Chu cũng bị hắn lấy nửa cái mạng, chính bản thân lão ma cũng chỉ có thể đánh ngang tay với hắn.”

“Tiên Thiên tầng tám mà chỉ có thể đánh ngang tay? Kinh… kinh khủng như thế?”

“Nghe đâu không phải vậy, lúc đó Bách Độc Lão Ma đã đánh một trận với Thi Quân trước rồi, không còn ở trạng thái toàn thịnh.”

“Vậy cũng đủ ghê gớm rồi, thừa sức dùng một đầu ngón tay nghiền chết chúng ta. Thôi xong! Ta chợt nhớ lại cao thủ Tiên Thiên có thính giác rất cao minh, chúng ta nãy giờ vọng luận hắn, liệu có bị trừng phạt?”

“Ầy… Ta thấy cũng không cần quá lo lắng. Thiên Hồ Hiệp này có thể kết bạn với Thi Quân, hẳn không đến nổi… như vậy chứ?”

“…”

Cố Ngọc Nhu nghe đám tán nhân giang hồ xung quanh kề đầu sát vai, thấp giọng bình luận, nhờ đó mà hiểu thêm một chút về Thiên Hồ Hiệp này, trên mặt không giấu được vẻ kinh ngạc, thán phục.

Trước đã từng nhắc nàng có một lần bắt gặp cao thủ Tiên Thiên từ xa, trùng hợp làm sao, tên cao thủ đó chính là Đoạn Nhạc Kiếm – Hách Tiểu Thông, kẻ đã bị Từ Hiền nhất đao trảm hạ, sau đó bị A Nhị bếp trưởng hủy thi diệt tích.

Cố Ngọc Nhu đã từng thấy Hách Tiểu Thông ra tay, đến nay vẫn nhớ như in một thức Khai Sơn Đoạn Nhạc vô cùng kinh khủng của hắn, cho rằng đó là một trong những chiêu số ghê gớm nhất trên đời rồi. Nhưng nay nghe được đám tán nhân giang hồ bàn luận, nàng mới biết là mình ếch ngồi đáy giếng.

Cố tiểu thư cũng có thắc mắc như đám tán nhân giang hồ xung quanh, liệu rằng Thiên Hồ Hiệp này có ra tay trừng phạt bọn họ hay không? Nhưng có một việc mà cả nàng lẫn đám tán nhân giang hồ đều không biết, đó là Từ Hiền nào phải cao thủ Tiên Thiên gì, thính giác của hắn cũng thường thôi, nếu không mượn【Tọa Vong Kinh】thì khó lòng mà nghe được lời bọn họ thì thầm với nhau.

Hơn nữa lúc này mối quan tâm của Từ Hiền cũng không phải là những người ngoài phòng, mà chính là vị “hảo huynh đệ” Triệu Văn Trường vừa tỉnh dậy mới đây.

Nhìn vào thi thể của Cao Đoản Cung, trong mắt họ Triệu tràn đầy bàng hoàng và kinh sợ, nhưng lại hoàn toàn không có thương cảm và đau buồn.

Từ Hiền ngồi xổm trước mặt Triệu Văn Trường, trước ánh mắt ý vị thâm trường và cái mặt nạ khiến người ta không dám nhìn thẳng vào của hắn, họ Triệu khàn giọng mà rằng: “Không phải ta giết.”

Triệu Văn Trường kỳ thật đã tỉnh từ lúc Từ Hiền đạp cửa tiến vào, cảm nhận được khí thế bất phàm của hắn, họ Triệu không dám vọng động, vậy nên trực tiếp mượn【Quy Tức Công】để giả chết nhằm ý đồ tìm cơ hội đánh lén, một đòn sấm sét giải quyết hắn.

Đáng tiếc, sau khi vào phòng, việc đầu tiên Từ Hiền làm thế mà không phải tới kiểm tra thi thể, cho nên độc kế hiểm ác mà đơn giản của Triệu Văn Trường mãi vẫn chưa được thực thi, đến khi những người khác bắt đầu túm tụm lại chỗ này thì kế hoạch của họ Triệu trực tiếp bị tuyên cáo thất bại.

Mà dù không có những người khác thì Triệu Văn Trường cũng chẳng thể nào đánh lén được Từ Hiền, bởi vì ngay từ đầu hắn đã xác nhận Triệu Văn Trường không hề chết, chỉ là đang giả chết mà thôi.

Đáng lý ra Từ Hiền sẽ không thể biết được họ Triệu đã tỉnh hay chưa, nhưng thông minh quá sẽ bị thông minh hại, chính việc thi triển【Quy Tức Công】của Triệu Văn Trường đã hại hắn.

Khoan nói đến việc trên người Triệu Văn Trường không có một vết thương nào, chỉ riêng hai luồng Thiện Ác khí ở sau đầu họ Triệu đã hoàn toàn bán đứng hắn rồi.

Từ Hiền không thể nhìn thấy Thiện Ác khí của người chết, theo những gì mà hắn giao lưu với Vong Đức và Lý Nhất Nguyên, cái mà người chết giữ lại chỉ có nghiệp lực mà thôi.

Đương nhiên, cũng nhờ Thiện Ác khí sau đầu của Triệu Văn Trường mà Từ Hiền biết được một chuyện.

“Người không phải ngươi giết, ta biết, không cần giải thích.” Từ Hiền trực tiếp giúp họ Triệu cởi thoát tình nghi, nhưng cũng vì vậy mà khiến bản thân càng thêm đau đầu.

Kỳ thật vào lúc đoán được chuyện Cao Đoản Cung đã bị ngộ hại, đối tượng tình nghi số một của Từ Hiền chính là Triệu Văn Trường.

Bởi dựa vào hai luồng Thiện Ác khí không phải của người tốt sau đầu họ Triệu, từ khi gặp mặt lần đầu ngoài cửa Hồng Phúc Lâu, Từ Hiền đã cho rằng kẻ này tiếp cận Cao Đoản Cung với mục đích không thuần.

Lúc biết được Cao Đoản Cung sở hữu Tàng Vân Lệnh, hắn càng kiên định với suy đoán của mình.

Nhưng ai mà ngờ được, lần này nhìn lại, Từ Hiền khá là kinh ngạc khi phát hiện hai luồng Thiện Ác khí của Triệu Văn Trường hoàn toàn không có biến đổi gì, điều đó cũng đồng nghĩa với việc Cao Đoản Cung không phải là do hắn giết.

Bởi luồng Ác khí của Triệu Văn Trường có đường kính cỡ một lóng tay, việc giết chết một người bình thường thôi cũng đủ khiến Ác khí của hắn tăng lên rõ rệt, huống hồ còn là kẻ có Thiện khí dồi dào như Cao Đoản Cung.

Tương tự như vậy, trước đó Từ Hiền quyết đoán cho rằng chưởng quỹ Hồng Phúc Lâu không phải hung thủ cũng là nhờ quan sát Thiện Ác khí.

‘Tại sao hung thủ chỉ giết Cao Đoản Cung mà không giết nốt họ Triệu? Rủ lòng từ bi sao?’ Từ Hiền nghĩ mãi không rõ.

Đúng lúc này, chưởng quỹ một lần nữa hớt ha hớt hải chạy lên lầu hai, đầu đầy mồ hôi, sắc mặt xanh xao, sau lưng là bọn tiểu nhị, đầu bếp, người rửa bát, kẻ giữ ngựa của Hồng Phúc Lâu, nhìn sơ qua có mười lăm, mười sáu người, này là còn chưa tính bọn tiểu nhị bị cử xuống tầng dưới trông quán.

“Đại… đại… hiệp, người… bỉ nhân đã mang đến đủ, mời… mời ngài tra khảo!” Mệt bở hơi tai, thở hổn hà hổn hển, chưởng quỹ không dám bước vào mà chỉ đứng ở ngoài phòng khom người đưa tay mời Từ Hiền.

Ừm một tiếng tỏ vẻ hài lòng với hiệu suất làm việc của chưởng quỹ, Từ Hiền đứng thẳng người dậy định bước tới cửa phòng, nhưng vừa nhấc chân lên giống như nghĩ tới gì đó, thế là liền dừng lại.

Bặc! Bặc! Bặc!

Gió cuốn mây tan, Từ Hiền bất ngờ xuất chỉ như lôi đình, vận dụng thủ pháp đặc biệt của【Phong Tẫn Thập Nhị Lưu】mà điểm huyệt Triệu Văn Trường, khiến người sau chẳng cách nào động đậy, muốn mượn chân khí trong người giải tỏa huyệt đạo cũng không được, chỉ có thể chờ Từ Hiền giải huyệt.

“Ngươi có ý gì?” Triệu Văn Trường khàn giọng chất vấn, nhưng cũng không dám buông lời gắt gỏng, bởi hắn tự biết mình bây giờ chính là thịt cá trên thớt dưới dao, sinh tử trong tay người ta.

Từ Hiền đến cả trả lời cũng không thèm, bộ pháp như quỷ mị, vài ba bước đã tới cửa, nhẹ giọng hỏi chưởng quỹ: “Tất cả ở đây? Có thiếu ai không?”

Gặp chưởng quỹ kính cẩn đáp rằng không thiếu ai, Từ Hiền lúc này cũng đã soi qua hết Thiện Ác khí sau đầu đám nhân viên Hồng Phúc Lâu, ngoại trừ Ác khí của một tên đầu bếp có hơi đậm một chút ra thì còn lại đều bình thường.

Trỏ ngón tay về phía tên đầu bếp đó, Từ Hiền hỏi chưởng quỹ: “Người này thường ngày cũng phụ trách việc giết mổ sao?”

“Vâng thưa đại hiệp, A Phúc trước đây là đồ tể. Sau khi vào Hồng Phúc Lâu thì đa phần chuyện mổ heo, giết gà đều do hắn phụ trách.”

Nghe chưởng quỹ nói xong, Từ Hiền gật đầu một cái rồi phất tay bảo: “Được rồi, hung thủ không phải người của quán rượu, ngươi có thể yên tâm để họ tiếp tục làm việc.”

“Đa tạ đại hiệp, đa tạ đại hiệp!” Chưởng quỹ hết sức cảm kích đáp lại, sau đó liếc thân ảnh cứng đờ của Triệu Văn Trường một cái, nhiệt tình hỏi rằng Từ Hiền có cần mình giúp gì nữa không.

“Ngươi, hết phận sự.” Lắc đầu một cái, Từ Hiền lại quay trở vào nhã gian, một lần nữa ngồi xổm trước mặt Triệu Văn Trường, miệng không thốt một chữ, chỉ có hai mắt vẫn đăm đăm nhìn vào hắn.

Hay nói chính xác hơn là nhìn vào luồng Ác khí sau đầu hắn.

Không hiểu sao khi đối diện với đôi thần mục vô tình của Từ Hiền, Triệu Văn Trường liền cảm thấy nhói nhói hai con ngươi, trong lòng dâng lên một nỗi sợ không tên, chỉ có thể nhắm mắt lại mới cảm giác đỡ đi phần nào.

“Ngươi có ý gì?” Vẫn là câu này, và Từ Hiền vẫn giữ thái độ cũ, không thèm trả lời.

Chừng năm nhịp thở sau, Từ Hiền khép đôi mi lại, trong đầu hắn hiện lên hai luồng Ác khí, một là của Triệu Văn Trường trước khi vào Hồng Phúc Lâu, hai là của hắn bây giờ.

Thân là đấng tối cao trong thức hải của chính mình, Từ Hiền ra lệnh cho hai luồng Ác khí ấy nối lại với nhau, sau đó lập tức có phát hiện mới.

‘Mặc dù chỉ rất nhỏ, rất nhỏ thôi. Nhưng vẫn là… nhiều hơn?’ Từ Hiền đột ngột mở mắt, thần quang thoáng hiện.

‘Tên này cũng được coi là đồng phạm gây ra sự tử vong của Cao Đoản Cung? Chỉ là có khi chính hắn cũng không biết…’

Bắt lấy cái ghế đẩu ở góc phòng để ngồi lên, chân trái vắt chéo, tay trái chống cằm, Từ Hiền chép miệng một cái, giọng điệu ung dung hỏi Triệu Văn Trường ở phía đối diện:

“Nói đi, ngươi trước đó định làm thế nào để hãm hại Cao đại hiệp? Ta cũng nhắc nhở trước, chớ có ngụy biện. Ta biết ngươi không phải kẻ giết hắn, nhưng trong tình cảnh thế này, nếu không nói thật ra thì chịu thiệt chỉ có ngươi mà thôi.”

“…”

Triệu Văn Trường nhắm mắt nín thở tựa như đã chết, Từ Hiền hỏi xong cũng không có động tác gì thêm, chỉ lẳng lặng chờ đợi.

Cũng chẳng mất bao lâu, hắn liền nghe họ Triệu nói ra một câu, giọng nghe đầy sâu kín:

“Lang Nha Lão Tổ… chết rồi.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện